Bước Qua Đời Nhau
Chương 17
Không biết Khánh nằm bao lâu. Lần theo tiếng gọi của mẹ, Khánh từ từ mở mắt. Trước mắt anh ta là bóng người mẹ ngồi trên xe lăn đội vành khăn trắng.
“Mẹ...e...!” Khánh gọi lên đầy thảng thốt. Anh ta ngồi bật dậy như chiếc lò xo.
“Khánh...Cuối cùng...con cũng tỉnh!” Mẹ anh ta khóc. Khóc vì mừng con thoát khỏi hôn mê sau bảy ngày chìm đắm trong nỗi bi ai. Khóc vì chồng bà ta đang nằm trong căn phòng gỗ chật hẹp chờ con nhìn mặt lần cuối mới di quan.
Như vừa nhặt lại cái mạng từ tay đao phủ, Khánh ngơ ngác nhìn mẹ. Thấy hình ảnh mẹ của hiện tại, anh ta đau lòng đông cứng cả ngôn ngữ nói. Nước mắt như chảy ngược vào trong.
Cho tới khi quỳ trước một bàn thờ nghi ngút khói hương, mẹ anh ta mới nghe con mình khóc.
Tiếng khóc rưng rức của người đàn ông trưởng thành lâm vào cảnh đau thương khiến ả nhân tình xót xa.
“Anh à, em xin lỗi! Anh hãy nén đau thương!”
Đang chìm vào thương tâm, Khánh chợt cứng người. Anh ta âm thầm vận khớp tay rồi bất ngờ siết cổ người vừa an ủi anh ta. Siết thật chặt. Chặt đến nỗi hai con mắt cô ta đã long lên sòng sọc.
Cô ta ú ớ: “Anh...anh...con...con...”
Từ 'con' rơi vào tai người đàn bà quý phái trung niên trở thành góa phụ sau một buổi lễ khiến bà ta bừng tỉnh. Mọi thù hằn, ghét bỏ trước đó, bà ta nén lòng đè áp nó xuống. Bà đặt tay lên chiếc bánh xe lăn đưa nó tới trước mặt con trai mình. Rồi ngăn một bàn tay đang ngùn ngụt lửa hận để cứu vớt linh hồn người đàn bà mang giọt máu nhà họTrần.
“Khánh! Cô ta...đang mang thai. Con hãy để cô ta sống. Sống trả nợ nhà chúng ta.”
Không biết anh ta có đồng thuận với mẹ không mà tay anh ta lập tức rời khỏi cổ ả hồ ly báo thù, hại người.
Anh ta quay sang, trừng một đôi mắt căm phẫn: “Mỹ Anh, cô nghe cho rõ đây, nể tình mẹ tôi xin tha cho cô, tôi giữ cái mạng cô lại. Từ giờ, cô nên biết điều, ngoan ngoãn nghe lời và nhớ...tránh xa tôi ra chút.”
Người đàn bà liền gật đầu như gà mổ thóc. Ánh mắt chất chứa yêu thương dành cho người cô ta đã trao thân năm mười lăm tuổi. Cô ta cầm lấy tay Khánh, nói trong nước mắt: “Miễn sao anh cho em ở lại bên cạnh anh. Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, phục tùng anh vô điều kiện.” Dứt lời, cô ta cười rồi nhào vô ôm cổ Trần Khánh.
Chậc...chậc...
“Nếu không có cái bàn thờ này! Tôi tưởng tôi vào nhầm nhà!”
Tiếng một người phụ nữ xa lạ làm mẹ con Trần Khánh kinh ngạc.
“Cô là ai?” Khánh nhìn người đàn bà trong trang phục đen đến viếng tang.
“Tôi là ai không quan trọng! Tôi đến đây vì một người bạn tốt của tôi đã nhờ cậy.” Hạnh Dung bỏ chiếc bì thư vào hòm phúng viếng. Rồi tự tay đốt nén hương an ủi linh hồn người đã khuất thay Ngọc Minh.
...Đêm qua, cô ấy đã nhận cuộc gọi của Ngọc Minh.
“Hạnh Dung, thay tớ tới viếng tang cha chồng cũ của tớ.”
Hạnh Dung đang xem bộ phim ngôn tình có cảnh máu chóa tra nam nghe lời tiểu tam ngược đãi vợ trên tivi, cô ấy tức nên bác bỏ: “Viếng cái gì mà viếng. Bộ cậu quên...cậu ly hôn rồi hả? Ơn nghĩa gì với ba thứ đó nữa.”
Ngọc Minh bên kia nghe đứa bạn thân nói vậy, cô cười: “Người mất không có tội gì với tớ. Chân thành mà nói, từ khi tớ về làm dâu, ba chồng cũ của tớ rất quý và thương tớ. Vả lại, nghĩa tử là nghĩa tận. Huống hồ, người mất còn là ông nội của con tớ.”
Hạnh Dung nghe có lí nhưng cô ấy vẫn ghét ba thứ đàn ông hám của lạ, cắm sừng vợ nên cô ấy bất đắc dĩ phải nhận lời: “Được rồi, được rồi! Nể tình chúng ta là bạn thân thiết, tớ sẽ thay cậu làm trọn nghĩa hiếu với ông ta.” Chợt Hạnh Dung đứng lên, chống tay lên hông, đổi giọng: “Nhà mới...cậu hài lòng chứ?”
Ngọc Minh nhìn căn nhà gọn gàng, ngăn nắp nằm giữa một vườn hoa lavender tím biếc thơm mùi mê đắm, cô nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn cậu đã chuyển nhượng căn nhà O đồng này cho tớ. Tớ rất thích luôn.”
Cô đi về hướng chiếc cửa sổ, nhìn ra một mảng màu tím ngắt thoang thoảng hương thơm. Cô hít sâu một hơi rồi nói với Hạnh Dung: “Nơi này rất thích hợp với tớ!” Căn nhà mới của cô nằm trong ngôi làng cổ kính Valensole nép mình dưới chân núi Alpilles có cánh đồng hoa Lavender trải dài đẹp mê ly.
“Cậu thích là tốt rồi! Vậy mà anh Hai Chung Tình của tớ...ổng lo cậu chê bánh bèo.”
“Anh Hai Chung Tình?”
Hạnh Dung sửa khai thì ngoài cửa phòng xuất hiện một người đưa tay làm dấu kéo khóa miệng. Cô ấy lấy tay che điện thoại rồi nói thật nhỏ với người ngoài cửa: “Em..biết..rồi...em sẽ khóa miệng bằng siêu phẩm Yale.”
Người đứng ngoài cửa hài lòng búng tay một cái rồi lịch sự kéo cánh cửa phòng.
Hạnh Dung thấy ông anh quý hóa đã đi. Cô ấy cười thật to nói với Ngọc Minh: “Ý là anh trai tớ. Ổng năn nỉ tớ nhường căn nhà ấy cho ổng. Ổng nói nó bánh bèo không thích hợp với một nữ cường như cậu. Chẳng bằng tớ sang tên cho ổng để ổng nuôi vợ tương lai.”
Ngọc Minh bên kia: “....”
“Thôi cậu nghỉ ngơi đi. Tớ đi tắm ăn cơm để cả nhà đợi. Sáng mai tớ sẽ thay cậu đi viếng cha của tra nam.”
“Ừm, bye!”
“Bye!”
“Mẹ...e...!” Khánh gọi lên đầy thảng thốt. Anh ta ngồi bật dậy như chiếc lò xo.
“Khánh...Cuối cùng...con cũng tỉnh!” Mẹ anh ta khóc. Khóc vì mừng con thoát khỏi hôn mê sau bảy ngày chìm đắm trong nỗi bi ai. Khóc vì chồng bà ta đang nằm trong căn phòng gỗ chật hẹp chờ con nhìn mặt lần cuối mới di quan.
Như vừa nhặt lại cái mạng từ tay đao phủ, Khánh ngơ ngác nhìn mẹ. Thấy hình ảnh mẹ của hiện tại, anh ta đau lòng đông cứng cả ngôn ngữ nói. Nước mắt như chảy ngược vào trong.
Cho tới khi quỳ trước một bàn thờ nghi ngút khói hương, mẹ anh ta mới nghe con mình khóc.
Tiếng khóc rưng rức của người đàn ông trưởng thành lâm vào cảnh đau thương khiến ả nhân tình xót xa.
“Anh à, em xin lỗi! Anh hãy nén đau thương!”
Đang chìm vào thương tâm, Khánh chợt cứng người. Anh ta âm thầm vận khớp tay rồi bất ngờ siết cổ người vừa an ủi anh ta. Siết thật chặt. Chặt đến nỗi hai con mắt cô ta đã long lên sòng sọc.
Cô ta ú ớ: “Anh...anh...con...con...”
Từ 'con' rơi vào tai người đàn bà quý phái trung niên trở thành góa phụ sau một buổi lễ khiến bà ta bừng tỉnh. Mọi thù hằn, ghét bỏ trước đó, bà ta nén lòng đè áp nó xuống. Bà đặt tay lên chiếc bánh xe lăn đưa nó tới trước mặt con trai mình. Rồi ngăn một bàn tay đang ngùn ngụt lửa hận để cứu vớt linh hồn người đàn bà mang giọt máu nhà họTrần.
“Khánh! Cô ta...đang mang thai. Con hãy để cô ta sống. Sống trả nợ nhà chúng ta.”
Không biết anh ta có đồng thuận với mẹ không mà tay anh ta lập tức rời khỏi cổ ả hồ ly báo thù, hại người.
Anh ta quay sang, trừng một đôi mắt căm phẫn: “Mỹ Anh, cô nghe cho rõ đây, nể tình mẹ tôi xin tha cho cô, tôi giữ cái mạng cô lại. Từ giờ, cô nên biết điều, ngoan ngoãn nghe lời và nhớ...tránh xa tôi ra chút.”
Người đàn bà liền gật đầu như gà mổ thóc. Ánh mắt chất chứa yêu thương dành cho người cô ta đã trao thân năm mười lăm tuổi. Cô ta cầm lấy tay Khánh, nói trong nước mắt: “Miễn sao anh cho em ở lại bên cạnh anh. Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, phục tùng anh vô điều kiện.” Dứt lời, cô ta cười rồi nhào vô ôm cổ Trần Khánh.
Chậc...chậc...
“Nếu không có cái bàn thờ này! Tôi tưởng tôi vào nhầm nhà!”
Tiếng một người phụ nữ xa lạ làm mẹ con Trần Khánh kinh ngạc.
“Cô là ai?” Khánh nhìn người đàn bà trong trang phục đen đến viếng tang.
“Tôi là ai không quan trọng! Tôi đến đây vì một người bạn tốt của tôi đã nhờ cậy.” Hạnh Dung bỏ chiếc bì thư vào hòm phúng viếng. Rồi tự tay đốt nén hương an ủi linh hồn người đã khuất thay Ngọc Minh.
...Đêm qua, cô ấy đã nhận cuộc gọi của Ngọc Minh.
“Hạnh Dung, thay tớ tới viếng tang cha chồng cũ của tớ.”
Hạnh Dung đang xem bộ phim ngôn tình có cảnh máu chóa tra nam nghe lời tiểu tam ngược đãi vợ trên tivi, cô ấy tức nên bác bỏ: “Viếng cái gì mà viếng. Bộ cậu quên...cậu ly hôn rồi hả? Ơn nghĩa gì với ba thứ đó nữa.”
Ngọc Minh bên kia nghe đứa bạn thân nói vậy, cô cười: “Người mất không có tội gì với tớ. Chân thành mà nói, từ khi tớ về làm dâu, ba chồng cũ của tớ rất quý và thương tớ. Vả lại, nghĩa tử là nghĩa tận. Huống hồ, người mất còn là ông nội của con tớ.”
Hạnh Dung nghe có lí nhưng cô ấy vẫn ghét ba thứ đàn ông hám của lạ, cắm sừng vợ nên cô ấy bất đắc dĩ phải nhận lời: “Được rồi, được rồi! Nể tình chúng ta là bạn thân thiết, tớ sẽ thay cậu làm trọn nghĩa hiếu với ông ta.” Chợt Hạnh Dung đứng lên, chống tay lên hông, đổi giọng: “Nhà mới...cậu hài lòng chứ?”
Ngọc Minh nhìn căn nhà gọn gàng, ngăn nắp nằm giữa một vườn hoa lavender tím biếc thơm mùi mê đắm, cô nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn cậu đã chuyển nhượng căn nhà O đồng này cho tớ. Tớ rất thích luôn.”
Cô đi về hướng chiếc cửa sổ, nhìn ra một mảng màu tím ngắt thoang thoảng hương thơm. Cô hít sâu một hơi rồi nói với Hạnh Dung: “Nơi này rất thích hợp với tớ!” Căn nhà mới của cô nằm trong ngôi làng cổ kính Valensole nép mình dưới chân núi Alpilles có cánh đồng hoa Lavender trải dài đẹp mê ly.
“Cậu thích là tốt rồi! Vậy mà anh Hai Chung Tình của tớ...ổng lo cậu chê bánh bèo.”
“Anh Hai Chung Tình?”
Hạnh Dung sửa khai thì ngoài cửa phòng xuất hiện một người đưa tay làm dấu kéo khóa miệng. Cô ấy lấy tay che điện thoại rồi nói thật nhỏ với người ngoài cửa: “Em..biết..rồi...em sẽ khóa miệng bằng siêu phẩm Yale.”
Người đứng ngoài cửa hài lòng búng tay một cái rồi lịch sự kéo cánh cửa phòng.
Hạnh Dung thấy ông anh quý hóa đã đi. Cô ấy cười thật to nói với Ngọc Minh: “Ý là anh trai tớ. Ổng năn nỉ tớ nhường căn nhà ấy cho ổng. Ổng nói nó bánh bèo không thích hợp với một nữ cường như cậu. Chẳng bằng tớ sang tên cho ổng để ổng nuôi vợ tương lai.”
Ngọc Minh bên kia: “....”
“Thôi cậu nghỉ ngơi đi. Tớ đi tắm ăn cơm để cả nhà đợi. Sáng mai tớ sẽ thay cậu đi viếng cha của tra nam.”
“Ừm, bye!”
“Bye!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương