Cái Bóng

Chương 17: Tôi cảm giác lỗ đuýt của mình đã bị cậu nướng chín



Nhà Dịch Nguyên cách đây rất xa. Hắn và Lâm Minh Viễn dầm mưa ướt sũng. Điều hòa trong xe cũng chẳng khiến cho cảm giác dính ướt của quần áo trở nên dễ chịu hơn chút nào. Dịch Nguyên bảo Tăng Tuyết Dĩnh ghé vào khách sạn ba sao gần đó. Lúc này, Lâm Minh Viễn vẫn luôn im lặng ngồi nghe bọn họn tán dóc. Đột nhiên nắm lấy góc cổ tay áo hắn, giật giật nhẹ hai cái. Hắn quay qua, nhướng mày đợi cậu nói.

Lâm Minh Viễn hơi siết chặt lòng bàn tay mình, cuối cùng hạ quyết tâm, nói nhỏ: "Hay là... ghé sang nhà tôi đi?"

Dịch Nguyên nghe xong không giấu được ngạc nhiên, hơi mở to mắt nhìn cậu.

Hắn biết Lâm Minh Viễn luôn lo sợ bị người khác phát hiện ra tính hướng của mình. Đi đường cũng không dám nắm tay. Chỉ khi ở nơi vắng vẻ không có ai, hoặc vào trong gay bar, nơi mà tất cả những người xung quanh đều là đồng loại, cậu mới có thể thả lỏng.

Hơn nữa, hắn chắc chắn một điều rằng, cậu càng sợ bị người nhà phát hiện ra mối quan hệ bao nuôi giữa bọn họ hơn là chuyện tính hướng của mình.

Vậy mà hôm nay Lâm Minh Viễn đột nhiên chủ động đề nghị hắn đến nhà cậu. Điều này khiến hắn không khỏi bất ngờ.

Dịch Nguyên cũng khẽ nói: "Về nhà cậu ổn không?"

Lâm Minh Viễn đặt tay mình lên mu bàn tay hắn, nhẹ nhàng nắm lấy. Cậu mỉm cười: "Sao lại không?"

Dịch Nguyên nhìn nụ cười mỉm dịu dàng, mang lại cảm giác đáng tin cậy khiến cho người ta yên tâm trên mặt cậu. Thế nhưng đầu ngón tay của cậu thì lạnh ngắt. Còn lạnh hơn lúc mới bước vào trong xe nữa. Hẳn là đang rất căng thẳng.

Dịch Nguyên không biết Lâm Minh Viễn đã dồn hết bao nhiêu dũng khí và quyết tâm để nói câu này. Thế nhưng, hắn biết rõ lí do vì sao cậu lại đưa ra quyết định liều lĩnh như vậy.

Hắn cũng biết, để đưa ra quyết định đó, Lâm Minh Viễn đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Có lẽ suốt từ nãy tới giờ cậu im lặng là vì đang suy nghĩ đến vấn đề này.

Hắn nhìn cậu chốc lát, lật ngửa lòng bàn tay, đan vào năm ngón tay cậu, nói: "Được, dù sao tôi là sếp của cậu mà. Thỉnh thoảng cũng nên ghé tới xem tình hình nhà cửa thế nào."

Lấy thân phận ông chủ ghé nhà, chừa ra một khoảng đệm cho cậu. Sau khoảng đệm đó là gì thì Dịch Nguyên không muốn nghĩ tới. Suy cho cùng, giữa hắn và cậu chỉ là mối quan hệ bao nuôi mà thôi. Hắn cảm thấy cậu căn bản không cần thiết phải "có qua có lại" với hắn. Mà giới thiệu hắn là bạn trai cậu cho ai cả.

Thậm chí cho dù trong đó ẩn giấu vô vàn tình cảm của cậu. Thì cũng chẳng phải là thứ hắn cần.

Từ đầu đến cuối, hắn chỉ cần tình cảm của một mình Hoa Phong Nhã. Những thứ khác đối với hắn đều là thừa thãi và không cần thiết.

Xe dừng lại ở trước căn biệt thự đơn lập được xây dựng theo lối kiến trúc Tân cổ điển. Trong nhà vẫn còn sáng đèn. Bên cửa sổ có người vén màn ló mặt nhìn ra.

Đó là một cậu bé mười mấy tuổi. Gương mặt có vài phần từa tựa Lâm Minh Viễn. Hắn đã xem qua ảnh lúc điều tra về cậu. Cậu bé kia là em trai của cậu, Lâm An.

Thấy bọn họ bước xuống xe, cậu nhóc thả màn xuống. Chốc lát sau, cánh cửa bật mở. Một bà cụ mặt mày phúc hậu, dù lớn tuổi nhưng trông có vẻ vẫn rất minh mẫn nhanh nhẹn, từ trong nhà bước ra.

Vừa nhìn thấy hai người bọn họ mình mẩy ướt nhẹp bước vào, bà nội giật mình: "Sao mình mẩy ướt nhẹp thế này!" Đoạn, bà nhìn sang Dịch Nguyên, rồi lại nhìn Lâm Minh Viễn.

Cậu vội giới thiệu: "Bà nội, đây là sếp của con. Tổng giám đốc Tập đoàn Nguyệt Ảnh, Dịch Nguyên."

Bà nội nghe Lâm Minh Viễn giới thiệu xong liền kinh ngạc. Ngửa đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, toàn thân chói lóa như minh tinh đứng bên cạnh cậu. Dù bị mắc mưa cả người ướt đẫm. Quần áo bết dính, mái tóc ướt đang nhỏ nước được tùy ý vuốt lên, vài sợi rũ xuống trán. Nhưng vẫn không giảm đi một phần khí thế nào.

Từ dáng dấp cử chỉ cho đến ánh mắt, đều toát ra vẻ của người ăn trên ngồi trước, thường hay quen ra lệnh.

Bà nội lần đầu gặp người có địa vị cao sang như vậy. Mà người này lại là ông chủ tốt bụng đã nâng đỡ cháu trai mình vào làm việc trong một công ty lớn. Hơn nữa, còn hào phóng giúp con trai bà chuyển đến bệnh viện tốt nhất. Và cho cả ba bà cháu có chỗ ăn chỗ ở xa hoa, đầy đủ tiện nghi.

Bà nội là người ít học, khó tránh khỏi cảm thấy lúng túng. Thậm chí chẳng biết nên xưng hô với vị ân nhân tai to mặt lớn này như thế nào cho phải.

Lúc này, Lâm Minh Viễn lại tiếp tục giới thiệu: "Đây là bà nội tôi." Đoạn, cậu đặt tay lên đầu Lâm An đang ngồi trên xe lăn ở bên cạnh, nói, "Em trai tôi, Lâm An."

Lâm An khá dạn dĩ, nó ngửa mặt, đôi mắt tròn xoe đầy hiếu kỳ nhìn Dịch Nguyên, cất giọng giòn vang: "Con chào chú ạ!"

Lâm Minh Viễn buồn cười, nhìn Dịch Nguyên sầm mặt nhéo má Lâm An, kéo dài ra như cái bánh mochi, nói: "Anh mày mới hai mươi lăm nồi bánh chưng mà mày gọi chú cái gì. Gọi anh!"

Lâm An bị nhéo má đến mặt cũng méo đi, cười bảo: "Em ào anh ạ!" (Em chào anh ạ!)

Bà nội chưa kịp chào hỏi, thì vị tai to mặt lớn kia đã gật đầu lễ phép chào hỏi trước: "Con chào bà. Bà gọi tên con như bình thường là được rồi ạ."

Đúng ra Dịch Nguyên chẳng cần chào hỏi gì cả. Cứ thế đi thẳng lên lầu tắm rửa ngủ nghỉ thôi. Dù sao sự thật thì hắn là sếp, còn Lâm Minh Viễn chỉ là nhân viên cỏn con trong công ty hắn. Sếp đến nhà nhân viên chơi, người nhà nhân viên đon đả chạy ra nghênh tiếp, nhiệt tình hầu hạ là lẽ đương nhiên. Huống chi tình huống bây giờ là ba bà cháu họ đang "ở nhờ" nhà của hắn, "chủ nhà" về ngủ một đêm còn phải xin phép sao? Nói chung, hắn chẳng cần phải chào hỏi ai. Miễn không cư xử hách dịch thiếu văn hóa là được.

Thế nhưng chẳng hiểu sao hắn vừa mở miệng. Lời thốt ra lại là một câu chào hỏi lễ phép đối với bậc trưởng bối.

Dịch Nguyên biết, đó không phải là do giáo dưỡng. Mà là vì...

Nể mặt Lâm Minh Viễn?

???

"Dịch Nguyên, Dịch Nguyên!"

Lâm Minh Viễn dùng đầu ngón cái và ngón trỏ nắm lấy góc tay áo hắn giật giật hai cái. Lúc này hắn mới hoàn hồn lại. Ngơ ngác quay sang nhìn cậu.

"Hả?"

Lâm Minh Viễn thì thầm: "Bà nội tôi nói cảm ơn anh vì đã giúp đỡ gia đình tôi."

Dịch Nguyên hiếm khi thất thố như vậy. Cảm thấy hôm nay mình hơi bất ổn. Chắc chắn là do phong thủy quán bar của Đường Nhược Sang có vấn đề.

Hắn cười cười bảo: "Bà đừng nói thế, chuyện nên làm mà. Với lại, bà ở đây giúp con trông nom nhà cửa. Thuê quản gia trông nom còn phải đốt thêm cả đống tiền. Con nên cảm ơn bà mới phải." Đoạn, hắn vừa nhìn quanh nhà, vừa xỏ đôi dép đi trong nhà mà Lâm Minh Viễn đặt dưới chân cho mình, rồi hỏi, "Bà ở đây thấy thế nào, có gì không thoải mái không?"

Bà nội còn đang xoay quanh hai chữ "quản gia". Nghe hắn hỏi vậy liền gật đầu lia lịa, nói: "Thoải mái thoải mái, sao lại không thoải mái chứ!" Đoạn, bà đi xuống bếp, nói, "Hai đứa mau thay đồ đi kẻo bị cảm lạnh. Để bà nấu canh giải rượu."

Dịch Nguyên: "Vâng, cảm ơn bà."

Lâm Minh Viễn đưa Dịch Nguyên lên phòng mình. Cậu đóng cửa, suy nghĩ chốc lát, lại chốt cửa. Hắn nghe thấy tiếng chốt cửa, quay qua nhìn cậu. Nụ cười dần dần thiếu đạo đức.

"Cậu đưa tôi vào phòng để thay đồ thôi mà còn chốt cửa kỹ thế. Tính làm gì tôi à?"

Cậu nhướng mày: "Đối với một người sắp "bị làm gì". Tại sao trông anh có vẻ hào hứng quá vậy?"

Dịch Nguyên nhếch môi nở một nụ cười tà răm với cậu. Hắn lấy hơi, đột ngột hét lên: "Cứu..."

Lâm Mình Viễn vừa thấy Dịch Nguyên lấy hơi liền biết hắn chuẩn bị lên cơn. Vội vàng phóng như bay tới, bịt miệng hắn lại.

Cậu trừng mắt: "Đệt... Anh bắt loa la cho cả khu nghe đi!"

Đoạn, cậu đi ra phía sau giúp hắn cởi bỏ chiếc áo khoác và áo ghi lê nặng trĩu. Sau đó vắt hai chiếc áo của hắn lên cánh tay mình. Rồi vòng ra phía trước, giúp hắn tháo cà vạt.

Dịch Nguyên hơi ngửa đầu để cậu tháo cà vạt cho mình. Hắn đặt hai tay lên vịn eo cậu, cười cười: "Mau đưa tôi cái loa. Tôi còn có thể vừa chơi cậu, vừa cầm loa thở dốc cho cả khu nghe."

Lâm Minh Viễn bất lực trước trình độ mặt dày của hắn. Cậu vắt cà vạt lên cánh tay mình. Tiếp tục cúi đầu tháo dây nịt cho hắn.

"Bà nội tôi với Tiểu An không có gõ cửa trước khi vào đâu."

Hắn nghiêng đầu nhướng mày: "Cho nên?"



Nghe Dịch Nguyên hỏi câu này, Lâm Minh Viễn mới cảm thấy lời mình nói có gì đó sai sai.

Cậu đỏ mặt, ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: "Ý tôi là sợ anh đang giở trò nửa chừng thì bà nội tôi mở cửa đi vào!"

Dịch Nguyên vòng bàn tay ra phía sau, ôm thắt lưng Lâm Minh Viễn, kéo cậu dán sát vào người mình, cười bảo: "Cậu nói thế sao tôi lại cảm thấy, nếu tôi không giở trò thì có lỗi với cậu quá rồi đi?"

Lâm Minh Viễn đứng hình trừng mắt nhìn hắn. Hai người trừng mắt nhìn nhau một hồi. Cậu đẩy hắn ra, chạy vào phòng tắm.

"Anh đừng có qua đây, chúng ta phải tắm rửa thay đồ nhanh rồi còn xuống uống canh giải rượu đó!"

"Lâm Minh Viễn, đứng lại! Cậu chạy đi đâu!"

Dịch Nguyên vừa tháo cúc áo sơ mi vừa đuổi theo Lâm Minh Viễn vào trong phòng tắm, rồi đóng sầm cánh cửa lại.

"Khoan, khoan đã... ưm..."

Trình độ cởi đồ người khác của Dịch Nguyên không phải ai cũng có thể so được. Lâm Minh Viễn bị hắn lột sạch không còn một mảnh vải. Hắn vừa hôn vừa đẩy cậu lùi đến chân tường. Ve vuốt sờ soạng khắp thân thể, kích thích dục vọng trong cậu. Bàn tay phủ một lớp chai mỏng kia lướt một đường từ lưng xuống mông, nắn bóp hai cánh mông săn chắc của cậu.

Môi lưỡi không ngừng quấn quýt mút lấy nhau. Lâm Minh Viễn đang vòng hai cánh tay ôm cổ Dịch Nguyên, say mê hôn lên đôi môi mềm mại của hắn. Đột nhiên bị hắn bóp cổ đẩy về phía sau. Hai làn môi ướt át tách ra. Hắn thô bạo ấn cổ cậu lên tường, rồi lại cúi đầu hôn xuống.

Hạ thân hai người cạ tới cạ lui, hai vật cương cứng ma sát vào nhau đến nảy lửa. Dịch Nguyên quỳ xuống, nắm lấy vật to dài kia của cậu xoa nắn vuốt ve. Nhác thấy hắn định le lưỡi liếm lên. Lâm Minh Viễn cứng đờ người, lồng ngực phập phồng thở gấp, ấn trán hắn đẩy ra.

Dịch Nguyên bị hành động này làm bất ngờ không kịp phản ứng. Ngẩn người ngừng động tác, ngửa mặt nhìn cậu. Hai người chìm trong im lặng chốc lát. Lâm Minh Viễn rũ mắt, ngập ngừng thì thào.

"Đừng cho vào miệng, bẩn lắm."

Dịch Nguyên nắm lấy tay cậu đang đặt lên trán mình ra. Hắn hiểu hàm ý trong câu này là gì.

Hôm nay Lâm Minh Viễn bị giám đốc Thôi quấy rối trong nhà vệ sinh. Mặc dù cậu vẫn chưa nói gã đã làm gì mình. Nhưng chỉ một câu này thôi cũng đủ biết, gã đã chạm vào nơi nào của cậu rồi.

Dịch Nguyên đanh mặt, nghiến răng lạnh giọng hỏi: "Gã chạm vào chỗ này của cậu à? Chạm bằng tay hay..."

Lâm Minh Viễn vội nói: "Không, chỉ sờ một cái thôi." Cậu nhíu mày, nhỏ giọng, "Lúc đó tôi không kịp phản ứng, nên... xin lỗi."

Dịch Nguyên đứng dậy, ôm lấy cậu: "Sao cậu lại xin lỗi chứ, người có lỗi và phải xin lỗi là gã."

Hắn nhịn không được, nhíu mày trầm giọng: "Tay nào của gã chạm vào cậu, tôi nhất định sẽ chặt cái tay đó!"

Lâm Minh Viễn nghe ra sự nguy hiểm trong giọng nói của hắn, vội bảo: "Tôi đã đánh gã rồi, bỏ đi." Im lặng chốc lát, cậu khẽ nói, "Tôi bị bẩn rồi. Anh... để ý sao?"

Dịch Nguyên thấy đôi mắt cậu lại rưng rưng, hắn hoảng hốt ôm mặt cậu, nói: "Tôi đương nhiên không để ý! Tôi chỉ để ý cậu vì chuyện này mà bị tổn thương. Với lại cậu không bẩn, gã họ Thôi kia mới bẩn!"

Lâm Minh Viễn nhìn Dịch Nguyên hồi lâu. Rồi lật người hắn lại, ấn lên tường...

Gần một tiếng sau, nghe thấy bà nội gọi í ới bên ngoài. Lâm Minh Viễn thầm thở phào nhẹ nhõm vì trước đó mình đã chốt cửa. Cậu khoác vội áo choàng tắm chạy ra mở cửa. Còn không quên nói với Dịch Nguyên.

"Chừng nào anh tắm xong thì ra ngoài ngồi đi, tôi sấy tóc cho anh."

Bà nội vừa thấy cậu đầu tóc vẫn còn ướt nhẹp, mặc áo choàng tắm mở cửa thì ngây người. Đập lên cánh tay cậu một cái.

"Làm cái gì cả tiếng đồng hồ rồi mà còn chưa tắm xong hả!" Đoạn, bà nội đập cậu thêm cái nữa, "Còn bày đặt khóa cửa!"

Dứt lời, ngẫm nghĩ chốc lát, lại bảo: "À cũng phải, trong phòng còn có Dịch Nguyên." Bà nội chợt nhớ ra gì đó, nói, "Quên mất, để bà qua dọn dẹp lại phòng ngủ chính. Rồi đưa Lâm An qua phòng con."

Lâm Minh Viễn càng nghe càng cảm thấy chột dạ, nói: "Tối nay Dịch Nguyên ở phòng con, bà nội với Tiểu An cứ ở phòng mình đi. Anh ấy nói là ngủ có một đêm rồi đi, không cần bày vẽ."

Bà nội do dự chốc lát bèn gật đầu, hỏi: "Hai đứa tắm xong hết chưa, mau sấy tóc thay đồ rồi xuống uống canh giải rượu."

Lâm Minh Viễn: "Lát nữa bọn con xuống. Bà nội đi ngủ trước đi, khuya lắm rồi."

Đợi bà nội rời khỏi, cậu liền đóng cửa. Chốt cẩn thận xong hết, mới yên tâm quay trở vào. Dịch Nguyên lúc này đã tắm xong, uể oải đi ra, bước chân hơi khập khiễng. Chậm chạp ngồi xuống trước gương cầm khăn lau tóc.

Lâm Minh Viễn vừa đi tới vừa dùng khăn lau qua loa tóc mình, rồi cầm lấy khăn trong tay Dịch Nguyên, nhẹ nhàng lau khô tóc cho hắn.

"Còn đau lắm à?" Nói tới đây, cậu hơi buồn cười, "Tôi đã bảo là trong nhà không có bôi trơn rồi. Đi ra ngoài lấy trong bóp anh thì anh không chịu, bảo lâu lắc không muốn đợi. Dùng miệng giúp anh, anh cũng không chịu. Một hai đòi dùng sữa tắm làm chi."

Cũng may đang làm giữa chừng thì cả hai đều cảm thấy không đúng liền ngừng lại, rửa sạch với nước. Vậy mà hắn vẫn còn đau đến chân cũng đứng không vững.

Dịch Nguyên nghĩ lại, vừa bực mình vừa buồn cười, nói: "Đệt, rát quá. Sớm biết dùng sữa tắm bôi trơn làm mông nẹt lửa như vậy tôi đã không bảo cậu dùng."

Lau khô tóc cho hắn xong, cậu lấy máy sấy ra, bắt đầu sấy tóc cho hắn: "Làm đủ thứ mà cái gì anh cũng không chịu. Bây giờ thấy hậu quả chưa?"

Ngón tay Lâm Minh Viễn nhẹ nhàng luồn vào tóc hắn. Hơi nóng và âm thanh ù ù của máy sấy khiến Dịch Nguyên vô cùng dễ chịu. Hắn lười biếng híp mắt gà gật. Nhịn không được, che miệng ngáp một cái.

Dịch Nguyên ỉu xìu dụi đầu vào bụng Lâm Minh Viễn, giọng ồm ồm, nói: "Minh Viễn à, tôi cảm giác lỗ đuýt của mình đã bị cậu nướng chín bằng ciu và sữa tắm."

Hắn lại vòng hai tay ra đằng sau ôm mông cậu, yếu ớt rên rỉ lên án: "Cmn mang ra xiên que rắc tí ớt bột là có thể thưởng thức rồi!"

Lâm Minh Viễn nghe hắn nói thế liền bật cười. Cười đến mức khiến đầu Dịch Nguyên đang dụi vào bụng cậu cũng rung lên theo.

"Há há há há há!!!"

Dịch Nguyên cũng bị tai nạn nghề nghiệp hi hữu của chính mình làm mắc cười. Hắn cúi đầu cười như điên.

Chải tóc xong, hắn mặc nguyên áo choàng tắm đi ra mở cửa, nói: "Aiiii, chết tiệt. Xuống uống canh nhanh nhanh. Xong rồi lên đây dùng miệng cho tôi, đi thôi."

Thấy Dịch Nguyên ngồi ăn canh mà cứ bồn chồn. Bộ dạng kiểu muốn nói lại thôi. Cậu liền đoán được hắn muốn hỏi chuyện Trình Khả Duy, nhưng sợ khơi lại tiền án của mình, nên không dám hỏi.

Lâm Minh Viễn vốn định làm ngơ coi như không biết. Cứ để im như thế cho hắn nghẹn chết. Ai bảo không quản nửa thân dưới, hành cậu mệt mỏi làm chi. Cậu cũng phải để cho hắn nếm chút mùi chứ.

Còn Trình Khả Duy, Lâm Minh Viễn biết cậu ta cố tình làm vậy để gài mình. Vừa hay Dịch Nguyên hiểu lầm cậu ta đã nói gì với cậu. Với tính nóng nảy kiêu ngạo của hắn, dù có giao tình sâu sắc đến đâu mà dám qua mặt gài bẫy hắn. Đảm bảo hắn sẽ quậy một trận lớn ra trò. Chứ không phải chỉ dừng lại ở việc chấm dứt mối quan hệ bạn giường kia.

Thế nhưng nhìn Dịch Nguyên bày ra vẻ mặt ăn không ngon ngủ không yên. Cậu lại không đành lòng.

Dù sao hắn hiểu lầm Trình Khả Duy. Cậu ta chơi cậu một vố trước, nhưng cậu cũng không thể giống như cậu ta. Làm ra hành động mờ ám, úp úp mở mở, khiến Dịch Nguyên hiểu lầm cậu ta. Cái gì cũng nên nói cho rõ ràng thì tốt hơn.

Lâm Minh Viễn rũ mắt uống ngụm canh, nói: "Trình Khả Duy chẳng nói gì với tôi hết. Anh ta đi vệ sinh để quên điện thoại trên bàn cạnh lavabo. Ai nhắn tin gì đó cho anh ta, màn hình sáng báo tin nhắn. Tôi rửa tay gần cạnh đó nên vô tình nhìn thấy."

Cậu ngước mắt nhìn hắn: "Thấy màn hình chờ nóng bỏng của anh với Trình Khả Duy."

Dịch Nguyên không ngờ tới, Lâm Minh Viễn lại chủ động nhắc đến chuyện đó trước. Hắn vốn định hỏi, nhưng sự việc chỉ vừa mới xảy ra chẳng bao lâu. Vất vả lắm mới dỗ dành cậu xong. Hắn không dám nhắc lại, sợ phá hỏng bầu không khí. Mà nhịn xuống không hỏi thì toàn thân bứt rứt, khó chịu vô cùng.

Dịch Nguyên nuốt xuống ngụm canh, nói: "Hình gì? Tôi không có chụp hình mười tám cộng à nha!"



Lâm Minh Viễn chụm năm đầu ngón tay lại, mổ mổ vào môi hắn: "Hình này này, anh với anh ta như này này."

Cậu nhìn vẻ mặc lúng túng hiếm thấy của hắn, vừa tức vừa buồn cười. Lại mổ mổ thêm mấy cái xuống cổ hắn, nói: "Đó, chính là như vậy."

Dịch Nguyên chột dạ, không còn gì để nói. Túm lấy bàn tay đang mổ xuống ngực mình, nói: "Sau này sẽ không có nữa đâu."

Lâm Minh Viễn nhìn hắn hồi lâu, cúi đầu rút tay về, tiếp tục ăn: "Ừm."

.

Hầu hạ Dịch Nguyên bắn ra hai lần, miệng và cơ hàm Lâm Minh Viễn đều mỏi nhừ. Cậu ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn gật đầu mới ngồi dậy đi súc miệng.

Hai người nằm trên giường, Dịch Nguyên nằm ngửa gối một tay lên đầu. Còn cậu thì nằm nghiêng, gác cả tay lẫn chân lên người hắn như con bạch tuộc. Cảm nhận bụng hắn phập phồng lên xuống theo mỗi lần hô hấp.

Không biết Dịch Nguyên đang nghĩ gì mà im lặng nhìn vào khoảng không rất lâu. Chốc lát sau, hắn nắm lấy mu bàn tay cậu, khe khẽ mân mê nắn bóp. Rồi đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

"Cậu ở căn nhà này có cảm thấy chật chội ngột ngạt quá không?"

Lâm Minh Viễn nghĩ rằng hắn quen ở nhà lớn rộng rãi. Hôm nay về đây ngủ một đêm nên cảm thấy không quen.

Cậu hơi ngóc đầu lên, khẽ hỏi: "Sao vậy, anh lạ chỗ ngủ không quen à?"

Dịch Nguyên rũ mắt nhìn cậu: "Không, tôi đang hỏi cậu mà." Hắn lại nhìn lên trần nhà, nói, "Lần trước tôi không có thời gian nên giao cho Đinh Vỹ xem. Hôm nay vào xem kỹ lại thì thấy căn này nhỏ quá."

Hắn trở mình nằm nghiêng đối diện với cậu, khẽ nói: "Hay là hôm nào rảnh, tôi đưa cậu đi xem nhà. Mua một căn rộng rãi hơn, có sân vườn to một chút, cậu thích nuôi cá hay trồng hoa đều được." Hắn ngẫm nghĩ, lại bảo, "Không thì mua một miếng đất tầm hai chục mẫu. Sau đó tìm kiến trúc sư, thiết kế theo ý thích của cậu. Chịu không?"

Một mẫu Yến bằng bốn ngàn mét vuông. Hai mươi mẫu là tám mươi ngàn mét vuông. Còn lớn hơn nhà riêng của Dịch Nguyên.

Nhà Lâm Minh Viễn bây giờ chỉ có ba người ở, sống trong căn biệt thự một ngàn hai trăm mét vuông là đã rộng thênh thang rồi. Chưa kể đến mỗi lần lau chùi dọn dẹp, dù có sự trợ giúp của máy móc công nghệ tiên tiến thì thật sự vẫn rất oải.

Cậu đi làm suốt, phần lớn thời gian đều ở bên Dịch Nguyên. Ít khi có thời gian về để làm việc nhà thay cho bà nội. Cậu chỉ không muốn bà nội cực thôi.

Gần đây cậu định thuê giúp việc. Nhưng vẫn đang phân vân vì sợ bà nội nghi ngờ.

Lâm Minh Viễn lắc đầu: "Tôi thấy ở đây rất tốt rồi. Rộng rãi thoải mái, cũng không ngột ngạt gì cả." Đoạn, cậu nhích sát vào người Dịch Nguyên, luồn tay qua ôm eo hắn, nói, "Với lại nhà tôi hiện tại trừ ba tôi đang nằm viện thì chỉ có ba người ở, không cần rộng quá làm gì. Bà nội lớn tuổi rồi, dọn dẹp nhà to quá sẽ mệt. Hơn nữa tôi đã có một căn này rồi, ở được bao lâu đâu mà mua nhà mới."

Dịch Nguyên lúc này chợt nhận ra, nói: "Sao không thuê người giúp việc? Vậy để tôi thuê cho, thuê thêm một người chăm sóc Lâm An nữa."

Lâm Minh Viễn: "Tôi tự thuê được, với cũng định thuê lâu rồi. Chỉ là tôi sợ bà nội nghi ngờ."

Dịch Nguyên hơi nhíu mày: "Cũng phải..." Hắn lại nói, "Hay nói với bà nội cậu là tôi chỉ muốn có người trông coi nhà cửa để không bị mất đồ thôi. Còn dọn dẹp lau chùi thì đã có người giúp việc làm. Bà nội cậu chỉ cần trông chừng đồ đạc cho tôi là được."

Lâm Minh Viễn cười: "Vậy còn quản gia thì sao?"

Dịch Nguyên cũng cười bảo: "Thuê giúp việc có bao nhiêu đâu. Thuê quản gia mới gọi là đốt tiền đó. Cậu không biết lương của quản gia cao lắm à?"

Lâm Minh Viễn tò mò hỏi: "Bao nhiêu?"

Dịch Nguyên: "Nếu kinh nghiệm dưới ba năm thì khoảng bảy - tám chục triệu một tháng. Trên ba năm thì khoảng một - hai trăm triệu một tháng hoặc hơn."

Lâm Minh Viễn kinh ngạc ngóc đầu dậy, tròn mắt nói: "Đệt, bây giờ tôi đổi nghề còn kịp không?"

Dịch Nguyên buồn cười ấn đầu cậu xuống: "Làm quản gia không dễ đâu cưng à. Quản gia phải có chuyên môn và còn làm cựcccc kỳ nhiều việc luôn ấy! Với lại cậu phải vào trường đào tạo rất khó và tốn kém lắm mới có bằng. Mà bằng cấp là một chuyện, cậu muốn có được mức lương đó còn phải dựa vào kinh nghiệm nữa. Không dễ ăn đâu cưng."

Lâm Minh Viễn tặc lưỡi: "Chậc." Cậu nhớ ra gì đó, lại hỏi, "Chú quản gia nhà chính của anh lương bao nhiêu vậy?"

Dịch Nguyên nói: "Chú La ấy hả, chú ấy là Tổng quản gia, nhiều kinh nghiệm với làm cho nhà tôi lâu rồi, từ hồi mẹ tôi còn chưa sinh ra tôi cơ. Lương cao hơn quản gia một chút. Tầm tám trăm triệu một tháng."

Cmn ảo vừa thôi!

Lâm Minh Viễn không ngờ rằng, quản gia hay Tổng quản gia gì gì đó, tiền lương còn cao hơn ông quản lý trong công ty cậu nữa.

Nghe nói lương của người giúp việc cho một gia đình trung lưu, cao nhất là tầm mười mấy triệu. Chỉ tiếc là mọi người đều thuê giúp việc nữ chứ chẳng ai thuê giúp việc nam. Nếu không thì danh sách việc làm của cậu chắc chắn sẽ có nghề này.

Cậu trợn mắt: "Anh nói thật hay đùa vậy? Tôi chỉ nghe nói đến quản gia, còn Tổng quản gia thì mới nghe qua lần đầu đó."

Dịch Nguyên ngáp một cái, nói: "Tôi gạt cậu làm gì. Thượng lưu ở nước ngoài trả lương còn cao hơn nhiều. Với lại, Tổng quản gia khác với quản gia."

Lâm Minh Viễn: "Ồ..."

Nhìn thấy hai mắt Lâm Minh Viễn biến thành hình hai đồng tiền, hắn buồn cười bảo: "Lương của cậu bây giờ có thua gì quản gia mười mấy năm kinh nghiệm đâu." Hắn ngẫm nghĩ chốc lát, không nhịn được lại ngáp một cái, rồi hỏi, "Hay không đủ tiền tiêu vặt? Còn tiền tiêu vặt không? Bây giờ tôi buồn ngủ quá, ngủ cái đã. Mai tôi chuyển thêm cho."

Tháng này Dịch Nguyên đã chuyển cho cậu năm trăm triệu vào tài khoản. Đó là chưa tính đến bảy triệu tiền lương cậu làm trong công ty hắn. Thỉnh thoảng cách hai ba ngày, hắn lại chuyển vài chục triệu, bảo là tiền tiêu vặt.

Nếu giống như trước đây, Lâm Minh Viễn không có ý gì với Dịch Nguyên, chắc cậu sẽ rất vui vẻ nhận lấy. Dù sao cũng nên tranh thủ tích góp một số tiền khi vẫn còn có cơ hội. Đến lúc bị hắn chán rồi vứt bỏ, chí ít cậu cũng còn dư ra một khoản, đủ mở một cửa tiệm kinh doanh buôn bán gì đó để lo cho cuộc sống sau này.

Hoặc là Dịch Nguyên cũng thích cậu. Hai người là bạn trai danh chính ngôn thuận của nhau. Thì đừng nói là cậu, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc với hành động đầy tình yêu và quan tâm săn sóc này.

Nhưng đáng tiếc là không phải. Lâm Minh Viễn và Dịch Nguyên chẳng là gì của nhau ngoài mối quan hệ bao nuôi đáng xấu hổ, không muốn để ai biết này. Cậu càng không có khả năng cho hắn được thứ gì. Hắn cũng không thể cho cậu được thứ tình cảm mà cậu muốn.

Và những hành động "quan tâm săn sóc" đó chẳng hề chứa đựng tình yêu.

Chỉ đơn giản là ăn bánh trả tiền mà thôi.

Nói là "bạn trai" hay bao nuôi cho sang. Việc cậu làm bây giờ ở trong mắt hắn hay nhiều người, cũng chẳng khác phò phạch là mấy. Có chăng là phò hạng sang, kiếm được nhiều tiền hơn phò bình thường. Hơn nữa, đại gia lại còn vừa trẻ vừa đẹp trai. Tính ra cậu đã may mắn và có lời hơn rất rất nhiều người rồi.

Lâm Minh Viễn rũ mắt lắc đầu: "Không, nhiều lắm rồi, anh đừng chuyển nữa. Tôi không..."

Lâm Minh Viễn chưa kịp nói hết câu thì Dịch Nguyên đã chìm vào mộng đẹp.

Cậu nhìn hắn hồi lâu, khẽ khàng đặt lên trán hắn một nụ hôn. Rồi chui vào lòng hắn, trằn trọc tới hai giờ sáng mới nặng nề ngủ thiếp đi.

Dịch Nguyên, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Quả nhiên tôi vẫn mong anh được hạnh phúc hơn.

Nếu thứ hạnh phúc anh mong cầu là người con trai ấy. Mặc dù không muốn nhưng tôi hi vọng, cho đến thời khắc cuối cùng, anh sẽ có được hạnh phúc mà anh muốn.

Tôi cũng hi vọng rằng, người anh yêu sẽ luôn yêu thương anh. Vĩnh viễn mang lại hạnh phúc cho anh. Vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm anh rơi lệ.

Chỉ là, Dịch Nguyên à.

Liệu anh có thể đừng chán và vứt bỏ tôi sớm quá được không?

Tôi biết mình như vậy là rất ích kỷ. Nhưng tôi vẫn hi vọng rằng hạnh phúc của anh đến trễ một chút. Để cho tôi có thể được ở bên cạnh anh lâu hơn một chút nữa.

Chỉ một chút thôi là đủ rồi...
Chương trước Chương tiếp