Cá Cược
Chương 24: Chúng ta sẽ tiếp tục đánh cược
Vừa bước ra khỏi sân vận động.
Lâm Hỉ Triều đẩy Kha Dục ra, khoanh tay tự mình bước lên cầu thang một mình đi về phía tòa nhà dạy học.
Cô cúi đầu, lông mi rủ xuống, khuôn mặt đầy vẻ u sầu không nói lời nào.
Kha Dục cũng không kéo cô lại, chỉ đút tay vào túi theo sau giữ khoảng cách không gần không xa, bước đi đều đặn.
Cậu nhìn Lâm Hỉ Triều bước vào cửa hàng tiện lợi từ kệ hàng lấy một gói kẹo bạc hà với một lon nước dừa, lúc thanh toán Kha Dục quét mã trước cho cô.
Cô không để ý, thậm chí không nhìn Kha Dục, chỉ cầm đồ rồi bước ra ngoài.
Xé một viên kẹo bạc hà rồi nhét vào miệng, cắm ống hút vào lon nước dừa, ngậm kẹo rồi uống một ngụm lớn.
Nhìn có vẻ như đang trút giận.
Kha Dục cứ tiếp tục quan sát, theo sát phía sau rồi cùng cô đi đến lớp học.
Cô trở về chỗ ngồi, đặt lon nước dừa lên bàn, hai tay ôm mặt vẫn đầy vẻ uể oải.
Như một chú chó nhỏ bị dầm mưa.
Kha Dục ngắm cô một lúc.
Cậu cúi đầu ngồi xuống bên cạnh, lấy ra tai nghe có dây từ túi áo kết nối điện thoại, một bên cắm vào tai trái mình, dùng ngón tay vén tóc Lâm Hỉ Triều rồi cắm tai nghe vào tai phải cô.
Dây tai nghe rủ xuống giữa hai người, theo động tác của Kha Dục khẽ đung đưa.
Cặu bật một bài hát, đặt điện thoại vào khe hở giữa hai cái bàn, sau đó tựa lưng vào ghế.
Không nhìn nhau, không giao tiếp.
Im lặng một cách đồng điệu.
Nhưng khi tiếng trống của phần đầu buổi lễ vang lên, Lâm Hỉ Triều đang chìm đắm trong cảm xúc của mình khẽ cử động.
"The Final Excuse" là bài hát được phát liên tục trong phòng Kha Dục vào ngày cô giải xong bài toán trong chưa đầy 10 phút.
Khi đến đoạn điệp khúc lần thứ ba, Kha Dục quay sang hôn cô, không rời dù chỉ một giây.
Bắt gặp cảnh cậu tự thủ dâm không phải là khởi đầu, mà là nụ hôn sâu trong mùa mưa ẩm ướt mới thật sự là khởi đầu.
Từ giữa hè đã sang cuối thu.
Lâm Hỉ Triều nhắm mắt, lòng trào lên cảm giác đau đớn khiến cô khó chịu đến nghẹn ngào.
Cô cuối cùng cất tiếng, giọng rất nhẹ và thấp:
"Tại sao... lại là tôi?"
"Cái gì là em?"
"Tất cả những chuyện này."
Giọng cô thay đổi, gần như nghẹn ngào:
"Mỗi bước cậu đều khiến tôi bất ngờ, khi chúng ta chưa quen biết, cậu nói muốn đánh cược với tôi, khi tôi chấp nhận thua, cậu lại nói muốn hẹn hò với tôi. Bây giờ lại..."
Cô nói không nổi, nhíu mày thật sâu.
Bây giờ lại khiến cả trường đều biết, cô hoàn toàn không dám nghĩ, liệu giáo viên có biết không, nếu giáo viên biết, liệu mẹ cô có biết không.
"Vậy thì sao?" Kha Dục khẽ rũ mắt, vẻ mặt rất điềm đạm: "Em muốn nói gì?"
"Cậu chỉ muốn ngủ với tôi phải không?"
Kha Dục nghiêng đầu, Lâm Hỉ Triều đã ngẩng đầu, quay mặt đối diện với cậu, mắt cô đỏ hoe.
"Vậy nếu tôi cho cậu ngủ"
Cô nói, vậy cậu có buông tha cho tôi không.
Buông tha.
Kha Dục khẽ cười khẩy, ánh mắt đen tối lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
"Tôi cũng không muốn đánh cược nữa, dù sao cậu cũng rất giỏi, cái gì cũng giỏi, không gì làm khó được cậu, vậy thà tôi cho cậu luôn, tiết kiệm thời gian cho cả hai."
Lâm Hỉ Triều rưng rưng nước mắt, mũi đỏ lên: "Chỉ cần ngủ với tôi là được phải không?"
"Lâm Hỉ Triều."
Kha Dục trầm giọng gọi tên cô: "Nếu tôi chỉ muốn ngủ với em, lần em xông vào phòng tôi, tôi đã không để em đi dễ dàng như vậy."
"Vậy tại sao lại là tôi!"
Lâm Hỉ Triều lập tức phản bác.
Giọng cô dần trở nên gay gắt, nước mắt chảy xuống mũi: "Chỉ vì tôi bắt gặp cậu thủ dâm, Kha Dục, cậu sợ người khác thấy cậu thủ dâm sao?!"
Yết hầu Kha Dục khẽ động, cậu né tránh ánh nhìn của Lâm Hỉ Triều.
Một lúc sau, cậu mới khẽ nói: "Không phải tôi đã nói tôi thích em sao?”
Lâm Hỉ Triều như nghe thấy một chuyện nực cười, cô giật tai nghe ném vào người cậu.
"Cậu thích tôi?"
"Cậu không biết thế nào là thích!"
Cô muốn trút hết những suy nghĩ, nghi ngờ, chất vấn, tất cả cảm xúc bị dồn nén lên Kha Dục.
Cô hét lên với cậu: "Cậu đối với tôi đều là cưỡng ép!"
...
Cưỡng ép.
Kha Dục nghe thấy từ này, chân mày khẽ nhướn lên, ánh mắt sắc bén lóe lên, cậu gỡ tai nghe xuống.
Giây tiếp theo, cậu đột nhiên giữ chặt cổ Lâm Hỉ Triều, đẩy cô vào tường.
Lâm Hỉ Triều không kịp phản ứng, lưng va mạnh vào tường, đau đớn khiến cô ngửa đầu, tay cô cố gắng gỡ tay Kha Dục ra, nhưng cậu càng siết chặt hơn.
Tay kia của cậu vén áo sơ mi của cô, từ bụng leo lên ngực, bàn tay trực tiếp đẩy áo ngực lên, nắm lấy bầu ngực, bắt đầu nhào nặn.
Năm ngón tay bóp chặt, thịt ngực trào ra, lòng bàn tay ấn mạnh vào núm vú, kéo giật.
"Ư..."
Lâm Hỉ Triều không ngừng đánh tay cậu, nhưng sức lực chênh lệch quá lớn, không thể lay chuyển chút nào.
Cảm giác nghẹt thở do siết cổ, đau nhức do kéo núm vú, ngay trong lớp học đầy tội lỗi này.
Lâm Hỉ Triều rên rỉ, không ngừng nức nở, nước mắt rơi xuống cánh tay Kha Dục.
Kha Dục nhìn cô, tay không giảm lực, môi mấp máy từng chữ một:
"Lâm Hỉ Triều, đây mới gọi là cưỡng ép."
...
Bàn tay đang bóp ngực cô đột nhiên buông ra, Kha Dục chỉnh lại áo ngực cho cô, tay siết cổ cô từ từ lau đi nước mắt.
"Tôi thật sự muốn em."
Cậu hoàn toàn rút tay lại, trên mặt mang vẻ tự giễu xen lẫn buồn bã: "Nhưng không chỉ là lên giường."
"Những gì tôi muốn, nhiều hơn em biết rất nhiều."
Lâm Hỉ Triều cúi đầu thở gấp, không thấy rõ nét mặt, chỉ thấy nước mắt rơi.
Kha Dục nhìn cô, trong lòng đầy phiền muộn và bức bối, cậu cảm thấy hối hận, thậm chí còn có chút hoảng loạn, cậu đưa tay ra muốn ôm cô, nhưng tay vừa đưa ra đã bị Lâm Hỉ Triều gạt đi.
Cuối cùng cậu buông tay, mắt nhắm hờ, im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi: "Lần trước thi tháng em xếp hạng bao nhiêu?"
Lâm Hỉ Triều chỉ có tiếng nức nở.
Kha Dục thở dài, nhìn lên bục giảng, góc trái bảng đen có dán bảng điểm lớp, cậu đi tới.
Tên Lâm Hỉ Triều đứng thứ 6, xếp thứ 28 toàn khối, Kha Dục nhìn từng môn của cô, cuối cùng dừng lại ở tổng điểm.
Quay lại chỗ ngồi, Kha Dục kéo ghế ra, từ từ quỳ xuống trước mặt Lâm Hỉ Triều, đưa tay nâng mặt cô lên.
Cô gái nhỏ khóc đỏ cả mặt, lông mi rủ xuống không muốn nhìn cậu.
Cậu vén tóc ướt của cô, hôn lên mắt cô, ánh mắt chân thành, nhẹ giọng nói.
"Xin lỗi em yêu."
Thật lòng xin lỗi.
"Còn ba tuần nữa là đến kỳ thi tháng, giải đấu của tôi cũng sắp bắt đầu, tôi sẽ vào đội tuyển chính thức, còn em —" Cậu dừng lại.
"Tôi sẽ giúp em đạt hạng nhất toàn khối."
Hàng mi Lâm Hỉ Triều khẽ run lên, ngước mắt nhìn cậu.
Cậucnói em yêu chúng ta sẽ tiếp tục đánh cược.
"Lần này quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay em, em tự quyết định, dù thắng hay thua đều là điều tốt cho em."
"Sau ba tuần nếu em đạt hạng nhất, tôi hy vọng em sẽ tự nguyện cùng tôi tiến tới bước tiếp theo, nếu em không đạt—"
Mắt Lâm Hỉ Triều mở to, Kha Dục vòng tay ôm cô chặt, rất chặt.
"Trừ việc chia tay."
Cậu lại dừng lại, bắt chước lời của Lâm Hỉ Triều.
"Trừ việc chia tay, cái gì cũng được."
Sau đó cậu nhanh chóng buông tay, đứng dậy xoa đầu cô, cầm lấy điện thoại dứt khoát rời khỏi lớp học.
Lâm Hỉ Triều từ từ dời mắt, vẻ mặt phức tạp nhìn theo bóng lưng của cậu.
Thân hình thẳng tắp như cây tùng, tay rủ bên hông nhưng khẽ run run.
Lâm Hỉ Triều đẩy Kha Dục ra, khoanh tay tự mình bước lên cầu thang một mình đi về phía tòa nhà dạy học.
Cô cúi đầu, lông mi rủ xuống, khuôn mặt đầy vẻ u sầu không nói lời nào.
Kha Dục cũng không kéo cô lại, chỉ đút tay vào túi theo sau giữ khoảng cách không gần không xa, bước đi đều đặn.
Cậu nhìn Lâm Hỉ Triều bước vào cửa hàng tiện lợi từ kệ hàng lấy một gói kẹo bạc hà với một lon nước dừa, lúc thanh toán Kha Dục quét mã trước cho cô.
Cô không để ý, thậm chí không nhìn Kha Dục, chỉ cầm đồ rồi bước ra ngoài.
Xé một viên kẹo bạc hà rồi nhét vào miệng, cắm ống hút vào lon nước dừa, ngậm kẹo rồi uống một ngụm lớn.
Nhìn có vẻ như đang trút giận.
Kha Dục cứ tiếp tục quan sát, theo sát phía sau rồi cùng cô đi đến lớp học.
Cô trở về chỗ ngồi, đặt lon nước dừa lên bàn, hai tay ôm mặt vẫn đầy vẻ uể oải.
Như một chú chó nhỏ bị dầm mưa.
Kha Dục ngắm cô một lúc.
Cậu cúi đầu ngồi xuống bên cạnh, lấy ra tai nghe có dây từ túi áo kết nối điện thoại, một bên cắm vào tai trái mình, dùng ngón tay vén tóc Lâm Hỉ Triều rồi cắm tai nghe vào tai phải cô.
Dây tai nghe rủ xuống giữa hai người, theo động tác của Kha Dục khẽ đung đưa.
Cặu bật một bài hát, đặt điện thoại vào khe hở giữa hai cái bàn, sau đó tựa lưng vào ghế.
Không nhìn nhau, không giao tiếp.
Im lặng một cách đồng điệu.
Nhưng khi tiếng trống của phần đầu buổi lễ vang lên, Lâm Hỉ Triều đang chìm đắm trong cảm xúc của mình khẽ cử động.
"The Final Excuse" là bài hát được phát liên tục trong phòng Kha Dục vào ngày cô giải xong bài toán trong chưa đầy 10 phút.
Khi đến đoạn điệp khúc lần thứ ba, Kha Dục quay sang hôn cô, không rời dù chỉ một giây.
Bắt gặp cảnh cậu tự thủ dâm không phải là khởi đầu, mà là nụ hôn sâu trong mùa mưa ẩm ướt mới thật sự là khởi đầu.
Từ giữa hè đã sang cuối thu.
Lâm Hỉ Triều nhắm mắt, lòng trào lên cảm giác đau đớn khiến cô khó chịu đến nghẹn ngào.
Cô cuối cùng cất tiếng, giọng rất nhẹ và thấp:
"Tại sao... lại là tôi?"
"Cái gì là em?"
"Tất cả những chuyện này."
Giọng cô thay đổi, gần như nghẹn ngào:
"Mỗi bước cậu đều khiến tôi bất ngờ, khi chúng ta chưa quen biết, cậu nói muốn đánh cược với tôi, khi tôi chấp nhận thua, cậu lại nói muốn hẹn hò với tôi. Bây giờ lại..."
Cô nói không nổi, nhíu mày thật sâu.
Bây giờ lại khiến cả trường đều biết, cô hoàn toàn không dám nghĩ, liệu giáo viên có biết không, nếu giáo viên biết, liệu mẹ cô có biết không.
"Vậy thì sao?" Kha Dục khẽ rũ mắt, vẻ mặt rất điềm đạm: "Em muốn nói gì?"
"Cậu chỉ muốn ngủ với tôi phải không?"
Kha Dục nghiêng đầu, Lâm Hỉ Triều đã ngẩng đầu, quay mặt đối diện với cậu, mắt cô đỏ hoe.
"Vậy nếu tôi cho cậu ngủ"
Cô nói, vậy cậu có buông tha cho tôi không.
Buông tha.
Kha Dục khẽ cười khẩy, ánh mắt đen tối lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
"Tôi cũng không muốn đánh cược nữa, dù sao cậu cũng rất giỏi, cái gì cũng giỏi, không gì làm khó được cậu, vậy thà tôi cho cậu luôn, tiết kiệm thời gian cho cả hai."
Lâm Hỉ Triều rưng rưng nước mắt, mũi đỏ lên: "Chỉ cần ngủ với tôi là được phải không?"
"Lâm Hỉ Triều."
Kha Dục trầm giọng gọi tên cô: "Nếu tôi chỉ muốn ngủ với em, lần em xông vào phòng tôi, tôi đã không để em đi dễ dàng như vậy."
"Vậy tại sao lại là tôi!"
Lâm Hỉ Triều lập tức phản bác.
Giọng cô dần trở nên gay gắt, nước mắt chảy xuống mũi: "Chỉ vì tôi bắt gặp cậu thủ dâm, Kha Dục, cậu sợ người khác thấy cậu thủ dâm sao?!"
Yết hầu Kha Dục khẽ động, cậu né tránh ánh nhìn của Lâm Hỉ Triều.
Một lúc sau, cậu mới khẽ nói: "Không phải tôi đã nói tôi thích em sao?”
Lâm Hỉ Triều như nghe thấy một chuyện nực cười, cô giật tai nghe ném vào người cậu.
"Cậu thích tôi?"
"Cậu không biết thế nào là thích!"
Cô muốn trút hết những suy nghĩ, nghi ngờ, chất vấn, tất cả cảm xúc bị dồn nén lên Kha Dục.
Cô hét lên với cậu: "Cậu đối với tôi đều là cưỡng ép!"
...
Cưỡng ép.
Kha Dục nghe thấy từ này, chân mày khẽ nhướn lên, ánh mắt sắc bén lóe lên, cậu gỡ tai nghe xuống.
Giây tiếp theo, cậu đột nhiên giữ chặt cổ Lâm Hỉ Triều, đẩy cô vào tường.
Lâm Hỉ Triều không kịp phản ứng, lưng va mạnh vào tường, đau đớn khiến cô ngửa đầu, tay cô cố gắng gỡ tay Kha Dục ra, nhưng cậu càng siết chặt hơn.
Tay kia của cậu vén áo sơ mi của cô, từ bụng leo lên ngực, bàn tay trực tiếp đẩy áo ngực lên, nắm lấy bầu ngực, bắt đầu nhào nặn.
Năm ngón tay bóp chặt, thịt ngực trào ra, lòng bàn tay ấn mạnh vào núm vú, kéo giật.
"Ư..."
Lâm Hỉ Triều không ngừng đánh tay cậu, nhưng sức lực chênh lệch quá lớn, không thể lay chuyển chút nào.
Cảm giác nghẹt thở do siết cổ, đau nhức do kéo núm vú, ngay trong lớp học đầy tội lỗi này.
Lâm Hỉ Triều rên rỉ, không ngừng nức nở, nước mắt rơi xuống cánh tay Kha Dục.
Kha Dục nhìn cô, tay không giảm lực, môi mấp máy từng chữ một:
"Lâm Hỉ Triều, đây mới gọi là cưỡng ép."
...
Bàn tay đang bóp ngực cô đột nhiên buông ra, Kha Dục chỉnh lại áo ngực cho cô, tay siết cổ cô từ từ lau đi nước mắt.
"Tôi thật sự muốn em."
Cậu hoàn toàn rút tay lại, trên mặt mang vẻ tự giễu xen lẫn buồn bã: "Nhưng không chỉ là lên giường."
"Những gì tôi muốn, nhiều hơn em biết rất nhiều."
Lâm Hỉ Triều cúi đầu thở gấp, không thấy rõ nét mặt, chỉ thấy nước mắt rơi.
Kha Dục nhìn cô, trong lòng đầy phiền muộn và bức bối, cậu cảm thấy hối hận, thậm chí còn có chút hoảng loạn, cậu đưa tay ra muốn ôm cô, nhưng tay vừa đưa ra đã bị Lâm Hỉ Triều gạt đi.
Cuối cùng cậu buông tay, mắt nhắm hờ, im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi: "Lần trước thi tháng em xếp hạng bao nhiêu?"
Lâm Hỉ Triều chỉ có tiếng nức nở.
Kha Dục thở dài, nhìn lên bục giảng, góc trái bảng đen có dán bảng điểm lớp, cậu đi tới.
Tên Lâm Hỉ Triều đứng thứ 6, xếp thứ 28 toàn khối, Kha Dục nhìn từng môn của cô, cuối cùng dừng lại ở tổng điểm.
Quay lại chỗ ngồi, Kha Dục kéo ghế ra, từ từ quỳ xuống trước mặt Lâm Hỉ Triều, đưa tay nâng mặt cô lên.
Cô gái nhỏ khóc đỏ cả mặt, lông mi rủ xuống không muốn nhìn cậu.
Cậu vén tóc ướt của cô, hôn lên mắt cô, ánh mắt chân thành, nhẹ giọng nói.
"Xin lỗi em yêu."
Thật lòng xin lỗi.
"Còn ba tuần nữa là đến kỳ thi tháng, giải đấu của tôi cũng sắp bắt đầu, tôi sẽ vào đội tuyển chính thức, còn em —" Cậu dừng lại.
"Tôi sẽ giúp em đạt hạng nhất toàn khối."
Hàng mi Lâm Hỉ Triều khẽ run lên, ngước mắt nhìn cậu.
Cậucnói em yêu chúng ta sẽ tiếp tục đánh cược.
"Lần này quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay em, em tự quyết định, dù thắng hay thua đều là điều tốt cho em."
"Sau ba tuần nếu em đạt hạng nhất, tôi hy vọng em sẽ tự nguyện cùng tôi tiến tới bước tiếp theo, nếu em không đạt—"
Mắt Lâm Hỉ Triều mở to, Kha Dục vòng tay ôm cô chặt, rất chặt.
"Trừ việc chia tay."
Cậu lại dừng lại, bắt chước lời của Lâm Hỉ Triều.
"Trừ việc chia tay, cái gì cũng được."
Sau đó cậu nhanh chóng buông tay, đứng dậy xoa đầu cô, cầm lấy điện thoại dứt khoát rời khỏi lớp học.
Lâm Hỉ Triều từ từ dời mắt, vẻ mặt phức tạp nhìn theo bóng lưng của cậu.
Thân hình thẳng tắp như cây tùng, tay rủ bên hông nhưng khẽ run run.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương