Bước Qua Đời Nhau
Chương 42
Chờ đợi nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa có tin gọi lại của chủ nhân mảnh giấy.
Chung Tình bắt đầu sốt ruột: “Con nghi đây không phải là vụ bắt cóc tống tiền đơn giản!”
Ba anh đang trầm tư, ngẩng mặt đồng thuận: “Ba cũng nghi vậy!” Vì kẻ bắt Dennis nếu đơn thuần nhắm vào tài sản nhà ông thì hắn đã gọi điện yêu cầu địa điểm giao tiền. Đằng này…vẫn bặt vô âm tín.
“Có khi nào hắn tung mảnh giấy làm hỏa mù đánh lạc hướng điều tra của chúng ta không?”
“Cũng có thể lắm! Con mau xem thật kĩ lại các camera.”
Theo trích xuất từ camera trong phòng Dennis. Mẹ anh ngủ cùng với bé con. Mãi khi trời gần rạng sáng, bà trở mình đi vệ sinh. Tầm mười phút bà quay lại. Trên chiếc giường hai bà cháu nằm chỉ còn lại mảnh giấy.
Khoảng thời gian mười phút ngắn ngủi đó chỉ mỗi chị giúp việc vào phòng. Chị ta nhanh chóng trở thành nghi can.
“Nói! Chị tiếp tay cho ai?” Chung Tình nhìn người giúp việc thật thà nhà mình năm năm nay. Dù nhìn thật kĩ, anh cũng không thể nào tìm được một điểm bất thường trên gương mặt người phụ nữ quê chân chất.
Chị khóc thanh minh: “Chị không tiếp tay cho ai cả! Chị chỉ vào lấy bình sữa, dụng cụ uống nước của bé đi rửa thôi! Mọi ngày chị vẫn vào giờ đó, không tin em có thể xem camera mà!”
“Chuyện đó dĩ nhiên tôi sẽ làm! Tôi chỉ hỏi lại chị một lần nữa, chị có tiếp xúc ai lạ từ một tháng nay không? Hoặc chị có bắt gặp ai lén la lén lút khả nghi không?”
Lén la lén lút khả nghi ư?
Chị giúp việc tập trung suy nghĩ. Nhiệm vụ chị chủ yếu chợ búa, cơm nước, dọn dẹp trong nhà. Người chị tiếp xúc, ngoài người nhà, mấy tay vệ sĩ quen thuộc còn có chú Tư làm vườn.
Chú ấy là người tốt. Gắn bó với gia đình này đã lâu.
“Một tuần nay, chị thấy chú Tư hay quanh quẩn ở phòng Dennis! Thỉnh thoảng còn hỏi thăm, Dennis ngủ với ai?”
Tình liếc mắt. Chỉ ba phút sau, chú Tư được vệ sĩ đưa đến.
Trước câu hỏi của anh, chú ấy không nói không rằng, chỉ có khóc. Mãi một lúc lâu mới nói vài câu: “Chú theo ba mẹ con hơn nửa đời người. Không vợ không con, chú xem con như con trai chú. Chú thương Dennis vì thấy bé rất giống con hồi nhỏ. Chú sao nhẫn tâm hãm hại bé con chứ?”
“Vậy chú có đưa ai vào nhà trong vòng một tháng nay không?” Chứ toàn bộ camera từ phòng Dennis ra ngõ ngày hôm qua đều bị hack sạch.
Nói đến đây ông mới nhớ…
Tầm sẩm tối.
“Cậu Tư!”
Đang đóng cổng sau. Thằng Long con chị gái ông học ở Úc không biết về khi nào mà tới đây tìm ông.
“Long! Cháu về nước khi nào? Học xong rồi à?”
Nó cười, vỗ vai ông: “Xong tám đời. Cháu về nước có việc!”
“Việc gì? Đừng nói với chú, bay về bắt mẹ bán nhà bán đất nghe?”
Nó bắt cằm ông, cười như không cười: “Bậy nào cậu Tư! Cháu nay tiền sài không hết! Đang định gặp cậu thương lượng đập bỏ nhà cũ xây mới bốn tầng ở cho mát!”
Ông nhìn nó ngạc nhiên: “Bay làm ăn trúng mánh hả?”
Nó không trả lời chỉ xin ông: “Cháu ra phố chơi mà ngại tìm phòng trọ, cậu cho cháu ngủ với cậu đêm!”
Con cháu lâu ngày gặp lại. Từ chối thì không nỡ. Vì dù sao gia đình ông cũng chỉ có mình nó. Ba thằng bé mê người đàn bà khác bỏ mẹ con nó từ khi nó mới ba tuổi. Thương chị gái khổ, nuôi con một mình vất vả, ông đã ở vậy đi làm mướn kiếm thêm ít đồng phụ nuôi cháu với chị.
Ngày nhỏ, nó là một đứa trẻ ngoan. Càng lớn càng lầm lì bất trị. Tiếp xúc bạn học thì ít mà gần gũi với đầu gấu thì nhiều. Vậy mà đùng một cái nó đậu Đại học gì ở Úc. Rồi nằng nặc đòi qua đó học cho bằng được.
Ông và chị gái phải gom hết số tiền dành dụm, cắt bán hai mảnh đất, thêm ruộng vườn và thế chấp cả sổ đỏ ngân hàng mới đủ tiền cho nó đi Úc.
Học ở bên đó không biết sao? Mà năm nào cũng gọi mẹ bán đất bán nhà. Giờ thành công về nước định xây nhà cao tầng…ông thấy cũng tự hào.
“Cậu ấy đâu?”
“Đi rồi! Nó bảo nó có việc gấp! Đi hồi sáng sớm!”
“Đi bằng đường nào mà vệ sĩ không phát hiện?”
“Cửa sau! Nó bảo: vào sao ra vậy! Tránh phiền phức!”
Tin chú Tư cung cấp kết hợp thông tin phía cảnh sát thu thập được từ trích xuất camera an ninh đường phố, người ta nhận ra Long cùng chiếc phân khối lớn hướng về vùng ngoại thành.
Cảnh sát đặc nhiệm vào cuộc tỏa đi các hướng trinh sát.
Nhà Trần Khánh. Công ty Trần Khánh. Nhất cử nhất động người nhà của anh ta đều rơi vào tầm ngắm của cảnh sát.
Bên ngoài náo động.
Mà lúc này bên trong phòng Chung Tình. Người mẹ trẻ bị anh dùng biện pháp cứng rắn để giữ người. Cô đang nén đau do cú đánh ngất sau gáy vừa rồi, dùng răng tháo sợi dây đang quấn quanh tay.
Chờ người không bằng tự mình. Cô quyết định đi tìm Dennis bằng linh cảm của một người mẹ.
Sợi dây cứng và nút thắt quá chặt khiến răng cô như muốn rơi ra theo từng lần tháo gỡ. Nước mắt hòa cùng nước mũi và nước dãi thấm ướt cả đôi tay.
Kỳ lạ thay! Giờ này, lòng cô đau bao nhiêu thì đầu óc lại tỉnh táo bấy nhiêu. Trước mắt cô dường như thấy được Dennis đang ở đâu? Con đang khóc lặng như thế nào? Nên hàm răng làm nhiệm vụ không dừng lại một khắc nào.
Vì quá nôn nóng, răng cô làm trúng lưỡi. Đau xiếng cả hồn. Điếng luôn hơi thở. Qua ba phút cơn đau dịu đi. Cô tiếp tục con đường tháo chạy tự tìm con của riêng mình.
Chung Tình bắt đầu sốt ruột: “Con nghi đây không phải là vụ bắt cóc tống tiền đơn giản!”
Ba anh đang trầm tư, ngẩng mặt đồng thuận: “Ba cũng nghi vậy!” Vì kẻ bắt Dennis nếu đơn thuần nhắm vào tài sản nhà ông thì hắn đã gọi điện yêu cầu địa điểm giao tiền. Đằng này…vẫn bặt vô âm tín.
“Có khi nào hắn tung mảnh giấy làm hỏa mù đánh lạc hướng điều tra của chúng ta không?”
“Cũng có thể lắm! Con mau xem thật kĩ lại các camera.”
Theo trích xuất từ camera trong phòng Dennis. Mẹ anh ngủ cùng với bé con. Mãi khi trời gần rạng sáng, bà trở mình đi vệ sinh. Tầm mười phút bà quay lại. Trên chiếc giường hai bà cháu nằm chỉ còn lại mảnh giấy.
Khoảng thời gian mười phút ngắn ngủi đó chỉ mỗi chị giúp việc vào phòng. Chị ta nhanh chóng trở thành nghi can.
“Nói! Chị tiếp tay cho ai?” Chung Tình nhìn người giúp việc thật thà nhà mình năm năm nay. Dù nhìn thật kĩ, anh cũng không thể nào tìm được một điểm bất thường trên gương mặt người phụ nữ quê chân chất.
Chị khóc thanh minh: “Chị không tiếp tay cho ai cả! Chị chỉ vào lấy bình sữa, dụng cụ uống nước của bé đi rửa thôi! Mọi ngày chị vẫn vào giờ đó, không tin em có thể xem camera mà!”
“Chuyện đó dĩ nhiên tôi sẽ làm! Tôi chỉ hỏi lại chị một lần nữa, chị có tiếp xúc ai lạ từ một tháng nay không? Hoặc chị có bắt gặp ai lén la lén lút khả nghi không?”
Lén la lén lút khả nghi ư?
Chị giúp việc tập trung suy nghĩ. Nhiệm vụ chị chủ yếu chợ búa, cơm nước, dọn dẹp trong nhà. Người chị tiếp xúc, ngoài người nhà, mấy tay vệ sĩ quen thuộc còn có chú Tư làm vườn.
Chú ấy là người tốt. Gắn bó với gia đình này đã lâu.
“Một tuần nay, chị thấy chú Tư hay quanh quẩn ở phòng Dennis! Thỉnh thoảng còn hỏi thăm, Dennis ngủ với ai?”
Tình liếc mắt. Chỉ ba phút sau, chú Tư được vệ sĩ đưa đến.
Trước câu hỏi của anh, chú ấy không nói không rằng, chỉ có khóc. Mãi một lúc lâu mới nói vài câu: “Chú theo ba mẹ con hơn nửa đời người. Không vợ không con, chú xem con như con trai chú. Chú thương Dennis vì thấy bé rất giống con hồi nhỏ. Chú sao nhẫn tâm hãm hại bé con chứ?”
“Vậy chú có đưa ai vào nhà trong vòng một tháng nay không?” Chứ toàn bộ camera từ phòng Dennis ra ngõ ngày hôm qua đều bị hack sạch.
Nói đến đây ông mới nhớ…
Tầm sẩm tối.
“Cậu Tư!”
Đang đóng cổng sau. Thằng Long con chị gái ông học ở Úc không biết về khi nào mà tới đây tìm ông.
“Long! Cháu về nước khi nào? Học xong rồi à?”
Nó cười, vỗ vai ông: “Xong tám đời. Cháu về nước có việc!”
“Việc gì? Đừng nói với chú, bay về bắt mẹ bán nhà bán đất nghe?”
Nó bắt cằm ông, cười như không cười: “Bậy nào cậu Tư! Cháu nay tiền sài không hết! Đang định gặp cậu thương lượng đập bỏ nhà cũ xây mới bốn tầng ở cho mát!”
Ông nhìn nó ngạc nhiên: “Bay làm ăn trúng mánh hả?”
Nó không trả lời chỉ xin ông: “Cháu ra phố chơi mà ngại tìm phòng trọ, cậu cho cháu ngủ với cậu đêm!”
Con cháu lâu ngày gặp lại. Từ chối thì không nỡ. Vì dù sao gia đình ông cũng chỉ có mình nó. Ba thằng bé mê người đàn bà khác bỏ mẹ con nó từ khi nó mới ba tuổi. Thương chị gái khổ, nuôi con một mình vất vả, ông đã ở vậy đi làm mướn kiếm thêm ít đồng phụ nuôi cháu với chị.
Ngày nhỏ, nó là một đứa trẻ ngoan. Càng lớn càng lầm lì bất trị. Tiếp xúc bạn học thì ít mà gần gũi với đầu gấu thì nhiều. Vậy mà đùng một cái nó đậu Đại học gì ở Úc. Rồi nằng nặc đòi qua đó học cho bằng được.
Ông và chị gái phải gom hết số tiền dành dụm, cắt bán hai mảnh đất, thêm ruộng vườn và thế chấp cả sổ đỏ ngân hàng mới đủ tiền cho nó đi Úc.
Học ở bên đó không biết sao? Mà năm nào cũng gọi mẹ bán đất bán nhà. Giờ thành công về nước định xây nhà cao tầng…ông thấy cũng tự hào.
“Cậu ấy đâu?”
“Đi rồi! Nó bảo nó có việc gấp! Đi hồi sáng sớm!”
“Đi bằng đường nào mà vệ sĩ không phát hiện?”
“Cửa sau! Nó bảo: vào sao ra vậy! Tránh phiền phức!”
Tin chú Tư cung cấp kết hợp thông tin phía cảnh sát thu thập được từ trích xuất camera an ninh đường phố, người ta nhận ra Long cùng chiếc phân khối lớn hướng về vùng ngoại thành.
Cảnh sát đặc nhiệm vào cuộc tỏa đi các hướng trinh sát.
Nhà Trần Khánh. Công ty Trần Khánh. Nhất cử nhất động người nhà của anh ta đều rơi vào tầm ngắm của cảnh sát.
Bên ngoài náo động.
Mà lúc này bên trong phòng Chung Tình. Người mẹ trẻ bị anh dùng biện pháp cứng rắn để giữ người. Cô đang nén đau do cú đánh ngất sau gáy vừa rồi, dùng răng tháo sợi dây đang quấn quanh tay.
Chờ người không bằng tự mình. Cô quyết định đi tìm Dennis bằng linh cảm của một người mẹ.
Sợi dây cứng và nút thắt quá chặt khiến răng cô như muốn rơi ra theo từng lần tháo gỡ. Nước mắt hòa cùng nước mũi và nước dãi thấm ướt cả đôi tay.
Kỳ lạ thay! Giờ này, lòng cô đau bao nhiêu thì đầu óc lại tỉnh táo bấy nhiêu. Trước mắt cô dường như thấy được Dennis đang ở đâu? Con đang khóc lặng như thế nào? Nên hàm răng làm nhiệm vụ không dừng lại một khắc nào.
Vì quá nôn nóng, răng cô làm trúng lưỡi. Đau xiếng cả hồn. Điếng luôn hơi thở. Qua ba phút cơn đau dịu đi. Cô tiếp tục con đường tháo chạy tự tìm con của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương