Bước Qua Đời Nhau
Chương 15
Thời gian chờ đợi dường như hút cạn sinh lực Trần Khánh. Anh ta gầy xọp hẳn đi sau một đêm. Đầu tóc rối tung ngả màu muối tiêu. Râu ria xồm xoàm. Quần áo xác xơ. Trên môi anh ta điếu thuốc này vừa tàn đã châm điếu khác nối đuôi. Xung quanh nồng nặc mùi khói thuốc.
Khi người tình tìm ra nơi anh ta ẩn náu tiêu sầu, cô ta ôm ngực ho sặc sụa.
“Anh định hun ngộp mẹ con em hả?” Cô ta quạt tay liên tục để xua bớt khói.
Trần Khánh mặc kệ. Qua ô cửa nhỏ trong một góc khuất, anh ta im lặng chờ đợi tiếng chuông điện thoại reo.
“Anh điếc không nghe em nói hả? Mau dụi thuốc đi! Em không thở nổi nữa rồi!”
“Đi ra ngoài!” Phiền không thể chịu được.
“Em tìm anh cả đêm nay đó!”
Khánh liếc mắt qua. Một ánh mắt không nhiệt độ, lạnh lẽo tựa hầm băng. Vậy mà, ả đàn bà vẫn nhây. Cô ta õng ẹo đến bên Khánh: “Em thấy cái đà này... ba mẹ còn lâu mới tỉnh. Hai đứa mình về nhà ngủ giấc lại sức rồi chiều tới tiếp. Nha anh?”
Khánh nheo mắt nhìn ra vạt nắng vàng ngoài ô cửa. Trời ngoài kia sao mà trong, mà mát. Nắng ở bên ngoài mới vàng và ấm áp biết bao. Chẳng bù cho anh ta giờ này. Cơ thể rã rời. Mọi giác quan tê liệt, lạnh lẽo muốn sập nguồn. Nhưng chúng nó nào được yên phải nghe người đàn bà kia lải nhải.
“Làm ơn về đi!” Khánh kiềm gan xuống giọng.
“Em về bằng cách nào? Em đang mang cục vàng của anh, anh phải đưa em về bằng chiếc Mer.”
“....!”
Thấy anh ta im lặng, người tình Khánh không buông: “Anh xem trọng ba mẹ. Coi trọng chị ta..hơn em và con phải không?” Cô ta bắt đầu sụt sịt, kể lể: “Nhớ ngày nào ôm em, anh hứa: Sau này dẫu có xảy ra chuyện gì...anh vẫn một lòng yêu thương, che chở cho em cả đời.
Vậy mà, mới xảy ra vài biến cố nhỏ anh đã quên lời.”
Biến cố nhỏ?
“Cha mẹ tôi hôn mê chưa tỉnh! Công ty bị cô đẩy đứng bên bờ vực thẳm...Tôi gần tán gia bại sản đến nơi..mà cô bảo biến cố nhỏ?” Khánh dần đi tới gần cô ta. Còn hai bước chân, anh ta bất ngờ vươn tay bóp cổ người tình: “Nói, như nào mới là biến cố lớn?”
Người tình Khánh một giây trước còn ngỡ anh ta đến ôm mình nói lời xin lỗi. Một giây sau từ cổ truyền đến cảm giác đau điếng theo đó cô ta có dấu hiệu khó thở. Cô ta ngỡ ngàng cố dùng sức gỡ tay Khánh. Ánh mắt nhuốm đầy máu đỏ khó tin. Cô ta ráng dùng sức thều thào: “Con...con...”
Những tưởng Khánh xót. Ai dè, gọng kìm anh ta siết chặt thêm. Cùng với lực tay tăng, anh nghiến răng: “Đi...bỏ...nó ngay!”
Trong giờ khắc sắp đi gặp Diêm Vương, cô ta sợ nên gật đầu liên tục. Ánh mắt van lơn cầu xin tha mạng.
Điệu bộ này đúng như điệu bộ năm xưa. Đáng thương đến xót xa. Khánh thả lỏng lực tay đến khi giải thoát hoàn toàn đường thở cho cô ta.
Người tình Khánh buông cơ thể ngã ngồi xuống nền. Thoát nạn một kiếp, cô ta bắt đầu khóc. Vừa khóc vừa than thân trách phận: “Ba mẹ thiệt thà tin lời người gian để họ hại lúc nào không hay. Đã chớt không nhắm được mắt còn đem con phó thác người không đáng tin cậy. Để giờ...người ta muốn giết luôn con! Ba ơi...mẹ ơi...hai...”
Khánh nghe tới đây hấp tấp nắm cổ áo người tình kéo lên: “Cô vừa nói bậy gì đó?”
Bắt gặp ánh mắt hung dữ bức người của Khánh, cô ta sực tỉnh: “Em có nói gì đâu! Em biết anh thương em côi cút, xem em như vợ con trong nhà. Anh chỉ là nhất thời xót của nên mới giận lẫy em vậy thôi, đúng không?
Khánh! Em thương anh! Vì anh em chấp nhận tất cả. Chỉ cần anh luôn đối xử tốt với em là được.”
Những lời cô ta nói. Tuy hụt hơi và chắp vá nhưng Khánh vẫn hiểu vấn đề cốt lõi nằm ở đâu.
Anh ta ngồi xuông, áp tay lên má người tình vuốt ve: “Nói anh nghe, em đã biết tới đâu?”
“Biết gì?”
Bàn tay ở má cô ta như một con trăn trườn đi men theo xuống cổ.
Nhớ lại gọng kìm cướp đường thở vừa rồi, cô ta giật mình buộc miệng nói: “Em biết ba em làm vật thế mạng cho ba anh. Em cũng biết mẹ em và ba anh gian díu với nhau. Vì lẽ đó...mẹ em mới bị mẹ anh bức nhảy cầu bỏ mạng.”
Cô ta đau lòng nhớ lại giờ phút biết sự thật phũ phàng đó mà không khỏi xót xa...
“Chú Sơn, chú đứng ra chịu tội thay anh. Khoản nợ mấy tỷ thua cá độ đó và vợ con chú, anh sẽ thay chú lo tất cả. Đợi mọi việc lắng xuống, anh lại xin chú ra tù và cho chú cái thẻ chín số 0, chú cùng vợ con an hưởng hạnh phúc.”
Lời hứa hấp dẫn vẽ ra viễn cảnh ngọt ngào đến từ một chiến hữu thân tín trong lúc ba cô ta đang gặp khốn, ông không hề chần chừ đứng ra gánh tội say rượu tung chớt người cho ba anh.
Nhưng thói đời đen bạc, miệng lưỡi con người lật trở như bàn tay. Ba cô vô tù không bao lâu thì đau bụng thổ huyết mà chớt. Mà nguyên nhân đau bụng là bữa cơm ngon vợ mang đến.
“Anh! Em đã bỏ gói thuốc anh đưa. Bảo đảm không ai phát hiện chứ?”
“Em yên tâm, thuốc đó không màu, không mùi, không vị đến mấy tay pháp y cũng bó tay.”
Cô ta nghe mà chân tay cứ phát run. Thì ra mẹ cô ta có gian tình với ba anh. Hai người cùng âm mưu sát hại vật cản để sớm hôm có nhau khỏi phiền não về sau.
Rồi việc gì đến cũng đến. Chính thất lột mặt tiểu tam, ép tiểu tam nhảy cầu mang theo bào thai ba tháng oan nghiệt.
“Mỹ Anh em đã thề trước mộ ba: Em phải khiến gia đình anh trả giá.
Chỉ có điều, mọi việc em tính đều không ngờ đến là em phải lòng anh. Em yêu anh, yêu cuồng dại, yêu mờ mắt bỏ qua mối thù giết cha.
Mà mẹ anh đúng là ả đàn bà ghê gớm. Bà ta biết tất cả nên tống em đi Úc. Mang tiếng là cho em đi du học nhưng thật ra là bỏ mặc em ở xứ người.
Nếu không có anh âm thầm chu cấp, có lẽ em đã chết đói rục thây.”
Cô ta dừng lại cười. Rồi nghiến răng: “Bị kết cục như ngày hôm nay cũng đáng đời họ. Coi như ông trời có mắt thay em báo thù. Đã thoát án tử thì nằm vậy đến cuối đời cũng được.”
Bang!
Cùng với tiếng rủa của cô ta, một cái tát không hề do dự giáng xuống. Khánh chỉ tay vào mặt người tình: “Tôi những tưởng em là vật bị hại, âm thầm yêu thương em để bù đắp cho em. Thật không ngờ...em đã biết tất cả và đến với tôi vì dã tâm.”
Khi người tình tìm ra nơi anh ta ẩn náu tiêu sầu, cô ta ôm ngực ho sặc sụa.
“Anh định hun ngộp mẹ con em hả?” Cô ta quạt tay liên tục để xua bớt khói.
Trần Khánh mặc kệ. Qua ô cửa nhỏ trong một góc khuất, anh ta im lặng chờ đợi tiếng chuông điện thoại reo.
“Anh điếc không nghe em nói hả? Mau dụi thuốc đi! Em không thở nổi nữa rồi!”
“Đi ra ngoài!” Phiền không thể chịu được.
“Em tìm anh cả đêm nay đó!”
Khánh liếc mắt qua. Một ánh mắt không nhiệt độ, lạnh lẽo tựa hầm băng. Vậy mà, ả đàn bà vẫn nhây. Cô ta õng ẹo đến bên Khánh: “Em thấy cái đà này... ba mẹ còn lâu mới tỉnh. Hai đứa mình về nhà ngủ giấc lại sức rồi chiều tới tiếp. Nha anh?”
Khánh nheo mắt nhìn ra vạt nắng vàng ngoài ô cửa. Trời ngoài kia sao mà trong, mà mát. Nắng ở bên ngoài mới vàng và ấm áp biết bao. Chẳng bù cho anh ta giờ này. Cơ thể rã rời. Mọi giác quan tê liệt, lạnh lẽo muốn sập nguồn. Nhưng chúng nó nào được yên phải nghe người đàn bà kia lải nhải.
“Làm ơn về đi!” Khánh kiềm gan xuống giọng.
“Em về bằng cách nào? Em đang mang cục vàng của anh, anh phải đưa em về bằng chiếc Mer.”
“....!”
Thấy anh ta im lặng, người tình Khánh không buông: “Anh xem trọng ba mẹ. Coi trọng chị ta..hơn em và con phải không?” Cô ta bắt đầu sụt sịt, kể lể: “Nhớ ngày nào ôm em, anh hứa: Sau này dẫu có xảy ra chuyện gì...anh vẫn một lòng yêu thương, che chở cho em cả đời.
Vậy mà, mới xảy ra vài biến cố nhỏ anh đã quên lời.”
Biến cố nhỏ?
“Cha mẹ tôi hôn mê chưa tỉnh! Công ty bị cô đẩy đứng bên bờ vực thẳm...Tôi gần tán gia bại sản đến nơi..mà cô bảo biến cố nhỏ?” Khánh dần đi tới gần cô ta. Còn hai bước chân, anh ta bất ngờ vươn tay bóp cổ người tình: “Nói, như nào mới là biến cố lớn?”
Người tình Khánh một giây trước còn ngỡ anh ta đến ôm mình nói lời xin lỗi. Một giây sau từ cổ truyền đến cảm giác đau điếng theo đó cô ta có dấu hiệu khó thở. Cô ta ngỡ ngàng cố dùng sức gỡ tay Khánh. Ánh mắt nhuốm đầy máu đỏ khó tin. Cô ta ráng dùng sức thều thào: “Con...con...”
Những tưởng Khánh xót. Ai dè, gọng kìm anh ta siết chặt thêm. Cùng với lực tay tăng, anh nghiến răng: “Đi...bỏ...nó ngay!”
Trong giờ khắc sắp đi gặp Diêm Vương, cô ta sợ nên gật đầu liên tục. Ánh mắt van lơn cầu xin tha mạng.
Điệu bộ này đúng như điệu bộ năm xưa. Đáng thương đến xót xa. Khánh thả lỏng lực tay đến khi giải thoát hoàn toàn đường thở cho cô ta.
Người tình Khánh buông cơ thể ngã ngồi xuống nền. Thoát nạn một kiếp, cô ta bắt đầu khóc. Vừa khóc vừa than thân trách phận: “Ba mẹ thiệt thà tin lời người gian để họ hại lúc nào không hay. Đã chớt không nhắm được mắt còn đem con phó thác người không đáng tin cậy. Để giờ...người ta muốn giết luôn con! Ba ơi...mẹ ơi...hai...”
Khánh nghe tới đây hấp tấp nắm cổ áo người tình kéo lên: “Cô vừa nói bậy gì đó?”
Bắt gặp ánh mắt hung dữ bức người của Khánh, cô ta sực tỉnh: “Em có nói gì đâu! Em biết anh thương em côi cút, xem em như vợ con trong nhà. Anh chỉ là nhất thời xót của nên mới giận lẫy em vậy thôi, đúng không?
Khánh! Em thương anh! Vì anh em chấp nhận tất cả. Chỉ cần anh luôn đối xử tốt với em là được.”
Những lời cô ta nói. Tuy hụt hơi và chắp vá nhưng Khánh vẫn hiểu vấn đề cốt lõi nằm ở đâu.
Anh ta ngồi xuông, áp tay lên má người tình vuốt ve: “Nói anh nghe, em đã biết tới đâu?”
“Biết gì?”
Bàn tay ở má cô ta như một con trăn trườn đi men theo xuống cổ.
Nhớ lại gọng kìm cướp đường thở vừa rồi, cô ta giật mình buộc miệng nói: “Em biết ba em làm vật thế mạng cho ba anh. Em cũng biết mẹ em và ba anh gian díu với nhau. Vì lẽ đó...mẹ em mới bị mẹ anh bức nhảy cầu bỏ mạng.”
Cô ta đau lòng nhớ lại giờ phút biết sự thật phũ phàng đó mà không khỏi xót xa...
“Chú Sơn, chú đứng ra chịu tội thay anh. Khoản nợ mấy tỷ thua cá độ đó và vợ con chú, anh sẽ thay chú lo tất cả. Đợi mọi việc lắng xuống, anh lại xin chú ra tù và cho chú cái thẻ chín số 0, chú cùng vợ con an hưởng hạnh phúc.”
Lời hứa hấp dẫn vẽ ra viễn cảnh ngọt ngào đến từ một chiến hữu thân tín trong lúc ba cô ta đang gặp khốn, ông không hề chần chừ đứng ra gánh tội say rượu tung chớt người cho ba anh.
Nhưng thói đời đen bạc, miệng lưỡi con người lật trở như bàn tay. Ba cô vô tù không bao lâu thì đau bụng thổ huyết mà chớt. Mà nguyên nhân đau bụng là bữa cơm ngon vợ mang đến.
“Anh! Em đã bỏ gói thuốc anh đưa. Bảo đảm không ai phát hiện chứ?”
“Em yên tâm, thuốc đó không màu, không mùi, không vị đến mấy tay pháp y cũng bó tay.”
Cô ta nghe mà chân tay cứ phát run. Thì ra mẹ cô ta có gian tình với ba anh. Hai người cùng âm mưu sát hại vật cản để sớm hôm có nhau khỏi phiền não về sau.
Rồi việc gì đến cũng đến. Chính thất lột mặt tiểu tam, ép tiểu tam nhảy cầu mang theo bào thai ba tháng oan nghiệt.
“Mỹ Anh em đã thề trước mộ ba: Em phải khiến gia đình anh trả giá.
Chỉ có điều, mọi việc em tính đều không ngờ đến là em phải lòng anh. Em yêu anh, yêu cuồng dại, yêu mờ mắt bỏ qua mối thù giết cha.
Mà mẹ anh đúng là ả đàn bà ghê gớm. Bà ta biết tất cả nên tống em đi Úc. Mang tiếng là cho em đi du học nhưng thật ra là bỏ mặc em ở xứ người.
Nếu không có anh âm thầm chu cấp, có lẽ em đã chết đói rục thây.”
Cô ta dừng lại cười. Rồi nghiến răng: “Bị kết cục như ngày hôm nay cũng đáng đời họ. Coi như ông trời có mắt thay em báo thù. Đã thoát án tử thì nằm vậy đến cuối đời cũng được.”
Bang!
Cùng với tiếng rủa của cô ta, một cái tát không hề do dự giáng xuống. Khánh chỉ tay vào mặt người tình: “Tôi những tưởng em là vật bị hại, âm thầm yêu thương em để bù đắp cho em. Thật không ngờ...em đã biết tất cả và đến với tôi vì dã tâm.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương