Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 39: Tướng quân yêu thôn cô (8)



Edit: Akito

Hôm sau, sáng sớm Ninh Thư liền thức dậy, Diệu Tình đang giúp nàng rửa mặt, xuyên qua tấm gương, Ninh Thư trông thấy thần sắc của Diệu Tình có chút hoảng hốt, đôi mắt đỏ bừng, ánh mắt càng không che dấu được sự lo lắng, trước mặt như có một đàn quạ đen bay bay.

Xem ra đêm qua nàng ta ngủ không được ngon giấc, Ninh Thư xoa xoa thái dương của mình, nói: “Đem trâm phượng mang lên cho Bổn cung.”

Diệu Tình vốn sửng sốt một chút, sau đó mới hỏi: “Công chúa, chính là cây trâm cẩm thạch ngọc mai chín địch bàn long tử kim phượng sao?”

Ninh Thư ‘Ân’ một tiếng, nghe cái tên dài như thế, nàng nào nhớ rõ, Diệu Tình tức khắc lấy ra trâm phượng trong hộp trang sức cài lên búi tóc cho Ninh Thư.

Thu thập xong hết thảy, Ninh Thư đi ra Lan Uyển điện, trông thấy mười mấy cái thị vệ khiêng rương hòm đứng ở bên trong vườn ngự uyển, trong đó đều là đồ vật của nguyên chủ, thu dọn hết thảy trong cung điện, đồ đạc khỏi phải nói là quá nhiều.

Khuôn mặt xinh đẹp của Diệu Tình cũng sắp co rút rồi, đã rời khỏi hoàng cung, nàng làm như thế nào gặp được Hoàng Thượng a.

Ninh Thư quay đầu lại nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Diệu Tình, ngươi liền ở lại Lan Uyển điện, trông coi Lan Uyển điện đi.”

Ban đầu trên mặt Diệu Tình rất vui sướng, sau đó lại buồn khổ, tuy được lưu ở trong cung, nhưng cũng không nhất định có thể nhìn thấy hoàng đế, công chúa không ở Lan Uyển điện, Hoàng Thượng còn sẽ đến sao?

Ninh Thư không để ý tâm tư phức tạp của Diệu Tình, mang theo Nguyên Đông ra Lan Uyển điện, Nguyên Đông quay đầu chứng kiến Diệu Tình tựa ở cạnh cửa, cảm thấy có chút thê lương.

Ninh Thư vốn định đi cáo biệt Lý Ôn một tiếng, lại nhìn thấy Lý Ôn đã đứng chờ ở cửa cung rồi, hoàng hậu ăn mặc triều phục hoàng kim tơ bạc loan điểu thêu phượng đứng bên cạnh Lý Ôn, đằng sau là một đoàn oanh oanh yến yến, đều là đến đưa tiễn công chúa đấy.

Ninh Thư nhanh chóng đi qua, dám để cho hoàng đế chờ nàng, hơn nữa còn là Lý Ôn chờ đợi mình, Ninh Thư có chút hãi hùng khiếp vía, đến trước mặt Lý Ôn hành lễ, “Thần muội thỉnh an hoàng huynh.”

Lý Ôn ‘Ân’ một tiếng, trên dưới thoáng đánh giá Ninh Thư một chút, lại nhìn về đội ngũ phía sau Ninh Thư, “Đều thu thập xong?”

“Xem cái dạng này của ngươi, là đáy lòng đã buông xuống chuyện đó rồi sao?” Giọng nói Lý Ôn đạm mạc, “Ngươi là muội muội trẫm, có thể thương tâm, nhưng không thể đi quá giới hạn.”

Ninh Thư ‘Ân’ một tiếng, bỗng nhiên trong lòng đã minh bạch, Lý Ôn là hoàng đế, làm sao có thể cho phép muội muội của mình đối với một thần tử (bề tôi) thương tâm lo lắng như thế, tổn hại uy nghiêm hoàng gia, chỉ sợ ở thời điểm nguyên chủ vì Đoạn Tinh Huy thương tâm thương phổi, đã làm mất đi niềm tin cùng kiên nhẫn của Lý Ôn rồi, nhất là còn tổn thương đến thân thể của mình.

Sau đó Đoạn Tinh Huy trở về, hành động của nguyên chủ, triệt để khiến cho Lý Ôn chán ghét mà vứt bỏ nàng.

Tình cảm trai gái như thế, để cho Lý Ôn thất vọng, trong lòng Ninh Thư sợ hãi cả kinh, chống lại đôi mắt thâm trầm của Lý Ôn, sau đó cúi đầu xuống, nói: “Thần muội là công chúa của Đại Ung, Đoạn Tinh Huy chẳng qua chỉ là một thần tử, thần muội suy nghĩ thông suốt, người kia đã qua đời, Ân Huệ sẽ không để cho hoàng huynh thất vọng.”

Lý Ôn gật đầu, lại quan sát bên cạnh nàng chỉ có một cung nữ hầu hạ, hỏi: “Làm sao bên người chỉ có một người hầu hạ?”

Nói thật, vị hoàng đế Lý Ôn này đối với nguyên chủ cũng không tệ lắm, chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt của Lý Ôn, Lý Ôn nguyện ý cho nàng mặt mũi, cũng giống như hiện tại, mang theo cả đống lớn nữ nhân hậu cung của mình, đến đưa tiễn nàng xuất cung, xem như cho đủ mặt mũi.

Nghĩ tới đây, trong lòng Ninh Thư đối với Lý Ôn sinh ra một tia hảo cảm, cuộc đời không chỉ có tình yêu, thế nhưng có ít người luôn sống vì tình yêu, từ bỏ hết thảy, thiêu thân lao đầu vào lửa.

Ninh Thư hướng Lý Ôn lộ ra dáng vẻ tươi cười, nói: “Một nha đầu không muốn xuất cung, thần muội liền để cho nàng lưu lại ở trong cung.”

Lý Ôn chứng kiến nụ cười trên mặt của Ninh Thư, liền sững sờ, sóng mắt thâm trầm, sau đó mới đạm mạc nói: “Nô tài bất trung như thế, không có cũng được.”

Không biết Diệu Tình bị dán lên nhãn hiệu bất trung, còn có thể trở thành phi tử Lý Ôn hay không, trong lòng Ninh Thư cực kỳ vui sướng khi người gặp họa, Diệu Tình là nha đầu chân ngoài dài hơn chân trong, đã trở thành phi tử Lý Ôn, còn không ít gây phiền phức cho nguyên chủ.

“Ân Huệ a, hồi cung nhất định phải đến tìm tẩu tử.” Hoàng hậu vươn tay, lôi kéo tay Ninh Thư, nói ra, thuận tiện trên dưới thoáng đánh giá nàng một phát.

Ân Huệ hôm nay mặc y phục vân gấm Tứ Xuyên thêu hoa mẫu đơn, chải búi tóc khoan thai phiền phức, trên búi tóc cài một cây trâm, chân mang giày thêu khảm Minh Châu, nổi bật lên khí thế sẵn có của nàng, sắc mặt đỏ hồng, như phi tử giáng trần, đem khí thế của một hoàng hậu như nàng đều đè xuống.

Ninh Thư ăn mặc như vậy là có nguyên do đấy, nàng muốn cho người biết rõ mình không phải chán nản cút khỏi hoàng cung, miễn cho đến lúc Đoạn Tinh Huy trở về, nói nàng quá thương tâm, đến phủ công chúa tu dưỡng tình cảm bị tổn thương.

Hoàng hậu kéo tay Ninh Thư nắm thật chặt, trong mắt vụt qua một tia ghen ghét, nguyên lai cứ tưởng cái chết của Đoạn Tinh Huy có thể làm cho Ân Huệ chết đi sống lại, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bình phục.

Hoàng hậu lợi dụng Ân Huệ, nhưng đồng thời cũng giống nữ nhân trong hậu cung, trong lòng ghen ghét Ân Huệ có thể nhận được sự đãi ngộ đặc biệt của Lý Ôn, tựa như hiện tại, nhiều người như thế đưa tiễn Ân Huệ xuất cung, cô công chúa nào có thể có vinh quang như vậy, chính là khuê nữ (con gái) của Lý Ôn cũng không nhất định có vinh quang như này.

Ninh Thư rút bàn tay mình ra, cùng hoàng hậu hàn huyên hai câu, liền hướng Lý Ôn hành lễ, “Thần muội xuất cung rồi, hi vọng hoàng huynh hảo hảo bảo trọng thân thể.”

Lý Ôn ‘Ân’ một tiếng, “Đi đi.”

Ninh Thư trước sự dìu đỡ của Nguyên Đông, lên chiếc xe ngựa bát bảo châu anh xanh biếc, xe ngựa tứ phía treo lục lạc lưu kim, gió thổi qua liền tạo thành thanh âm va chạm ‘đinh đinh đang đang’ thanh thúy, hai con ngựa cường tráng mập mạp đứng thẳng hàng song song trong mũi phát ra tiếng ‘phì phì’, tại chỗ giẫm giẫm chân.

Ninh Thư ngồi trên chiếc giường mềm mại trong xe ngựa, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng đã ra khỏi hoàng cung, có thể nhắm mắt nghỉ ngơi rồi.

Nguyên Đông thấy chủ tử như vậy, không dám nói lời nào, nhu thuận mà co thân thể đứng ở một bên, nàng có thể cảm giác được, từ lúc chủ tử tỉnh lại, liền đối với nàng và Diệu Tình lạnh nhạt không ít, một ánh mắt tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy, Nguyên Đông cảm thấy tâm tư bí ẩn nhất đáy lòng của mình cũng bị chủ tử phát hiện, không có chỗ nào che dấu được.

Trong xe liền trở nên tĩnh lặng như nước, bên tai quanh quẩn thanh âm thanh thúy của lục lạc lưu kim, cùng tiết tấu vó ngựa hòa lẫn cùng một chỗ, xe ngựa nhẹ nhàng mà đung đưa, an nhàn đến mức khiến cho người buồn ngủ.

Lắc lư như vậy, quả thực Ninh Thư cũng ngủ luôn rồi, không biết qua bao lâu, Nguyên Đông khẽ đẩy nhẹ 

Ninh Thư, Ninh Thư mở to mắt, Nguyên Đông giải thích nói: “Công chúa, đã đến phủ công chúa rồi.”

Ninh Thư ‘Ân’ một tiếng, xuống xe ngựa, nhìn xem cửa lớn màu đỏ thẫm, tấm biển trên cửa viết ba chữ như rồng bay phượng múa ‘Phủ công chúa’.

Những chữ này là thời điểm phủ công chủ xây dựng xong được đích thân Lý Ôn viết, tư thế hào hùng, khí thế rộng rãi nuốt khí thiên hạ, chỉ nhìn mấy cái chữ này liền cảm thấy thấy một loại khí thế lăng lê ác liệt, hoàn toàn không giống với Lý Ôn nội liễm lạnh như băng.

Chỉ là xem mấy chữ này, đã biết rõ trong lồng ngực Lý Ôn có khe rãnh, đoán chừng có thể trở thành một đời Đại Đế hùng tài vĩ lược, đột nhiên Ninh Thư hiện lên một quầng sáng, nếu Lý Ôn là một hoàng đế trong lòng có thiên hạ, như vậy muốn nịnh nọt Lý Ôn, không phải nên nịnh nọt tên Lý Ôn này, mà phải xuống tay từ bá tánh trong thiên hạ.

Nàng thật sự quá khổ bức a, ban đầu tưởng rằng nhiệm vụ này đơn giản, bây giờ xem ra, đậu xanh rau má, liền một chút cũng không đơn giản a, Lý Ôn mới là boss lớn nhất phải tiến công chiếm đóng đây này.
Chương trước Chương tiếp