Cách Đầu Gấu Cưng Chiều Tiểu Ngọt Ngào
Chương 7: Đã sớm biết rồi
Trịnh Tương Hảo ngơ ngác, cái việc này thì có gì phải nhỏ tiếng chứ? Cô nghiêng đầu nhìn anh trai, lại cười vô cùng gian xảo nói:
- Trịnh Tân Niệm, có phải anh ấy là...
- Nhỏ tiếng lại!
Trịnh Tương Hảo liền cười như được mùa, hiển nhiên là do cô vui thì cô mới cười, nhưng Trịnh Tân Niệm ở bên cạnh thì có chút gì ngượng ngùng, đến đây cô liền nói:
- Thật đó hả? Anh và anh ấy... Hai người... Đang hẹn hò sao?
- Sao em biết?
- Em nói nhớ là nhớ cách đây vài tháng thì anh có đăng một tấm ảnh lên mạng xã khi đi hỗ trợ trại động vật gì đó ở Tây Thành thôi, mà hình như khi đó em cũng có thấy đàn anh Dương Quang Hành... Hai người hẹn hò từ lúc đó à?
Trịnh Tân Niệm cũng không phủ nhận, nói thật thì ban đầu anh ấy cũng không có ý định hẹn hò với người nhỏ hơn mình nhiều tuổi như thế. Nhưng Dương Quang Hành nói đúng ra thì không giống với một cậu thiếu niên mười tám tuổi chút nào, đôi lúc thì vẫn trẻ con, nhưng mà đại đa số đều cư xử rất chững chạc. Đặc biệt là rất mặt dày.
Đến đây, Trịnh Tân Niệm liền nói:
- Được rồi, bây giờ anh chuyển tiền bịt miệng cho em, đừng có hớ lời với cha đó.
- Hả? Tại sao?
- Thì anh sợ cha sốc chứ sao? Em nghĩ xem nếu cha biết anh có xu hướng thích đàn ông thì...
Còn chưa để Trịnh Tân Niệm nói hết thì Trịnh Tương Hảo đã phì cười, lại nói:
- Anh đừng lo, cha sớm biết rồi.
- À.. Hả?
Trịnh Tân Niệm bây giờ hoàn toàn ngơ ngác... Cha biết á? Cha biết từ sớm rồi á? Nhưng biết từ khi nào? Sao anh ấy không biết gì hết vậy?
- Em nói thật sao?
- Gà cha nuôi đương nhiên cha biết rồi. Hơn nữa anh nghĩ kĩ lại đi, năm nay anh đã hai mươi bảy tuổi rồi, đã đến cái tuổi bị gia đình thúc giục lấy vợ sinh con, nhưng cha có giục anh đâu. Vì cha biết con trai của cha chỉ có thể lấy về một chàng rể thôi.
Dừng một chút, Trịnh Tương Hảo lại chống tay lên cằm, nhìn anh trai bằng cặp mắt tựa như đang nhìn cái gì đó vô cùng thú vị, nói:
- Chỉ là em không ngờ anh lại là trâu già thích gặm cỏ non như thế... À đâu, có khi phải là trẻ em thích chơi đồ cổ chứ nhỉ?
- Trịnh Tương Hảo!
Nói đến đây Trịnh Tân Niệm liền phi đến kẹp cổ em gái rồi còn không quên gõ vào đầu em gái một cái.
Tuy rằng chuyện xu hướng tính dục của bản thân đã sớm bị em gái và cha biết nhưng Trịnh Tân Niệm không nghĩ là tâm tư của ông cha nhà mình lại sâu như thế, đem chuyện này giấu kĩ thật đó.
- Được rồi, chuyện của anh thì tạm thời em đừng có...
- À, em nói với cha rồi.
- Trịnh Tương Hảo! Em là ăn cướp sao? Mắc cái gì mà tài lanh vậy!
- Đây không phải là ăn cướp, đây là giúp anh đó anh trai ngốc. Hừm, tranh thủ đưa người ta về ra mắt đi, em cũng mong có anh rể lắm đó... Anh trai à!
Nói xong thì Trịnh Tương Hảo cũng đẩy anh trai của mình ra khỏi phòng.
Nói ra thì cô cũng có hơi bất ngờ thật, vì ông anh trai nhà cô là một người khá khó tính, từ những việc nhỏ nhặt như chọn thức ăn, hay đến những việc lớn hơn một chút là chọn bạn chơi cho đến việc lớn lao như công việc cảnh sát đều được anh ấy chọn một cách vô cùng tỉ mỉ và có kế hoạch.
Chỉ là Trịnh Tương Hảo không ngờ đến người bạn đời mà Trịnh Tân Niệm chọn lại là Nhị tọa của Thập Kiệt Niên, mặc dù biết rằng anh trai rất khó tính, nhưng mà để tán đổ được anh ấy thì chắc hẳn người đàn anh Dương Quang Hành này cũng không phải dạng vừa đâu.
Hừm, để ngày mai cô phải vào trường diện kiến người đàn anh này mới được, biết đâu sau đó cô sẽ có một người đồng minh giúp mình trị được ông anh trai mất nết đó thì sao?
[...]
Buổi tối đó Trịnh Tương Hảo cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc và cô có thể yên tâm đi ngủ rồi. Nhưng ai mà có ngờ khi cô vừa lên giường thì điện thoại lại vang lên tiếng tin nhắn, dù rằng Trịnh Tương Hảo không muốn xem nhưng cô sợ có việc gì đó quan trọng gì sao.
Nghĩ là làm, Trịnh Tương Hảo liền mở điện thoại lên. Trong lúc cô còn đang nghĩ tin nhắn này sẽ là của nhóm chat Thập Kiệt Niên, nhưng rồi lại khiến cô ngạc nhiên.
Hóa ra không phải Thập Kiệt Niên mà là Atula đòi mạng...
Đập ngay vào mắt của cô chính là tin nhắn của Niên Cầm Bách, dù rằng tin gửi đến không dài, càng không có câu từ uy hiếp nào, nhưng chỉ như vậy cũng đủ để làm cô mất ngủ và cảm thấy lo sợ rồi... Làm sao bây giờ?
Đại khái thì... Niên Cầm Bách đã nhắn là...
[Niên Cầm Bách]: Anh biết địa chỉ nhà em rồi đấy, ngày mai đừng đi học sớm, chờ anh ở trước cửa nhà, anh sẽ cùng em đến trường.
[Niên Cầm Bách]: Phải rồi, nghe nói là cha thường nấu bữa sáng cho em nhỉ? Nếu được thì cho anh xin một phần nhé bé cưng.
[Niên Cầm Bách]: Chúc bé ngủ ngon, Tiểu Ngọt Ngào của anh. Yêu em lắm~
- Trịnh Tân Niệm, có phải anh ấy là...
- Nhỏ tiếng lại!
Trịnh Tương Hảo liền cười như được mùa, hiển nhiên là do cô vui thì cô mới cười, nhưng Trịnh Tân Niệm ở bên cạnh thì có chút gì ngượng ngùng, đến đây cô liền nói:
- Thật đó hả? Anh và anh ấy... Hai người... Đang hẹn hò sao?
- Sao em biết?
- Em nói nhớ là nhớ cách đây vài tháng thì anh có đăng một tấm ảnh lên mạng xã khi đi hỗ trợ trại động vật gì đó ở Tây Thành thôi, mà hình như khi đó em cũng có thấy đàn anh Dương Quang Hành... Hai người hẹn hò từ lúc đó à?
Trịnh Tân Niệm cũng không phủ nhận, nói thật thì ban đầu anh ấy cũng không có ý định hẹn hò với người nhỏ hơn mình nhiều tuổi như thế. Nhưng Dương Quang Hành nói đúng ra thì không giống với một cậu thiếu niên mười tám tuổi chút nào, đôi lúc thì vẫn trẻ con, nhưng mà đại đa số đều cư xử rất chững chạc. Đặc biệt là rất mặt dày.
Đến đây, Trịnh Tân Niệm liền nói:
- Được rồi, bây giờ anh chuyển tiền bịt miệng cho em, đừng có hớ lời với cha đó.
- Hả? Tại sao?
- Thì anh sợ cha sốc chứ sao? Em nghĩ xem nếu cha biết anh có xu hướng thích đàn ông thì...
Còn chưa để Trịnh Tân Niệm nói hết thì Trịnh Tương Hảo đã phì cười, lại nói:
- Anh đừng lo, cha sớm biết rồi.
- À.. Hả?
Trịnh Tân Niệm bây giờ hoàn toàn ngơ ngác... Cha biết á? Cha biết từ sớm rồi á? Nhưng biết từ khi nào? Sao anh ấy không biết gì hết vậy?
- Em nói thật sao?
- Gà cha nuôi đương nhiên cha biết rồi. Hơn nữa anh nghĩ kĩ lại đi, năm nay anh đã hai mươi bảy tuổi rồi, đã đến cái tuổi bị gia đình thúc giục lấy vợ sinh con, nhưng cha có giục anh đâu. Vì cha biết con trai của cha chỉ có thể lấy về một chàng rể thôi.
Dừng một chút, Trịnh Tương Hảo lại chống tay lên cằm, nhìn anh trai bằng cặp mắt tựa như đang nhìn cái gì đó vô cùng thú vị, nói:
- Chỉ là em không ngờ anh lại là trâu già thích gặm cỏ non như thế... À đâu, có khi phải là trẻ em thích chơi đồ cổ chứ nhỉ?
- Trịnh Tương Hảo!
Nói đến đây Trịnh Tân Niệm liền phi đến kẹp cổ em gái rồi còn không quên gõ vào đầu em gái một cái.
Tuy rằng chuyện xu hướng tính dục của bản thân đã sớm bị em gái và cha biết nhưng Trịnh Tân Niệm không nghĩ là tâm tư của ông cha nhà mình lại sâu như thế, đem chuyện này giấu kĩ thật đó.
- Được rồi, chuyện của anh thì tạm thời em đừng có...
- À, em nói với cha rồi.
- Trịnh Tương Hảo! Em là ăn cướp sao? Mắc cái gì mà tài lanh vậy!
- Đây không phải là ăn cướp, đây là giúp anh đó anh trai ngốc. Hừm, tranh thủ đưa người ta về ra mắt đi, em cũng mong có anh rể lắm đó... Anh trai à!
Nói xong thì Trịnh Tương Hảo cũng đẩy anh trai của mình ra khỏi phòng.
Nói ra thì cô cũng có hơi bất ngờ thật, vì ông anh trai nhà cô là một người khá khó tính, từ những việc nhỏ nhặt như chọn thức ăn, hay đến những việc lớn hơn một chút là chọn bạn chơi cho đến việc lớn lao như công việc cảnh sát đều được anh ấy chọn một cách vô cùng tỉ mỉ và có kế hoạch.
Chỉ là Trịnh Tương Hảo không ngờ đến người bạn đời mà Trịnh Tân Niệm chọn lại là Nhị tọa của Thập Kiệt Niên, mặc dù biết rằng anh trai rất khó tính, nhưng mà để tán đổ được anh ấy thì chắc hẳn người đàn anh Dương Quang Hành này cũng không phải dạng vừa đâu.
Hừm, để ngày mai cô phải vào trường diện kiến người đàn anh này mới được, biết đâu sau đó cô sẽ có một người đồng minh giúp mình trị được ông anh trai mất nết đó thì sao?
[...]
Buổi tối đó Trịnh Tương Hảo cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc và cô có thể yên tâm đi ngủ rồi. Nhưng ai mà có ngờ khi cô vừa lên giường thì điện thoại lại vang lên tiếng tin nhắn, dù rằng Trịnh Tương Hảo không muốn xem nhưng cô sợ có việc gì đó quan trọng gì sao.
Nghĩ là làm, Trịnh Tương Hảo liền mở điện thoại lên. Trong lúc cô còn đang nghĩ tin nhắn này sẽ là của nhóm chat Thập Kiệt Niên, nhưng rồi lại khiến cô ngạc nhiên.
Hóa ra không phải Thập Kiệt Niên mà là Atula đòi mạng...
Đập ngay vào mắt của cô chính là tin nhắn của Niên Cầm Bách, dù rằng tin gửi đến không dài, càng không có câu từ uy hiếp nào, nhưng chỉ như vậy cũng đủ để làm cô mất ngủ và cảm thấy lo sợ rồi... Làm sao bây giờ?
Đại khái thì... Niên Cầm Bách đã nhắn là...
[Niên Cầm Bách]: Anh biết địa chỉ nhà em rồi đấy, ngày mai đừng đi học sớm, chờ anh ở trước cửa nhà, anh sẽ cùng em đến trường.
[Niên Cầm Bách]: Phải rồi, nghe nói là cha thường nấu bữa sáng cho em nhỉ? Nếu được thì cho anh xin một phần nhé bé cưng.
[Niên Cầm Bách]: Chúc bé ngủ ngon, Tiểu Ngọt Ngào của anh. Yêu em lắm~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương