Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 1471: Thế giới vườn trường 12
Editor: Gin
Chép sách đã đành, lại còn thu di động, ngắt wifi, để cho hắn hoàn toàn cô lập với thế giới bên ngoài.
Định cho hắn chép sách, chép tới chết luôn à.
Từ sau sự kiện livestream trực tiếp đấy, Mẫn Hạo Sơ bị ba của mình nhốt trong thư viện.
Chưa được ra khỏi thư viện lần nào, trợ thủ đắc lực đều bị bắt chặt đứt hết, không biết tới khi nào mới có thể chép hết sách trong phòng này.
Mẫn Hạo Sơ bị nhốt trong thư viện, trong lòng nghẹn khuất, tức giận muốn chết, nhưng sau đó lại khổ sợ chết lặng mà chép sách.
Cửa mở cạch một tiếng, Mẫn Hạo Sơ nhìn về phía cửa, ngạc nhiên, chưa tới giờ cơm cơ mà.
Người đi vào là ba của Mẫn Hạo Sơ, Mẫn An Tỉnh.
Trong tay Mẫn An Tỉnh cầm máy tính bảng, đặt trước mặt Mẫn Hạo Sơ, “Xem đi.”
Mẫn Hạo Sơ nhảy dựng trong lòng một cái, hoảng hốt không thôi, lại xảy ra chuyện gì.
Mẫn Hạo Sơ cảm thấy hắn bị dọa thành mắc bệnh tim luôn rồi.
Mẫn Hạo Sơ cầm máy tính bảng, đọc tin tức trên mạng.
Nói con bé kia lại xuất hiện, còn gọi điện cho đài radio, sau đó chỗ con bé đó ở qua cũng đã được phát hiện.
Là cảnh sát hành động, bởi suy cho cùng ở trong điện thoại, trạng thái tinh thần của Ninh Thư có vẻ bất ổn, như là muốn tự sát.
Ở vùng ngoại ô tìm được chỗ Ninh Thư ở qua, nhà hoang đổ nát này ở gần khu nhà máy, mùi trong nhà thật sự khiến người ở hiện trường mất hồn.
Còn vì sao lại gọi điện cho đài phát thanh radio kia, là bởi bảo vệ Lý của nhà xưởng bên cạnh thường xuyên nghe đài.
Hiện tại không thấy người đâu.
Tay cầm máy tính bảng của Mẫn Hạo Sơ run bần bật, không phải vì sợ, mà là vì tức giận.
Rõ ràng chuyện đang dần dần lắng xuống, sắp qua hết thảy rồi, giờ lại bắt đầu loạn lên.
“Giờ không tìm thấy người, có thông tin cho rằng đã tự sát.” Mẫn An Tỉnh nhàn nhạt nói.
“Ba, nhất định có người lợi dụng Dịch Hiểu Đồng để đối phó với nhà của chúng ta, bằng không với đầu óc và tính tình của Dịch Hiểu Đồng khẳng định không nghĩ ra được cách này.”
“Lâu lâu lại trồi lên như xác chết vùng dậy, giờ không biết con ranh đấy đã trốn đi đâu.” Mẫn Hạo Sơ tức muốn chết, đập nát máy tính bảng.
Mẫn An Tỉnh nhìn mảnh vỡ của máy tính bảng, nhàn nhạt nói: “Chép sách bao lâu rồi vẫn chưa học được cách bình tĩnh à?”
“Không có lửa làm sao có khói*, nếu không phải tại ba đứa chúng mày bắt nạt nó, để chúng nó quá sợ hãi, thì sao chúng nó để người khác lợi dụng tấn công nhà mình.”
Ruổi bọ không đinh vô phùng trứng (苍蝇不叮无缝的蛋): ý cơ bản là ruồi bọ không đậu vào quả trứng không bị nứt. Trứng gà bị nứt rất dễ hư thối, mà ruồi bọ rất thích trứng hư thối, những quả trứng này sẽ thu hút ruồi bọ. Câu này có ý: Không có chuyện gì là vô duyên vô cớ, chuyện gì cũng có nguyên nhân. Tương tự câu 'Không có lửa làm sao có khói', đều là câu nói mang ý nghĩa châm biếm.
“Ba thằng Ẩu Hạo Hiện và tao đã thương lượng kỹ càng, để chúng mày ra nước ngoài, còn thằng Mục Dạ Diệu thì để ba nó tống nó vào trong quân đội, để chúng mày trốn sang nước ngoài mấy năm.”
Mẫn An Tỉnh trầm ổn bình tĩnh nói: “Lần này biết mình sai ở chỗ nào chưa?”
Mẫn Hạo Sơ há miệng th ở dốc, không nói năng gì.
“Sai ở chỗ không đủ tàn nhẫn, nếu chúng mày muốn đối phó một người, không thể để nó có cơ hội lật người, càng không được để nó có cơ hội quay sang cắn mình, phải giải quyết nó lúc không ai biết tới.”
“Sai lầm ở một chỗ, mày coi thường nó, ngược lại để nó lợi dụng.”
“Đổ bao tiền bao của vào để bồi dưỡng mày, thế mà lại thua trong tay một đứa con gái nhặt ve chai, thằng vô dụng.”
“Nếu không phải tao chỉ có một thằng con trai là mày, thì với cái năng lực và trí tuệ của mày, làm sao có thể kế thừa được công ty.” Mẫn An Tỉnh lạnh lùng nói.
“Thu xếp thời gian sang nước ngoài với thằng Ẩu Hạo Hiên đi, sau khi sang nước ngoài rồi, mà vẫn còn làm chuyện xằng bậy, thì mặc kệ chúng mày.”
Mẫn An Tỉnh nhìn mảnh vụn trên đất, xoay người rời phòng.
Sau đó Ẩu Hạo Hiên và Mẫn Hạo Sơ được người nhà đóng gói đưa sang nước ngoài.
Hai thằng này chạy ra nước ngoài đi chơi, đương nhiên Ninh Thư không biết.
Đã xảy ra chuyện rồi, mà công ty của nhà họ Mẫn vẫn không có gợn sóng gì.
Không làm sáng tỏ hay thanh minh bất cứ lời nào.
Rất yên bình, tĩnh lặng.
Khiến Ninh Thư có cảm giác như nện một đấm vào bông vậy.
Ở nhà hoang vài ngày, đổi lại kết quả thế này đây.
Đã vậy ba thằng lỏi con Ẩu Hạo Hiên, Mẫn Hạo Sơ và Mục Dạ Diệu còn chưa từng xuất đầu lộ diện trước mặt công chứng, cho dù trong sự kiện livestream trực tiếp cũng không thấy mặt mũi Mẫn Hạo Sơ.
Ninh Thư cảm thấy quá bất hợp lý, Ẩu Hạo Hiên là một thằng kiêu ngạo, nói kiêu ngạo thì cũng chưa được chuẩn lắm, đúng hơn là một thằng chẳng coi ai ra gì, chuyện gì cũng làm theo ý mình.
Một đứa như vậy mà có thể chịu ấm ức sao, có mà muốn băm vằm cô ra thành vạn đoạn thì có.
Nhưng lại không có động tĩnh gì.
Mục Dạ Diệu không xuất hiện là chuyện bình thường, bởi vì gia đình nó có hơi chút đặc thù, không thích hợp xuất hiện.
Ninh Thư nhắm mắt lại, trong đầu click mở hệ thống định vị.
Song, nếu muốn sử dụng một lần phải tốn 5 điểm công đức.
Cmn đắt vãi cả chưởng.
Ninh Thư quyết tâm, tốn 5 điểm công đức thì sao, nếu lần này thất bại, cô phải làm sau nhiệm vụ thí luyện liên hoàn đấy.
Giao diện b ắn ra bảng tin, “Trả 5 điểm công đức để định vị?”
Ninh Thư nhấn “Có”.
Công đức vất vả mới kiếm được, giờ nhoáy một cái mất toi 5 điểm.
Ninh Thư ở trong lòng thầm rủa người chế tạo hệ thống định vị.
Hệ thống định vị bắt đầu quét tìm người.
Ninh Thư nhìn kết quả định vị, phát hiện cách chỗ này rất xa, ở tận bên kia thế giới.
Làm mất công đi tìm, hóa ra là sang nước ngoài.
Đã tránh được sự cố, lại còn được cái mã sang nước ngoài.
Ninh Thư buồn bã vò đầu bứt tai, mấy đứa này ra nước ngoài dễ thật ấy, đổi lại thành cô thì không thể dễ dàng được như vậy.
Tới phiên cô lại rườm rà phiền toái rất nhiều, còn phải xin visa thị thực các kiểu, hai chị em cô có động tĩnh gì, chắc chắn bọn họ sẽ nghi ngờ.
Đã vậy, lúc trước còn làm ra vụ radio, khiến không ít người tìm kiếm hành tung của cô.
Ninh Thư bất đắc dĩ nhún vai, đội mũ tới ngân hàng rút tiền trong thẻ.
Sau đó mua một vài thứ về đạo quan thăm Dịch Hiểu Đông.
Dịch Hiểu Đông ở đạo quan rất tốt, vẽ được rất nhiều tranh, toàn là tranh về hoa cỏ cây cối chim chóc.
Sinh động như thật.
Ninh Thư lật tranh Dịch Hiểu Đông vẽ, tươi cười nói:”Hiểu Đông vẽ giống thật quá.”
“Mấy thứ này cất đi, sau này mở triển lãm tranh mang ra trưng bày.”
Dịch Hiểu Đông ăn đồ Ninh Thư mang tới, mặt ngây thơ hỏi: “Chị ơi, chuyện của chị xong hết rồi à?”
“Chưa đâu, chị về thăm em, thăm em xong, chị lại đi tiếp.” Ninh Thư nói, “Lần này đi hơi lâu, nên chị về thăm em trước.”
“Hở, chị còn đi nữa à?” Dịch Hiểu Đông phụng phịu, song vẫn nói, “Vậy chị đi ngoan nhé, em sẽ ở đây chờ chị, đạo trưởng tốt với em lắm.”
Ninh Thư ừ một tiếng, trước khi đi, lại quyên ít tiền đèn nhang, sau đó đưa cho đạo trưởng một quyển bí tịch tu tiên.
Bí tịch này là lúc trước Ninh Thư đổi để đọc, mấy hôm trước viết lại, làm cũ đi rồi đưa cho đạo trưởng.
“Đạo trưởng, đây là tâm ý của cháu, cháu đào được trong thành, nội dung có vẻ như để dạy người tu tiên, thích hợp với đạo trưởng, đạo trưởng xem thử, không biết chừng lại có thể thành công.”
Ninh Thư đưa bí tịch cho đạo trưởng, giờ là thời đại mạt pháp, chưa chắc đã có thể tu luyện thành công, nhưng có thể kéo dài tuổi thọ, coi như để ông ấy dưỡng sinh đi.
Đạo trưởng nhận lấy, hứa hẹn sẽ chăm sóc tốt cho Dịch Hiểu Đông.
Lúc này Ninh Thư mới yên tâm rời đi, bây giờ sang nước ngoài không biết tới khi nào mới có thể trở về.
Vì nhiệm vụ mà phải bôn ba tứ bề mệt nhọc.
Tâm tắc thật sự.
Chép sách đã đành, lại còn thu di động, ngắt wifi, để cho hắn hoàn toàn cô lập với thế giới bên ngoài.
Định cho hắn chép sách, chép tới chết luôn à.
Từ sau sự kiện livestream trực tiếp đấy, Mẫn Hạo Sơ bị ba của mình nhốt trong thư viện.
Chưa được ra khỏi thư viện lần nào, trợ thủ đắc lực đều bị bắt chặt đứt hết, không biết tới khi nào mới có thể chép hết sách trong phòng này.
Mẫn Hạo Sơ bị nhốt trong thư viện, trong lòng nghẹn khuất, tức giận muốn chết, nhưng sau đó lại khổ sợ chết lặng mà chép sách.
Cửa mở cạch một tiếng, Mẫn Hạo Sơ nhìn về phía cửa, ngạc nhiên, chưa tới giờ cơm cơ mà.
Người đi vào là ba của Mẫn Hạo Sơ, Mẫn An Tỉnh.
Trong tay Mẫn An Tỉnh cầm máy tính bảng, đặt trước mặt Mẫn Hạo Sơ, “Xem đi.”
Mẫn Hạo Sơ nhảy dựng trong lòng một cái, hoảng hốt không thôi, lại xảy ra chuyện gì.
Mẫn Hạo Sơ cảm thấy hắn bị dọa thành mắc bệnh tim luôn rồi.
Mẫn Hạo Sơ cầm máy tính bảng, đọc tin tức trên mạng.
Nói con bé kia lại xuất hiện, còn gọi điện cho đài radio, sau đó chỗ con bé đó ở qua cũng đã được phát hiện.
Là cảnh sát hành động, bởi suy cho cùng ở trong điện thoại, trạng thái tinh thần của Ninh Thư có vẻ bất ổn, như là muốn tự sát.
Ở vùng ngoại ô tìm được chỗ Ninh Thư ở qua, nhà hoang đổ nát này ở gần khu nhà máy, mùi trong nhà thật sự khiến người ở hiện trường mất hồn.
Còn vì sao lại gọi điện cho đài phát thanh radio kia, là bởi bảo vệ Lý của nhà xưởng bên cạnh thường xuyên nghe đài.
Hiện tại không thấy người đâu.
Tay cầm máy tính bảng của Mẫn Hạo Sơ run bần bật, không phải vì sợ, mà là vì tức giận.
Rõ ràng chuyện đang dần dần lắng xuống, sắp qua hết thảy rồi, giờ lại bắt đầu loạn lên.
“Giờ không tìm thấy người, có thông tin cho rằng đã tự sát.” Mẫn An Tỉnh nhàn nhạt nói.
“Ba, nhất định có người lợi dụng Dịch Hiểu Đồng để đối phó với nhà của chúng ta, bằng không với đầu óc và tính tình của Dịch Hiểu Đồng khẳng định không nghĩ ra được cách này.”
“Lâu lâu lại trồi lên như xác chết vùng dậy, giờ không biết con ranh đấy đã trốn đi đâu.” Mẫn Hạo Sơ tức muốn chết, đập nát máy tính bảng.
Mẫn An Tỉnh nhìn mảnh vỡ của máy tính bảng, nhàn nhạt nói: “Chép sách bao lâu rồi vẫn chưa học được cách bình tĩnh à?”
“Không có lửa làm sao có khói*, nếu không phải tại ba đứa chúng mày bắt nạt nó, để chúng nó quá sợ hãi, thì sao chúng nó để người khác lợi dụng tấn công nhà mình.”
Ruổi bọ không đinh vô phùng trứng (苍蝇不叮无缝的蛋): ý cơ bản là ruồi bọ không đậu vào quả trứng không bị nứt. Trứng gà bị nứt rất dễ hư thối, mà ruồi bọ rất thích trứng hư thối, những quả trứng này sẽ thu hút ruồi bọ. Câu này có ý: Không có chuyện gì là vô duyên vô cớ, chuyện gì cũng có nguyên nhân. Tương tự câu 'Không có lửa làm sao có khói', đều là câu nói mang ý nghĩa châm biếm.
“Ba thằng Ẩu Hạo Hiện và tao đã thương lượng kỹ càng, để chúng mày ra nước ngoài, còn thằng Mục Dạ Diệu thì để ba nó tống nó vào trong quân đội, để chúng mày trốn sang nước ngoài mấy năm.”
Mẫn An Tỉnh trầm ổn bình tĩnh nói: “Lần này biết mình sai ở chỗ nào chưa?”
Mẫn Hạo Sơ há miệng th ở dốc, không nói năng gì.
“Sai ở chỗ không đủ tàn nhẫn, nếu chúng mày muốn đối phó một người, không thể để nó có cơ hội lật người, càng không được để nó có cơ hội quay sang cắn mình, phải giải quyết nó lúc không ai biết tới.”
“Sai lầm ở một chỗ, mày coi thường nó, ngược lại để nó lợi dụng.”
“Đổ bao tiền bao của vào để bồi dưỡng mày, thế mà lại thua trong tay một đứa con gái nhặt ve chai, thằng vô dụng.”
“Nếu không phải tao chỉ có một thằng con trai là mày, thì với cái năng lực và trí tuệ của mày, làm sao có thể kế thừa được công ty.” Mẫn An Tỉnh lạnh lùng nói.
“Thu xếp thời gian sang nước ngoài với thằng Ẩu Hạo Hiên đi, sau khi sang nước ngoài rồi, mà vẫn còn làm chuyện xằng bậy, thì mặc kệ chúng mày.”
Mẫn An Tỉnh nhìn mảnh vụn trên đất, xoay người rời phòng.
Sau đó Ẩu Hạo Hiên và Mẫn Hạo Sơ được người nhà đóng gói đưa sang nước ngoài.
Hai thằng này chạy ra nước ngoài đi chơi, đương nhiên Ninh Thư không biết.
Đã xảy ra chuyện rồi, mà công ty của nhà họ Mẫn vẫn không có gợn sóng gì.
Không làm sáng tỏ hay thanh minh bất cứ lời nào.
Rất yên bình, tĩnh lặng.
Khiến Ninh Thư có cảm giác như nện một đấm vào bông vậy.
Ở nhà hoang vài ngày, đổi lại kết quả thế này đây.
Đã vậy ba thằng lỏi con Ẩu Hạo Hiên, Mẫn Hạo Sơ và Mục Dạ Diệu còn chưa từng xuất đầu lộ diện trước mặt công chứng, cho dù trong sự kiện livestream trực tiếp cũng không thấy mặt mũi Mẫn Hạo Sơ.
Ninh Thư cảm thấy quá bất hợp lý, Ẩu Hạo Hiên là một thằng kiêu ngạo, nói kiêu ngạo thì cũng chưa được chuẩn lắm, đúng hơn là một thằng chẳng coi ai ra gì, chuyện gì cũng làm theo ý mình.
Một đứa như vậy mà có thể chịu ấm ức sao, có mà muốn băm vằm cô ra thành vạn đoạn thì có.
Nhưng lại không có động tĩnh gì.
Mục Dạ Diệu không xuất hiện là chuyện bình thường, bởi vì gia đình nó có hơi chút đặc thù, không thích hợp xuất hiện.
Ninh Thư nhắm mắt lại, trong đầu click mở hệ thống định vị.
Song, nếu muốn sử dụng một lần phải tốn 5 điểm công đức.
Cmn đắt vãi cả chưởng.
Ninh Thư quyết tâm, tốn 5 điểm công đức thì sao, nếu lần này thất bại, cô phải làm sau nhiệm vụ thí luyện liên hoàn đấy.
Giao diện b ắn ra bảng tin, “Trả 5 điểm công đức để định vị?”
Ninh Thư nhấn “Có”.
Công đức vất vả mới kiếm được, giờ nhoáy một cái mất toi 5 điểm.
Ninh Thư ở trong lòng thầm rủa người chế tạo hệ thống định vị.
Hệ thống định vị bắt đầu quét tìm người.
Ninh Thư nhìn kết quả định vị, phát hiện cách chỗ này rất xa, ở tận bên kia thế giới.
Làm mất công đi tìm, hóa ra là sang nước ngoài.
Đã tránh được sự cố, lại còn được cái mã sang nước ngoài.
Ninh Thư buồn bã vò đầu bứt tai, mấy đứa này ra nước ngoài dễ thật ấy, đổi lại thành cô thì không thể dễ dàng được như vậy.
Tới phiên cô lại rườm rà phiền toái rất nhiều, còn phải xin visa thị thực các kiểu, hai chị em cô có động tĩnh gì, chắc chắn bọn họ sẽ nghi ngờ.
Đã vậy, lúc trước còn làm ra vụ radio, khiến không ít người tìm kiếm hành tung của cô.
Ninh Thư bất đắc dĩ nhún vai, đội mũ tới ngân hàng rút tiền trong thẻ.
Sau đó mua một vài thứ về đạo quan thăm Dịch Hiểu Đông.
Dịch Hiểu Đông ở đạo quan rất tốt, vẽ được rất nhiều tranh, toàn là tranh về hoa cỏ cây cối chim chóc.
Sinh động như thật.
Ninh Thư lật tranh Dịch Hiểu Đông vẽ, tươi cười nói:”Hiểu Đông vẽ giống thật quá.”
“Mấy thứ này cất đi, sau này mở triển lãm tranh mang ra trưng bày.”
Dịch Hiểu Đông ăn đồ Ninh Thư mang tới, mặt ngây thơ hỏi: “Chị ơi, chuyện của chị xong hết rồi à?”
“Chưa đâu, chị về thăm em, thăm em xong, chị lại đi tiếp.” Ninh Thư nói, “Lần này đi hơi lâu, nên chị về thăm em trước.”
“Hở, chị còn đi nữa à?” Dịch Hiểu Đông phụng phịu, song vẫn nói, “Vậy chị đi ngoan nhé, em sẽ ở đây chờ chị, đạo trưởng tốt với em lắm.”
Ninh Thư ừ một tiếng, trước khi đi, lại quyên ít tiền đèn nhang, sau đó đưa cho đạo trưởng một quyển bí tịch tu tiên.
Bí tịch này là lúc trước Ninh Thư đổi để đọc, mấy hôm trước viết lại, làm cũ đi rồi đưa cho đạo trưởng.
“Đạo trưởng, đây là tâm ý của cháu, cháu đào được trong thành, nội dung có vẻ như để dạy người tu tiên, thích hợp với đạo trưởng, đạo trưởng xem thử, không biết chừng lại có thể thành công.”
Ninh Thư đưa bí tịch cho đạo trưởng, giờ là thời đại mạt pháp, chưa chắc đã có thể tu luyện thành công, nhưng có thể kéo dài tuổi thọ, coi như để ông ấy dưỡng sinh đi.
Đạo trưởng nhận lấy, hứa hẹn sẽ chăm sóc tốt cho Dịch Hiểu Đông.
Lúc này Ninh Thư mới yên tâm rời đi, bây giờ sang nước ngoài không biết tới khi nào mới có thể trở về.
Vì nhiệm vụ mà phải bôn ba tứ bề mệt nhọc.
Tâm tắc thật sự.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương