Cái Bóng

Chương 3: Sa ngã (H)



Tựa như nắng hạn gặp mưa rào, Dịch Nguyên gấp gáp ngậm mút cánh môi Lâm Minh Viễn. Hắn dùng bàn tay to lớn thon dài giữ lấy cổ cậu, ngón tay không ngừng ve vuốt làn da mềm mịn trên sườn mặt và sau gáy. Đầu lưỡi ướt át thỉnh thoảng chạm vào môi cậu, khiến cả người Lâm Minh Viễn tê dại.

Lần đầu tiên hôn môi cùng một người đàn ông, mà còn là bị người ta cưỡng hôn. Lâm Minh Viễn vừa hoảng vừa sợ cố gắng đẩy Dịch Nguyên ra. Thế nhưng hắn cứ như con đĩa dính chặt lên người cậu, gỡ kiểu gì cũng không ra. Hai bàn tay hắn không khác gì thép nguội, ghìm cứng ngắc không cho cậu giãy thoát.

Chắc chắn là Dịch Nguyên có học võ!

Lâm Minh Viễn tự nhận mình khỏe nhưng so với người đàn ông trưởng thành đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp thì quả thật là lấy trứng chọi đá. Cậu nghiêng đầu mím môi né tránh, nhân lúc hắn chưa kịp dán môi lên lần nữa, cậu vội la lên:

"Có người đang chụp hình chúng ta!"

Quả nhiên Dịch Nguyên liền khựng lại, quay phắt đầu nhìn dáo dác ra ngoài tìm kiếm "kẻ chụp hình". Nhân lúc hắn mất cảnh giác, Lâm Minh Viễn nhanh chóng tránh thoát khỏi bàn tay hắn, xoay người định mở cửa. Muốn gì ra ngoài rồi nói, đứng giữa đường cảm giác an toàn hơn là cùng hắn ngồi trong một chiếc xe đóng kín cửa.

Thế nhưng ông trời đúng là thích trêu ngươi, cậu con mẹ nó không mở được cửa của chiếc xe này!

Lâm Minh Viễn nhớ không lầm là từ lúc lên xe đến giờ, Dịch Nguyên chưa từng bật nút khóa cửa. Vậy chỉ còn lại lý do duy nhất chính là cậu mở cửa không đúng cách.

Trong khi đó Dịch Nguyên mắt vẫn đang hướng ra đằng trước, ngoài đường vắng vẻ không một bóng người. Dĩ nhiên là không có ai rồi, giờ này mọi người còn đang say giấc nồng. Ngoại trừ hắn và Lâm Minh Viễn có chuyện riêng mới ở đây thì làm gì có ai khi không lại chạy ra đường chứ. Rõ ràng Lâm Minh Viễn nói thế cốt chỉ để cho hắn dừng lại mà thôi. Bởi vì chẳng ai muốn lúc đang làm tí gì đó thì bị người khác trông thấy, đằng này còn là bị "chụp hình".

Thằng nhóc Lâm Minh Viễn này thừa biết đối với mấy nhân vật lớn như hắn thường rất chú trọng thể diện. Dù có chơi bời tới cỡ nào thì cũng không muốn bị kẻ vô tri nào đấy cả gan chụp hình tung lên mạng, thu hút đám lều báo tung tin gây xôn xao dư luận, gây ảnh hưởng đến gia đình và công việc. Tuy hắn có thể dễ dàng bịt miệng kẻ khác, nhưng phản ứng đầu tiên là sẽ dừng hành động của mình. Dù chỉ một giây ngắn ngủi thôi cũng đủ cho cậu ta thoát ra.

Cuối cùng Dịch Nguyên cũng nhận ra rằng mình bị lừa, vừa quay sang đã thấy Lâm Minh Viễn tìm cách mở cửa muốn chạy. Thằng nhóc này cũng láu cá phết nhỉ?

Hắn sa sầm mặt, thô bạo túm lấy tóc cậu giật ngược về phía mình. Tấm lưng dẻo dai săn chắc ngay lập tức lọt thỏm vào lòng Dịch Nguyên, tư thế lúc này giống hệt đang ôm Lâm Minh Viễn từ đằng sau vậy.

Tóc Lâm Minh Viễn bị giật mạnh khiến đầu cậu ngửa ra đằng sau, đau đớn đến nhíu mày: "Ư..."

Dịch Nguyên tay kia vòng ra phía trước khóa cổ cậu, tay đang nắm tóc Lâm Minh Viễn ép cậu quay sang nhìn mình. Hắn rủ mắt nhìn xuống, ánh mắt hắn khi nhìn người khác vốn dĩ đã không có chút độ ấm nào, hiện tại càng lạnh lẽo đáng sợ hơn gấp bội.

Hắn gằn giọng: "Cậu Minh Viễn định đi đâu đấy? Dám giỡn mặt với tôi như vậy, gan của cậu Minh Viễn cũng không nhỏ đâu."

Lâm Minh Viễn bị hắn túm chặt tóc, đau muốn ứa nước mắt, căn bản không thể trả lời hắn được, cậu vùng vẫy cố gỡ tay hắn ra. Trời ở ngoài lạnh hai mươi độ, còn Dịch Nguyên ở trong xe đang nóng tới hơn bốn mươi độ, làm sao có thể bỏ qua cho sự xấc láo của cậu được?

Bình sinh Dịch Nguyên ghét nhất là bị người khác lừa dối qua mặt. Hoa Phong Nhã vốn đã luôn không coi hắn ra gì rồi, vậy mà ngay cả một thằng nhãi ranh mới gặp cũng dám làm thế với hắn!

Chỉ là một con kiến mà cũng dám chọc tức hắn!!!

"Mẹ kiếp, ngoài Hoa Phong Nhã ra chưa có ai dám giỡn mặt với tôi như vậy đâu. Tôi nói cậu giống Hoa Phong Nhã, cậu liền thật sự tự coi mình là cậu ấy mà thách thức lòng kiên nhẫn của tôi đấy à? Cậu là cái thá gì chứ!"

Bị quát lớn vào tai làm Lâm Minh Viễn có cảm giác màn nhĩ của mình sắp rách. Không nghĩ tới chỉ một câu lừa hắn ở bên ngoài có người thôi mà lại khiến hắn tức giận như vậy.

Ngay từ lúc đầu nói chuyện với Dịch Nguyên, cậu đã cảm thấy hắn có gì đó kỳ lạ rồi. Thế nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng tâm trạng hắn không tốt thôi, ai ngờ lại không tốt đến mức đó. Như thể trên người hắn bây giờ toàn là kíp nổ, một cọng lông chim rơi xuống chạm phải hắn cũng sẽ phát nổ, biến tất cả những thứ nằm trong tầm mắt thành bình địa.

Rốt cuộc cái người họ Hoa kia chọc ghẹo gì mà khiến hắn giống như một kẻ điên tình. Câu nào cũng nhắc đến anh ta, vui vẻ hay tức giận gì đều nhắc. Thậm chí còn nảy ra ý nghĩ điên rồ, không ngại bỏ một số tiền lớn để cậu đồng ý làm thế thân cho anh ta.

Vừa cẩn thận suy xét tới điều này, Lâm Minh Viễn liền cảm thấy ớn lạnh. Liệu có khi nào Tổng giám đốc Dịch Nguyên của Tập đoàn Nguyệt Hoa vốn dĩ là một tên điên đầu óc không bình thường hay không?

Bất kể hắn điên tình hay chỉ là một kẻ tính tình tệ hại, tốt nhất vẫn nên vuốt lông, tránh chọc giận hắn thì hơn.

Tuy Lâm Minh Viễn cực kỳ không muốn làm loại chuyện nhục nhã đáng xấu hổ này, nhưng hiện tại đây đã là cách tốt nhất rồi. Giống như Dịch Nguyên nói, rằng đây là cơ hội tốt, mà cơ hội thì không phải lúc nào cũng dễ dàng rơi xuống trúng đầu cậu. Cậu không muốn bản thân trở nên sa đọa, hận nhất việc lấy sắc hầu người, biến thành hạng trai bao dùng cơ thể đổi lấy đồng tiền dơ bẩn. Thế nhưng Lâm Minh Viễn kinh hãi phát hiện ra rằng mình vậy mà lại đáng khinh đến mức, cảm thấy luyến tiếc cơ hội hắn ban cho. Sợ nhỡ đâu bỏ qua cơ hội tốt này thì sẽ không còn nữa, đến lúc thật sự cùng đường rồi thì phải làm sao?

Dù sao bây giờ cậu đã cưỡi lên lưng hổ rồi, chỉ có thể gồng mình phi tới thôi. Lâm Minh Viễn tự nhủ rằng nhịn không phải nhục, dẫu nhục đi chăng nữa cũng phải chịu đựng. Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, chỉ cần nhẫn nại thì bố sẽ có hi vọng tỉnh lại, em trai và bà nội có thể rời khỏi nơi đó tránh xa quả bom hẹn giờ kia, sống một cuộc sống tốt hơn.

Đợi Dịch Nguyên hơi hạ hỏa rồi, Lâm Minh Viễn mới nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn, ý bảo hắn thả tay đang khóa cổ mình ra. Dịch Nguyên hơi đơ người trong chốc lát rồi buông ra. Cậu hạ giọng, cẩn thận nói:

"Giám đốc Dịch, ban nãy anh làm tôi sợ, càng sợ sẽ có người nhìn thấy... cho nên mới nói thế."

Dịch Nguyên im lặng nhíu mày, tay đang nắm tóc Lâm Minh Viễn hơi thả lỏng. Cậu vừa âm thầm thở phào thì hắn đột ngột giật mạnh tóc cậu một cái, ép cậu ngửa đầu lên cao hơn. Lâm Minh Viễn cảm giác cứ tiếp tục để hắn nắm giật thế này, tóc cậu sẽ bị hắn giật trụi mất. Lúc này cậu nghe thấy hắn cười nhạt, trở về với thái độ không rõ vui buồn kia:

"Cho nên mới nói thế? Cậu Minh Viễn lươn lẹo thật đấy."

Lâm Minh Viễn căng thẳng trong lòng, ngoài mặt bình tĩnh giải thích: "Trước giờ tôi chưa từng tiếp xúc thân mật với ai như thế cả, giám đốc Dịch đột nhiên hôn tôi, tôi có thể không sợ sao?"

Dịch Nguyên hơi khựng lại chốc lát rồi thả tay ra, chuyển thành câu cổ cậu kéo cậu dựa sát vào người mình. Hắn nghiêng đầu gác cằm lên vai cậu, híp mắt tỏ vẻ hứng thú: "Ý cậu là trước giờ chưa từng hôn ai? Còn trinh?"

Trinh cái đầu anh.

Anh mới còn trinh!



Lông mày Lâm Minh Viễn giật giật, vừa bực mình vừa xấu hổ. Cậu điều chỉnh lại tư thế, ngồi ngay ngắn xong mới nói: "Cho nên, mong giám đốc Dịch hãy nhẹ nhàng với tôi một chút."

Dịch Nguyên nhìn cậu chốc lát, rồi cúi đầu dùng tay chống trán cười cười, cười đến mức làm Lâm Minh Viễn nổi da gà. Lúc này hắn bỗng dưng ngừng cười, bất thình lình ngước gương mặt tuấn mỹ lồ lộ nét ngông cuồng lên, nhếch miệng tạo thành một nụ cười chẳng rõ hàm ý. Hắn khép mở đôi môi mỏng đẹp đẽ, giọng điệu thốt ra lại vô cùng ngang ngược:

"Không thích đấy."

Dứt lời, hắn túm gáy kéo Lâm Minh Viễn về phía mình, một lần nữa dán môi lên.

Nụ hôn này còn mãnh liệt hơn nụ hôn trước, nếu không phải nói là phóng đãng. Lần này dù Lâm Minh Viễn vẫn bị hành động bất ngờ không lường trước được của hắn làm giật mình, tim đập thình thịch muốn vọt ra khỏi cuống họng. Song cậu nhanh chóng lấy lại bĩnh tĩnh, tự ép bản thân nhắm mắt thuận theo sự dẫn dắt của Dịch Nguyên, vì cậu không muốn chọc giận hắn như ban nãy nữa.

Dù sao cũng đều là đàn ông, thậm chí ngày nào đó cậu và hắn có làm đến bước cuối cùng cũng không lo để lại hậu quả gì giống như phụ nữ, chỉ cần dùng biện pháp an toàn tránh lây bệnh tình dục là được. Cậu biết một khi đã quyết định đi trên con đường này, làm loại việc này thì phải nhanh học cách thích nghi với nó. Thế nhưng cảm giác rối rắm không quen, mất tự nhiên và cả một chút giãy giụa khó nói trong cậu là thật.

Lâm Minh Viễn từng cảm nắng một bạn học nam, nhưng bởi vì tính hướng của mình nên cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng không dám nói ra. Suốt quãng thời gian đó là hoảng loạn, là đấu tranh, là tội lỗi, đồng thời cũng rất sợ hãi. Sợ nhỡ đâu có người biết được mình sẽ bị kỳ thị, bị cười nhạo, bị mọi người xem là thằng ẻo lả biến thái. Sợ người bạn kia biết được sẽ ghê tởm mình, bởi vì đối phương là... Trai thẳng.

Cậu càng sợ nếu gia đình biết được sẽ như thế nào. Đặc biệt là em trai còn nhỏ, liệu có bị bạn bè cùng lớp và hàng xóm láng giềng bắt nạt, chế nhạo vì có anh trai là người đồng tính hay không. Muôn vàn nỗi sợ chẳng nói thành lời càng chẳng thể giãi bày cùng ai. Chỉ vừa nghĩ tới thôi đã thấy sợ đến đổ mồ hôi lạnh rồi.

Lâm Minh Viễn nằm mơ cũng không ngờ rằng, có một ngày mình sẽ thật sự phát sinh quan hệ với đàn ông. Hơn nữa, lại còn là một người đàn ông mới quen, ưu tú từ gia thế cho tới ngoại hình. Bởi vì địa vị cao cùng gia đình chống lưng, mọi người dù bất mãn hay ghê tởm cũng không dám hó hé gì ở trước mặt. Dịch Nguyên có thể thoải mái bung xõa tính hướng mà chẳng cần kiêng dè bất cứ ai. Cậu thật sự ngưỡng mộ điểm này ở hắn, chí ít cũng được sống thật với bản thân mình.

Không hiểu sao lúc này Lâm Minh Viễn bất chợt nảy sinh ra ý nghĩ muốn trút bỏ nỗi sợ hãi đeo bám cậu dai dẳng suốt bấy lâu nay. Muốn phá vỡ bức tường vô hình kia, muốn giãy giụa phản kháng điều gì đó. Muốn được một lần sống thật với bản thân mà không cần phải nhìn sắc mặt người khác...

Muốn được giải thoát.

Lâm Minh Viễn siết lấy eo Dịch Nguyên, học theo cách hắn hôn mình mà điên cuồng đáp lại. Cậu không còn quá ngại ngùng cố kìm nén hơi thở nữa, cứ thế đảo khách thành chủ ngậm mút môi hắn. Bàn tay đang dè dặt đặt hờ lên chiếc eo nhỏ bắt đầu từ từ di chuyển lên trên.

Dịch Nguyên được đối phương nhiệt tình đáp trả, nhanh chóng trở nên hưng phấn dán sát vào Lâm Minh Viễn. Đầu lưỡi không chịu an phận ngang nhiên luồn vào miệng cậu, hung hăng đánh chiếm thành trì bên trong. Cả người Lâm Minh Viễn run lên, chẳng biết là vì bất ngờ hay vì kích thích bởi cảm giác mới lạ mà Dịch Nguyên mang đến.

Cũng may là trước đó cậu đã đánh răng tắm rửa sạch sẽ để chuẩn bị đi ngủ, rồi mới bị người đàn bà kia gọi điện lôi ra nói chuyện. Nếu không thì trải nghiệm của nụ hôn này có lẽ sẽ không để lại ấn tượng tốt đẹp cho cả hai.

Hương thơm nước hoa trên người hắn rất dễ chịu, hơi thở còn vương mùi thuốc lá thoang thoảng giờ đây mang đến cảm giác gì đó rất gợi cảm. Đương nhiên Dịch Nguyên cũng ngửi được mùi kem đánh răng vị dâu như trẻ em mẫu giáo của cậu, hắn đột nhiên mắc cười, nhưng mà phải cố nhịn để không phá hỏng bầu không khí.

Trong khoang miệng phút chốc toàn là hơi thở nặng nề tràn đầy dục vọng chinh phạt của đối phương. Hai đầu lưỡi mềm mại ướt át tựa như hai con rắn quấn lấy nhau. Cậu và hắn từ một nụ hôn sâu nồng cháy, chẳng biết tự lúc nào dần dần chuyển thành ngầm tranh đấu kịch liệt. Ai cũng không chịu thua ai, tạo thành một cuộc đọ sức không phân cao thấp.

Dịch Nguyên ỷ vào kinh nghiệm lão luyện nhiều năm của mình mà liên tục lật ngược tình thế. Hết cắn nhẹ lên lưỡi Lâm Minh Viễn khiến cậu rụt về, rồi nhanh chóng nắm quyền chủ động tấn công ngậm lấy lưỡi cậu kéo ra, nhịp nhàng mút mát. Lâm Minh Viễn cũng không chịu thua, ỷ vào khả năng học hỏi cực nhanh của mình mà đáp trả hắn y như vậy. Có vẻ nên gọi con thỏ mỏ hỗn này là cái máy photocopy thì hợp hơn.

Tiếng quần áo ma sát vào nhau, cùng với âm thanh hôn môi chùn chụt ướt át không biết xấu hổ. Đối phương lại thuộc dạng sành sỏi kinh nghiệm đầy mình, hắn liên tục thay đổi góc độ hôn. Hơi thở nồng đậm dục vọng không ngừng xâm chiếm trong khoang miệng cậu. Ngón tay Dịch Nguyên mân mê gáy cậu như lướt trên phím đàn, lưu lại từng giai điệu rung động lòng người trên da thịt. Lâm Minh Viễn mơ màng bị hắn dẫn dụ chìm vào biển dục lúc nào không hay.

Cậu không ngừng ve vuốt tấm lưng rắn chắc của đối phương theo bản năng, cảm nhận được đường cong cơ bắp nam tính gợi cảm. Từng làn hơi ấm cháy râm ran, tựa như ngọn lửa than hồng tỏa ra từ cơ thể Dịch Nguyên dần dần lan sang cậu.

Bị sự chủ động tích cực nhưng có phần trúc trắc của Lâm Minh Viễn kích thích dục vọng tăng vọt. Bàn tay Dịch Nguyên càng phóng đãng, dời xuống bóp lấy bờ mông căng đầy ẩn bên dưới lớp quần thể thao mỏng nhẹ của cậu. Cho đến khi đôi bàn tay kia chuyển ra phía trước suồng sã xoa nắn hạ thân, khiến thứ ở giữa hai chân cậu nhanh chóng phồng to lên thành một túp lều. Lúc này cậu mới giật nảy, bừng tỉnh khẽ đẩy hắn ra, nghiêng người lùi lại thoát khỏi nụ hôn sâu.

Hai tai Lâm Minh Viễn liền ửng đỏ đến gần như nhỏ máu. Cậu thở dốc, ngượng ngùng bối rối rũ mắt liếc nhìn chỗ khác mà không dám nhìn thẳng hắn. Phản ứng ngây ngô dễ xấu hổ này cứ như trai tơ chưa từng có kinh nghiệm vậy.

Hoặc cũng có thể da mặt cậu ta mỏng thôi. Tuy nhiên nhìn ánh mắt và phản ứng thật sự không giống với dạng chơi bời sành sỏi ngoài kia. Dịch Nguyên luồng tay vào quần Lâm Minh Viễn, định nắm lấy vật đã cương cứng bên trong. Thế nhưng cậu nhanh chóng phản ứng lại, túm chặt lấy cổ tay hắn không cho hắn tiếp tục làm càn. Mà càng như thế hắn lại càng muốn chạm vào.

Con người Dịch Nguyên một khi đã muốn làm gì thì phải làm cho bằng được. Sau một hồi giằng co, nửa dụ dỗ nửa ép buộc ngắn ngủi. Cuối cùng hắn cũng chạm vào được "bí mật" của Lâm Minh Viễn.

Bị lòng bàn tay to lớn phủ một lớp chai mỏng nắm lấy, cậu như bị điểm huyệt, cơ thể cứng đờ căng thẳng không nhúc nhích. Mà Dịch Nguyên đồng thời cũng khựng lại, không tiếp tục làm thêm động tác gì nữa.

Bởi vì "bí mật" của Lâm Minh Viễn quá lớn.

Sau khi biết được "bí mật" của cậu, hắn liền mất hứng.

Dịch Nguyên thích đối phương phải có kích thước nho nhỏ. Gu của hắn là kiểu con trai nhỏ nhắn trắng trẻo, dáng người mảnh mai mềm mại, mặt mày xinh đẹp tinh xảo như con gái. Mặc dù của Hoa Phong Nhã rất to, dáng người cũng cao ráo có cơ bắp săn chắc, khuôn mặt tuy vô cùng đẹp cơ mà đó là kiểu nam tính, đến cả khí chất cũng lấn át người khác. Nhưng bởi vì đó là Hoa Phong Nhã cho nên hắn mới thích.

Tiếc rằng đây không phải Hoa Phong Nhã của hắn.

Đang lên tinh thần được chốc lát lại bị cụt hứng giữa chừng, đúng là còn khiến hắn khó chịu hơn trước đó nữa. Hắn nhíu mày rút tay ra, lại túm lấy cổ tay Lâm Minh Viễn đặt lên đũng quần đang căng phồng của mình, trầm giọng ra lệnh:

"Trước, dùng tay làm cho tôi đi." Dù sao cậu ta có vẻ như không biết gì thật, nếu vừa bắt đầu đã bắt dùng miệng có khi cạp đứt của hắn mất. Hôm nay hắn chỉ muốn được thoải mái để tạm thời quên đi chuyện kia thôi, không muốn rước thêm bực vào người.

Lâm Minh Viễn trộm thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngập ngừng kéo khóa quần Dịch Nguyên, lấy ra.

Cái thứ khủng bố đang dựng đứng cương cứng kia giống như đang tức giận vậy, nổi hết cả gân lên. Cậu phát hiện hắn chỉ ngắn hơn cậu một chút xíu mà thôi, kích cỡ thật sự chẳng chênh lệch là bao.

Nghĩ đến đây Lâm Minh Viễn thấy hơi xấu hổ, tự dưng khi không lại đi so kích thước với người khác, cái tật xấu này ở đâu ra vậy!!!

Bình tĩnh lại nào tôi ơi!

Dường như biết cậu đang nghĩ gì, Dịch Nguyên ghé môi vào lỗ tai cậu, thì thầm: "To không?"



Lời này của hắn đúng là không biết xấu hổ, thật là quá sức chịu đựng của Lâm Minh Viễn. Cậu đỏ mặt quẫn bách đến mức cả gan trừng hắn một cái, không thèm trả lời. Dịch Nguyên thích thú với phản ứng này của cậu, cười cười bảo: "Còn có gân n..."

Lời chưa nói hết đã bị Lâm Minh Viễn dùng môi chặn lại. Cảm nhận được cái miệng gợi đòn kia vẫn còn đang cong lên hì hì cười nhạo, cậu bèn cắn nhẹ lên môi hắn một cái tỏ thái độ.

Lâm Minh Viễn vô cùng ngượng ngùng, trước giờ chỉ tự làm cho mình chứ chưa từng làm cho người khác kiểu này. Lúc chạm vào, nhiệt độ nóng bỏng từ thứ đó khiến cho cậu rùng mình, chẳng biết là căng thẳng hay là hưng phấn nữa. Cậu cố gắng áp chế sự xấu hổ xuống, nhắm mắt tưởng tượng làm cho mình như thế nào thì làm cho hắn như thế ấy.

Cậu bắt đầu cử động tay, nhẹ nhàng xoa nắn, vuốt lên vuốt xuống. Lòng ban tay thỉnh thoảng bao bọc lấy phần đầu khấc, bộ phận này cực kỳ nhạy cảm, muốn hắn nhanh ra thì chỉ cần tập trung tấn công bộ phận này nhiều vào là được.

Quả nhiên mỗi lần kích thích chỗ đó, hơi thở của Dịch Nguyên ngày một trở nên nặng nề hơn. Vật bên dưới cũng rất hưng phấn giật giật vài cái. Mà kỳ lạ là rõ ràng cậu tuốt cho hắn, nhưng bản thân cậu lại có phản ứng dữ dội hơn cả khi tự tuốt một mình trong phòng.

Chỗ đó căng ra như muốn nổ tung, cậu cực kỳ muốn ve vuốt để làm dịu lại sự bức rức bên trong mình. Thế nhưng làm vậy quá kỳ quái, vừa tuốt cho người ta vừa tự tuốt của mình. Giống như đang dùng Dịch Nguyên ở trước mặt để thủ dâm vậy, quá biến thái. Không thể chấp nhận nổi!

Lâm Minh Viễn cố lờ đi bản thân, tập trung để làm cho Dịch Nguyên ra. Tay không ngừng xoa nắn lên xuống, lúc nhanh lúc chậm. Dịch Nguyên dần không tập trung hôn được nữa, cuối cùng chỉ hé môi nhíu mày thở dốc. Hắn gục đầu vào hõm vai cậu mà rên rỉ đứt quãng, âm thanh trầm khàn này chân thật và kích thích còn hơn cả phim xiếc, khiến toàn thân cậu tê dại muốn nhũn ra.

Đợi đến khi hắn rùng mình, bắn tùm lum đầy trên tay cậu, cậu ngừng một lát rồi tiếp tục tuốt nhanh thêm chốc nữa. Lúc mới bắn ra cũng là lúc chỗ đó nhạy cảm nhất, cậu đột ngột tuốt nhanh như vậy, khiến hắn không khống chế được mà co giật liên tục mấy cái, bắn hết tinh dịch cuối cùng ra ngoài mới coi như xong.

Nghỉ ngơi chốc lát, Dịch Nguyên chỉnh lại quần áo, vẻ mặt không rõ vui hay giận, hắn cong khóe miệng cười cười mà ánh mắt lạnh tanh: "Không ngờ nha thỏ con, chưa từng hôn môi lần nào mà quay tay nghệ cả củ đấy. Suýt chút nữa là tôi lại bị cậu lừa rồi."

"Lại" - trọng điểm là đây.

Ý hắn hẳn là chỉ trong lần đầu gặp mặt mà dám dùng trò khôn vặt lừa hắn những hai lần, thật đúng là chán sống rồi.

Lâm Minh Viễn đi làm sớm, từng phải làm đủ loại công việc gặp qua nhiều loại chủ và khách hàng, nên cũng luyện được cách nhìn sắc mặt đoán ý người khác. Cậu không dám nói mình hiểu rõ Dịch Nguyên, dù sao đây cũng là lần đầu tiếp xúc với hắn. Hơn nữa, ban nãy không biết đạp phải mìn làm hắn nổi giận, cũng coi như là rút kinh nghiệm. Đã lừa hắn một lần thì không được tái phạm lần hai. Bây giờ cậu đã bán mình cho tư bản rồi, việc lấy lòng hắn cũng nằm trong nhiệm vụ cần phải làm, tận tâm với chức nghiệp là một trong số những nguyên tắc sống của cậu.

Có điều, vấn đề nhạy cảm này nói ra quả thật rất xấu hổ, nhưng với người như hắn nếu không thẳng thắng thành thật một chút thì sẽ gặp phiền phức lớn. Lâm Minh Viễn vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, nhưng hai lỗ tai đã hơi ửng đỏ lên. Cậu cụp mắt rút thêm một tờ khăn giấy lau tay lần thứ hai, từ tốn trả lời:

"Không lừa giám đốc Dịch, đây đúng là nụ hôn đầu..."

Dịch Nguyên nắm cằm cậu, ngắt lời: "Tôi không tin, biết đâu chỉ có kỹ thuật hôn của cậu Minh Viễn là kém?"

Ôi cáu đến gọi thẳng tên mình luôn cơ.

Lâm Minh Viễn nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra: "Tôi đã thành niên rồi nên cũng phải biết thế nào là thẩm du chứ. Một thằng con trai độc thân lâu ngày quay tay giỏi thì có gì lạ đâu. Chẳng lẽ giám đốc Dịch chưa từng tự xử à?" Ngừng một chút, cậu nói thêm, "Tuy nhiên, tôi rất vui khi kỹ thuật của mình khiến giám đốc Dịch hài lòng và đánh giá cao."

Dịch Nguyên nhìn ra được, rằng Lâm Minh Viễn rõ ràng không quen mấy loại tiếp xúc thân mật thế này, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, không mặn không nhạt lấy lòng hắn. Cái kiểu đó không khiến người khác cảm thấy vồ vập giả tạo, nhưng cũng chẳng quá lạnh nhạt đến mất tự nhiên. Ngược lại khiến hắn cảm thấy rất... hưởng thụ.

Tuy nhiên, cái miệng xinh này tương lai cũng dữ dằn lắm chứ không vừa. Thứ khiến Dịch Nguyên càng thêm hứng thú với Lâm Minh Viễn bây giờ có lẽ là phản ứng của cậu. Dùng cái mặt đỏ lựng vì xấu hổ kia, bình tĩnh nói ra những câu không biết xấu hổ để che giấu cảm xúc thật của bản thân. Thỉnh thoảng đem ra giải trí cũng không tệ.

Dịch Nguyên gác tay lên bàn điều khiển chắn ngang giữa hai người, chống cằm nhướng mày: "Ồ, vậy chẳng phải cậu chính là kiểu không thầy tự giỏi à? Tôi có chút mong chờ lần sau rồi đấy."

Dịch Nguyên nâng tay kia lên nghịch lọn tóc mềm mại vén sau tai Lâm Minh Viễn, cười cười: "Cơ mà nếu nói về tự sướng thì tôi đây chưa từng phải nhọc lòng vất vả như vậy. Trước giờ toàn là người khác vểnh mông hầu hạ, hoặc là dùng cái miệng nhỏ xinh như này..." Hắn chuyển sang dùng ngón cái mân mê môi dưới của Lâm Minh Viễn, ghé vào tai cậu thì thầm, "Mút ciu cho tôi."

Đính chính nhé anh bạn, miệng tôi không nhỏ.

Khoe ciu bự thì nói thẳng con mịa nó đi!

Dĩ nhiên Lâm Minh Viễn cũng biết, câu đó là đang nói cậu. Ý hắn chính là: Mặc kệ cậu 0 hay 1, sau này cậu phải vểnh cái mông lên hầu hạ tôi, còn phải há to cái miệng mút ciu cho tôi.

Lông mày Lâm Minh Viễn giật giật. Cái tên đàn ông này nói chuyện càng lúc càng trắng trợn. Mặt cậu nóng ran vì ngượng, song bề ngoài vẫn tỉnh bơ không đáp. Mắt liếc sang chỗ khác, căn bản là không dám nhìn thẳng hắn. Đương nhiên Dịch Nguyên nhận ra sự quẫn bách của cậu, hài lòng thưởng thức gò má ửng đỏ kia. Hắn đắc ý nhấn nút đề xe chuẩn bị lái đi.

"Nhà cậu hướng nào, tôi đưa cậu về."

Lâm Minh Viễn vừa cúi đầu thắt dây an toàn vừa trả lời: "Quẹo trái chạy lên một đoạn là tới rồi."

Không biết có phải là do loại xe gầm thấp hay sao mà lúc xe chạy không được êm cho lắm, còn chẳng bằng đi xe buýt. Nhưng tiếng bô xe rất to, lúc lái xe chạy đi thật sự rất ngầu, thích hợp cho những ai đam mê tốc độ muốn tìm kích thích.

Dịch Nguyên chồm tới giúp cậu tháo dây an toàn, cơ thể hai người dán sát lại gần nhau, giam cậu vào cái ôm như có như không. Mùi nước hoa và mùi thuốc lá thoang thoảng tỏa ra từ hắn khiến cậu hơi căng thẳng.

"Lâm Minh Viễn, từ bây giờ cậu là của tôi."

Lâm Minh Viễn cụp mắt không đáp.

"Dịch Nguyên tôi đảm bảo với cậu, đừng nói là ở thành phố Nam Dương này, bất kể là ở đâu, cậu gặp chuyện chỉ cần gọi tên tôi, tất cả sẽ được giải quyết hết. Có tôi chống lưng sẽ không ai dám đụng vào cậu, thích làm gì thì cứ làm. Tôi sẽ là ô dù cho cậu, ngoại trừ tôi, cậu không cần phải cúi đầu với ai hết." Dứt lời, hắn thơm lên má cậu một cái.

Lâm Minh Viễn như nhận mệnh, im lặng nghe hắn nói. Cậu siết chặt lòng bàn tay, rồi như hạ quyết tâm, nhắm mắt đón nhận nụ hôn mờ ám này. Trong lòng nặng nề trái ngược với vẻ hờ hững bên ngoài. Cậu chủ động nắm lấy tay Dịch Nguyên, ngón tay khe khẽ gãi gãi vào lòng bàn tay hắn, rồi ghé vào tai hắn thì thầm: "Vậy từ giờ trở đi phải nhờ giám đốc Dịch chiếu cố nhiều hơn rồi." Đoạn, cậu thơm đáp lại lên má hắn một cái.

"Chụt."
Chương trước Chương tiếp