Bước Qua Đời Nhau

Chương 6



Khánh đã từng hứa: “Nếu một ngày anh kí vào đơn ly hôn, anh sẽ để lại cho em tất cả tài sản, ngoại trừ Công ty!”

Hôm nay cầm trên tay tờ đơn, Khánh hơi chần chừ. Mọi cơn nóng giận bộc phát vừa rồi dường như trôi xa. Trong lòng anh ta chỉ còn lại một nỗi dày vò: Gia đình nhỏ anh ta sắp nát!

Công bằng mà nói, Mỹ Anh không có điểm nào hơn Ngọc Minh. Từ nhan sắc đến phẩm hạnh và trình độ. Cái Mỹ Anh hơn Ngọc Minh là đã chiếm lấy trái tim anh ta khi anh ta tròn hai mươi tuổi.

Mùa sinh nhật đó, ba đưa về một cô bé mười lăm và nói: “Khánh! Đây là em Mỹ Anh, con gái chú Sơn, từ giờ em ý sẽ làm em gái con!”

Khánh biết chú Sơn ba nói là ai. Nên đêm đó thay vì tặng quà cho anh trai, anh đã dụ dỗ em gái nuôi lấy thân làm quà tặng.

Cũng từ lần đó, trái tim anh ta biết khao khát, biết nhớ nhung một người. Đi đâu anh ta cũng mong mau trở về nhà để được ôm em gái ngủ.

Đêm đêm, từ hai chiếc phòng ở cạnh nhau, họ lén ba mẹ dồn lại một phòng và cùng ôm ấp hứa hẹn yêu đương. Những tưởng mối quan hệ này sẽ được ba mẹ chấp thuận khi Mỹ Anh tròn mười tám và anh ta đã trở thành chàng cử nhân Kinh tế.

Nhưng ngày anh quyết định công khai cũng là lúc ba từ chối gay gắt: “Ba không chấp nhận chuyện hai đứa trở thành vợ chồng! Một ngày làm anh em, cả đời là anh em.”

Để cắt đứt tuyệt đối vấn vương, ba mẹ anh ta đưa Mỹ Anh sang Úc du học với điều kiện kèm theo: “Không được tơ tưởng đến anh trai.”

Còn Khánh chính thức thay ba quản lý Công ty.

Những năm đầu ngồi lên chiếc ghế Tổng giám, anh ta liên tục gặp khó khăn, thất bại. Mãi đến khi gặp được Ngọc Minh. Cô gái không chỉ xinh đẹp, khôn khéo, tài giỏi còn tốt nghiệp Đại học Ngoại thương với tấm bằng loại giỏi. Cô đã kề vai sát cánh bên anh đưa Công ty lọt vào top đầu trên thương trường.

Không muốn mất đi viên ngọc quý. Khánh đã cầu hôn cô ngay hôm cô đàm phán thành công mang về cho Công ty hợp đồng nghìn tỷ.

Những tưởng vợ chồng hạnh phúc khi biết tin vợ mang thai. Nhưng cũng từ đó, Mỹ Anh lén về nước nhiều hơn. Họ thường xuyên ở bên nhau. Và cái gì đến cũng đã đến. Giấy không bọc được lửa.

Một bên là chân tình. Một bên là vợ con. Chân tình thấm vào máu không nỡ buông. Vợ con cùng kinh qua gian khổ càng thấy tiếc. Khánh đâm ra trầm tư.



“Nè! Đừng nói anh tiếc tài sản đấy nhé!” Thấy Khánh không dám đặt bút, Ngọc Minh đứng chờ lâu hơi mỏi chân. Cô thúc giục: “Anh kí đi. Anh để cho tôi tám bất động sản đứng tên tôi. Tất cả tài khoản tiết kiệm gửi ngân hàng và tiền trong thẻ là được rồi. Tôi không cần lấy thêm gì kể cả căn nhà ba tầng đó.”

“Sao chị tham quá vậy? Bộ tính vét đáy tài sản anh Khánh hả?” Ả nhân tình của chồng thấy xót.

“Cô thì biết gì mà nói!” Ngọc Minh dằn mặt ả em gái chồng: “Tốt nhất cô lo giữ kín chuyện hay của hai người. Để ông bà già biết được anh Khánh bị vợ bỏ vì cô...là không hay lắm đâu.”

Ả em chồng ỷ được đàn ông cưng quen thói lộng hành. Cô ta chỉ vào mặt Ngọc Minh: “Chị dám uy hiếp chúng tôi? Tôi không tha cho chị!”

Ngọc Minh thấy chướng mắt muốn bẻ cho lọi luôn ngón tay mất dạy. Cô cảnh cáo: “Cô tốt nhất là cất cái tay ấy đi. Để mắt tôi ngứa...là tay cô mất chơi à!”

“Chị...chị...” Cô ta tức mà không dám manh động. Bèn quay ngược lại Khánh: “Anh! Chị ta dám ức hiếp em.”

Khánh đang đau đầu vì một khi bút sa là gà chết. Nghe tiếng người tình lải nhải, anh ta phát bực: “Em im ngay!”

Ngọc Minh không muốn chung chồng với ả em gái chồng cưng nữa. Nên cô muốn dứt nhanh gọn. Tránh lèn èn kéo dài thời gian, dây dưa nhau phát mệt. Cô lấy chiếc bút trong túi xách nhét luôn vào tay Khánh: “Anh kí đi cho tôi về dọn đồ luôn kẻo khuya.”

“Dọn đồ luôn sao?”

“Dọn luôn!”

Nghĩ tới cảnh về nhà không còn vợ. Khánh càng đắn đo, cân nhắc.

“Kí nhanh!”

“OK! Em cho tôi thêm mười phút! Mười phút nữa thôi!”

“Ý tôi đã quyết! Anh kéo dài cũng vô ích!”



“Biết rồi!”

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ. Khánh nhìn vợ: “Mỗi tháng anh chuyển thêm cho em trăm triệu. Chuyển tên căn nhà cho em luôn. Với điều kiện: Em không ly hôn!”

Ngọc Minh không thể tin Khánh lại lật ngược tình thế đưa ra lí do hoang đường. Cô cười. Rồi hỏi: “Ý anh là muốn tôi sài chung chồng với em gái anh hả? Hay đơn giản chỉ là...lấy tôi làm bức bình phong cho hai người?”

“Em đừng nghĩ nhiều. Anh không muốn mất một cộng sự tốt như em.”

Ngọc Minh lại cười: “Đúng là lũ đàn ông thối tham lam mà! Anh tiếc trợ thủ đắc lực làm giàu cho anh chứ gì?

OK! Được thôi! Tôi ở lại giúp anh...với hai điều kiện.”

“Em nói đi!”

“Một, anh kí đơn ly hôn và đồng ý không tranh chấp các tài sản tôi đã đứng tên.

Hai, tăng lương cho tôi. Từ một trăm lên hai trăm.”

Khánh đang suy nghĩ thì người tình anh ta la lên: “Chị cướp cạn hả? Tính vét hết tài sản nhà họ Trần nhét vào cái túi rỗng của chị hả?”

“Cô nói đúng!”

“Chị...chị...!” Cô ta bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Ngọc Minh không dám ch.ửi ẩu đành quay sang Khánh: “Anh đừng để chị ta toại nguyện. Nhanh kí đơn đá chị ta ra khỏi Công ty.”

Đồ đàn bà tham lam, vô liêm sỉ!”

Khánh cáu: “Em im ngay cho tôi!”
Chương trước Chương tiếp