Bước Qua Đời Nhau
Chương 38
Nhìn vạt nắng cuối ngày dần tắt trên cánh đồng hoa oải hương. Mênh mông một màu xanh xám nhạt chùng chình níu giữ sắc đỏ của hoàng hôn, Ngọc Minh có chút luyến lưu với trời đất vùng cao nguyên Valensole.
Nơi đây thật yên bình!
Tâm hồn một người đôi khi thật diệu kì! Ngày đến đơn giản chỉ là muốn tìm chút bình yên sau những ngày giông bão của cuộc đời. Muốn trốn tránh, muốn lãng quên những muộn phiền và tổn thương mà cuộc hôn nhân mang lại. Trước mặt Trần Khánh, cô đã cố giả vờ mạnh mẽ. Cố phớt lờ những tổn thương vẫn còn đau buốt ở con tim.
Làm sao mà không đau cho được khi cuộc hôn nhân giữa tổng tài với cô thư kí cứ ngỡ đẹp như mơ. Có được một người chồng phong độ thành đạt khiến cô nhầm tưởng mình đã chạm chân đến bến bờ hạnh phúc.
Thật không ngờ! Lòng người bạc bẽo! Đã công khai ngoại tình, coi nhẹ sự tồn tại của vợ. Còn mặt dày đeo bám đòi hỏi này kia. Cô chán rồi! Cũng ớn rồi! Không muốn chạm mặt gã đàn ông trơ trẽn đó thêm một lần nào nữa.
Ngọc Minh sắp xếp lên sẵn một cuộc ra đi cho đời mình. Vừa hay…
“Tớ đi Pháp bán nhà, cậu đi du lịch không?” Trong quán cafe Hạnh Dung đã hỏi cô như vậy.
Nhưng đứa bạn thân hỏi chỉ để có hỏi thế thôi. Bởi cô còn chưa quyết định, Hạnh Dung đã chốt kèo: “Vé máy bay tớ đặt cho cả nhà cậu rồi! Ngày mai bay!”
Trước đôi mắt ngỡ ngàng của cô, Hạnh Dung nói thêm: “Cậu nên nghỉ ngơi thỏa mái ít tháng rồi sinh nở. Nhân tiện cho hai bác du lịch biết đó biết đây!”
Bây giờ nghĩ lại…
“Có phải ngày ấy…anh lên kế hoạch này không?” Cô nghi Hạnh Dung chỉ là tay chân bộ hạ thay anh trai làm việc tốt.
Chung Tình nhìn cô cười. Rồi nhìn xuống bé yêu trước ngực anh. Lạ thay! Thằng nhóc thế mà có màu tóc, màu da giống anh. Ngay cả đôi mắt, chiếc mũi, cái miệng cũng giống!
“Thật không uổng công anh mời em cháo hải sản mỗi chiều! Em thấy không, em ăn cháo của anh, con giống y như anh luôn! Nếu không đưa em sang đây, anh làm sao có cục cưng để địu như thế này chứ?” Anh đã từng quá nhút nhát không dám đến trước mặt cô mạnh dạn tỏ tình. Để con cá anh ưng sẩy mất một lần, anh đã thầm ước nguyện: Nếu trời thương cho anh thêm một cơ hội, anh nhất quyết sẽ đến bên cô, giữ cô thật chặt cho riêng mình.
Rốt cuộc rồi trời cũng thương! Thời cơ cũng đến: “Anh chỉ muốn tạo chút cơ hội để được gần em. Đã khám thai cho em rồi, anh phải đỡ đẻ cho em chứ!”
“Em chẳng phải đã chọn anh làm bác sĩ suốt thai kì rồi còn gì?”
“Biết vậy. Nhưng ở đó, anh ta cứ làm phiền em, anh thấy không yên tâm! Anh muốn đưa con trâu mẹ anh chọn đến một cánh đồng khác rộng lớn hơn, bao la hơn. Ai bảo trâu chỉ quanh quẩn ở ruộng đồng? Anh phải đưa con trâu đời anh đến sống ở cánh đồng hoa lavender!”
Tình chỉ tay ra cánh đồng bạt ngàn hoa: “Em thấy không, nơi đây thật trong lành yên ả! Nó rất thích hợp với em và con!”
“Đợi em tra ra chân tướng sự việc. Em cùng con lại đến Valensole trồng hoa oải hương tím đợi anh! Đến lúc đó…<code>...em sẽ cho anh câu trả lời.” </code>…“Câu trả lời của em, có phải đã quá lâu rồi không?” Tình đưa tay vuốt tóc cô, thuận theo đuôi tóc khẽ khàng vuốt luôn tấm lưng ong nuột nà, e ấp với đường cong chữ S đầy mê hoặc.
Ngọc Minh đang úp mặt cười thầm, con tim cô chợt quên đập, cảm giác tê tê lan tỏa theo bàn tay di chuyển của anh khiến tất cả tế bào sống muốn được yêu thương, được chiều chuộng của cô dần giãn nở làm sởn cả mớ lông tơ.
Cảm giác đê mê này đến với cô thật khác lạ. Có phải nó được tạo bởi bàn tay mềm mại của người làm bác sĩ không?
Cô nhận ra, những lời anh nói lúc nãy là đúng: “Còn nhiều chiêu khác giúp em phê hơn…”
Nhưng cô còn chưa gật đầu không lẽ anh đã muốn…tiến hành?
Ngọc Minh với tay giữ lại một bàn tay đang âm thầm nhen lửa. Nếu không giữ nó, cô e chỉ một giây nữa thôi, mình chịu không nổi mà bật dậy đè kẻ thả mồi xuống xe ăn sạch.
“Anh có tin…mình sẽ mất đời trai không?” Ngọc Minh úp mặt vào bụng anh hỏi nho nhỏ.
Tình nghe tiếng cô cười khúc khích, vòng tay ôm bờ lưng đang rung rung vì nén cười, anh khom người phả vào tai cô: “Anh cầu! Làm trai lâu quá rồi! Anh thèm cảm giác được làm đàn ông!”
Không khí trong xe một trời mờ ám!
Cô thôi không dám đùa. Anh thì không ngừng nghĩ bậy bạ mông lung. Trong đầu anh, trong tim anh chợt tràn ngập một hình ảnh: Mình ôm con cá thơm ngon này lột da, gỡ vảy, rồi nhấm nháp từng chút, từng chút thịt ngọt mềm.
Chèn ơi! Chỉ nghĩ thôi mà cơ thể nóng ran căng cứng sắp nổ tung rồi!
Cô đang vùi đầu vào bụng anh. Chợt thấy có gì đó cựa quậy dưới vai mình. Sức cựa của nó càng lúc càng mạnh.
Mất một giây để hiểu, cô chống tay ngồi dậy và không quên chắp tay xá nó: “Xin lỗi đã làm lão đệ thức giấc. Nhưng trời còn chưa có sáng, đệ đệ hãy ngủ tiếp đi!”
Nếu không có tay vệ sĩ làm tài xế, Chung Tình thật muốn lăn ra ăn vạ!
Nơi đây thật yên bình!
Tâm hồn một người đôi khi thật diệu kì! Ngày đến đơn giản chỉ là muốn tìm chút bình yên sau những ngày giông bão của cuộc đời. Muốn trốn tránh, muốn lãng quên những muộn phiền và tổn thương mà cuộc hôn nhân mang lại. Trước mặt Trần Khánh, cô đã cố giả vờ mạnh mẽ. Cố phớt lờ những tổn thương vẫn còn đau buốt ở con tim.
Làm sao mà không đau cho được khi cuộc hôn nhân giữa tổng tài với cô thư kí cứ ngỡ đẹp như mơ. Có được một người chồng phong độ thành đạt khiến cô nhầm tưởng mình đã chạm chân đến bến bờ hạnh phúc.
Thật không ngờ! Lòng người bạc bẽo! Đã công khai ngoại tình, coi nhẹ sự tồn tại của vợ. Còn mặt dày đeo bám đòi hỏi này kia. Cô chán rồi! Cũng ớn rồi! Không muốn chạm mặt gã đàn ông trơ trẽn đó thêm một lần nào nữa.
Ngọc Minh sắp xếp lên sẵn một cuộc ra đi cho đời mình. Vừa hay…
“Tớ đi Pháp bán nhà, cậu đi du lịch không?” Trong quán cafe Hạnh Dung đã hỏi cô như vậy.
Nhưng đứa bạn thân hỏi chỉ để có hỏi thế thôi. Bởi cô còn chưa quyết định, Hạnh Dung đã chốt kèo: “Vé máy bay tớ đặt cho cả nhà cậu rồi! Ngày mai bay!”
Trước đôi mắt ngỡ ngàng của cô, Hạnh Dung nói thêm: “Cậu nên nghỉ ngơi thỏa mái ít tháng rồi sinh nở. Nhân tiện cho hai bác du lịch biết đó biết đây!”
Bây giờ nghĩ lại…
“Có phải ngày ấy…anh lên kế hoạch này không?” Cô nghi Hạnh Dung chỉ là tay chân bộ hạ thay anh trai làm việc tốt.
Chung Tình nhìn cô cười. Rồi nhìn xuống bé yêu trước ngực anh. Lạ thay! Thằng nhóc thế mà có màu tóc, màu da giống anh. Ngay cả đôi mắt, chiếc mũi, cái miệng cũng giống!
“Thật không uổng công anh mời em cháo hải sản mỗi chiều! Em thấy không, em ăn cháo của anh, con giống y như anh luôn! Nếu không đưa em sang đây, anh làm sao có cục cưng để địu như thế này chứ?” Anh đã từng quá nhút nhát không dám đến trước mặt cô mạnh dạn tỏ tình. Để con cá anh ưng sẩy mất một lần, anh đã thầm ước nguyện: Nếu trời thương cho anh thêm một cơ hội, anh nhất quyết sẽ đến bên cô, giữ cô thật chặt cho riêng mình.
Rốt cuộc rồi trời cũng thương! Thời cơ cũng đến: “Anh chỉ muốn tạo chút cơ hội để được gần em. Đã khám thai cho em rồi, anh phải đỡ đẻ cho em chứ!”
“Em chẳng phải đã chọn anh làm bác sĩ suốt thai kì rồi còn gì?”
“Biết vậy. Nhưng ở đó, anh ta cứ làm phiền em, anh thấy không yên tâm! Anh muốn đưa con trâu mẹ anh chọn đến một cánh đồng khác rộng lớn hơn, bao la hơn. Ai bảo trâu chỉ quanh quẩn ở ruộng đồng? Anh phải đưa con trâu đời anh đến sống ở cánh đồng hoa lavender!”
Tình chỉ tay ra cánh đồng bạt ngàn hoa: “Em thấy không, nơi đây thật trong lành yên ả! Nó rất thích hợp với em và con!”
“Đợi em tra ra chân tướng sự việc. Em cùng con lại đến Valensole trồng hoa oải hương tím đợi anh! Đến lúc đó…<code>...em sẽ cho anh câu trả lời.” </code>…“Câu trả lời của em, có phải đã quá lâu rồi không?” Tình đưa tay vuốt tóc cô, thuận theo đuôi tóc khẽ khàng vuốt luôn tấm lưng ong nuột nà, e ấp với đường cong chữ S đầy mê hoặc.
Ngọc Minh đang úp mặt cười thầm, con tim cô chợt quên đập, cảm giác tê tê lan tỏa theo bàn tay di chuyển của anh khiến tất cả tế bào sống muốn được yêu thương, được chiều chuộng của cô dần giãn nở làm sởn cả mớ lông tơ.
Cảm giác đê mê này đến với cô thật khác lạ. Có phải nó được tạo bởi bàn tay mềm mại của người làm bác sĩ không?
Cô nhận ra, những lời anh nói lúc nãy là đúng: “Còn nhiều chiêu khác giúp em phê hơn…”
Nhưng cô còn chưa gật đầu không lẽ anh đã muốn…tiến hành?
Ngọc Minh với tay giữ lại một bàn tay đang âm thầm nhen lửa. Nếu không giữ nó, cô e chỉ một giây nữa thôi, mình chịu không nổi mà bật dậy đè kẻ thả mồi xuống xe ăn sạch.
“Anh có tin…mình sẽ mất đời trai không?” Ngọc Minh úp mặt vào bụng anh hỏi nho nhỏ.
Tình nghe tiếng cô cười khúc khích, vòng tay ôm bờ lưng đang rung rung vì nén cười, anh khom người phả vào tai cô: “Anh cầu! Làm trai lâu quá rồi! Anh thèm cảm giác được làm đàn ông!”
Không khí trong xe một trời mờ ám!
Cô thôi không dám đùa. Anh thì không ngừng nghĩ bậy bạ mông lung. Trong đầu anh, trong tim anh chợt tràn ngập một hình ảnh: Mình ôm con cá thơm ngon này lột da, gỡ vảy, rồi nhấm nháp từng chút, từng chút thịt ngọt mềm.
Chèn ơi! Chỉ nghĩ thôi mà cơ thể nóng ran căng cứng sắp nổ tung rồi!
Cô đang vùi đầu vào bụng anh. Chợt thấy có gì đó cựa quậy dưới vai mình. Sức cựa của nó càng lúc càng mạnh.
Mất một giây để hiểu, cô chống tay ngồi dậy và không quên chắp tay xá nó: “Xin lỗi đã làm lão đệ thức giấc. Nhưng trời còn chưa có sáng, đệ đệ hãy ngủ tiếp đi!”
Nếu không có tay vệ sĩ làm tài xế, Chung Tình thật muốn lăn ra ăn vạ!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương