Cái Bóng

Chương 23: Bữa cơm bất ổn



Có những ngày trôi qua rất nhanh. Thế nhưng, lại có những đêm trôi qua thật dài.

Ngoài trời mưa rả rích, được chốc lát đã tạnh. Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ chán chường vang lên đều đều trong căn phòng yên ắng. Đêm nay, Dịch Nguyên ngủ giật mình hai lần. Có lẽ là bị vết thương mới khâu trên tay hành.

Lâm Minh Viễn mở mắt. Nhẹ nhàng nhấc cổ tay Dịch Nguyên đang gác trên eo mình ra. Cậu ngồi dậy, im lặng nhìn hắn đang nhắm mắt ngủ say một lát. Sau đó rướn người, thò tay lên tủ đầu giường lấy điện thoại của hắn.

Cậu biết, mình đang làm chuyện vượt quá giới hạn. Nhưng mà…

Lâm Minh Viễn dùng góc chăn bịt chặt loa điện thoại. Rồi nắm lấy ngón cái của Dịch Nguyên, ấn mở khóa vân tay.

Tiếng mở khóa bị tấm chăn dày bịt kín không lọt ra ngoài được. Màn hình điện thoại sáng lên. Cậu liếc nhìn Dịch Nguyên một cái. Thấy hắn vẫn còn ngủ say như chết không hề hay biết gì, mới tiếp tục động tác.

Lâm Minh Viễn hạ độ sáng xuống mức thấp nhất. Sau đó chuyển sang chế độ im lặng, rồi vào danh bạ điện thoại. Vừa nhìn xong, tâm trạng có hơi mâu thuẫn.

Hắn vẫn còn lưu số điện thoại của Hoa Phong Nhã, chưa hề xóa đi. Tuy nhiên, số đứng đầu trong danh bạ của hắn không phải anh ta. Nhưng cũng chẳng phải cậu.

Lướt cho đến cái tên cuối cùng, có những người cậu biết, có những người cậu không biết. Chung quy, chẳng thể đoán ra được ai là người nhà, ai là đối tác và ai mới là tình nhân khác của hắn.

Cậu quay lại, mở số điện thoại của Hoa Phong Nhã, xem số rồi lưu vào điện thoại của mình với một cái tên khác. Lưu xong, cậu tiếp tục xem cuộc gọi gần đây. Số gọi nhiều nhất ngoài cậu ra, còn có một người.

Ngôn Diệp Thành?

Lâm Minh Viễn nhíu mày. Lẽ nào là người đi du lịch cùng hắn lần đó? Nhưng cũng có khả năng là thân thích họ hàng hoặc đối tác quan trọng.

Cậu mở hộp tin nhắn, tất cả đều đã bị xóa sạch. Do dự một lúc, cuối cùng vẫn không mở Pink Circle. Cậu sợ vào Pink Circle, tài khoản của hắn hiển thị online mà bị bạn bè hắn thấy thì sẽ lộ. Suy nghĩ chốc lát, cậu nhấn vào thư viện hình ảnh. Phát hiện nó đã bị khóa bảo mật bằng dấu vân tay.

Bình thường rất ít có ai khóa thư viện hình ảnh. Trừ khi trong đó có những thứ mà họ không muốn bị ai nhìn thấy. Đại loại là ảnh nhạy cảm.

Chẳng hiểu tại sao lúc này Lâm Minh Viễn bỗng dưng thấy bồn chồn, có dự cảm không tốt. Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hồi lâu. Cậu nhẹ nhàng nắm lấy ngón cái của Dịch Nguyên, ấn mở khóa.

Hàng loạt hình ảnh lập tức hiện ra. Tất cả đều là cùng một người, tổng cộng có tới hơn mười nghìn tấm.

Tuy hình ảnh đang để ở chế độ thu nhỏ, nhưng vẫn dễ dàng nhìn ra người trong ảnh cực kỳ xinh đẹp dù được chụp ở bất cứ góc độ nào.

Lâm Minh Viễn nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi nhấn mở lên xem. Vừa trông thấy gương mặt của người con trai trong tấm hình. Bàn tay cầm điện thoại của cậu liền run lên. Không nhịn được nhỏ giọng thì thào.

“Đây… là người thật sao?”

Chợt nhận ra mình thất thố, cậu vội ngậm miệng quay sang nhìn vị trí bên cạnh mình. Xác nhận Dịch Nguyên không bị tiếng động làm tỉnh giấc, mới yên tâm xem tiếp.

Người trong hình trông nhỏ tuổi hơn cậu, mặc đồng phục của trường tư thục Vạn Khởi. Lâm Minh Viễn biết là vì bộ đồng phục đó luôn xếp top đầu đồng phục đẹp nhất, làm cậu mê mẩn ao ước một thời. Cậu đã từng cố gắng học như điên, hi vọng giành được học bổng để vào ngôi trường này.

Nhìn độ tuổi và thời gian lưu, tấm hình này được chụp từ rất lâu rồi. Cậu bèn kéo xuống tìm tấm có thời gian gần nhất để xem.

Người trong hình đã trưởng thành, đường nét càng trở nên sắc sảo. Rõ ràng là kiểu cực kỳ nam tính, chứ không hề giống con gái. Vậy mà lại mang đến cho người nhìn một loại cảm giác “người này thật là xinh đẹp”.

Ngoại hình khiến cho người ta vừa nhìn liền chấn động này, quả thật không phải người nào cũng có thể so sánh được. Bất kể là ai, chỉ cần nhìn thấy anh ta, sẽ lập tức cảm thấy tất cả mọi đàn ông khác trên đời đều chỉ là một đám phàm phu tục tử.

Trước khi xem tấm hình này, Lâm Minh Viễn chưa từng nghĩ đến trên đời thật sự có một người như vậy. Anh ta phải nói là đẹp đến vô thực, nhìn chẳng khác nào nhân vật ảo được tạo ra bằng công nghệ CGI. Cậu nhất thời không thể tin nổi vào mắt mình.

Người con trai trong ảnh có mái tóc dày đen óng như lông quạ, mọc đều tăm tắp thành hàng không khuyết miếng nào. Tôn lên vầng trán vuông vắn hoàn mỹ. Làn da trắng nõn mịn màng không chút tì vết. Sắc môi hồng tươi tắn tự nhiên. Ngũ quan lập thể, sống mũi cao thẳng, sườn mặt góc cạnh rõ ràng. Ngay cả yết hầu trông cũng gợi cảm vô cùng. Bất kể ác ý chụp ở góc độ gì cũng không tài nào dìm nổi. Đích thực là kiểu mỹ nam ngàn năm có một, gặp qua một lần cả đời khó quên.

Vẻ ngoài tuyệt mỹ đẳng cấp phong thần này, phải nói là một cú đánh cực mạnh vào thị giác. Khiến người ta vừa nhìn liền chấn động. Không thể không thốt lên rằng, người đẹp như thế này cũng có thật sao?

Điều khiến Lâm Minh Viễn ấn tượng nhất, chính là đôi mắt của anh ta. Trông giống như mắt phượng vậy.

Lông mi dày và dài. Tròng mắt đen trắng rõ ràng, ánh mắt sáng tựa sao trời. Làm bừng sáng cả khuôn mặt. Tạo cảm giác người này vô cùng thông minh sắc sảo. Lại tự tin quyết đoán.

Bình thường, đa số mọi người đều có chung một khuyết điểm, đó là mỡ mắt. Thậm chí có người nhiều mỡ mắt đến mức khiến cho mắt bị sụp mí, không còn sáng sủa và thẩm mĩ nữa. Nhưng anh ta thì khác, mắt hai mí rõ nét. Chẳng biết có phải là do xương lông mày và không có mỡ mắt hay sao. Mà khi nhìn sơ qua, dễ nhầm anh ta là con lai, có nét giống người Ý.

Lâm Minh Viễn nhìn tấm ảnh hồi lâu rồi nhấn thoát ra. Ngây người chốc lát, cậu lấy lại tinh thần, nhấn vào mục video. Phát hiện nó cũng bị khóa bằng dấu vân tay. Cậu mệt mỏi nhíu mày, hơi cúi đầu nhéo nhéo ấn đường.

Có nên dừng lại hay không?

Nếu dừng lại thì vẫn có thể giả điên, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra và tiếp tục ở bên cạnh hắn như trước đây. Còn nếu xem tiếp, có lẽ cậu sẽ khó mà giả vờ không quan tâm được nữa. Mọi thứ rất có thể sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Ngu si hưởng thái bình, hay…

Lâm Minh Viễn nhìn vết thương trên người Dịch Nguyên. Nhớ tới bộ dạng điên cuồng không màng thể diện và giáo dưỡng, đánh nhau không cần mạng của hắn trong bữa tiệc. Cơn bức bối khó chịu lại ập đến. Cậu nghiến răng nhịn xuống ghen ghét trong lòng, nắm ngón tay cái của hắn ấn mở khóa.

Một loạt video hiện ra, may mắn là không có clip nóng tự quay nào của hắn. Tất cả cũng giống như loạt hình chụp kia, đều là quay lén Hoa Phong Nhã.

Lâm Minh Viễn nhẹ nhàng bước xuống giường, đi vào nhà vệ sinh. Sau khi đóng cửa cẩn thận, cậu hạ âm lượng xuống rồi mở một video lên xem.

Video này được quay ở khu bắn cung trong trường học. Có khá đông bạn học đứng xem đằng xa. Vài thành viên mặc đồng phục bắn cung ở gần đó đang tập luyện. Trong đó có Hoa Phong Nhã.

Anh ta thật sự rất đẹp, còn đẹp hơn cả ảnh chụp. Góc nghiêng hoàn mỹ, đường nét như tạc. Mặc đồng phục bắn cung cổ trụ màu trắng, trông càng trưởng thành cấm dục.

Nắng sớm rơi trên vai áo người con trai ấy, hắt lên một quầng sáng mỏng nhẹ. Sạch sẽ nhưng không kém phần thanh nhã. Nhìn chẳng khác nào một pho tượng Hy Lạp, mang vẻ đẹp thần thoại mà đậm chất thơ.

Anh ta giương cung, những đường gân mạnh mẽ gồ lên trên mu bàn tay, uốn lượn chạy dọc lên trên. Ẩn trong cổ tay áo màu trắng tinh khôi. Thanh tao thoát tục, không vương một hạt bụi trần. Tư thế kéo cung đúng chuẩn, dáng vẻ thoải mái tự tin. Thần thái áp đảo kia làm lu mờ tất cả. Hoàn toàn biến người xung quanh thành cảnh nền.

Khi dây cung được thả ra, một tiếng “phập” mạnh mẽ và dứt khoát vang lên. Điện thoại lia qua bia bắn rồi zoom vào, cậu mới phát hiện ra cự ly bắn rất xa, mà mũi tên lại cắm trúng ngay giữa hồng tâm. Trong tiếng vỗ tay hú hét sôi nổi, cậu nghe được tiếng huýt sáo kích động của Dịch Nguyên. Âm thanh to rõ, màn hình cũng rung lắc liên tục.

“Đẹp trai lắm!!!”

Hoa Phong Nhã dường như đã nghe thấy. Anh ta liếc mắt nhìn về phía này, đuôi mày cũng hơi nhướng lên theo. Rõ ràng là biểu cảm tự nhiên, chứ không hề cố tình làm dáng. Vậy mà trông anh ta cực kỳ ngầu. Làm đám nữ sinh phát cuồng lên, la hét đến lạc cả giọng.

“Áaaaaa! Đẹp traiiiiiii!!!”

Thấp thoáng còn có vài nam sinh hò reo: “Hoa tiền bối đỉnh vãi!”

Sau khi phát hiện người hét lớn nhất là Dịch Nguyên. Trên mặt anh ta thoáng lộ vẻ bất ngờ. Song, nhanh chóng trở lại bình thường, quay đầu ngó lơ không đáp lại. Tiếp tục rút ra một mũi tên khác đặt lên cung.

Tiếng vỗ tay hò reo lại lần nữa vang lên. Giọng nói kích động của Dịch Nguyên gần như át hết âm thanh của đám nữ sinh ồn ào xung quanh.

“Hoa Phong Nhã ngầu quá!”

Lại nghe hắn hét lớn, chỉ thiếu điều cầm thêm cái lightstick giơ lên vẫy: “Phong – Apollo* - Nhã. Ngầu - quá thể - đángggg!!!”

*Apollo: Là thần của âm nhạc, thi ca, nghệ thuật, tiên tri, thuật bắn cung, dịch hạch, y học, ánh sáng, kiến thức trong thần thoại Hy Lạp. Thường được thể hiện dưới hình dạng một chàng trai tóc vàng, đeo cung bạc và mang đàn lia. Trong các tác phẩm của Homer, Apollo thường được gọi là vị thần bắn xa muôn dặm.

Mọi người xung quanh đều nhìn bọn họ. Ánh mắt các cô gái đều lộ rõ vẻ hóng hớt. Riêng Hoa Phong Nhã vẫn ngó lơ không thèm đếm xỉa tới hắn. Anh ta làm như không nghe thấy, rút một mũi tên khác ra.

“Mông cong quá!”

Lời vừa dứt, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng cười của những người xung quanh. Lúc này, Hoa Phong Nhã cuối cùng cũng chịu ngoái đầu lại nhìn hắn. Anh ta ném mũi tên mình vừa mới lấy trở về chỗ cũ. Vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.

“Có tin tôi bắn luôn anh không?”

Màn hình hạ xuống, chỉ thấy cỏ xanh và mũi giày của Dịch Nguyên lọt vào camera, hắn cợt nhả bảo: “Bắn đi, bắnnnn lên mặt tôi này…”

Trước khi tắt, còn nghe thấy giọng nói lạnh lùng nam tính kia vang lên: “Đồ điên!”

Lâm Minh Viễn lặng lẽ xem hết video này cho đến video khác. Bắn cung, cưỡi ngựa, bơi lội, lướt ván, tennis, thư pháp, đánh cờ. Thậm chí, đến cả đàn piano và cổ tranh anh ta cũng biết chơi. Hơn nữa, tất cả đều chơi rất giỏi.

“Dành tặng trái tim bé nhỏ này cho em.”

“Thiên thần của anh, sắc màu còn thiếu trong cuộc đời anh. Hoa đào này nguyện chỉ rơi lên tóc em.”

“Chúng ta ở bên nhau đi, Phong Nhã.”

Bàn tay Lâm Minh Viễn run lên. Chẳng biết là đau lòng, hay là vì ghen tức.

Thì ra, người con trai khiến cho Dịch Nguyên rung động có dáng vẻ này.

Thì ra, đây chính là mối tình đầu của hắn.

Một người vừa có ngoại hình xuất chúng vừa thông minh đa tài. Ngay cả giọng nói cũng hay như vậy. Thảo nào hắn cứ nhớ mãi không quên.

Bây giờ cậu đã hiểu, lí do tại sao anh ta có thể làm cho cả hai vị thiếu gia nổi tiếng ăn chơi một thời si mê như điếu đổ. Thậm chí liều mạng đấu đá tranh giành nhiều năm như vậy. Đừng nói là Dịch Nguyên, chỉ cần không phải trai thẳng, thì bất cứ thằng đàn ông nào cũng đều cam tâm tình nguyện đổ máu vì anh ta.

“Cậu có loại khí chất rất giống với cậu ấy, đó là điều khiến tôi chú ý đến cậu, Lâm Minh Viễn.”

“Khí chất” sao?

Lâm Minh Viễn nhìn mình trong gương. Càng nhìn càng thấy không vừa mắt. Càng nhìn càng thấy chán ghét bản thân.

Lần đầu tiên trong đời, cậu chợt nhận ra mình thật kém cỏi. Chẳng có tài cán gì, ăn học không đến nơi đến chốn, lại còn xấu nữa. Cái “khí chất” giống Hoa Phong Nhã mà hắn nói, rốt cuộc là gì chứ?

Chỉ vì cậu có loại khí chất giống anh ta, mà Dịch Nguyên giữ cậu lại bên cạnh lâu như vậy. Sẵn sàng chi không ít tiền tặng quà làm cậu vui. Sẵn sàng vứt bỏ kiêu ngạo cùng tự tôn mà nằm dưới thân cậu. Sẵn sàng cắt đứt mối quan hệ mười năm với Trình Khả Duy.

Thế nhưng, tất cả những gì hắn làm không phải là vì cậu.

Mỗi đêm lên giường cùng cậu, nằm rên rỉ dưới thân cậu. Có lẽ đối với hắn, đều là đang triền miên ân ái cùng người trong mộng.

Rốt cuộc Dịch Nguyên phải yêu người con trai ấy đến mức nào, mới có thể làm ra nhiều chuyện điên rồ như vậy?

Lâm Minh Viễn gạt đi nước mắt.



Ngay từ đầu, cậu đã biết mình không xứng với Dịch Nguyên. Cũng biết rõ, người địa vị cao như hắn sẽ không bao giờ nhìn trúng cậu. Thế nhưng, nếu nói cậu hoàn toàn không ôm hi vọng gì là nói dối.

Lâm Minh Viễn thừa nhận, tận sâu trong thâm tâm, cậu có chút trông mong hắn sẽ đáp lại tình cảm của mình. Phát hiện hắn có người khác, cậu liền nổi cơn ghen ghét. Nghĩ đến bản thân chỉ là vật thay thế cho mối tình đầu của hắn, cậu vô cùng đố kị. Rất nhiều cảm xúc và ham muốn xấu xa ích kỷ cậu vẫn luôn đè nén trong lòng.

Hiện tại, sau khi nhìn thấy kho báu hắn cẩn thận cất giữ bấy lâu. Một tia hi vọng được đáp lại đó cũng bị dập tắt. Cậu căn bản chẳng có lấy một cơ hội nào.

Xem trộm điện thoại của người khác, và đây chính là cái giá cậu phải trả sao?

Vừa nghĩ tới phải buông tay Dịch Nguyên, lồng ngực Lâm Minh Viễn liền nhói lên. Hệt như có ai dùng dao sắc cứa vào tim, chậm rãi khoét đi từng miếng thịt. Đau đớn đến hít thở không thông. Cậu thật sự chịu không nổi.

Lâm Minh Viễn ra khỏi nhà vệ sinh. Nhẹ nhàng bước đến bên giường, đặt điện thoại trở về vị trí cũ. Cậu lặng thinh rũ mắt nhìn hắn. Nhìn từng vết thương lớn nhỏ trên người hắn, mà xót xa trong lòng.

Dịch Nguyên, tôi thường tự hỏi. Vì sao anh thích tư thế làm từ đằng sau như vậy.

Vì tư thế này dễ đi vào, khiến anh sướng. Hay anh sướng vì nó khiến anh dễ dàng liên tưởng đến người ở phía sau anh là anh ta?

Dịch Nguyên à…

Liệu có lúc nào ngủ cùng tôi, mà anh nhận ra đó là tôi hay không?

Giọt nước mắt không báo trước nặng nề rơi xuống. Lâm Minh Viễn để mặc nước mắt lăn dài thấm ướt đôi gò má. Cậu vô thức đặt tay lên mặt dây chuyền trên cổ mình, nhẹ nhàng mân mê con thỏ nhỏ.

Qua một lúc, cậu hơi cúi đầu dụi đôi mắt đã đỏ hoe, rồi dém chăn lại cho hắn. Sau đó tăng nhiệt độ phòng lên ở mức vừa phải. Rồi khẽ khàng áp mu bàn tay lên trán hắn kiểm tra. Xác định hắn vẫn bình thường mới xoay người đi qua ghế sô pha.

Lâm Minh Viễn ngồi ngẩn người. Ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm cái bàn trước mặt. Cứ thế ngồi thẫn thờ cho đến bình minh.

.

“Sao cậu dậy sớm vậy, ngủ thêm một lát nữa đi.”

Lâm Minh Viễn đang ngồi dựa lưng vào đầu giường xem công thức nấu ăn mới trên điện thoại, thì bị Dịch Nguyên kéo xuống ôm. Cậu chống tay tách ra khỏi cái ôm của hắn, cười cười nói: “Còn không phải là dậy sớm để làm chân giò hầm thuốc bắc cho anh ăn à?”

Vừa nghe xong, Dịch Nguyên liền ngóc đầu dậy, hai mắt sáng trưng như hai cái đèn pha: “Có chân giò hầm thuốc bắc hả?”

“Hôm qua anh bảo thèm, muốn ăn mà.” Lâm Minh Viễn bước xuống giường vỗ mông hắn, “Dậy mau, tôi bóp kem đánh răng cho anh rồi. Anh mà còn nằm nướng nữa là tiểu cường gặm hết kem đánh răng trên bàn chải của anh bây giờ.”

“Tôi đệt…”

Từ sau vụ đánh nhau hôm sinh nhật Tăng Tuyết Dĩnh. Hắn liền bị ba gọi về nhà giáo huấn một trận. Chuyện này hoàn toàn có nguyên do.

Ngay cả tiểu thương làm ăn nhỏ còn có kẻ thù. Huống chi hắn và Ngụy Tư Thần đều có gốc gác là mafia. Kẻ thù chung hay kẻ thù riêng đều không thiếu. Đi đâu cũng phải có vệ sĩ theo sau, đề phòng bị người của băng đảng khác ám hại. Hắn ra ngoài gần như rất ít khi không mang theo vệ sĩ.

Có điều, băng Phong Hành và băng Nguyệt Hoa từ đời ông cố hai bên từng có một lời hứa và một món nợ ân tình. Ông cố hắn và ông cố Ngụy Tư Thần, thời trẻ đã cùng yêu và theo đuổi một người phụ nữ. Người phụ nữ đó chính là bà cố của Ngụy Tư Thần.

Ông cố hắn từng hứa với bà cố Ngụy Tư Thần rằng, dù xảy ra chuyện gì cũng không được làm hại người nhà họ Ngụy. Hai bên nước sông không phạm nước giếng.

Còn ông nội Ngụy Tư Thần lúc nhỏ từng bị bắt cóc, được ông cố hắn cứu mạng. Năm ông cố hắn qua đời, chính ông nội Ngụy Tư Thần đã đến viếng tang. Làm tốn rất nhiều giấy mực của giới báo chí. Ân tình này đến giờ vẫn không quên, còn căn dặn con cháu về sau phải giữ mối giao hảo với nhà họ Dịch.

Cho nên hai bên băng đảng đến nay chưa từng đối đầu nhau. Trong làm ăn kinh doanh sẽ luôn tránh đụng chạm nhiều nhất có thể. Thỉnh thoảng cũng sẽ bắt tay hợp tác, nhường nhau một bước, đôi bên cùng có lợi.

Chuyện hắn và Ngụy Tư Thần đánh nhau, từ trước tới giờ cả hai nhà đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Thật ra, hắn có đánh Ngụy Tư Thần cũng chẳng sao. Mafia trọng lời hứa, không thích nợ ân tình. Chỉ cần hắn không đánh chết con cháu nhà bọn họ, thì bọn họ cũng sẽ không tính toán với hắn.

Chuyện xảy ra đến nay, đã trôi qua hai tuần. Vết thương trên lòng bàn tay Dịch Nguyên đã cắt chỉ. Hắn giải quyết xong công việc, liền bao rạp xem phim cùng Lâm Minh Viễn. Mấy hôm trước còn dự định sẽ cùng cậu đi ăn ở khu phố ẩm thực. Nhưng bất ngờ là cậu không muốn đi nữa. Nói rằng khu đó an ninh không tốt, lại rất đông người, vệ sĩ của hắn sẽ khó chen theo, không an toàn. Với lại, tay hắn vừa mới cắt chỉ, cần kiêng ăn nhiều thứ.

Dịch Nguyên vốn dĩ cũng không hứng thú với mấy chỗ đó. Không đi ngược lại còn khỏe. Cơ mà vấn đề là thái độ của Lâm Minh Viễn hơi lạ.

Không, không phải chỉ mới đây. Mà từ hôm ở khách sạn đã lạ rồi.

Lâm Minh Viễn không phải kiểu người nhỏ nhen hay chấp nhặt. Càng không phải kiểu người thù dai. Hắn biết cậu không giận mình chuyện hôm sinh nhật. Nhưng vẫn có gì đó không đúng lắm.

Hai tuần nay, bề ngoài cậu vẫn ân cần chu đáo, dịu dàng vui vẻ với hắn. Có điều…

Dịch Nguyên nhìn Lâm Minh Viễn đang chăm chú gắp đồ ăn cho mình một lát, rồi nói: “Chuyện điều trị chứng sợ độ cao của cậu. Tôi đã liên lạc với bác sĩ tâm lý rồi. Bắt đầu từ tuần sau…”

Lâm Minh Viễn vẫn rũ mắt tiếp tục gắp đồ ăn, ngắt lời hắn: “Tôi không đi đâu.”

Dịch Nguyên nói: “Tôi sẽ đi cùng cậu.”

Lâm Minh Viễn đặt chén cơm xuống, ngước mắt nhìn hắn: “Chẳng phải dạo này anh đang rất bận à?”

Nghe xong câu này, hắn hơi khựng lại một lúc, rồi bảo: “Tôi có thể sắp xếp thời gian.”

Lâm Minh Viễn cười cười: “Không cần đâu, tôi cảm thấy chuyện đó không ảnh hưởng gì đến đời sống sinh hoạt của mình. Không chữa trị cũng chẳng sao.”

“Cậu chắc chưa?”

“Chắc.”

Dịch Nguyên im lặng chốc lát, bèn nói: “Thôi được, khi nào cậu đổi ý muốn đi thì cứ nói với tôi.”

Lâm Minh Viễn mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn anh.” Rồi tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Vẫn là cảm ơn hắn như mọi lần. Nhưng từ dạo ấy cho đến nay, câu cảm ơn này lại ẩn chứa sự khách sáo. Bây giờ hắn để ý mới nhận ra, rất nhiều cử chỉ của Lâm Minh Viễn không còn thoải mái với hắn như trước nữa. Điệu bộ phục tùng mà xa cách, hệt như lần đầu tiên mới gặp. Chỉ có ân cần dịu dàng với hắn là không đổi.

Dịch Nguyên hỏi: “Tối nay cậu muốn đi đâu chơi?”

Lâm Minh Viễn ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Hôm nay anh không về nhà sao?”

Từ lúc ba mẹ biết hắn dọn đến sống thử với Ngôn Diệp Thành. Hắn chỉ cần ghé nhà chính ăn bữa cơm điểm danh xong rồi đi, không cần ngủ lại. Bởi vì hắn sẽ qua đêm ở chỗ anh ta.

Nói chung, thời gian này một tuần hắn chia làm đôi. Hai, tư, sáu và chủ nhật đến nhà Ngôn Diệp Thành. Ba, năm, bảy thì đưa Lâm Minh Viễn về nhà riêng. Mọi thứ đều rất thuận lợi, không có vấn đề gì.

Vốn dĩ hôm nay là ngày hắn phải đến nhà Ngôn Diệp Thành. Chẳng hiểu sao lại đổi ý, muốn ở cùng Lâm Minh Viễn.

Hắn bảo: “Ừ, tôi không về nhà chính, đưa cậu đi chơi.”

Lâm Minh Viễn rũ mắt: “Nhưng tối nay tôi phải về học thêm tiếng Anh rồi.”

Hắn nhìn cậu, ngừng gắp đồ ăn, nói: “Vậy cậu gọi điện cho gia sư hủy lịch học hôm nay đi.”

Lâm Minh Viễn hơi mím môi, gật đầu: “Ừm, ăn xong tôi sẽ gọi.”

Dịch Nguyên lại hỏi: "Cậu muốn đi đâu chơi?”

“Anh quyết định là được.”

“Vậy ngồi cáp treo ngắm…” Nói tới đây mới nhớ Lâm Minh Viễn sợ độ cao, hắn bèn đổi lời, bảo, “Ăn đồ Nhật không? Lần trước cậu bảo chưa từng ăn sashimi mà, tôi đưa cậu đi ăn cho biết. Nhà hàng chuẩn Nhật luôn, còn có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh nữa.”

Lâm Minh Viễn hơi nhíu mày: “Nhưng mà tay của anh...”

Hắn lắc lắc bàn tay, nói: “Gọi cho cậu ăn thôi, tôi ăn món khác. Sẽ không ảnh hưởng tới vết thương đâu.”

“Ừm.”

“Để tôi bảo thư ký Đinh đặt phòng trước, tối nay chúng ta đi.”

“Ừm.”

Cuộc trò chuyện không mặn không nhạt kết thúc.

Gọi điện dặn dò thư ký Đinh xong, hắn lại tiếp tục ăn cơm. Thỉnh thoảng cũng có nói vài câu. Đều là hắn hỏi, cậu trả lời. Hoặc hắn nói, còn cậu im lặng lắng nghe. Nhưng không hỏi gì như mọi khi cả. Thậm chí, có lúc còn mất tập trung.

Ăn gần hết chén cơm, Dịch Nguyên nhịn không được, nói: “Lâm Minh Viễn, tôi hỏi cậu cái này.”

Lâm Minh Viễn: “Anh muốn hỏi gì?”

“Sao dạo này cậu hay bắn lên mặt tôi vậy?”

“Cái… khụ khụ khụ!” Lâm Minh Viễn bất ngờ bị hỏi một câu như vậy, suýt chút nữa phun hết canh trong miệng ra ngoài, bị sặc ho khan hồi lâu.

Dịch Nguyên hỏi câu này là có lí do.

Hai tuần! Liên tục hai tuần nay, bất kể là khi làm xong hay khi hắn dùng miệng cho Lâm Minh Viễn. Cậu đều bắn đầy lên mặt hắn. Không còn dáng vẻ ngại ngùng đẩy hắn ra, rồi bắn chỗ khác như trước nữa.

Đừng nói là cậu, xưa nay chưa từng có ai dám ra trên mặt hắn. Mà hắn cũng chưa bao giờ để ai bắn lên mặt mình. Lâm Minh Viễn là người đầu tiên dám làm thế với hắn. Mà xét thấy ngày thường cậu hay ngại ngùng dễ xấu hổ, cái gì cũng dè dặt hỏi ý kiến hắn rồi mới dám làm. Hiện tại, đột nhiên hứng lên làm ra hành động bạo hơn bình thường như thế. Hắn làm sao có thể không nhịn xuống, coi như là cổ vũ cho sự nhiệt tình táo bạo đó chứ!

Có điều, sau lần ấy Lâm Minh Viễn cứ như ăn quen vậy. Làm xong toàn chỉa súng nhắm lên mặt hắn mà bắn. Hôm nay hắn nhất định phải chấn chỉnh lại vấn đề giường chiếu một chút mới được!

Lâm Minh Viễn theo phản xạ nhìn quanh phòng, rồi trừng hắn một cái: “Đang ăn cơm mà anh nói gì thế…”

Dịch Nguyên nhướng mày: “Tại sao tôi không được nói? Với trong phòng này chỉ có hai chúng ta. Tôi cũng đâu nói chuyện này ở nơi công cộng…”

Lâm Minh Viễn trợn mắt, không nhịn được cất cao giọng: “Anh còn muốn nói ở nơi công cộng?”

Hắn “chậc” một tiếng, bảo: “Tôi hỏi cậu đó, trả lời đi. Tại sao dạo này cứ bắn lên mặt tôi hoài thế?”

Lâm Minh Viễn ngước mắt lên nhìn Dịch Nguyên, im lặng chốc lát, mới nói: “Tôi tưởng anh thích bị bắn lên mặt. Sao vậy, không phải à?”



Dịch Nguyên trợn mắt không thể tin nổi vào tai mình: “Ai nói với cậu là tôi thích bị bắn lên mặt hả!”

Lâm Minh Viễn rất muốn hỏi hắn. Rốt cuộc hắn không thích bị bắn lên mặt, hay là không thích đối tượng bắn lên mặt mình là ai khác ngoài anh ta. Thế nhưng, cuối cùng cũng không nói ra.

Cậu rũ mắt uống canh, nói: “Không phải thì thôi.”

Thái độ Lâm Minh Viễn hơi lạ. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ không phát hiện. Nhưng ở bên nhau đã lâu, Dịch Nguyên có thể dễ dàng cảm nhận được. Dù là dấu hiệu rất nhỏ này.

Hắn đá đá chân cậu ở dưới bàn, nói: “Sao vậy, không cho cậu bắn lên mặt nên cậu giận à?”

Lâm Minh Viễn không nhìn hắn, nói: “Tôi đâu có ấu trĩ tới vậy.”

Dịch Nguyên hơi buồn cười, chọt nhẹ ngón trỏ lên trán cậu một cái: “Hai chữ ấu trĩ hiện chình ình trên mặt cậu kìa.”

Lâm Minh Viễn túm lấy ngón tay của hắn, nói: “Ừ ừ, tôi giận đấy. Tôi giận thì anh sẽ để tôi bắn lên mặt anh à?”

Dịch Nguyên cười cười: “Ừ, cho cậu bắn đó. Ai bảo khuôn mặt này đẹp trai quá làm chi, để cậu phải chấp niệm như vậy… ưm!”

Nửa câu sau chưa kịp nói hết, đã bị Lâm Minh Viễn nhét đồ ăn làm nuốt ngược lại vào trong miệng.

Dịch Nguyên nuốt xuống, rồi nói: “Tiểu Viễn à.”

“Hửm.” Trả lời xong, Lâm Minh Viễn cảm thấy có gì đó sai sai, cậu ngẩng đầu lên, nói, “Hả?”

“Tôi còn thắc mắc một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Dịch Nguyên chống cằm bảo: “Sao dạo gần đây cậu không chịu làm đằng sau vậy?”

Lâm Minh Viễn cúi đầu ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong chén, nói: “Không thích.”

“Tại sao?”

Lâm Minh Viễn không đáp.

Hắn vẫn chưa chịu từ bỏ, tiếp tục hỏi dồn: “Chẳng phải tư thế đó làm cậu ra nhanh nhất à? Lại còn đâm được rất sâu. Mỗi lần đổi tư thế đó, cậu rên đặc biệt lớn. Tôi không tin là cậu không thích!”

Lâm Minh Viễn thật sự phục Dịch Nguyên. Khi hắn có thể thoải mái nói ra mấy chuyện tế nhị đó, mà chẳng biết đỏ mặt xấu hổ là gì. Từ lúc bắt đầu loại đề tài này, cậu có ảo giác giống như hai người đang so xem mặt ai dày hơn ai vậy.

Cậu hít sâu một hơi, đặt đũa xuống: “Nhưng giờ tôi không thích nữa. Đến quần áo anh còn ghét mặc đi mặc lại một kiểu, làm tình mỗi một tư thế như vậy anh không thấy chán à?”

Dịch Nguyên nói: “Hai chuyện đó đâu giống nhau…”

Lâm Minh Viễn ngắt lời hắn: “Tại sao không giống nhau?”

“Đương nhiên là không giống nhau rồi! Làm tình tư thế mình thích thì sao chán được.”

“Tôi thấy anh cưỡi lên người tôi cũng ra nhanh lắm mà. Mỗi lần dùng tư thế đó anh nhún rất nhiệt tình, lại còn rên đặc biệt lớn. Đâu nhất thiết phải làm từ đằng sau…”

Dịch Nguyên ngắt lời cậu: “Nhưng làm đằng sau sướng hơn!”

Vừa dứt lời, trong phòng liền im phăng phắc. Thậm chí yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống mặt đất.

Qua hồi lâu, Lâm Minh Viễn mới lên tiếng: “Tại sao nhất định phải làm từ đằng sau?”

Nói tới nói lui, vấn đề lại quay trở về điểm xuất phát. Dịch Nguyên hơi nhíu mày: “Chẳng phải tôi đã nói rồi à, làm tư thế đó sướng hơn.”

Lâm Minh Viễn đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. Cậu không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Đồng thời cảm thấy bản thân tranh cãi hay cố giãy giụa với vấn đề đó cũng thật vô nghĩa. Dù sao giữa Dịch Nguyên và cậu, đến cuối cùng chỉ có một kết cục. Cứ như thế thì có ý nghĩa gì chứ, chẳng bằng biết thân biết phận chiều theo ý hắn, làm cho tốt công dụng của mình.

Lâm Minh Viễn khẽ hít sâu một hơi, rồi mỉm cười gật đầu: “Nếu anh thích thì tối nay làm.”

Dứt lời, liền thấy Dịch Nguyên lạnh lùng dằn đôi đũa trong tay xuống. Mạnh đến mức làm chén bát trên bàn đều nảy lên. Tiếng động chát chúa vang vọng khắp căn phòng rộng lớn. Lâm Minh Viễn bị hành động này của hắn dọa giật mình. Đôi đũa đang cầm trong tay cũng rớt xuống đất.

Bây giờ Dịch Nguyên có thể khẳng định, dường như Lâm Minh Viễn đang âm thầm lặng lẽ vạch ra khoảng cách với hắn. Ngoài mặt thuận theo mà trong lòng miễn cưỡng. Ngay cả ánh mắt cũng né tránh hắn.

Cảm giác như gần như xa, cùng thái độ không nóng không lạnh của cậu khiến hắn cực kỳ khó chịu. Hắn ghét nhất cảm giác đi trong sương mù kiểu này. Cái gì cũng không rõ ràng, thoắt ẩn thoắt hiện, mờ mờ ảo ảo. Tưởng chừng như đã nhìn thấy, nhưng lại chẳng nhìn rõ được đó rốt cuộc là thứ gì.

Dịch Nguyên lạnh giọng, nói: “Lâm Minh Viễn, thái độ của cậu như vậy là sao?”

Im lặng chốc lát, Lâm Minh Viễn mới khẽ hỏi: “Tôi nói sai gì rồi s…”

Dịch Nguyên không nhịn được, quát: “Đừng có giả điên! Cái tôi đang nói đến, chính là thái độ của cậu!”

Thấy Lâm Minh Viễn bị quát tới giật nảy mình, Dịch Nguyên có ảo giác hai cái tai thỏ trên đầu cậu đang cụp xuống. Giống như con thỏ nhỏ hiền lành bị bắt nạt mà không hiểu mình đã làm gì sai. Chỉ biết cuộn mình nép sát vào trong góc, dùng ánh mắt đáng thương nhìn kẻ bắt nạt mình. Có điều…

Cậu ta mà không hiểu bản thân đã làm gì sai á?

Cũng may là hắn thân kinh bách chiến, đã sớm nhìn thấu con sâu đang ngọ nguậy trong bụng cậu từ lâu. Nếu là người khác thì đã sớm bị bộ dạng ngây thơ vô tội này lừa rồi!

Nhưng mà, suy đi xét lại thì dù sao Lâm Minh Viễn thật sự nhỏ hơn hắn. Trước nay trừ Hoa Phong Nhã, hắn chưa từng thích hay quen người nhỏ tuổi hơn. Lâm Minh Viễn chỉ mới mười chín, hắn ở cái độ tuổi đó vẫn còn ương bướng nóng nảy lắm. Bởi vì bình thường tính cách cậu trầm lặng, nói năng làm việc đều thận trọng, chẳng khác nào một ông già. Lắm lúc hắn cũng quên mất, trong mối quan hệ này mình mới là người lớn tuổi.

Không nên chấp với trẻ con, có gì thì từ từ nói… nhỉ?

Nghĩ xong, hắn bèn hạ giọng: “Gần đây cậu làm sao vậy? Muốn gì thì nói thẳng ra đi, đừng tỏ thái độ bắt tôi phải đoán ý cậu.”

Lâm Minh Viễn rũ mắt: “Tôi không muốn gì hết. Anh nghĩ nhiều r…”

Còn chưa kịp nói hết câu thì một cơn gió lạnh đột ngột tạt ngang qua má trái. Tiếp đó là tiếng “loảng xoảng” đinh tai nhức óc của thủy tinh vỡ nát vì va đập mạnh ở sau lưng. Là Dịch Nguyên quơ lấy ly nước ném về phía cậu.

Từ trong mắt hắn, cậu nhìn thấy được sự tức giận và mất kiên nhẫn.

Cũng phải, Dịch Nguyên chưa bao giờ là người kiên nhẫn. Có chăng sự kiên nhẫn của hắn đều chỉ dành cho anh ta. Hay nói cách khác, hắn đã dốc hết nhẫn nại và dịu dàng cả đời mình cho người con trai đó rồi. Chẳng còn thừa lại chút nào cho kẻ đến sau như cậu.

Nhìn những mảnh vỡ thủy tinh lấp lánh văng tung tóe trên sàn nhà. Không biết là hắn cố tình ném trượt, hay thật sự ném trượt. Cậu không muốn suy đoán nữa. Chỉ vừa nghĩ tới thôi mà đã cảm thấy mệt mỏi rồi.

Dịch Nguyên đứng phắt dậy, một tay nắm cổ áo cậu xách lên, hắn gằn từng chữ: “Lâm Minh Viễn, sự nhẫn nại của Dịch Nguyên tôi có hạn. Cậu tốt nhất là đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi.”

Lâm Minh Viễn khẽ nói: “Tôi thật sự không muốn gì cả.”

Dịch Nguyên nghe xong câu này liền nổi nóng. Nhưng ngay sau đó lại bị câu nói tiếp theo của cậu làm xìu xuống.

“Điều tôi muốn, anh không thể cho tôi được. Dịch Nguyên, anh cũng biết mà.”

Lâm Minh Viễn bị hắn nắm cổ áo, cậu ngửa mặt lên nhìn thẳng vào mắt hắn. Thoáng chốc nước đã dâng đầy trong đôi mắt đỏ hoe kia.

Vừa trông thấy vẻ khổ sở nhẫn nhịn của cậu, bao nhiêu giận dữ đều bay đi đâu mất. Trong lòng Dịch Nguyên bỗng khó chịu vô cùng. Rõ ràng người khóc là cậu, vậy mà người đau lòng lại là hắn.

Trong một thoáng, hắn thật sự tin rằng nước mắt của Lâm Minh Viễn có chứa loài virus lây lan nguy hiểm nào đó. Nếu không, vì sao khi nhìn vào mắt cậu, hắn liền khó chịu đến muốn khóc theo chứ?

Dịch Nguyên vô thức thả lỏng tay ra. Lại nghe thấy Lâm Minh Viễn nói: “Cho nên, từ trước đến giờ tôi chưa từng dám mong mỏi gì ở anh.”

Hắn ngẩn người trong chốc lát, rồi hỏi: “Vậy thì tại sao lại né tránh tôi? Không, rõ ràng là cậu đang cố tình tạo khoảng cách với tôi!”

Lâm Minh Viễn đứng phắt dậy, nói: “Bởi vì tôi sợ!”

“…”

Giọt nước mắt không thể khống chế được mà nặng nề rơi xuống, cậu nói: “Tôi không biết khi nào anh sẽ chán tôi, tôi không biết khi nào anh sẽ lập gia đình, tôi không biết khi nào anh sẽ rời đi, tôi…”

Tôi không biết khi nào thì Hoa Phong Nhã sẽ trở về.

Lâm Minh Viễn thì thào: “Tôi không biết.”

“Tôi sợ, tôi rất sợ.”

“Tôi sợ nếu cứ tiếp tục gần gũi anh, thì khi anh rời đi tôi sẽ không chịu nổi!”

Dịch Nguyên bị Lâm Minh Viễn tuôn một tràng làm ngẩn người. Hắn nhất thời không biết phải nói gì. Bởi vì ngay từ đầu hắn vốn không có ý định tiến tới mối quan hệ lâu dài với cậu. Trong kế hoạch tương lai của hắn, nếu không phải là Hoa Phong Nhã, thì là người nào đó trong giới thượng lưu. Trước mắt là Ngôn Diệp Thành, nói chung, bất kể là ai thì người đó cũng không phải cậu.

Nếu Lâm Minh Viễn chấp nhận làm tình nhân của hắn, có lẽ cậu sẽ nằm ở đâu đó trong một phần kế hoạch tương lai này. Đáng tiếc, cậu không muốn. Hắn cũng không ép, dù sao đó là lựa chọn của cậu. Giữa hắn và cậu cũng chỉ có thể đến thế mà thôi.

Dịch Nguyên không đuổi theo Lâm Minh Viễn. Hắn mở điện thoại ra xem, thấy cậu không chạy ra ngoài mà chỉ đi lên phòng ngủ. Hắn mới cất điện thoại rồi ngồi xuống, ăn nốt chút thức ăn cuối cùng còn trong chén. Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Dịch Nguyên đặt đũa xuống, lấy khăn lau miệng, rồi nói: “Vào đi.”

Cánh cửa bật mở, Đỗ Siêu ló đầu bước vào, nói: “Thiếu gia, tôi đem USB mà cậu cần tới rồi đây.”

Dịch Nguyên nhận lấy USB, Đỗ Siêu nhịn không được, tò mò hỏi: “Thiếu gia, ban nãy tôi thấy Tiểu Lý… Tiểu Lâm khóc, hai người cãi nhau hả?”

Dịch Nguyên hơi khựng lại một lát, nói: “Không có.”

“Ồ…”

Hắn đứng dậy, bảo: “Tôi phải qua nhà Ngôn Diệp Thành, không thể đưa Lâm Minh Viễn đi chơi được. Tối nay anh thay tôi đưa cậu ấy đi ăn, phòng đã đặt xong rồi, anh ăn cùng cậu ấy đi.”

Đỗ Siêu gật đầu, nói: “Vâng.”

================
Chương trước Chương tiếp