Bước Qua Đời Nhau

Chương 55: Ngoại truyện



Vài mẫu chuyện sau khi Tình - Minh về chung một nhà.

Tiểu công chúa theo ba đi làm.

Trong phòng Giám đốc Bệnh viện Phụ sản Quốc tế T&M.

Một tiểu công chúa dễ thương đang ngồi trên chiếc ghế xoay dành cho Giám đốc còn vị Giám đốc thì ngồi ở chiếc ghế nhỏ bên cạnh, một tay cầm bút kí hồ sơ, tay kia xoa đầu con.

Kí xong một tập, bác sĩ Tình lại quay đầu sang nhìn cô con gái nhỏ, xoa đầu con, khẽ nói: “Minh Tình của ba giỏi lắm! Ráng một xíu nữa rồi ba chơi với con nha!”

Bé con rất ngoan, không bao giờ quấy khóc, ngồi im chơi với ống nghe xem ba Tình làm việc. Thình thoảng con lấy ống nghe áp vào ngực, vào lưng anh kiểm tra như cách anh làm với bệnh nhân.

Minh Tình là khách thường xuyên của Bệnh viện. Việc bé theo ba đến Bệnh viện không phải một, hai lần. Từ khi Ngọc Minh mang thai con thứ hai. Bụng cô càng ngày càng lớn, Tình thương vợ vất vả nên việc đưa đón con gái nhỏ đi học và chăm sóc con là nhiệm vụ của anh. Hôm nay cuối tuần, trường con gái không học, anh đưa con đến Bệnh viện với mình.

“Ba ơi, bây giờ con nói, con thích ăn kem, ba có mắng con không?” Ngồi ngắm ba kí mãi cũng chán, con bé muốn đi dạo nhưng sợ làm phiền ba làm việc.

Chung Tình khom người hôn một cái vào đôi má phúng phính cực kì đáng yêu của con: “Con là cục kim cương của ba, ba sao nỡ mắng con! Ba đưa con đi ăn kem ngay đây!” Bác sĩ Tình vội đóng nắp bút, lấy mũ đội lên cẩn thận cho con: “Nào, công chúa của ba! Mình đi thôi!” Anh bế con thong thả bước ra khỏi phòng.

“Tiểu Chung Tình, con đi đâu đấy?” Con bé rất giống Chung Tình nên mọi người ở viện thường hay gọi như vậy.

“Con là Lê Đặng Minh Tình! Hổng phải Chung Tình! Chú gọi nhầm tên ba con rồi!” Bé con không chịu việc mọi người gọi sai tên mình.

“À, chú xin lỗi! Thế Minh Tình đi đâu đấy?”

“Ba đưa con đi ăn kem!”

“Vậy con ăn ngon miệng nha! Nhớ bảo ba Tình mua cho chú một suất nhé!”

“Ba con không có nhiều tiền đâu!”

Mọi người nghe vậy đều bật cười. Họ biết con bé nói đúng. Vì lương của sếp đã chạy hết vào tài khoản của vợ.



Chung Tình nghe con nói vậy, mặt không thay đổi sắc, anh còn hôn thưởng con một cái: “Đúng là con gái của ba! Chỉ có con là hiểu ba nhất!”

“Ba đừng buồn! Sau này con làm thật nhiều nhiều tiền cho ba!” Con bé hôn lên má ba một cái.

Cảnh hai cha con tình cảm bể bình khiến những kẻ độc thân trong Bệnh viện tủi thân vì mãi còn ế, chẳng biết bao giờ kiếp FA của họ mới có được một cục bảo bối đáng yêu như cục cưng nhà bác sĩ Tình.

Nhân viên Bệnh viện không khỏi ngưỡng mộ vị doanh nhân quyền lực Ngọc Minh. Đã xinh đẹp hết phần thiên hạ, giỏi giang trong việc thay ba chồng quản lí kinh doanh nhà họ Lê còn sinh được một tiểu công chúa đáng yêu.

“Nghe nói, lần mang thai này, phu nhân sếp nghén con trai!” Mọi người lại càng hâm mộ.

“Chẳng trách sao sếp nổi tiếng thương vợ chiều con!” Mọi người đưa ra nhận xét.

Mà họ nói đúng thật. Ở Bệnh viện anh là một ông chủ tài giỏi có bàn tay đỡ đẻ, mổ đẻ siêu ngọt, mỗi một kỹ thuật mới của anh đáng giá ngàn vàng. Nhưng về đến nhà là áo sơmi cởi ra, mặc tạp dề nấu ăn cho vợ con. Một tay chăm con, một tay chăm vợ cực kì khéo léo.

“Bà xã! Em chơi với con! Để đấy cho anh!” Bâc sĩ Tình đỡ vợ ngồi trên ghế chơi với con gái còn anh gom chăn màn, quần áo đi giặc.

Làm xong mớ việc nhà, lại cho con uống sữa, hát ru con ngủ.

“Công chúa của ba hôm nay muốn nghe bài gì?” Chung Tình ôm con gái bé nhỏ vào lòng yêu thương hỏi.

“Ba hát bài ‘Cả nhà thương nhau’!”

Chung Tình hắng giọng, cất tiếng hát ấm áp ru con:

“Ba thương con vì con giống mẹ

Mẹ thương con vì con giống ba

Cả nhà ta



Cùng thương yêu nhau

Xa là nhớ

Gần nhau là cười…”

(Bài hát: “Cả nhà thương nhau” của nhạc sĩ Phan Văn Minh)

Con gái ngủ say giấc.

Tình lại qua bóp chân xoa bụng cho vợ.

“Em thấy có dễ chịu không?”

“Tay chồng em là tay vàng. Em rất là dễ chịu!”

Ngọc Minh cười vuốt ve gương mặt chồng: “Anh có thấy khổ không?”

Anh véo khóe miệng vợ kéo lên: “Đối với anh được chăm sóc vợ con là niềm hạnh phúc vô biên.”

Cô đơn như gã chồng cũ mới khổ. Tình nghe nói, anh ta đã bán công ty lui về ở ẩn. Bởi, xung quanh anh ta chẳng còn một ai.

Để giữ lửa mái ấm gia đình, dù có bận trăm công ngàn việc, anh vẫn giành thời gian đưa vợ con đi chơi. Ngày chủ nhật anh đưa vợ con ra ngoại thành. Cùng con thả diều. Cùng vợ ngồi ngắm khoảng không gian xanh bình lặng một miền quê.

Có hôm anh đưa gia đình nhỏ về nhà lớn để con chơi với ông bà nội, ngoại và cô ba ế Hạnh Dung.

“Tiểu bảo bối của nội! Qua đây với nội!” Ông Phát cực kì yêu thích cô cháu gái. Đối với ông, cuối tuần được quây quần bên con cháu là một niềm vui rất lớn.

Bốn ông bà già và cô em chồng có cô cháu gái thành ra người ôm chút, hôn người vài cái cho đỡ nghiện rồi nhường cháu cho người khác ôm.

“Mai mốt có thêm cục nữa, cả nhà chúng ta tha hồ ôm.” Bốn người lớn vừa tưng cháu vừa cười khà khà vang cả khu vườn nhỏ.
Chương trước Chương tiếp