Bước Qua Đời Nhau

Chương 32



Hơn hai tiếng đồng hồ chờ đợi, thoáng thấy người cuối cùng rời khỏi phòng họp, Trần Khánh uể oải đứng lên. Bàn chân vừa ló ra khỏi góc khuất, cảnh trước mắt khiến anh ta sững sờ bất động.

Một người đàn ông cao to có nét lai Pháp. Gương mặt nhân hậu, tay xách túi sữa, ngực điu một bé con mũm mĩm đáng yêu đang đi về phía phòng họp.

Anh ta là ai?

Trần Khánh đôi mắt đục ngầu khóa thẳng vào tấm lưng rộng lớn. Một chút hồ nghi xen chút tò mò, chân anh ta bước theo trong vô thức.

Tại ngưỡng cửa. Đứa nhỏ phấn khích cười sằng sặc, vươn đôi tay bé xíu trắng trẻo về phía một người vừa bước ra khỏi phòng.

“Ma…man!”

“Dennis! Le tre’sor de la mère!” ( Dennis! Bảo bối của mẹ!)

Ngọc Minh bế đứa bé. Cô hôn liền mấy cái vào hai má con. Rồi ngẩng mặt nhìn người đàn ông bên cạnh: “Pourquoi m’as - tu amene’ ici?” ( Sao anh lại đưa con đến đây?)

Người đàn ông mỉm cười hiền như mặt trời chiều. Anh nhìn trước, nhìn sau rồi khom người nói nhỏ một câu vào tai cô: “Hai bố con nhớ mẹ hết chịu nổi!”

Trần Khánh không hiểu giữa họ nói gì? Bởi người thì nói tiếng Pháp, một người thì chơi trò thầm thì hơi gió nhưng thấy gương mặt cô đỏ lên, anh ta đoán đó là những lời yêu thương!

Anh ta tự nhiên muốn biết mức độ yêu thương kia tới đâu? Và muốn nhìn thật kĩ đứa bé mũm mĩm kia trông như thế nào? Anh ta bước nhanh về phía họ.

“Anh có thể hiểu sao đây?” Khánh nhìn thẳng vào mắt Ngọc Minh.

Nụ cười trên môi người mẹ trẻ chợt đông cứng. Mà người đàn ông bên cạnh cũng nhanh chân đứng chắn trước mặt cô. Thành ra mục tiêu của Trần Khánh đã thay đổi. Thay vì dò xét vợ qua biểu cảm gương mặt. Anh ta muốn bay đến đếm xem lưng gã đàn ông mất dạy, chơi xỏ lá có mấy xương sườn.



Nhưng ý nghĩ vừa vọt ra, anh ta đã cuộn tay thu hồi cấp tốc bởi hai trong bốn thằng ôn dịch đang tiến tới gần anh ta.

Tránh bị xách quăng bất ngờ, Trần Khánh gọi luôn: “Ngọc Minh, anh đến đây vì thành ý. Anh muốn gặp em trao đổi một số vấn đề!”

“Giữa chúng ta không có vấn đề gì để trao đổi!” Chuyện công không. Chuyện tư càng không.

Cô ôm bé con cùng người đàn ông đi về hướng thang máy giành riêng cho giám đốc. Cô không muốn đôi mắt diều hâu của Trần Khánh dòm ngó con gà con lông vàng đáng yêu của cô. Một chút cũng không cho!

Nhìn bóng lưng cự tuyệt của vợ và nghe tiếng đứa bé cười mừng vui trong lòng cô. Trần Khánh thả người, đánh bài liều: “Ngọc Minh, anh xin lỗi em! Ngàn lần xin lỗi em! Anh biết anh không xứng xuất hiện trước mặt em. Nhưng em và con đang gặp nguy hiểm.”

Ba từ ‘gặp nguy hiểm’ như nhát dao cắm phập vào tim cô. Ngọc Minh đau tái cả mặt.

“Ngọc Minh, em đừng sợ! Có anh ở đây!” Người đàn ông nhanh tay ôm choàng phủ kín hai mẹ con.

Hành động theo bản năng của anh khiến Ngọc Minh nhớ về một mùa hoa. Mùa oải hương tím bạt ngàn thấm đầy máu đỏ. Cơ thể bất giác run rấy vì sợ hãi. Cố gắng đưa bàn tay còn lại sờ soạng khắp tấm lưng anh. Sờ một lần chưa đủ. Cô kiểm tra đến lần thứ mười. Rất may! Lần này không có vết ướt. Cô bật khóc, mắng yêu người đàn ông: “Chung Tình, sao anh cứ quên bản thân thế hả?”

Anh cười. Một nụ cười bao dung chứa cả một trời yêu thương dành cho cô: “Em ngốc quá! Bảo vệ em và con là nhiệm vụ cao cả của anh! Có người đàn ông nào không bảo vệ người phụ nữ của mình chứ!”

Nghe anh nói vậy, Ngọc Minh càng khóc dữ hơn. Chung Tình hôn nhẹ lên mái tóc cô, vuốt trấn an một tấm lưng gầy đang không ngừng xúc động mạnh. Ngọc Minh tự nhiên hết ham muốn truy cứu hung thủ. Cô chỉ còn một ham muốn duy nhất: Cùng anh và con yêu sống bình an vui vẻ bên nhau.

Nhưng những gì mà Trần Khánh nói ra đã cắt đứt ham muốn đó của cô.

Anh ta nói: “Có người muốn mưu sát em và con.” Trần Khánh có một niềm tin vào đứa nhỏ, rằng nó chính là đứa con đầu lòng của hai vợ chồng anh ta!

Nên nhiệm vụ của anh ta bây giờ là bảo vệ họ an toàn. Còn vì sao con anh ta biến thành con người đàn ông kia, từ từ anh sẽ đòi lại.



“Vì sao anh biết?”

“Chính tai anh nghe!”

Ngọc Minh trao đứa nhỏ lại cho Chung Tình. Cô cuộn chặt hai bàn tay nhìn thẳng vào mắt Trần Khánh: “Là ả em gái anh và mẹ anh cấu kết hại mẹ con tôi, đúng không?”

Trần Khánh buộc miệng: “Mẹ anh không liên quan! Chỉ có Mỹ Anh!”

Một cái tên được xướng lên đúng như cô dự đoán từ đầu. Nhưng Ngọc Minh không tin một mình cô ta có thể vươn cánh tay dài tới tận Pháp thuê người mưu sát mẹ con cô. Phía sau cô ta ắt có người hẫu thuẫn.

Cô nhón chân nói nhỏ vào tai Chung Tình: “Anh đưa con về nhà trước. Em về sau!”

Chung Tình nhìn cô. Anh suy nghĩ một hồi rồi quyết định: “Anh đưa con về nhà! Em đưa anh ta đến thẳng số nhà 57 chờ anh!”

Ngọc Minh gật đầu. Chung Tình đưa mắt nhìn vệ sĩ ra hiệu. Rồi địu dàng đặt một nụ hôn lên bàn tay Ngọc Minh, địu bé con đi thẳng.

Sự việc sẽ chẳng có gì xáo trộn, đề phòng nếu như Trần Khánh không lên tiếng giữ người: “Khoan! Anh gì ơi! Xin dừng bước!” Vừa nói, Khánh vừa lách hai tên vệ sĩ đi về phía người đàn ông!

“Trần Khánh! Anh như vậy là có ý gì?” Lúc anh ta chuẩn bị lướt qua, Ngọc Minh nhích người chặn lại. Đôi mắt cô lạnh lùng như gà mẹ sẵn sàng nghênh chiến với diều hâu để bảo vệ gà con.

“Anh chỉ muốn nhìn…bé con một chút!”

“Khỏi!”

Trần Khánh thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của vợ, anh ta đành gác lại ý định trong đầu. Lưu luyến nhìn theo đứa nhỏ một hồi lâu đến khi bóng lưng rộng lớn của người đàn ông khuất mất sau cánh cửa vào thang máy.
Chương trước Chương tiếp