Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 16: Khổ bức pháo hôi
Edit: Akito
Ninh Thư bắt đầu sinh hoạt rèn luyện bắn súng, dưới tầm mắt chăm chú của huấn luyện viên thích bắn vỡ đầu, Ninh Thư bắn một phát, song bắn không trúng bia rồi, viên đạn không biết đã bay đi đâu.
Huấn luyện viên thích bắn vỡ đầu vuốt súng bên hông, kích động nhìn đầu của Ninh Thư, lập tức Ninh Thư toàn thân phát lạnh, vội vàng nói: “Cháu thử lại lần nữa, lần này nhất định sẽ bắn trúng bia.”
Huấn luyện viên thích bắn vỡ đầu: ha ha.
Ninh Thư dốc sức liều mạng luyện tập, lúc đầu không biết viên đạn bay đi đâu, mọi người trong câu lạc bộ đều trốn tránh Ninh Thư, vạn nhất bị cái tên tay mơ này không chú ý bắn trúng, đó mới thật sự là oan uổng.
Mỗi lần Ninh Thư cầm súng, tư thế không đúng, Huấn luyện viên thích bắn vỡ đầu lại lấy súng chĩa vào đầu cô, Ninh Thư quả thực bị dọa muốn tiểu ra quần, liền nhanh chóng tiến bộ.
Lúc bắt đầu bắn không trúng bia, đến bây giờ có thể bắn trúng bia ngắm rồi.
Hiện tại Ninh Thư sống luôn ở câu lạc bộ, ăn uống ngủ nghỉ đều ở đây, một khắc cũng không ngừng luyện tập, càng tập bắn về sau đến cánh tay cũng nâng lên không nổi, Ninh Thư cảm thấy mình có khả năng muốn luyện thành trạch nam (chỉ những người ru rú trong nhà) cánh tay Kỳ Lân rồi.
Thế nhưng Ninh Thư cũng không than mệt, đây chính là kỹ năng để bảo vệ tánh mạng, chống lại nữ chính nguy hiểm, nhiều kỹ năng một chút, chính là nhiều thêm một phần cơ hội cứu lấy mạng sống của mình.
Huấn luyện viên thích bắn vỡ đầu đưa cho Ninh Thư một lọ dầu thuốc, lộ ra dáng tươi cười co rút, hỏi: “Cô cùng kẻ điên có quan hệ như thế nào?”
Quan hệ gì cũng không có, Ninh Thư đương nhiên là không dám nói như vậy rồi, nói lời nói như thế…, phỏng chừng vị đại thúc thích bắn vỡ đầu này lập tức sẽ cho cô phát nổ.
Ninh Thư cười ha hả, lộ ra biểu tình một bộ cao thâm khó đoán, tay huấn luyện viên thích bắn vỡ đầu lại sờ lên bên trên súng, đoán chừng là thật sự muốn đem Ninh Thư bắn nát đầu à nha.
Thời điểm mỗi lần Ninh Thư chứng kiến vị đại thúc hung thần ác sát này sờ súng, cô đều bị dọa cho tâm can nhảy loạn, cảm tạ Giáo Y đại thúc, lại khiến cho người như vậy sợ hãi hắn, có thể giúp cô cáo mượn oai hùm.
Ninh Thư bây giờ ăn uống tiểu tiện đều ở câu lạc bộ, mỗi ngày luyện tập bắn súng, hiện tại có thể bắn trúng vòng năm của bia ngắm rồi.
Quả thực quá cừ khôi (giỏi).
Hôm nay, Ninh Thư đột nhiên nhận được thông báo của trường học gửi tới, bảo là nếu cô không đến trường sẽ bị cho thôi học.
Được rồi, kiên quyết không thể bị thôi học.
Ngốc ở câu lạc bộ bạo lực lâu rồi, tới trường học nhìn thấy không khí an bình như vậy, đột nhiên Ninh Thư có chút không quen.
Thời điểm Lăng Tuyết nhìn Ninh Thư, rõ ràng cảm giác được con nhóc này lại thay đổi rồi, càng trở nên thâm sâu khó lường, cho người ta một loại khí tức nguy hiểm, nhưng nguy hiểm này chỉ giống như so với một con kiến cường tráng, đã có thêm cái càng khỏe mạnh mà thôi.
Đối với loại cảm giác này Lăng Tuyết cực kỳ khó chịu, đối diện với ánh mắt Ninh Thư, phát giác được ánh mắt của Lăng Tuyết, Ninh Thư không chút khách khí nào dùng thái độ nửa con mắt khinh bỉ mà nhìn Lăng Tuyết.
Ánh mắt Lăng Tuyết tức khắc trở nên nguy hiểm, cơ thể không tự chủ được vận linh khí uy áp, cho người ta áp bức thật lớn.
Ninh Thư cảm thấy mình là đang đi tìm đường chết, ở trước mặt nữ chính lại kiêu ngạo như thế, không phải đi tìm đường chết thì là làm gì.
Trước kia Lăng Tuyết bỏ qua Ninh Thư, là vì dùng tư thái xem tôm tép nhãi nhép, hiện tại Ninh Thư có loại cảm giác khiến cho cô như nghẹn ở cổ họng, trong lòng xuất hiện một loại linh cảm, nếu như không đem cái đứa tôm tép nhãi nhép này tiêu diệt, sau này cuộc sống của mình sẽ trở nên không giống trước đây.
Lăng Tuyết rất tin tưởng linh cảm của mình.
Về sau Ninh Thư mới biết được trường học làm gì tốt như vậy thông báo cô đến trường đi học, mà bởi vì ngày mai là sinh nhật của Lãnh vương tử Lãnh Ngạo, báo cho Ninh Thư đến đi học, là vì Lãnh Ngạo mời
Ninh Thư tham gia yến tiệc sinh nhật, bảo Ninh Thư không được quên.
Sau khi Ninh Thư biết được nguyên nhân này, cả người đều tức điên lên, còn cho là mình quan trọng như thế cơ, không đi học trường học còn sẽ thông báo cho, ai ngờ là tự mình đa tình rồi.
Ninh Thư đến phòng Giáo Y tìm Giáo Y đại thúc, chứng kiến một phòng người bệnh, Ninh Thư thật sự không hiểu nổi Giáo Y đại thúc chạy tới trường học làm Giáo Y làm gì.
Chắc chắn có mục đích, có thể khiến cho huấn luyện viên thích bắn vỡ đầu kiêng kị như vậy, sao có thể là một Giáo Y hết sức đơn giản chứ.
Giáo Y nhìn thấy Ninh Thư, thoáng trên dưới đánh giá cô một chút, hơi có chút ngạc nhiên hỏi: “Ồ, không ngờ cô còn sống, cô không có đến câu lạc bộ sao?”
Ninh Thư: …
Ninh Thư thiếu chút nữa nôn ra máu, tên này biết rõ câu lạc bộ đều là sát nhân cuồng ma hung thần ác sát, lại không có nói với cô một tiếng, cô chính là ngu ngốc như vậy tùy tiện xông vào.
Lòng người như thế nào hiểm ác như vậy, còn có hay không một chút chân thiện mỹ ah*.
*Chân thiện mỹ: chân thực, lương thiện, tốt đẹp.
Ninh Thư nhếch nhếch miệng, nói: “Cảm ơn chú.”
Ninh Thư vỗ vỗ súng lục nữ bên hông mình.
Giáo Y đại thúc nhàn nhạt lườm cô, nói: “Cô đối đầu cùng hoa khôi trường học Lăng Tuyết phải không?”
“Ngay cả đại thúc cũng biết Lăng Tuyết, xem ra là thanh danh tươi đẹp của Lăng Tuyết lan xa a.” Ninh Thư có chút kinh hãi nhìn Giáo Y đại thúc, hỏi: “Đại thúc, chú sẽ không.”
“Sẽ không cái gì?”
“Chú sẽ không cũng thích Lăng Tuyết a.” Ninh Thư cảm thấy quá khổ bức*.
Khổ bức: bị bức ép, cuộc đời đau khổ.
Giáo Y nhíu lông mày nhìn Ninh Thư, “Vì cái gì cô cảm thấy tôi sẽ thích Lăng Tuyết.”
Nữ chính trâu đến mức, giống đực cơ bản là bị đập phát chết luôn, phía dưới quầng sáng Marry Sue, toàn bộ nam nhân không một ai may mắn thoát khỏi, nhìn tư chất của Giáo Y, vóc người cao lớn đẹp trai, quan trọng nhất là khí chất trên người hắn vừa chính vừa tà, thỏa đáng có thể trở thành một tên nam phụ.
“Đại thúc ah, phụ nữ trên thế giới nhiều như thế, sao phải đu ở trên một cái thân cây a.” Ninh Thư thiếu chút nữa khóc lên, nếu đại thúc đối với nữ chính có cảm giác, thì sao cô còn có thể đối phó với nữ chính đây.
Ninh Thư cảm thấy cả người đều say, thiếu chút nữa quỳ lạy Giáo Y đại thúc.
Giáo Y vuốt vuốt cái trán của mình, nhìn Ninh Thư khóc lóc lê lết, một đạp dẫm trên chân của Ninh Thư, còn dùng sức nghiền mạnh.
NGAO, cmn, đau quá, Ninh Thư ôm lấy chân của mình, nhìn Giáo Y lãnh khốc vô tình, quả nhiên là pháo hôi, cảm thấy cuộc đời thật khổ bức, nếu như là nữ chính khóc lóc, đã sớm được ôm trong lòng ngực thương tiếc rồi, không thì ít nhất cũng cho tờ khăn giấy lau nước mắt nước mũi gì đó.
“Đừng ở trước mặt tôi làm ra cái bộ dáng buồn nôn bị người bức chết này, cô xấu như vậy thì ít làm kiểu đi.” Giáo Y lạnh lùng nói.
Ninh Thư: …
Không biết vì điều gì, bây giờ Ninh Thư cảm thấy Giáo Y hoàn toàn không còn cảm giác ôn nhuận như ngọc khi gặp lần đầu.
Hiện tại mặc dù mang mắt kiếng che chắn cũng không dấu được tà khi trong đôi mắt hắn rồi.
Cmn, hắn chắc không phải là ác ma đội lốt người đấy chứ, muốn hủy diệt thế giới này?
“Cô luyện tập thành tích thế nào rồi, bây giờ có thể nổ súng chứ.” Giáo Y đại thúc hỏi.
Ninh Thư duỗi ra một tay, hơi đắc ý nói: “Cháu bây giờ có thể bắn được vòng năm rồi.”
Vòng năm là cái quỷ gì? Giáo Y quỷ dị nhìn nhìn Ninh Thư, nói: “Thời gian luyện tập lâu như thế, cô sẽ không phải nói là, cô chỉ mới có thể bắn trúng bia ngắm đi.”
Nụ cười trên mặt Ninh Thư rạn nứt, vì cái gì nghe câu nói của Giáo Y lại có vẻ xem thường, cô nhận thấy mình là một cái phế vật tốt, từ một em gái nhỏ ngây thơ trở thành một em gái nhỏ biết nổ súng, chẳng lẽ không nên vui buồn lẫn lộn hay sao.
Trong lòng Ninh Thư không biết xấu hổ mà đem mình biến thành em gái nhỏ.
“Đoán chừng cô ở câu lạc bộ khiến cho tôi thật xấu hổ mất mặt rồi.” Giáo Y nhìn Ninh Thư, kính mắt tản ra tia sáng trắng như tuyết nhưng lại tối tăm, nhìn xem chính là tà khí xâm chiếm.
Ninh Thư vốn còn muốn nói có một huấn luyện viên thích bắn vỡ đầu dạy bảo cô, nhưng khi nhìn thấy cái dạng này của Giáo Y, liền quyết đoán cho qua, có người chỉ bảo còn vô dụng như vậy, Giáo Y có thể hay không đem cô nhân đạo hủy diệt.
Ninh Thư bắt đầu sinh hoạt rèn luyện bắn súng, dưới tầm mắt chăm chú của huấn luyện viên thích bắn vỡ đầu, Ninh Thư bắn một phát, song bắn không trúng bia rồi, viên đạn không biết đã bay đi đâu.
Huấn luyện viên thích bắn vỡ đầu vuốt súng bên hông, kích động nhìn đầu của Ninh Thư, lập tức Ninh Thư toàn thân phát lạnh, vội vàng nói: “Cháu thử lại lần nữa, lần này nhất định sẽ bắn trúng bia.”
Huấn luyện viên thích bắn vỡ đầu: ha ha.
Ninh Thư dốc sức liều mạng luyện tập, lúc đầu không biết viên đạn bay đi đâu, mọi người trong câu lạc bộ đều trốn tránh Ninh Thư, vạn nhất bị cái tên tay mơ này không chú ý bắn trúng, đó mới thật sự là oan uổng.
Mỗi lần Ninh Thư cầm súng, tư thế không đúng, Huấn luyện viên thích bắn vỡ đầu lại lấy súng chĩa vào đầu cô, Ninh Thư quả thực bị dọa muốn tiểu ra quần, liền nhanh chóng tiến bộ.
Lúc bắt đầu bắn không trúng bia, đến bây giờ có thể bắn trúng bia ngắm rồi.
Hiện tại Ninh Thư sống luôn ở câu lạc bộ, ăn uống ngủ nghỉ đều ở đây, một khắc cũng không ngừng luyện tập, càng tập bắn về sau đến cánh tay cũng nâng lên không nổi, Ninh Thư cảm thấy mình có khả năng muốn luyện thành trạch nam (chỉ những người ru rú trong nhà) cánh tay Kỳ Lân rồi.
Thế nhưng Ninh Thư cũng không than mệt, đây chính là kỹ năng để bảo vệ tánh mạng, chống lại nữ chính nguy hiểm, nhiều kỹ năng một chút, chính là nhiều thêm một phần cơ hội cứu lấy mạng sống của mình.
Huấn luyện viên thích bắn vỡ đầu đưa cho Ninh Thư một lọ dầu thuốc, lộ ra dáng tươi cười co rút, hỏi: “Cô cùng kẻ điên có quan hệ như thế nào?”
Quan hệ gì cũng không có, Ninh Thư đương nhiên là không dám nói như vậy rồi, nói lời nói như thế…, phỏng chừng vị đại thúc thích bắn vỡ đầu này lập tức sẽ cho cô phát nổ.
Ninh Thư cười ha hả, lộ ra biểu tình một bộ cao thâm khó đoán, tay huấn luyện viên thích bắn vỡ đầu lại sờ lên bên trên súng, đoán chừng là thật sự muốn đem Ninh Thư bắn nát đầu à nha.
Thời điểm mỗi lần Ninh Thư chứng kiến vị đại thúc hung thần ác sát này sờ súng, cô đều bị dọa cho tâm can nhảy loạn, cảm tạ Giáo Y đại thúc, lại khiến cho người như vậy sợ hãi hắn, có thể giúp cô cáo mượn oai hùm.
Ninh Thư bây giờ ăn uống tiểu tiện đều ở câu lạc bộ, mỗi ngày luyện tập bắn súng, hiện tại có thể bắn trúng vòng năm của bia ngắm rồi.
Quả thực quá cừ khôi (giỏi).
Hôm nay, Ninh Thư đột nhiên nhận được thông báo của trường học gửi tới, bảo là nếu cô không đến trường sẽ bị cho thôi học.
Được rồi, kiên quyết không thể bị thôi học.
Ngốc ở câu lạc bộ bạo lực lâu rồi, tới trường học nhìn thấy không khí an bình như vậy, đột nhiên Ninh Thư có chút không quen.
Thời điểm Lăng Tuyết nhìn Ninh Thư, rõ ràng cảm giác được con nhóc này lại thay đổi rồi, càng trở nên thâm sâu khó lường, cho người ta một loại khí tức nguy hiểm, nhưng nguy hiểm này chỉ giống như so với một con kiến cường tráng, đã có thêm cái càng khỏe mạnh mà thôi.
Đối với loại cảm giác này Lăng Tuyết cực kỳ khó chịu, đối diện với ánh mắt Ninh Thư, phát giác được ánh mắt của Lăng Tuyết, Ninh Thư không chút khách khí nào dùng thái độ nửa con mắt khinh bỉ mà nhìn Lăng Tuyết.
Ánh mắt Lăng Tuyết tức khắc trở nên nguy hiểm, cơ thể không tự chủ được vận linh khí uy áp, cho người ta áp bức thật lớn.
Ninh Thư cảm thấy mình là đang đi tìm đường chết, ở trước mặt nữ chính lại kiêu ngạo như thế, không phải đi tìm đường chết thì là làm gì.
Trước kia Lăng Tuyết bỏ qua Ninh Thư, là vì dùng tư thái xem tôm tép nhãi nhép, hiện tại Ninh Thư có loại cảm giác khiến cho cô như nghẹn ở cổ họng, trong lòng xuất hiện một loại linh cảm, nếu như không đem cái đứa tôm tép nhãi nhép này tiêu diệt, sau này cuộc sống của mình sẽ trở nên không giống trước đây.
Lăng Tuyết rất tin tưởng linh cảm của mình.
Về sau Ninh Thư mới biết được trường học làm gì tốt như vậy thông báo cô đến trường đi học, mà bởi vì ngày mai là sinh nhật của Lãnh vương tử Lãnh Ngạo, báo cho Ninh Thư đến đi học, là vì Lãnh Ngạo mời
Ninh Thư tham gia yến tiệc sinh nhật, bảo Ninh Thư không được quên.
Sau khi Ninh Thư biết được nguyên nhân này, cả người đều tức điên lên, còn cho là mình quan trọng như thế cơ, không đi học trường học còn sẽ thông báo cho, ai ngờ là tự mình đa tình rồi.
Ninh Thư đến phòng Giáo Y tìm Giáo Y đại thúc, chứng kiến một phòng người bệnh, Ninh Thư thật sự không hiểu nổi Giáo Y đại thúc chạy tới trường học làm Giáo Y làm gì.
Chắc chắn có mục đích, có thể khiến cho huấn luyện viên thích bắn vỡ đầu kiêng kị như vậy, sao có thể là một Giáo Y hết sức đơn giản chứ.
Giáo Y nhìn thấy Ninh Thư, thoáng trên dưới đánh giá cô một chút, hơi có chút ngạc nhiên hỏi: “Ồ, không ngờ cô còn sống, cô không có đến câu lạc bộ sao?”
Ninh Thư: …
Ninh Thư thiếu chút nữa nôn ra máu, tên này biết rõ câu lạc bộ đều là sát nhân cuồng ma hung thần ác sát, lại không có nói với cô một tiếng, cô chính là ngu ngốc như vậy tùy tiện xông vào.
Lòng người như thế nào hiểm ác như vậy, còn có hay không một chút chân thiện mỹ ah*.
*Chân thiện mỹ: chân thực, lương thiện, tốt đẹp.
Ninh Thư nhếch nhếch miệng, nói: “Cảm ơn chú.”
Ninh Thư vỗ vỗ súng lục nữ bên hông mình.
Giáo Y đại thúc nhàn nhạt lườm cô, nói: “Cô đối đầu cùng hoa khôi trường học Lăng Tuyết phải không?”
“Ngay cả đại thúc cũng biết Lăng Tuyết, xem ra là thanh danh tươi đẹp của Lăng Tuyết lan xa a.” Ninh Thư có chút kinh hãi nhìn Giáo Y đại thúc, hỏi: “Đại thúc, chú sẽ không.”
“Sẽ không cái gì?”
“Chú sẽ không cũng thích Lăng Tuyết a.” Ninh Thư cảm thấy quá khổ bức*.
Khổ bức: bị bức ép, cuộc đời đau khổ.
Giáo Y nhíu lông mày nhìn Ninh Thư, “Vì cái gì cô cảm thấy tôi sẽ thích Lăng Tuyết.”
Nữ chính trâu đến mức, giống đực cơ bản là bị đập phát chết luôn, phía dưới quầng sáng Marry Sue, toàn bộ nam nhân không một ai may mắn thoát khỏi, nhìn tư chất của Giáo Y, vóc người cao lớn đẹp trai, quan trọng nhất là khí chất trên người hắn vừa chính vừa tà, thỏa đáng có thể trở thành một tên nam phụ.
“Đại thúc ah, phụ nữ trên thế giới nhiều như thế, sao phải đu ở trên một cái thân cây a.” Ninh Thư thiếu chút nữa khóc lên, nếu đại thúc đối với nữ chính có cảm giác, thì sao cô còn có thể đối phó với nữ chính đây.
Ninh Thư cảm thấy cả người đều say, thiếu chút nữa quỳ lạy Giáo Y đại thúc.
Giáo Y vuốt vuốt cái trán của mình, nhìn Ninh Thư khóc lóc lê lết, một đạp dẫm trên chân của Ninh Thư, còn dùng sức nghiền mạnh.
NGAO, cmn, đau quá, Ninh Thư ôm lấy chân của mình, nhìn Giáo Y lãnh khốc vô tình, quả nhiên là pháo hôi, cảm thấy cuộc đời thật khổ bức, nếu như là nữ chính khóc lóc, đã sớm được ôm trong lòng ngực thương tiếc rồi, không thì ít nhất cũng cho tờ khăn giấy lau nước mắt nước mũi gì đó.
“Đừng ở trước mặt tôi làm ra cái bộ dáng buồn nôn bị người bức chết này, cô xấu như vậy thì ít làm kiểu đi.” Giáo Y lạnh lùng nói.
Ninh Thư: …
Không biết vì điều gì, bây giờ Ninh Thư cảm thấy Giáo Y hoàn toàn không còn cảm giác ôn nhuận như ngọc khi gặp lần đầu.
Hiện tại mặc dù mang mắt kiếng che chắn cũng không dấu được tà khi trong đôi mắt hắn rồi.
Cmn, hắn chắc không phải là ác ma đội lốt người đấy chứ, muốn hủy diệt thế giới này?
“Cô luyện tập thành tích thế nào rồi, bây giờ có thể nổ súng chứ.” Giáo Y đại thúc hỏi.
Ninh Thư duỗi ra một tay, hơi đắc ý nói: “Cháu bây giờ có thể bắn được vòng năm rồi.”
Vòng năm là cái quỷ gì? Giáo Y quỷ dị nhìn nhìn Ninh Thư, nói: “Thời gian luyện tập lâu như thế, cô sẽ không phải nói là, cô chỉ mới có thể bắn trúng bia ngắm đi.”
Nụ cười trên mặt Ninh Thư rạn nứt, vì cái gì nghe câu nói của Giáo Y lại có vẻ xem thường, cô nhận thấy mình là một cái phế vật tốt, từ một em gái nhỏ ngây thơ trở thành một em gái nhỏ biết nổ súng, chẳng lẽ không nên vui buồn lẫn lộn hay sao.
Trong lòng Ninh Thư không biết xấu hổ mà đem mình biến thành em gái nhỏ.
“Đoán chừng cô ở câu lạc bộ khiến cho tôi thật xấu hổ mất mặt rồi.” Giáo Y nhìn Ninh Thư, kính mắt tản ra tia sáng trắng như tuyết nhưng lại tối tăm, nhìn xem chính là tà khí xâm chiếm.
Ninh Thư vốn còn muốn nói có một huấn luyện viên thích bắn vỡ đầu dạy bảo cô, nhưng khi nhìn thấy cái dạng này của Giáo Y, liền quyết đoán cho qua, có người chỉ bảo còn vô dụng như vậy, Giáo Y có thể hay không đem cô nhân đạo hủy diệt.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương