Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 21: Thế giới vườn trường : Tu chân phong vân (21)



Edit: Akito

Một đường theo dõi Lăng Tuyết dẫn đến một cái biệt thự hẻo lánh, Giáo Y quay đầu nhìn Ninh Thư, “Cô cái con nhóc này, một đường dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn tôi làm cái gì?”

Ninh Thư thu hồi ánh mắt của mình, trong lòng đã dán cho Giáo Y cái nhãn hiệu yêu quỷ, không muốn theo đuổi nữ chủ, trực tiếp muốn bắt nhốt người ta, đúng là không chịu đi con đường bình thường.

Xe phía trước ngừng lại, Lăng Tuyết được một người đàn ông ôm xuống xe, đi vào biệt thự.

Ninh Thư tháo dây an toàn ra, lén lút đi theo ở phía sau, quay đầu lại chứng kiến Giáo Y dáng người thẳng tắp đứng ở bên cạnh cô, cũng không biết cong eo ẩn núp một chút.

Ngược lại Giáo Y quái lạ nhìn Ninh Thư, hỏi: “Cô đây là đang làm gì vậy?”

“Cháu đang ẩn núp, ẩn núp có biết hay không, này chú nhanh ngồi xổm xuống ah.” Ninh Thư nói khẽ.

Giáo Y ha hả cười lạnh một tiếng, trực tiếp nghênh ngang mà đi vào biệt thự, nói: “Ở đây căn bản không có camera, coi như là có, cô ẩn náu cũng vô dụng.”

Ninh Thư: …

Ninh Thư lặng lẽ đi theo Giáo Y tiến vào biệt thự, căn biệt thự này thoạt nhìn không giống như có người ở, lúc này, có tiếng nói truyền xuống từ trên lầu, Giáo Y móc súng ra, men theo vách tường lên lầu, Ninh Thư nhón chân theo ở phía sau.

Bên trong tiếng nói càng lúc càng lớn, còn kèm theo một cỗ âm thanh khó hiểu, Giáo Y mở cửa đúng một khe hở nhỏ, trông thấy bên trong cư nhiên có hai người dây dưa cùng nhau, điên cuồng.

Ninh Thư sáp đến gần lại thấy cảnh này, mồm há to thành hình chữ O, mẹ nó, nữ chính không phải bị thương sao? Như thế nào đột nhiên liền lăn giường rồi, không kịp phòng bị lại nhìn thấy được cuộc sống đông cung.

Lăng Tuyết cũng là bất đắc dĩ bị bắt buộc, trong thân thể một chút linh khí cũng không có, vết thương trên người đau muốn chết, điều trị nhanh nhất chính là thải dương bổ âm, ở Thế Giới Tu Chân, đây là trách nhiệm của nữ ma tu.

Hơn nữa, người nam nhân này cũng không tồi, lăn một lần cũng không tính là tổn thất, còn có thể bổ sung linh khí cho cơ thể.

Ninh Thư đối với Lăng Tuyết đã lên đến mười hai vạn phần bội phục rồi, như thế này cũng được sao, tình huống bình thường không phải nên băng bó miệng vết thương trước sao?

Giáo Y đưa tay ấn đầu Ninh Thư, trực tiếp đem đầu cô đè xuống phía sau lưng mình.

Đúng lúc này, ánh mắt nam nhân trên giường ngưng tụ, hướng về phía cửa, Giáo Y trốn đi, chờ đến lúc thời điểm nhìn về phía trong phòng một lần nữa, trong phòng đã không có ai rồi.

Giáo Y đá văng cửa ra, Ninh Thư cũng đi theo tiến vào gian phòng.

Đột nhiên lại biến mất như vậy, Ninh Thư nhìn về phía Giáo Y, “Người đâu?”

Giáo Y lục lọi trong phòng, nhìn thấy Ninh Thư ngây ngốc ngớ ngẩn hỏi mình, quả thực là bó tay rồi, nói: “Trong phòng này nhất định có cơ quan mật, cô tìm thử xem.”

Ninh Thư ‘a’ lên một tiếng, liền bắt đầu lục lọi trong phòng một khe một góc cũng không bỏ qua, má nó, vì cái gì nhân vật chính có thể lóa mắt như vậy, mà cô lại phải không chút hình tượng sờ mó khắp nơi.

Giáo Y chuyển động một cái bình hoa, sau đó trên vách tường liền xuất hiện một lối đi ngầm, Giáo Y dẫn đầu đi vào trước, Ninh Thư cũng theo sát đi vào.

Trong căn phòng bí mật đơn giản chỉ có một lối đi nhỏ, thắp mấy ngọn đèn lờ mờ, nhìn có cảm giác cực kỳ âm u.

Ninh Thư nhìn Giáo Y cong lưng lại như mèo đi ở phía trước, phía trước không xa có một đạo âm thanh ‘Tíc tắc’ vang lên.

Đây là cái thanh âm gì?

Giáo Y đi ở phía trước tốc độ nhanh hơn, Ninh Thư đi nhanh đến xem xét, lại là một quả BOM, trên mặt con số không ngừng đếm ngược.

Ở đây tại sao có thể có Bom, chẳng lẽ Lăng Tuyết trước khi đi bỏ lại sao?

“Đại thúc, chú biết gỡ Bom chứ?”

“Biết một chút a.” Giáo Y đại thúc đánh giá một chút, cầm lấy quả Bom nhìn thoáng qua, sau đó thật sự bắt đầu gỡ quả bom.

Ninh Thư xem hắn bộ dạng tùy ý, nhịn không được hỏi: “Chú thật là có thể sao?”

“Không thể vậy cô đến gỡ đi.” Giáo Y đại thúc đem quả Bom ném tới trong ngực Ninh Thư.

Ninh Thư thiếu chút nữa bị dọa tiểu ra quần, luống cuống tay chay đem quả Bom nhét trở lại trong lòng ngực của hắn, “Cháu không nói nữa, chú nhanh chóng hủy quả Bom đi a.”

Giáo Y lườm cô một cái, sau đó từ trong bọc lấy ra một cái kéo sáng như tuyết, không chút do dự đem dây bom cắt bỏ, tiếp đó con số trên mặt ngừng lại rồi, con số cũng mờ đi.

Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm một hơi, một lần nữa tâm lại quay về tới trái tim, ai nha má ơi, thật sự quá kinh khủng.

Ninh Thư đi theo sau lưng Giáo Y, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề, hỏi: “Cái kia đại thúc a, vì cái gì chúng ta nhất định phải gỡ quả bom, chúng ta không thể chạy đi sao?”

Giáo Y đại thúc đi ở phía trước thân hình dừng lại, xoay đầu lại nói: “Tôi bị chỉ số thông minh của cô ảnh hưởng đấy, cô chính là một cái đồng đội heo.”

Cắt, chú không phải cũng không nghĩ tới sao? Ninh Thư xem thường, lại nói người bình thường khi nhìn thấy bom trước tiên không phải là bỏ chạy sao?

Ở lối nhỏ đi một hồi, rốt cuộc cũng thấy ánh sáng ở phía trước, kết quả vừa ra tới liền nhìn thấy hai cái nòng súng chĩa vào cô và Giáo Y.

Lăng Tuyết cùng Mặc Lãnh Hiên đứng sóng vai nhau, Mặc Lãnh Hiên chĩa súng ngắn vào Giáo Y, trầm giọng nói: “Hai đứa chúng mày là ai?”

Lăng Tuyết trông thấy Ninh Thư, ánh mắt vô cùng lãnh khốc, nói: “Lâm Giai Giai, lá gan của cô càng lúc càng lớn nhỉ.”

Lăng Tuyết vì Ninh Thư chịu đựng bao nhiêu nhục nhã, bị cái con kiến hôi này làm bị thương, trong lòng Lăng Tuyết muốn đem hồn phách Ninh Thư rút ra, dùng đủ loại tra tấn, khiến cô ta hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Ninh Thư nhìn xem Lăng Tuyết, rõ ràng vừa rồi đã bị thương, nhưng hiện tại nhìn sắc mặt lại không giống như có bị thương qua.

Đối mặt ánh mắt của Lăng Tuyết, Ninh Thư có loại dự cảm không tốt, nhìn qua Giáo Y đại thúc.

Còn tưởng rằng Giáo Y là người trâu bò cỡ nào, má nó, mới vậy mà đã bị người ta bắt được rồi, căn bản là không nhìn thấy hắn có gì trùm sò khiến cho mọi người ở câu lạc bộ bắn súng sợ hắn như sợ cọp vậy.

Lăng Tuyết lại nhìn về phía Giáo Y, khuôn mặt nhìn hắn không chút đếm xỉa tới, chán ghét muốn giết chết, “Anh đi theo tôi đến cùng là có ý đồ gì, chẳng lẽ còn không có bị ám khí của tôi đánh hạ sao?”

Nguyên lai ám khí đêm hôm đó là do Lăng Tuyết phóng, Giáo Y đại thúc có bao nhiêu cố chấp a.

Giáo Y vốn muốn nâng mắt kiếng trên sống mũi của mình, lại phát hiện không có mang, nói: “Tội nói rồi, tôi muốn cô.”

Ninh Thư: con mẹ nó…

Đại thúc, đến lúc này rồi, trước mặt nam chính lại dám nói như thế, chúng ta sẽ chết rất khó coi đó, Ninh Thư lôi kéo tay áo Giáo Y, “Đại thúc, chú có thể nói chuyện đàng hoàng hay không.”

Lăng Tuyết hiển nhiên là tức giận không nhẹ, “Anh bệnh tâm thần a, hừ, anh tốt nhất đừng đi theo tôi, coi chừng tôi giết chết anh.”

Ánh mắt Mặc Lãnh Hiên nhìn Giáo Y mang theo địch ý thật sâu, híp mắt nhắm ngay đầu Giáo Y đại thúc, đối với Lăng Tuyết không vui nói: “Tên này rốt cuộc là ai? Hai người có quan hệ gì?”

Lăng Tuyết nhìn người đàn ông đầu tiên của mình ở thế giới này, trong lòng cũng có chút cảm xúc, đáy lòng nhộn nhạo một loại cảm tình, nói: “Không biết là từ nơi nào đến, nhất quyết đi theo tôi.”

Sắc mặt Mặc Lãnh Hiên lúc này mới tốt một chút, khuôn mặt lãnh khốc thoạt nhìn nhu hòa một ít, lạnh giọng nói: “Người như vậy nên lập tức giết, giữ lại làm gì.” Nói xong liền muốn bóp cò.

Ai ôi!!!, Ninh Thư quả thực cũng muốn quỳ rồi, cô không phải thật sự phải chết ở cái chỗ này sao? Ninh Thư thở dài một hơi, tới gần Giáo Y lặng lẽ hỏi: “Đại thúc bây giờ chúng ta chạy a.”

“Xin đừng dùng chỉ số thông minh của cô đến ảnh hưởng tôi.” Giáo Y thấy Ninh Thư kéo tay áo của mình, vội vàng đem cô đẩy ra.
Chương trước Chương tiếp