Bước Qua Đời Nhau
Chương 4
“Là cô thách tôi đấy nhé!” Người tình của Khánh đứng bật lên chĩa mười móng tay nhọn hoắt được vẽ tinh xảo vào thẳng mặt Ngọc Minh.
Cô ta ỷ có người tình bên cạnh chống lưng nên chẳng kiêng dè tung đòn hiểm rất nhanh. Không ai kịp trở tay. Chỉ kịp nghe...
“Á...á...á...á...” Chuỗi tiếng la thất thanh vang dậy cả quán.
Khi cô ta hoàn hồn cũng là lúc Khánh thấy khuôn mặt người tình méo mó tái nhợt. Không khó để nhận ra, mười ngón tay móng dài đã bị Ngọc Minh nắm giữ và bẻ quặp ra phía sau.
“Muốn cào mặt chính thất?” Cô nhếch khóe môi, giọng lạnh tanh: “Hôm nay tôi phế luôn để đời này cô hết cơ hội sờ mó vào vật sở hữu của người khác.”
“Đừng mà...!” Cô ta vội vàng trưng ra bộ mặt thảm thương cầu cứu: “Anh Khánh! Em đau!” Và không quên la lên: “Á..á...á...Chị thật độc ác nỡ bẻ gãy tay tôi!”
Như thế này thì quá lắm rồi!
“Ngọc Minh!” Khánh hấp tấp giữ chặt cổ tay vợ, hết kiên nhẫn rít qua kẽ răng: “Đủ rồi! Em đừng làm loạn nữa!”
Câu nói của Khánh như lưỡi dao bén cắt đứt sợi dây kiềm chế cuối cùng của Ngọc Minh. Cô nhìn thẳng vào mắt chồng. Ánh mắt căm phẫn: “Anh nói tôi làm loạn?”
Khánh như nhận ra nỗi oán hận ngập tràn trong mắt vợ. Anh ta dịu giọng: “Đó là...em gái anh!”
“Em gái?” Lý do chồng đưa ra khiến Ngọc Minh sững sờ. Cô nhìn chằm chằm vào mặt chồng rồi nhìn sang ả đàn bà ôm chồng cô ngủ bảy ngày bảy đêm. Càng nhìn càng khinh bỉ.
“Anh nói thế mà không biết ngượng mồm à?”
“Em đừng có quá đáng!”
“Tôi quá đáng? Được! Nếu anh đã nói vậy tôi cho cô ta ăn cơm bằng chân.”
“Á!” Lần này là Ngọc Minh buộc miệng. Đôi mắt đầy lửa nhìn thẳng vào mắt Khánh: “Buông tay tôi ra!”
Khánh nhìn hai bàn tay người tình còn nằm trong tay vợ, hất cằm: “Em cũng thả ra đi! Em làm em ấy đau đó!”
Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để Ngọc Minh hiểu rõ vị trí cô ta trong lòng Khánh như thế nào?
Cô nới lỏng lực tay.
Ả nhân tình thừa cơ rút vội và không quên méc: “Tay chị ta cứng như thép muốn làm vụn vỡ cả xương người ta.”
Khánh thấy xót xa.
“Tình anh em thắm thiết thật làm người khác cảm động!” Ngọc Minh hừ một tiếng, quay lưng rời đi và không quên nói thêm vài lời: “Có ma mới tin!”
Em gái? Trên đời này làm gì có người vợ nào không biết chồng mình có em trai, em gái? Có con dâu nào không biết gia đình chồng có mấy thành viên? Và thử hỏi...có cô em gái nào cùng anh trai ôm ấp suốt bảy ngày xuân?
Dối trá! Xem thường người khác đến thế là cùng!
Khi đã hiểu rõ lòng người, Ngọc Minh tiêu sái rời đi. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng. Sau lưng cô chợt có tiếng gọi: “Ngọc Minh! Ra cổng đợi anh!”
Đợi?
“Vì sao tôi phải đợi?”
“Vì em là vợ Trần Khánh này!”
Ngọc Minh cười lạnh: “Tôi thấy nhục cho tiếng vợ thốt ra từ miệng anh.” Cô nghiêng mặt: “Anh rảnh thì lo cho em gái anh đi ha! Tôi đếch cần!”
“Ngọc Minh! Ngọc Minh! Em đứng lại cho anh!” Khánh sải bước toan giữ vợ nhưng eo anh ta bất ngờ bị người tình ôm lấy. Không nỡ gạt một vòng ôm nên chỉ biết rướn cổ với theo: “Về nhà ngay! Ngọc Minh!”
“Chị ta đâu cần! Anh gọi làm gì cho đau họng.” Ả áp mặt vào lưng Khánh, hai bàn tay không an phận, không chút e dè quán xá lần sờ soạn lung tung trên người Khánh rồi buông lời dụ dỗ: “Chúng ta đi ăn rồi về khách sạn em hạ hỏa cho nha!”
Khánh đang muốn chạy theo vợ nhưng nghe người tình nói vậy, mắt anh ta sáng lên. Nơi nào đó có dấu hiệu thức tỉnh khi mường tượng lại cảnh người tình giúp anh ta hạ hỏa. Dù sao vợ còn đó. Nhà cửa cũng chẳng chạy đi đâu. Về nhà không có việc gì mần. Thôi ở lại bên người tình kiếm chút sướng nhân gian rồi về thị uy vợ sau cũng chưa muộn.
Phở bò ngon tái có người bón ăn. Anh ta đâu phải thần thánh gì mà nhịn!
“Em thật biết dụ người!” Khánh véo vào chóp mũi người tình và hôn cô ta một cái: “Lửa đã được em nhóm!”
“Vậy anh còn không nhanh!”
Khánh đan mười ngón tay vào nhau, cười dịu dàng và không quên dặn dò: “Nếu ba mẹ có hỏi, em cứ bảo em vẫn ở Úc nhé! Mọi việc để anh!”
Ả nũng nịu: “Anh đúng là gian thương! Vừa hám tiền vừa hám gái lại không muốn công khai.”
Khánh cười: “Công khai được không?” Ánh mắt Khánh hơi chùng xuống: “Nếu được thì chúng ta chẳng phải khổ như bây giờ.” Anh ta yêu chiều vuốt tóc người tình: “Dẫu vậy, anh đã hứa đời này chăm lo cho em thì anh quyết không quên lời.”
Ả nguýt yêu: “Anh nhớ là tốt.”
“Ừm!” Làm sao mà quên được. Cả đời cũng không quên. Khánh đưa tay mân mê gò má người tình một hồi rồi nói: “Về thôi em!”
Chiếc Mercedes nhẹ nhàng lướt qua cổng. Trong chiếc Audi, Ngọc Minh nhìn theo chiếc xe quen thuộc mà cõi lòng trống rỗng. Cô bất giác thở dài.
“Chúng ta theo chứ?”
“Ừm!” Cô muốn xem cảnh chồng và cô em gái từ miệng anh ta nói làm gì khi ở chung một phòng.
Có đi theo mới biết chân tướng sự việc.
Cô ta ỷ có người tình bên cạnh chống lưng nên chẳng kiêng dè tung đòn hiểm rất nhanh. Không ai kịp trở tay. Chỉ kịp nghe...
“Á...á...á...á...” Chuỗi tiếng la thất thanh vang dậy cả quán.
Khi cô ta hoàn hồn cũng là lúc Khánh thấy khuôn mặt người tình méo mó tái nhợt. Không khó để nhận ra, mười ngón tay móng dài đã bị Ngọc Minh nắm giữ và bẻ quặp ra phía sau.
“Muốn cào mặt chính thất?” Cô nhếch khóe môi, giọng lạnh tanh: “Hôm nay tôi phế luôn để đời này cô hết cơ hội sờ mó vào vật sở hữu của người khác.”
“Đừng mà...!” Cô ta vội vàng trưng ra bộ mặt thảm thương cầu cứu: “Anh Khánh! Em đau!” Và không quên la lên: “Á..á...á...Chị thật độc ác nỡ bẻ gãy tay tôi!”
Như thế này thì quá lắm rồi!
“Ngọc Minh!” Khánh hấp tấp giữ chặt cổ tay vợ, hết kiên nhẫn rít qua kẽ răng: “Đủ rồi! Em đừng làm loạn nữa!”
Câu nói của Khánh như lưỡi dao bén cắt đứt sợi dây kiềm chế cuối cùng của Ngọc Minh. Cô nhìn thẳng vào mắt chồng. Ánh mắt căm phẫn: “Anh nói tôi làm loạn?”
Khánh như nhận ra nỗi oán hận ngập tràn trong mắt vợ. Anh ta dịu giọng: “Đó là...em gái anh!”
“Em gái?” Lý do chồng đưa ra khiến Ngọc Minh sững sờ. Cô nhìn chằm chằm vào mặt chồng rồi nhìn sang ả đàn bà ôm chồng cô ngủ bảy ngày bảy đêm. Càng nhìn càng khinh bỉ.
“Anh nói thế mà không biết ngượng mồm à?”
“Em đừng có quá đáng!”
“Tôi quá đáng? Được! Nếu anh đã nói vậy tôi cho cô ta ăn cơm bằng chân.”
“Á!” Lần này là Ngọc Minh buộc miệng. Đôi mắt đầy lửa nhìn thẳng vào mắt Khánh: “Buông tay tôi ra!”
Khánh nhìn hai bàn tay người tình còn nằm trong tay vợ, hất cằm: “Em cũng thả ra đi! Em làm em ấy đau đó!”
Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để Ngọc Minh hiểu rõ vị trí cô ta trong lòng Khánh như thế nào?
Cô nới lỏng lực tay.
Ả nhân tình thừa cơ rút vội và không quên méc: “Tay chị ta cứng như thép muốn làm vụn vỡ cả xương người ta.”
Khánh thấy xót xa.
“Tình anh em thắm thiết thật làm người khác cảm động!” Ngọc Minh hừ một tiếng, quay lưng rời đi và không quên nói thêm vài lời: “Có ma mới tin!”
Em gái? Trên đời này làm gì có người vợ nào không biết chồng mình có em trai, em gái? Có con dâu nào không biết gia đình chồng có mấy thành viên? Và thử hỏi...có cô em gái nào cùng anh trai ôm ấp suốt bảy ngày xuân?
Dối trá! Xem thường người khác đến thế là cùng!
Khi đã hiểu rõ lòng người, Ngọc Minh tiêu sái rời đi. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng. Sau lưng cô chợt có tiếng gọi: “Ngọc Minh! Ra cổng đợi anh!”
Đợi?
“Vì sao tôi phải đợi?”
“Vì em là vợ Trần Khánh này!”
Ngọc Minh cười lạnh: “Tôi thấy nhục cho tiếng vợ thốt ra từ miệng anh.” Cô nghiêng mặt: “Anh rảnh thì lo cho em gái anh đi ha! Tôi đếch cần!”
“Ngọc Minh! Ngọc Minh! Em đứng lại cho anh!” Khánh sải bước toan giữ vợ nhưng eo anh ta bất ngờ bị người tình ôm lấy. Không nỡ gạt một vòng ôm nên chỉ biết rướn cổ với theo: “Về nhà ngay! Ngọc Minh!”
“Chị ta đâu cần! Anh gọi làm gì cho đau họng.” Ả áp mặt vào lưng Khánh, hai bàn tay không an phận, không chút e dè quán xá lần sờ soạn lung tung trên người Khánh rồi buông lời dụ dỗ: “Chúng ta đi ăn rồi về khách sạn em hạ hỏa cho nha!”
Khánh đang muốn chạy theo vợ nhưng nghe người tình nói vậy, mắt anh ta sáng lên. Nơi nào đó có dấu hiệu thức tỉnh khi mường tượng lại cảnh người tình giúp anh ta hạ hỏa. Dù sao vợ còn đó. Nhà cửa cũng chẳng chạy đi đâu. Về nhà không có việc gì mần. Thôi ở lại bên người tình kiếm chút sướng nhân gian rồi về thị uy vợ sau cũng chưa muộn.
Phở bò ngon tái có người bón ăn. Anh ta đâu phải thần thánh gì mà nhịn!
“Em thật biết dụ người!” Khánh véo vào chóp mũi người tình và hôn cô ta một cái: “Lửa đã được em nhóm!”
“Vậy anh còn không nhanh!”
Khánh đan mười ngón tay vào nhau, cười dịu dàng và không quên dặn dò: “Nếu ba mẹ có hỏi, em cứ bảo em vẫn ở Úc nhé! Mọi việc để anh!”
Ả nũng nịu: “Anh đúng là gian thương! Vừa hám tiền vừa hám gái lại không muốn công khai.”
Khánh cười: “Công khai được không?” Ánh mắt Khánh hơi chùng xuống: “Nếu được thì chúng ta chẳng phải khổ như bây giờ.” Anh ta yêu chiều vuốt tóc người tình: “Dẫu vậy, anh đã hứa đời này chăm lo cho em thì anh quyết không quên lời.”
Ả nguýt yêu: “Anh nhớ là tốt.”
“Ừm!” Làm sao mà quên được. Cả đời cũng không quên. Khánh đưa tay mân mê gò má người tình một hồi rồi nói: “Về thôi em!”
Chiếc Mercedes nhẹ nhàng lướt qua cổng. Trong chiếc Audi, Ngọc Minh nhìn theo chiếc xe quen thuộc mà cõi lòng trống rỗng. Cô bất giác thở dài.
“Chúng ta theo chứ?”
“Ừm!” Cô muốn xem cảnh chồng và cô em gái từ miệng anh ta nói làm gì khi ở chung một phòng.
Có đi theo mới biết chân tướng sự việc.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương