Buông Rèm Pha Lê
Chương 62: Nay ta về với suy tư [7]
Vệ Sóc nhanh chóng liếc qua những vật chứng Phùng Thắng đưa lên khay gỗ, chỉ thấy có một cái bánh bao hình thỏ, bề mặt đã dính một ít tro bụi, có lẽ là dùng để cúng tế, hắn không mấy để ý đến thứ lễ vật tồi tàn này, ánh mắt lại khóa chặt vào một đồng tiền hình quỷ núi ở một góc.
Hôm qua là ngày giỗ của Ngũ đệ, trong Đông cung không nhiều người biết chuyện này, ngoài bản thân và Vương công công ra, về phía Diêm Vũ cũng là hôm qua mới nói cho nàng biết, Vệ Sóc nhanh chóng xoay một vòng trong đầu, dù thế nào hắn cũng không thể liên hệ chuyện này với nàng.
Nhưng đồng tiền đó, rõ ràng là hắn tặng cho nàng.
Phùng Thắng càng lúc càng cung kính, nhưng thái độ lại cứng rắn: "Mọi người trong Đông Cung đều đã bị thẩm vấn xong, chỉ trừ..."
Ánh mắt hắn nhìn về phía sau lưng Vệ Sóc, hít một hơi thật sâu: "Chỉ trừ Vương thường thị và Lục nội nhân bên cạnh điện hạ."
"Chỉ có hai người họ chưa thẩm vấn sao?" Vệ Sóc cười nhạt: "Phùng Thắng, ngươi thật là gan to, ra vào Đông Cung như chốn không người, coi bổn cung là người chết rồi sao?!"
"Điện hạ thứ tội, thuộc hạ chỉ tuân lệnh mà thôi." Phùng Thắng làm sao không biết vị này ở Đông Cung quái đản, cho hắn mười cái gan cũng không dám đụng đến sợi tóc trên đầu điện hạ, nhưng đêm qua bệ hạ tức giận lôi đình khiến hắn cũng hoảng sợ, vội cúi người thi lễ với Vệ Sóc, "Có người trong cung cúng giỗ cho Ngũ hoàng tử, việc này nghiêm trọng, việc điều tra... là ý của bệ hạ."
"Thật tốt quá!!" Sắc mặt Vệ Sóc lạnh xuống, vân vê đồng tiền trong tay, "Trong cung này chết bao nhiêu người rồi, người có tính kỹ không? Sao lại là cúng giỗ, sao lại nhất định phải là cho Ngũ hoàng tử?"
Phùng Thắng khẩn trương đến nỗi cổ họng ngứa ngáy, lén ho khạc một tiếng rồi lớn tiếng nói: "Vương thường thị là người cũ của Quốc Công phủ, hầu hạ điện hạ vẫn luôn rất tận tâm, có thể miễn thẩm vấn. Chỉ là Ngũ hoàng tử tuổi Mão, các vị nội nhân Đông Cung vừa rồi đều có thể nhận ra, con thỏ này... là do Lục nội nhân làm, xin điện hạ giao Lục nội nhân ra, để thuộc hạ thẩm vấn kỹ càng."
"Thẩm vấn thiếp cái gì?" Diêm Vũ không biết từ khi nào đã dậy, lúc này đã thay quần áo xong bước ra khỏi nội điện, đi đến sau lưng Vệ Sóc.
Ánh mắt nàng dừng lại trên con thỏ trong khay, mắt con thỏ màu đỏ, tim nàng lập tức chùng xuống.
Tìm kiếm một vòng trong đám người, ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt của Tiểu Huyền, Diêm Vũ lộ ra chút vẻ khó hiểu.
"Chuyện này không liên quan đến nàng, nàng vào trong đi!" Giọng Vệ Sóc sắc bén, lại có chút gấp gáp và hoảng loạn hiếm thấy.
"Điện hạ không được!" Phùng Thắng quỳ một gối xuống đất, "Đây là hành vi ngỗ nghịch quân thượng, mong điện hạ nhanh chóng giao Lục nội nhân cho thuộc hạ."
Vương công công tiến lên kéo tay áo Diêm Vũ, lôi nàng lùi về sau hai bước, ghé tai nàng nói: "Hôm qua có người trong cung cúng giỗ Ngũ hoàng tử, vô tình đốt cháy Phong Hoa điện, Phùng Thắng đến để bắt người."
Vệ Sóc lạnh nhạt nhìn: "Thống lĩnh cấm quân không cần quỳ ở Đông Cung, ai sai ngươi đến thì về quỳ phục mệnh với người đó, đêm qua Lục nội nhân thị tẩm, tấu chương phong hậu của bổn cung còn chưa kịp dâng lên, lát nữa ngươi vừa khéo mang về luôn."
Từng ánh mắt đổ dồn lên người nàng, có tò mò, có kinh ngạc... Diêm Vũ lập tức lạnh toát cả người, bối rối nhìn Vệ Sóc lắc đầu: "...Không, đừng."
Phùng Thắng nhẫn nhịn, lấy từ trên người ra một tờ giấy, cất cao giọng: "Đây là thánh dụ của bệ hạ, xin điện hạ nhanh chóng giao nghi phạm liên quan đến việc đêm qua cho hạ quan, nếu không thì bất kể có thật hay không, đều xử tử tại chỗ."
Cấm quân phụng chỉ làm to chuyện ở Đông Cung quả thực là chuyện lần đầu tiên kể từ khi lập quốc, ngoài Vệ Sóc ra, tất cả mọi người có mặt đều quỳ xuống.
Trán Vệ Sóc đau nhói, sắc mặt đã âm trầm đến cực điểm: "Điếc rồi à? Cả đêm nàng đều ở cùng bổn cung, làm sao có thể đến Phong Hoa điện?! Nếu ngươi không thể đưa ra được chứng cứ, đừng hòng từ chỗ bổn cung dẫn người đi!!"
Phùng Thắng ngẩng đầu lên, trong mắt có vẻ bất đắc dĩ và tiếc nuối: "Điện hạ là thái tử của nước, sao có thể vì nghi phạm mà không màng thanh danh của bản thân? Lời khai của những người khác đều đã ký tên rồi, thứ này rõ ràng là do Lục nội nhân tự tay làm cho họ ăn. Hôm qua trước khi rời phòng trực, mọi người đều thấy nàng gói chiếc bánh bao hình thỏ cuối cùng bằng khăn rồi rời đi, sau đó còn có cung nhân thấy đêm qua Lục nội nhân nói chuyện cùng Tạ thái phó, điện hạ làm sao có thể nói cả đêm nàng đều ở cùng một chỗ với điện hạ?"
Tạ Quân, lại là Tạ Quân...
"Hắn nói, là thật sao?" Ánh mắt Vệ Sóc khóa chặt trên người nàng, đêm qua nàng lại không hề nhắc đến Tạ Quân.
Sắc mặt Diêm Vũ tái nhợt, hai tay siết chặt váy áo, cố ý tránh ánh mắt của Vệ Sóc, không nói một lời.
Sau một lúc im lặng như tờ, giọng the thé của Dương công công vang lên: "Bệ hạ giá đáo."
Vệ Nghị bước vào Đông Cung: "Vừa rồi trẫm ở ngoài đều nghe thấy rồi, thái tử đã không muốn giao người, vậy thì hôm nay thẩm vấn ở ngay trong Đông Cung đi."
Tất cả mọi người thấy bệ hạ đều quỳ xuống không đứng dậy, chỉ có Vệ Sóc vẫn đứng đó đợi Diêm Vũ giải thích, nhưng nàng vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ đứng đó. Trong chốc lát, trái tim hắn như bị một bàn tay siết chặt, đột nhiên hắn xông lên phía trước nắm lấy cánh tay nàng: "Ta hỏi nàng, hắn nói có đúng không!!"
"Thái tử!" Vệ Nghị quát lớn, "Ngự tiền thân thẩm*, ngươi cũng muốn che chở nghi phạm như vậy sao?!"
(*Ngự tiền thân thẩm là nhà vua trực tiếp tự mình xét xử)
"Người đâu, bắt nghi phạm xuống, thẩm vấn thật tốt trước mặt trẫm và thái tử!"
Hôm qua là ngày giỗ của Ngũ đệ, trong Đông cung không nhiều người biết chuyện này, ngoài bản thân và Vương công công ra, về phía Diêm Vũ cũng là hôm qua mới nói cho nàng biết, Vệ Sóc nhanh chóng xoay một vòng trong đầu, dù thế nào hắn cũng không thể liên hệ chuyện này với nàng.
Nhưng đồng tiền đó, rõ ràng là hắn tặng cho nàng.
Phùng Thắng càng lúc càng cung kính, nhưng thái độ lại cứng rắn: "Mọi người trong Đông Cung đều đã bị thẩm vấn xong, chỉ trừ..."
Ánh mắt hắn nhìn về phía sau lưng Vệ Sóc, hít một hơi thật sâu: "Chỉ trừ Vương thường thị và Lục nội nhân bên cạnh điện hạ."
"Chỉ có hai người họ chưa thẩm vấn sao?" Vệ Sóc cười nhạt: "Phùng Thắng, ngươi thật là gan to, ra vào Đông Cung như chốn không người, coi bổn cung là người chết rồi sao?!"
"Điện hạ thứ tội, thuộc hạ chỉ tuân lệnh mà thôi." Phùng Thắng làm sao không biết vị này ở Đông Cung quái đản, cho hắn mười cái gan cũng không dám đụng đến sợi tóc trên đầu điện hạ, nhưng đêm qua bệ hạ tức giận lôi đình khiến hắn cũng hoảng sợ, vội cúi người thi lễ với Vệ Sóc, "Có người trong cung cúng giỗ cho Ngũ hoàng tử, việc này nghiêm trọng, việc điều tra... là ý của bệ hạ."
"Thật tốt quá!!" Sắc mặt Vệ Sóc lạnh xuống, vân vê đồng tiền trong tay, "Trong cung này chết bao nhiêu người rồi, người có tính kỹ không? Sao lại là cúng giỗ, sao lại nhất định phải là cho Ngũ hoàng tử?"
Phùng Thắng khẩn trương đến nỗi cổ họng ngứa ngáy, lén ho khạc một tiếng rồi lớn tiếng nói: "Vương thường thị là người cũ của Quốc Công phủ, hầu hạ điện hạ vẫn luôn rất tận tâm, có thể miễn thẩm vấn. Chỉ là Ngũ hoàng tử tuổi Mão, các vị nội nhân Đông Cung vừa rồi đều có thể nhận ra, con thỏ này... là do Lục nội nhân làm, xin điện hạ giao Lục nội nhân ra, để thuộc hạ thẩm vấn kỹ càng."
"Thẩm vấn thiếp cái gì?" Diêm Vũ không biết từ khi nào đã dậy, lúc này đã thay quần áo xong bước ra khỏi nội điện, đi đến sau lưng Vệ Sóc.
Ánh mắt nàng dừng lại trên con thỏ trong khay, mắt con thỏ màu đỏ, tim nàng lập tức chùng xuống.
Tìm kiếm một vòng trong đám người, ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt của Tiểu Huyền, Diêm Vũ lộ ra chút vẻ khó hiểu.
"Chuyện này không liên quan đến nàng, nàng vào trong đi!" Giọng Vệ Sóc sắc bén, lại có chút gấp gáp và hoảng loạn hiếm thấy.
"Điện hạ không được!" Phùng Thắng quỳ một gối xuống đất, "Đây là hành vi ngỗ nghịch quân thượng, mong điện hạ nhanh chóng giao Lục nội nhân cho thuộc hạ."
Vương công công tiến lên kéo tay áo Diêm Vũ, lôi nàng lùi về sau hai bước, ghé tai nàng nói: "Hôm qua có người trong cung cúng giỗ Ngũ hoàng tử, vô tình đốt cháy Phong Hoa điện, Phùng Thắng đến để bắt người."
Vệ Sóc lạnh nhạt nhìn: "Thống lĩnh cấm quân không cần quỳ ở Đông Cung, ai sai ngươi đến thì về quỳ phục mệnh với người đó, đêm qua Lục nội nhân thị tẩm, tấu chương phong hậu của bổn cung còn chưa kịp dâng lên, lát nữa ngươi vừa khéo mang về luôn."
Từng ánh mắt đổ dồn lên người nàng, có tò mò, có kinh ngạc... Diêm Vũ lập tức lạnh toát cả người, bối rối nhìn Vệ Sóc lắc đầu: "...Không, đừng."
Phùng Thắng nhẫn nhịn, lấy từ trên người ra một tờ giấy, cất cao giọng: "Đây là thánh dụ của bệ hạ, xin điện hạ nhanh chóng giao nghi phạm liên quan đến việc đêm qua cho hạ quan, nếu không thì bất kể có thật hay không, đều xử tử tại chỗ."
Cấm quân phụng chỉ làm to chuyện ở Đông Cung quả thực là chuyện lần đầu tiên kể từ khi lập quốc, ngoài Vệ Sóc ra, tất cả mọi người có mặt đều quỳ xuống.
Trán Vệ Sóc đau nhói, sắc mặt đã âm trầm đến cực điểm: "Điếc rồi à? Cả đêm nàng đều ở cùng bổn cung, làm sao có thể đến Phong Hoa điện?! Nếu ngươi không thể đưa ra được chứng cứ, đừng hòng từ chỗ bổn cung dẫn người đi!!"
Phùng Thắng ngẩng đầu lên, trong mắt có vẻ bất đắc dĩ và tiếc nuối: "Điện hạ là thái tử của nước, sao có thể vì nghi phạm mà không màng thanh danh của bản thân? Lời khai của những người khác đều đã ký tên rồi, thứ này rõ ràng là do Lục nội nhân tự tay làm cho họ ăn. Hôm qua trước khi rời phòng trực, mọi người đều thấy nàng gói chiếc bánh bao hình thỏ cuối cùng bằng khăn rồi rời đi, sau đó còn có cung nhân thấy đêm qua Lục nội nhân nói chuyện cùng Tạ thái phó, điện hạ làm sao có thể nói cả đêm nàng đều ở cùng một chỗ với điện hạ?"
Tạ Quân, lại là Tạ Quân...
"Hắn nói, là thật sao?" Ánh mắt Vệ Sóc khóa chặt trên người nàng, đêm qua nàng lại không hề nhắc đến Tạ Quân.
Sắc mặt Diêm Vũ tái nhợt, hai tay siết chặt váy áo, cố ý tránh ánh mắt của Vệ Sóc, không nói một lời.
Sau một lúc im lặng như tờ, giọng the thé của Dương công công vang lên: "Bệ hạ giá đáo."
Vệ Nghị bước vào Đông Cung: "Vừa rồi trẫm ở ngoài đều nghe thấy rồi, thái tử đã không muốn giao người, vậy thì hôm nay thẩm vấn ở ngay trong Đông Cung đi."
Tất cả mọi người thấy bệ hạ đều quỳ xuống không đứng dậy, chỉ có Vệ Sóc vẫn đứng đó đợi Diêm Vũ giải thích, nhưng nàng vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ đứng đó. Trong chốc lát, trái tim hắn như bị một bàn tay siết chặt, đột nhiên hắn xông lên phía trước nắm lấy cánh tay nàng: "Ta hỏi nàng, hắn nói có đúng không!!"
"Thái tử!" Vệ Nghị quát lớn, "Ngự tiền thân thẩm*, ngươi cũng muốn che chở nghi phạm như vậy sao?!"
(*Ngự tiền thân thẩm là nhà vua trực tiếp tự mình xét xử)
"Người đâu, bắt nghi phạm xuống, thẩm vấn thật tốt trước mặt trẫm và thái tử!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương