Bước Qua Đời Nhau
Chương 2
Ngọc Minh hướng camera về phía người đàn ông đang thâm tình vén mấy sợi tóc bị gió biển làm loạn vờn trên má người bên cạnh và cười dịu dàng với cô ta. Đưa hai khuôn mặt rạng rỡ vào một khung hình rõ nét nhất rồi ấn vào màn hình.
Một bức ảnh chồng còn hạnh phúc hơn tấm ảnh cưới treo ở đầu giường ngủ. Càng nhìn Ngọc Minh càng chua xót.
“Giờ cậu tính sao?”
“...”
Ngọc Minh đôi mắt thất thần nhìn về một hướng. Hạnh Dung sôi máu hiến kế: “Tớ với cậu xông ra bắt gian, cào rách mặt con giáp thứ mười ba đó.”
“Cào rách mặt cô ta?
Một ý kiến không tồi...Nhưng cậu nhìn xem, đến cọng tóc chồng tớ còn không cho chạm vào má chủ nhân của nó.
Ra đó, tớ sợ tay cậu chưa kịp chạm vào cô ta đã bị chồng tớ bẻ lọi xương.”
Nhìn cử chỉ và ánh mắt cũng đủ biết chồng cô yêu chiều cô ta như thế nào? Nên Ngọc Minh có thể khẳng định cô mà ra đó là tự rước tủi hổ và rước nhục!
Tội gì phải thế! Gương mặt khả ái này của cô là cha mẹ cho. Cô không làm họ tự hào thì thôi, cớ gì phải rước xấu hổ về cho cha mẹ. Huống hồ...còn con của cô nữa. Cô không muốn con mất mặt khi có một người mẹ thảm bại trước tình nhân của chồng.
“Tớ với cậu đi uống nước dừa cho mát.” Ngọc Minh phủi mông đứng lên sau khi gửi cho chồng dòng tin nhắn: “Chồng tới Bỉ chưa? Sao điện thoại của chồng, vợ không liên lạc được?”
Trên chiếc bàn cách hai người khoảng mười ba mét, Ngọc Minh thấy chồng thò tay vào túi áo. Nhưng rất nhanh điện thoại trong tay anh ta bị con giáp thứ mười ba giật lấy.
Cô bấm gọi luôn.
Đằng kia.
“Vợ yêu? Anh lưu cái tên thấy mà ngứa mắt!” Cô ta muốn xóa.
“Ngứa mắt em cũng phải chịu. Vì đó là bức bình phong che chắn cho hai đứa mình bên nhau.” Anh ta giơ tay: “Đưa máy cho anh. Đã một ngày hai đêm rồi. Anh cần cho vợ câu trả lời.”
“Anh sợ chị ta?”
“Em hỏi thừa. Ngoan anh thương!”
Cô ta muốn giữ hình ảnh nai con dịu dàng trong mắt người đàn ông cô ta trót phải lòng từ năm mười tuổi. Nên ngoan ngoãn đặt lại điện thoại vào tay. Rồi ôm cổ anh ta áp sát tai vào nghe lén.
Ngọc Minh thấy vậy nhếch bên môi hắng giọng ngọt ngào nói: “Chồng yêu, chồng đến nơi chưa?”
“Chồng đến rồi. Đang bận gặp đối tác lấy lại cái hợp đồng.”
“Ò! Vậy chồng làm việc ha. Khi nào xong gọi vợ biết chừng nha!”
“Ừm! Xong chồng gọi. Vợ ở nhà cứ vui chơi thỏa mái ha! Đợt này về thuận lợi, chồng tậu cho vợ con Mercedes S600.”
“Dạ. Vậy vợ chúc chồng thuận lợi.”
Ngọc Minh thở dài, quăng mặt nạ ngọt ngào giả, trả lại gương mặt buồn đúng thực tế, buông điện thoại xuống bàn.
“Cậu hay thiệt! Bắt gặp chồng đi với tiểu tam đã không nhảy ra cào cấu. Còn chồng chồng vợ vợ ngọt xớt.”
“Cào cấu? Tớ không có sức tranh giành đàn ông.”
“Kể cả chồng á?”
“Chồng?” Cô cười khẩy: “Anh ta còn xứng?”
“Vậy cậu định làm gì?”
“Chẳng làm gì cả! Thân ai nấy lo, hồn ai nấy giữ.
Tớ chỉ quan tâm người sinh ra tớ và người tớ sinh ra. Vậy thôi!”
Kiếp đàn bà chọn mặc áo cưới bước lên xe hoa theo chồng là đã định sẵn mười hai bến nước, trong nhờ, đục chịu. Gặp nước trong coi như đời mình may mắn. Rủi trúng nước đục thay vì lọc cặn, lắng trong để dùng, cô dùng nước ấy để tưới rau kiếm ít lợi nhuận.
Ngọc Minh cô đời này đã chọn nhầm chồng thì đeo vào cái mặt nạ để tích góp tài sản. Cô là chính thất lại đang mang giọt máu của anh ta, cô phải tranh thủ gom ít rồi cùng con lật sang trang sách mới. Không thừa sức để tranh giành trái tim người đàn ông phản bội.
Quan điểm của cô là thế. Nên sau khi tận mắt thấy chồng nắm tay người đàn bà kia cùng vào một phòng, cùng ăn, cùng ngủ suốt bốn ngày Tết, Ngọc Minh lên máy bay trở về nhà.
Việc đầu tiên cô làm là khóc một trận cho vơi đi uất ức mấy ngày nay kiềm nén. Cô khóc không phải vì nuối tiếc cuộc hôn nhân tự nguyện đến từ hai trái tim yêu chân thành. Cũng không phải khóc tiếc cho đám cưới tổ chức rình ran chưa tròn năm. Càng không phải khóc thương người đàn ông mà cô gọi là chồng.
Cô khóc chỉ vì mình bị lừa. Vì mình ngu đem con tim và thân thể ngọc ngà không tì vết trao cho người đàn ông không quý trọng hai chữ 'chung thủy'. Dối trá, phản bội một cách trắng trợn.
Rửa mặt bằng nước mắt suốt một ngày một đêm. Sang ngày thứ hai, cô như biến thành người khác.
Cất đi mấy chiếc váy nhu mì, hiền thục. Cô diện vào bộ cánh bắt mắt. Khuôn mặt tiều tụy mấy ngày nay được điểm tô lớp phấn son rạng rỡ. Xong đâu đó, cô gọi xe về nhà cha mẹ.
“Ngọc Minh về đó hả con?” Mẹ cô từ dưới bếp chạy lên mừng cô con gái út. Bà ôm chầm lấy con mừng rỡ, mắng yêu: “Tổ cha mày, cưới chồng thành phố là biến luôn mất dạng.”
“Biến đâu mà biến. Không phải con về với cha mẹ rồi đây sao!” Cô ôm cha mẹ hôn mỗi người một cái.
Sau giây phút mừng vui đoàn tụ Tết muộn, cha cô hỏi: “Chồng con không về hả?”
“Con rể cha đi...Bỉ kiếm cơm! Khi nào xong việc, ảnh về chúc Tết cha.”
Một lí do nói ra mà đắng lòng nghe đầy mùi dối trá.
Một bức ảnh chồng còn hạnh phúc hơn tấm ảnh cưới treo ở đầu giường ngủ. Càng nhìn Ngọc Minh càng chua xót.
“Giờ cậu tính sao?”
“...”
Ngọc Minh đôi mắt thất thần nhìn về một hướng. Hạnh Dung sôi máu hiến kế: “Tớ với cậu xông ra bắt gian, cào rách mặt con giáp thứ mười ba đó.”
“Cào rách mặt cô ta?
Một ý kiến không tồi...Nhưng cậu nhìn xem, đến cọng tóc chồng tớ còn không cho chạm vào má chủ nhân của nó.
Ra đó, tớ sợ tay cậu chưa kịp chạm vào cô ta đã bị chồng tớ bẻ lọi xương.”
Nhìn cử chỉ và ánh mắt cũng đủ biết chồng cô yêu chiều cô ta như thế nào? Nên Ngọc Minh có thể khẳng định cô mà ra đó là tự rước tủi hổ và rước nhục!
Tội gì phải thế! Gương mặt khả ái này của cô là cha mẹ cho. Cô không làm họ tự hào thì thôi, cớ gì phải rước xấu hổ về cho cha mẹ. Huống hồ...còn con của cô nữa. Cô không muốn con mất mặt khi có một người mẹ thảm bại trước tình nhân của chồng.
“Tớ với cậu đi uống nước dừa cho mát.” Ngọc Minh phủi mông đứng lên sau khi gửi cho chồng dòng tin nhắn: “Chồng tới Bỉ chưa? Sao điện thoại của chồng, vợ không liên lạc được?”
Trên chiếc bàn cách hai người khoảng mười ba mét, Ngọc Minh thấy chồng thò tay vào túi áo. Nhưng rất nhanh điện thoại trong tay anh ta bị con giáp thứ mười ba giật lấy.
Cô bấm gọi luôn.
Đằng kia.
“Vợ yêu? Anh lưu cái tên thấy mà ngứa mắt!” Cô ta muốn xóa.
“Ngứa mắt em cũng phải chịu. Vì đó là bức bình phong che chắn cho hai đứa mình bên nhau.” Anh ta giơ tay: “Đưa máy cho anh. Đã một ngày hai đêm rồi. Anh cần cho vợ câu trả lời.”
“Anh sợ chị ta?”
“Em hỏi thừa. Ngoan anh thương!”
Cô ta muốn giữ hình ảnh nai con dịu dàng trong mắt người đàn ông cô ta trót phải lòng từ năm mười tuổi. Nên ngoan ngoãn đặt lại điện thoại vào tay. Rồi ôm cổ anh ta áp sát tai vào nghe lén.
Ngọc Minh thấy vậy nhếch bên môi hắng giọng ngọt ngào nói: “Chồng yêu, chồng đến nơi chưa?”
“Chồng đến rồi. Đang bận gặp đối tác lấy lại cái hợp đồng.”
“Ò! Vậy chồng làm việc ha. Khi nào xong gọi vợ biết chừng nha!”
“Ừm! Xong chồng gọi. Vợ ở nhà cứ vui chơi thỏa mái ha! Đợt này về thuận lợi, chồng tậu cho vợ con Mercedes S600.”
“Dạ. Vậy vợ chúc chồng thuận lợi.”
Ngọc Minh thở dài, quăng mặt nạ ngọt ngào giả, trả lại gương mặt buồn đúng thực tế, buông điện thoại xuống bàn.
“Cậu hay thiệt! Bắt gặp chồng đi với tiểu tam đã không nhảy ra cào cấu. Còn chồng chồng vợ vợ ngọt xớt.”
“Cào cấu? Tớ không có sức tranh giành đàn ông.”
“Kể cả chồng á?”
“Chồng?” Cô cười khẩy: “Anh ta còn xứng?”
“Vậy cậu định làm gì?”
“Chẳng làm gì cả! Thân ai nấy lo, hồn ai nấy giữ.
Tớ chỉ quan tâm người sinh ra tớ và người tớ sinh ra. Vậy thôi!”
Kiếp đàn bà chọn mặc áo cưới bước lên xe hoa theo chồng là đã định sẵn mười hai bến nước, trong nhờ, đục chịu. Gặp nước trong coi như đời mình may mắn. Rủi trúng nước đục thay vì lọc cặn, lắng trong để dùng, cô dùng nước ấy để tưới rau kiếm ít lợi nhuận.
Ngọc Minh cô đời này đã chọn nhầm chồng thì đeo vào cái mặt nạ để tích góp tài sản. Cô là chính thất lại đang mang giọt máu của anh ta, cô phải tranh thủ gom ít rồi cùng con lật sang trang sách mới. Không thừa sức để tranh giành trái tim người đàn ông phản bội.
Quan điểm của cô là thế. Nên sau khi tận mắt thấy chồng nắm tay người đàn bà kia cùng vào một phòng, cùng ăn, cùng ngủ suốt bốn ngày Tết, Ngọc Minh lên máy bay trở về nhà.
Việc đầu tiên cô làm là khóc một trận cho vơi đi uất ức mấy ngày nay kiềm nén. Cô khóc không phải vì nuối tiếc cuộc hôn nhân tự nguyện đến từ hai trái tim yêu chân thành. Cũng không phải khóc tiếc cho đám cưới tổ chức rình ran chưa tròn năm. Càng không phải khóc thương người đàn ông mà cô gọi là chồng.
Cô khóc chỉ vì mình bị lừa. Vì mình ngu đem con tim và thân thể ngọc ngà không tì vết trao cho người đàn ông không quý trọng hai chữ 'chung thủy'. Dối trá, phản bội một cách trắng trợn.
Rửa mặt bằng nước mắt suốt một ngày một đêm. Sang ngày thứ hai, cô như biến thành người khác.
Cất đi mấy chiếc váy nhu mì, hiền thục. Cô diện vào bộ cánh bắt mắt. Khuôn mặt tiều tụy mấy ngày nay được điểm tô lớp phấn son rạng rỡ. Xong đâu đó, cô gọi xe về nhà cha mẹ.
“Ngọc Minh về đó hả con?” Mẹ cô từ dưới bếp chạy lên mừng cô con gái út. Bà ôm chầm lấy con mừng rỡ, mắng yêu: “Tổ cha mày, cưới chồng thành phố là biến luôn mất dạng.”
“Biến đâu mà biến. Không phải con về với cha mẹ rồi đây sao!” Cô ôm cha mẹ hôn mỗi người một cái.
Sau giây phút mừng vui đoàn tụ Tết muộn, cha cô hỏi: “Chồng con không về hả?”
“Con rể cha đi...Bỉ kiếm cơm! Khi nào xong việc, ảnh về chúc Tết cha.”
Một lí do nói ra mà đắng lòng nghe đầy mùi dối trá.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương