Buông Rèm Pha Lê
Chương 55: Trăng tròn sẽ khuyết [11] (H)
Vật cứng nóng bỏng chống vào như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên thủng nàng.
Ký ức cơ thể của Diêm Vũ lúc này thức tỉnh, nhớ lại những khoảnh khắc bị căng trướng trước kia, nàng hơi căng thẳng mà bấu vai hắn, rụt rè gọi một tiếng tên hắn: "Vệ Sóc..."
"Ừm?" Vệ Sóc nghiêm túc đáp lại, chờ đợi lời tiếp theo của nàng.
Hắn chưa từng biết, cái tên này, xuất phát từ sự chán ghét của thân phụ, có ngày từ miệng người mình yêu thương nói ra lại du dương đến vậy, họ là đôi môi đỏ mọng khẽ chu lên rồi duỗi thẳng, tên là đầu lưỡi từ từ cuộn lại rồi duỗi ra, uốn lượn ngàn vạn, tràn trề tình ý, như hai hòn đá rơi xuống lòng hắn, gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.
"Chàng... không vui sao?" Diêm Vũ nhận ra sự khác thường của hắn hôm nay, mà hôm nay hắn chỉ gặp Tạ Quân, phần lớn là việc liên quan đến hắn, hoặc liên quan đến tin tức hắn mang đến, "Có phải vì Tạ thái phó phải không?"
Phi Minh, Phi Minh...
Nghĩ đến hai chữ Tạ Quân nói với hắn hôm nay, vị ngọt trong lòng Vệ Sóc dần bị một thứ đắng chát khác thay thế, kích thước dương v*t lại không giảm mà tăng, hắn nuốt nước bọt, bàn tay vỗ vỗ bờ mông non mềm của nàng, giọng điệu lại không giống như thực sự tức giận: "Đừng khi ngồi trên người ta mà nghĩ đến nam nhân khác."
"...Ưm, a!"
Bất ngờ, quy đầu đã cắm vào toàn bộ, côn th*t cứng ngắc đang từ từ ra vào, từng chút từng chút đâm mở tiểu huyệt của nàng.
"Căng quá." Nàng vô thức lẩm bẩm một câu, thân mình co rúm lại, eo lại không kiềm chế được trượt xuống, cúi đầu xuống, nàng không nhìn thấy mình bị căng đến mức nào, chỉ có thể thấy dương v*t của hắn to dài đáng sợ như thế nào.
Một cây to như vậy, trướng đến tím đỏ, đang từng chút từng chút chôn sâu vào trong cơ thể mình, dù hắn có dịu dàng đến đâu, kích cỡ này cũng có phần thô bạo.
Diêm Vũ có chút hơi sợ, run rẩy dán sát đường cong eo hắn mà kẹp chặt hai chân.
Vệ Sóc trong đầu đang nghĩ đến chữ Vệ Nghị ban cho hắn, vốn đã tâm viên ý mã, đột nhiên dương v*t bị siết chặt, đầu quy đầu tê dại từng cơn, hít vào một hơi... Trong khoang mũi toàn là mùi hai người quấn quýt.
Không biết từ khi nào, mùi hương bạch đàn trên người nàng đã không còn thuần khiết, ít nhiều nhuốm mùi trên người mình, chỉ riêng việc nhỏ này đã khiến trong lòng hắn thầm vui mừng, tạm thời gạt bỏ mọi chuyện khác ra sau đầu, chỉ chuyên tâm làm nàng.
Nàng kẹp chặt nhưng dịch thủy vẫn liên tục tuôn ra, nhỏ giọt lên bụng dưới của hắn, Vệ Sóc cũng bị cọ đến khó chịu, vừa xoa bụng nàng, vừa dỗ dành nàng bằng giọng nhẹ nhàng: "Đừng kẹp, nàng đau ta cũng đau, đâm vào mở ra thì tốt hơn."
Vệ Sóc nhẹ nhàng cắn bầu vú trắng mềm của Diêm Vũ, để lại những vết đỏ sẫm trên đó, như một con vật cắn rồi lại liếm, làm Diêm Vũ toàn thân ngứa ngáy, giãy giụa muốn tránh, nhưng lại đột nhiên lại ngồi sâu xuống bụng dưới của hắn, thân côn to dài cắm sâu đến tận cùng làm cả hai đều run rẩy.
"...A."
"Ưm."
Khi chọc đến chỗ sâu nhất, nếp thịt mềm mại bao quanh quy đầu mang lại khoái cảm tột đỉnh, Vệ Sóc liên tục ưỡn eo lên, mỗi lần đâm vào, thịt vú nàng lại lắc lư theo, càng về sau càng nhanh, hai bầu vú trắng muốt lắc đến mức làm hắn hoa mắt.
Hắn dùng một tay nắm lấy hai bầu vú đang lắc lư, xòe bàn tay còn lại lên đỡ, đầu v* non mềm liên tục cọ xát vào chỗ chai sần trên lòng bàn tay, chỉ trong chốc lát đã cọ đến cứng lại, càng sưng đỏ hơn.
Cái gọi là kiều diễm ướt át không gì hơn thế. Hắn nheo mắt nhìn Diêm Vũ, gương mặt lạnh lùng kiềm chế ngày thường lúc này bị dục vọng nhiễm đến mê ly, đôi mắt như đang ngủ gật, ánh mắt không tập trung, lơ đãng theo cơ thể lắc lư mà phân tán, miệng khẽ hé ra hơi thở, một tư thế đầy mị hoặc.
Tiên nữ trên trời trước đây không nhiễm khói lửa cõi trần nay cũng bị hắn lôi xuống nhân gian... Vệ Sóc trong lòng dâng lên một trận sóng tình, hung hăng xông vào sâu trong huyệt nữ, càng làm càng mạnh.
Trong lòng hắn ngứa ngáy đến khó chịu, dường như làm thế nào cũng không thỏa mãn, chỉ muốn chiếm hữu trọn vẹn nàng mới được, dương v*t hoàn toàn cắm vào huyệt nàng, chỉ hận không thể đẩy cả hai quả cầu vào luôn, bàn tay vuốt ve lên xuống chiếc eo thon và bờ mông thịt đầy đặn, đột nhiên hắn há miệng ngậm lấy một đầu v*, đầu lưỡi quấn quanh một vòng tròn, chỗ nhô lên trên lưỡi liên tục cạo vào đầu v* non mềm.
"...A, ha..."
Diêm Vũ bị xâm nhập mạnh mẽ, thân thể run rẩy càng tuôn ra nhiều nước.
Mắt, tai, miệng, mũi, trái tim, tất cả đều bị nàng chiếm hữu, nàng cũng bị hắn chiếm hữu như thế. Vệ Sóc thỏa mãn mà thở dài một hơi, buông miệng ra, ngắm nhìn gương mặt đỏ bừng, thân thể ửng hồng mê hoặc của nàng, trầm giọng ngâm nga một câu: "Nếu như có người ở góc núi kia, mặc trên mình bì lý, đai lưng nữ la*. Trân Trân nàng xem, ta cũng có thể ngâm vịnh thi phú."
(*Câu gốc: "若有人兮山之阿, 被薜荔兮带女萝" ý chỉ một người nào đó đang ở trên sườn núi, đây có thể là một nhân vật huyền bí, một tiên nữ hay một vị thần trong truyền thuyết mặc trên người là cây sắn dây và thắt lưng bằng loại dây leo tùng la có màu đỏ. Câu thơ này miêu tả một người ẩn mình trong thiên nhiên, với vẻ đẹp mộc mạc và hòa mình vào cảnh vật xung quanh.)
Nàng bị đâm đến thở không ra hơi, phải dựa vào vai hắn mới đứng vững: "...Nói bậy, thiếp là ma núi à?"
Tiểu huyệt bỗng nhiên co rút dữ dội, thịt mềm cuộn tròn siết chặt quy đầu và thân côn, Vệ Sóc cảm thấy mình sắp đến rồi, ôm chặt lấy lưng nàng: "Không phải quỷ mị, sao lại làm loạn tâm trí ta như vậy?"
Tinh dịch nóng bỏng phun ra bắn đầy trong tiểu huyệt, mùi dục vọng nồng nặc trong phòng lúc này đã đạt đến đỉnh điểm, mặt và người của cả hai đều đỏ rực.
Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dường như có ý an ủi, xoa dịu lấy cơ thể run rẩy của hai người.
"Sau khi về cung, gả cho ta nhé?"
Đôi mắt Diêm Vũ mở to, nàng bị lời này của hắn dọa không nhẹ, vừa rồi bị làm quá mạnh, nàng kêu đến khản cả giọng, hồi lâu mới nhỏ giọng đáp lại hắn: "...Không, thiếp không muốn."
Bàn tay Vệ Sóc sau lưng nàng cứng đờ, nhưng lực đạo không giảm, vẫn ấn chặt nàng dính vào người mình, hắn bình thản nói: "Hòa đàm với phương Bắc không thành là ý của ta. Qua rằm tháng Giêng, có lẽ ta sẽ phải đi Vân Châu chuẩn bị chiến sự, để nàng một mình trong cung ta không yên tâm."
"Không hòa thân thì phải đánh trận sao?" Không ngờ hắn đột nhiên nói chuyện này, Diêm Vũ sững người: "Liên quan đến sinh kế của muôn dân, điện hạ xin hãy cẩn trọng."
Nàng không tiện hỏi thẳng ra rằng liệu có phải vì mình không.
"Chính là vì sinh kế muôn dân, ta mới sai Lý Huyền bí mật truyền lệnh chỉ, khi hòa đàm không thể mảy may nhượng bộ, không hòa thân, không cắt đất, không nộp bạc." Vệ Sóc dùng ngón tay vân vê mái tóc nàng, "Nàng nói đúng, ta tuy không còn là nhi tử, huynh trưởng của ai, nhưng ta là thái tử của thiên hạ, Đột Quyết ở biên giới Vân Châu vẫn luôn ngang ngược, cưỡng dâm, cướp bóc không chuyện ác nào không làm, ta không muốn bách tính phương Bắc phải dâng vợ, dâng nữ nhi mình nữa. Ta muốn vì họ mà liều một phen."
Diêm Vũ chỉ cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó nghẹn lại, không nói nên lời.
Lúc này tay Vệ Sóc dừng động tác, đặt lên vai nàng, trên chiến trường vốn đao kiếm vô tình, hắn cũng không thể đảm bảo điều gì, nghĩ đến sự từ chối vừa rồi của nàng lại không còn thấy khó chịu lắm nên cũng không muốn ép buộc nàng hôm nay phải chấp nhận, vì vậy sửa lời mà nói: "Tóm lại, đợi ta trở về."
Ký ức cơ thể của Diêm Vũ lúc này thức tỉnh, nhớ lại những khoảnh khắc bị căng trướng trước kia, nàng hơi căng thẳng mà bấu vai hắn, rụt rè gọi một tiếng tên hắn: "Vệ Sóc..."
"Ừm?" Vệ Sóc nghiêm túc đáp lại, chờ đợi lời tiếp theo của nàng.
Hắn chưa từng biết, cái tên này, xuất phát từ sự chán ghét của thân phụ, có ngày từ miệng người mình yêu thương nói ra lại du dương đến vậy, họ là đôi môi đỏ mọng khẽ chu lên rồi duỗi thẳng, tên là đầu lưỡi từ từ cuộn lại rồi duỗi ra, uốn lượn ngàn vạn, tràn trề tình ý, như hai hòn đá rơi xuống lòng hắn, gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.
"Chàng... không vui sao?" Diêm Vũ nhận ra sự khác thường của hắn hôm nay, mà hôm nay hắn chỉ gặp Tạ Quân, phần lớn là việc liên quan đến hắn, hoặc liên quan đến tin tức hắn mang đến, "Có phải vì Tạ thái phó phải không?"
Phi Minh, Phi Minh...
Nghĩ đến hai chữ Tạ Quân nói với hắn hôm nay, vị ngọt trong lòng Vệ Sóc dần bị một thứ đắng chát khác thay thế, kích thước dương v*t lại không giảm mà tăng, hắn nuốt nước bọt, bàn tay vỗ vỗ bờ mông non mềm của nàng, giọng điệu lại không giống như thực sự tức giận: "Đừng khi ngồi trên người ta mà nghĩ đến nam nhân khác."
"...Ưm, a!"
Bất ngờ, quy đầu đã cắm vào toàn bộ, côn th*t cứng ngắc đang từ từ ra vào, từng chút từng chút đâm mở tiểu huyệt của nàng.
"Căng quá." Nàng vô thức lẩm bẩm một câu, thân mình co rúm lại, eo lại không kiềm chế được trượt xuống, cúi đầu xuống, nàng không nhìn thấy mình bị căng đến mức nào, chỉ có thể thấy dương v*t của hắn to dài đáng sợ như thế nào.
Một cây to như vậy, trướng đến tím đỏ, đang từng chút từng chút chôn sâu vào trong cơ thể mình, dù hắn có dịu dàng đến đâu, kích cỡ này cũng có phần thô bạo.
Diêm Vũ có chút hơi sợ, run rẩy dán sát đường cong eo hắn mà kẹp chặt hai chân.
Vệ Sóc trong đầu đang nghĩ đến chữ Vệ Nghị ban cho hắn, vốn đã tâm viên ý mã, đột nhiên dương v*t bị siết chặt, đầu quy đầu tê dại từng cơn, hít vào một hơi... Trong khoang mũi toàn là mùi hai người quấn quýt.
Không biết từ khi nào, mùi hương bạch đàn trên người nàng đã không còn thuần khiết, ít nhiều nhuốm mùi trên người mình, chỉ riêng việc nhỏ này đã khiến trong lòng hắn thầm vui mừng, tạm thời gạt bỏ mọi chuyện khác ra sau đầu, chỉ chuyên tâm làm nàng.
Nàng kẹp chặt nhưng dịch thủy vẫn liên tục tuôn ra, nhỏ giọt lên bụng dưới của hắn, Vệ Sóc cũng bị cọ đến khó chịu, vừa xoa bụng nàng, vừa dỗ dành nàng bằng giọng nhẹ nhàng: "Đừng kẹp, nàng đau ta cũng đau, đâm vào mở ra thì tốt hơn."
Vệ Sóc nhẹ nhàng cắn bầu vú trắng mềm của Diêm Vũ, để lại những vết đỏ sẫm trên đó, như một con vật cắn rồi lại liếm, làm Diêm Vũ toàn thân ngứa ngáy, giãy giụa muốn tránh, nhưng lại đột nhiên lại ngồi sâu xuống bụng dưới của hắn, thân côn to dài cắm sâu đến tận cùng làm cả hai đều run rẩy.
"...A."
"Ưm."
Khi chọc đến chỗ sâu nhất, nếp thịt mềm mại bao quanh quy đầu mang lại khoái cảm tột đỉnh, Vệ Sóc liên tục ưỡn eo lên, mỗi lần đâm vào, thịt vú nàng lại lắc lư theo, càng về sau càng nhanh, hai bầu vú trắng muốt lắc đến mức làm hắn hoa mắt.
Hắn dùng một tay nắm lấy hai bầu vú đang lắc lư, xòe bàn tay còn lại lên đỡ, đầu v* non mềm liên tục cọ xát vào chỗ chai sần trên lòng bàn tay, chỉ trong chốc lát đã cọ đến cứng lại, càng sưng đỏ hơn.
Cái gọi là kiều diễm ướt át không gì hơn thế. Hắn nheo mắt nhìn Diêm Vũ, gương mặt lạnh lùng kiềm chế ngày thường lúc này bị dục vọng nhiễm đến mê ly, đôi mắt như đang ngủ gật, ánh mắt không tập trung, lơ đãng theo cơ thể lắc lư mà phân tán, miệng khẽ hé ra hơi thở, một tư thế đầy mị hoặc.
Tiên nữ trên trời trước đây không nhiễm khói lửa cõi trần nay cũng bị hắn lôi xuống nhân gian... Vệ Sóc trong lòng dâng lên một trận sóng tình, hung hăng xông vào sâu trong huyệt nữ, càng làm càng mạnh.
Trong lòng hắn ngứa ngáy đến khó chịu, dường như làm thế nào cũng không thỏa mãn, chỉ muốn chiếm hữu trọn vẹn nàng mới được, dương v*t hoàn toàn cắm vào huyệt nàng, chỉ hận không thể đẩy cả hai quả cầu vào luôn, bàn tay vuốt ve lên xuống chiếc eo thon và bờ mông thịt đầy đặn, đột nhiên hắn há miệng ngậm lấy một đầu v*, đầu lưỡi quấn quanh một vòng tròn, chỗ nhô lên trên lưỡi liên tục cạo vào đầu v* non mềm.
"...A, ha..."
Diêm Vũ bị xâm nhập mạnh mẽ, thân thể run rẩy càng tuôn ra nhiều nước.
Mắt, tai, miệng, mũi, trái tim, tất cả đều bị nàng chiếm hữu, nàng cũng bị hắn chiếm hữu như thế. Vệ Sóc thỏa mãn mà thở dài một hơi, buông miệng ra, ngắm nhìn gương mặt đỏ bừng, thân thể ửng hồng mê hoặc của nàng, trầm giọng ngâm nga một câu: "Nếu như có người ở góc núi kia, mặc trên mình bì lý, đai lưng nữ la*. Trân Trân nàng xem, ta cũng có thể ngâm vịnh thi phú."
(*Câu gốc: "若有人兮山之阿, 被薜荔兮带女萝" ý chỉ một người nào đó đang ở trên sườn núi, đây có thể là một nhân vật huyền bí, một tiên nữ hay một vị thần trong truyền thuyết mặc trên người là cây sắn dây và thắt lưng bằng loại dây leo tùng la có màu đỏ. Câu thơ này miêu tả một người ẩn mình trong thiên nhiên, với vẻ đẹp mộc mạc và hòa mình vào cảnh vật xung quanh.)
Nàng bị đâm đến thở không ra hơi, phải dựa vào vai hắn mới đứng vững: "...Nói bậy, thiếp là ma núi à?"
Tiểu huyệt bỗng nhiên co rút dữ dội, thịt mềm cuộn tròn siết chặt quy đầu và thân côn, Vệ Sóc cảm thấy mình sắp đến rồi, ôm chặt lấy lưng nàng: "Không phải quỷ mị, sao lại làm loạn tâm trí ta như vậy?"
Tinh dịch nóng bỏng phun ra bắn đầy trong tiểu huyệt, mùi dục vọng nồng nặc trong phòng lúc này đã đạt đến đỉnh điểm, mặt và người của cả hai đều đỏ rực.
Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dường như có ý an ủi, xoa dịu lấy cơ thể run rẩy của hai người.
"Sau khi về cung, gả cho ta nhé?"
Đôi mắt Diêm Vũ mở to, nàng bị lời này của hắn dọa không nhẹ, vừa rồi bị làm quá mạnh, nàng kêu đến khản cả giọng, hồi lâu mới nhỏ giọng đáp lại hắn: "...Không, thiếp không muốn."
Bàn tay Vệ Sóc sau lưng nàng cứng đờ, nhưng lực đạo không giảm, vẫn ấn chặt nàng dính vào người mình, hắn bình thản nói: "Hòa đàm với phương Bắc không thành là ý của ta. Qua rằm tháng Giêng, có lẽ ta sẽ phải đi Vân Châu chuẩn bị chiến sự, để nàng một mình trong cung ta không yên tâm."
"Không hòa thân thì phải đánh trận sao?" Không ngờ hắn đột nhiên nói chuyện này, Diêm Vũ sững người: "Liên quan đến sinh kế của muôn dân, điện hạ xin hãy cẩn trọng."
Nàng không tiện hỏi thẳng ra rằng liệu có phải vì mình không.
"Chính là vì sinh kế muôn dân, ta mới sai Lý Huyền bí mật truyền lệnh chỉ, khi hòa đàm không thể mảy may nhượng bộ, không hòa thân, không cắt đất, không nộp bạc." Vệ Sóc dùng ngón tay vân vê mái tóc nàng, "Nàng nói đúng, ta tuy không còn là nhi tử, huynh trưởng của ai, nhưng ta là thái tử của thiên hạ, Đột Quyết ở biên giới Vân Châu vẫn luôn ngang ngược, cưỡng dâm, cướp bóc không chuyện ác nào không làm, ta không muốn bách tính phương Bắc phải dâng vợ, dâng nữ nhi mình nữa. Ta muốn vì họ mà liều một phen."
Diêm Vũ chỉ cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó nghẹn lại, không nói nên lời.
Lúc này tay Vệ Sóc dừng động tác, đặt lên vai nàng, trên chiến trường vốn đao kiếm vô tình, hắn cũng không thể đảm bảo điều gì, nghĩ đến sự từ chối vừa rồi của nàng lại không còn thấy khó chịu lắm nên cũng không muốn ép buộc nàng hôm nay phải chấp nhận, vì vậy sửa lời mà nói: "Tóm lại, đợi ta trở về."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương