Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 19: Đệ tử tiên môn (2)



Biên: nvm1997

Cho đến giữa trưa, Tôn quản sự phái người đến gọi Phương Nguyên đi ăn cơm, hắn còn đang ôm một quyển sách xem không biết mệt mỏi.

Bình thường Phương Nguyên cùng những đệ tử tạp dịch đều ăn ở Linh Thiện Đường, nhưng hôm nay do công việc bên trong Tàng Kinh Điện còn chưa xong, đi tới đi lui tất nhiên là phiền toái, mọi người đều lưu tại Tiểu Trúc Phong, Tôn quản sự đã cho người đưa cơm canh tới, ngồi vây quanh một tảng đá xanh lớn trong rừng trúc ăn vài thứ đơn giản, sau đó còn phải trở lại Tàng Kinh Điện tiếp tục công việc.

Nghĩ đến việc từ sáng tới trưa đọc qua mấy cuốn sách hay, tâm tình Phương Nguyên rất tốt, ăn cơm đều ăn nhiều hơn một chén.

"Ơ, đây không phải Phương sư huynh chứ?"

Cũng trong lúc ăn cơm, chợt nghe được một tiếng cười vang lên gần bên cạnh mình.

Phương Nguyên có chút kinh ngạc vừa quay đầu lại thì thấy ở đình nghỉ mát bên cạnh cách đó không xa có mấy vị nam nữ ai cũng đều tuấn tú kiều mị, nhìn quần áo cách ăn mặc đều là đệ tử tiên môn, mà người nói chuyện là một nam tử đứng bên cạnh đám người, ăn mặc áo bào màu hồng, vác trên lưng một thanh trường kiếm mang phong cách cổ xưa, thoạt nhìn khí chất có vài phần xuất trần, không phải là Chu Thanh Việt đồng môn của hắn ở Thái Nhạc thành thì là ai?

Thấy người này, Phương Nguyên cũng lập tức giật mình, buông bát đũa trong tay xuống!

Ngày hôm qua hắn ở ngọn núi này nhìn thấy Chu Thanh Việt, cũng không muốn chạm mặt cùng người này. Không nghĩ giờ này lại đụng phải hắn!

Mấy vị đệ tử tạp dịch thấy có đệ tử tiên môn chủ động nói chuyện cùng Phương Nguyên, đều khẽ giật mình, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, mà mấy vị đồng môn bên cạnh Chu Thanh Việt thấy thế cũng có chút tò mò hỏi: "Chu sư đệ, ngươi quen biết vị đệ tử tạp dịch này à?"

Chu Thanh cười nói: "Đâu chỉ quen biết không, các ngươi chắc hẳn không biết, chứ ta thì biết rõ hắn trong lòng bàn tay? Hắn là Phương Nguyên tiếng tăm lừng lẫy, người ta vốn đứng đầu Tiên Bảng kỳ thi tiên môn cuối năm của Tiên Tử đường lần này, chỉ tiếc một môn Đạo Nguyên Thực Giải bị thủ tiêu mất rồi, haha..."

Tiếng cười kia thật sự nghe có chút chói tai, Phương Nguyên mơ hồ muốn đem chén cháo trong tay che đi xúc động trên mặt hắn.

"Thì ra là hắn?"

Những đệ tử tiên môn này nghe vậy, sắc mặt từng người một đều khác nhau.

Bọn hắn lúc đầu cũng không xa lạ gì đối với Phương Nguyên, Phương Nguyên được công nhận đứng đầu Tiên bảng, nói cách khác những người bọn hắn này đều từng bị Phương Nguyên đánh bại trong khảo hạch. Nghĩ đến đây từng là thủ khoa mà hôm nay lại ăn mặc trang phục tạp dịch xuất hiện ở trước mặt mình, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên cũng trở nên phức tạp. Có người mang vẻ cười nhạo, có người xem kỹ Phương Nguyên từ trên xuống dưới.

"Nhắc chuyện cũ làm gì, hết thảy cũng qua rồi!"

Những ánh mắt này khiến cho Phương Nguyên cảm thấy không vui, cũng không muốn nói nhiều lời, đứng lên đáp lễ qua loa.

"Ha ha, quả thật không tệ, Phương sư huynh ngươi xem bộ quần áo tạp dịch này ngươi mặc rất vừa vặn nha..."

Chu Thanh Việt cười lớn, nhìn trái phải chung quanh rất là tự đắc.

"Ngươi chính là Phương Nguyên?"

Nhưng vào lúc này, bên trong đám đệ tử tiên môn có một người mặt quần trắng, tầm mười lăm mười sáu tuổi, khí chất xuất chúng, là một nữ tử mang bộ dáng động lòng người mang chút vẻ kinh ngạc đi tới, nhẹ nhàng thi lễ giống như cảm thấy hết sức hứng thú, nhìn Phương Nguyên cười nói: "Ta trước kia nghe qua tên của ngươi, có một lần đi ngang qua Thái Nhạc thành còn muốn tiếp kiến ngươi. Không nghĩ tới lại gặp nhau ở chỗ này!"

"Tiểu Kiều sư muội, ngươi..."

Chu Thanh Việt hiển nhiên không nghĩ tới cô gái này lần đầu gặp Phương Nguyên mà lại khách khí như thế, có chút không hiểu mở miệng.

Thế nhưng Tiểu Kiều sư muội lại không để ý tới hắn, cười dịu dàng nhìn Phương Nguyên nói: "Phương sư huynh, ta đã nghe nói qua chuyện của huynh, đó là vận mệnh bất công, chẳng trách được ngươi, tiểu muội thập phần kính nể học thức của ngươi, chẳng biết huynh có thể đến đình nghỉ mát một lát có được không?"

Nghe xong lời ấy, mấy vị đệ tử tiên môn khác cũng đều hơi ngẩn ra, không biết vì sao Tiểu Kiều sư muội lại chủ động mời tên này.

Phương Nguyên quay đầu nhìn nàng một cái, cũng không biết đến tột cùng ý tứ của nữ tử xinh đẹp này là thật tình hay là giống như người khác châm chọc khiêu khích hắn, nhưng hắn không muốn có quá nhiều qua lại cùng những đệ tử tiên môn này, liền lắc đầu, nói: "Ta nào có học thức gì, Đạo Nguyên Chân Giải đều là giả dối, vậy một bụng văn chương của ta tự nhiên cũng là hàng giả rồi, không quấy rầy mấy vị sư huynh thanh tu nữa, ta còn có chút việc phải làm!"

Nói xong hắn ôm quyền, quay người hướng rừng bước đi ra ngoài.

"Ha ha, Phương sư huynh trước kia vênh váo hung hăng, vì sao hôm nay vừa thấy vào ta tựa như chuột thấy mèo vậy?"

Chu Thanh Việt đứng ở một bên nhìn thấy, trên mặt lộ ra bộ dáng tươi cười, cố ý khoe khoang, hướng mặt đất lấy tay vồ một trảo, giữa năm ngón tay lượn lờ Thanh Khí, một mảnh lá khô trên mặt đất bay lên, giống như mũi tên rời cung bay ra ngoài.

"Vèo" một tiếng, lá khô kia đánh vào trên đầu Phương Nguyên, hóa thành từng mảnh vỡ bay đầy đất.

Bước chân của Phương Nguyên lập tức ngừng lại.
Chương trước Chương tiếp