Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 28: Cao thủ trận pháp (1)
Biên: nvm1997
“Tại tiên môn của chúng ta, việc nhận nhiệm vụ được gọi là nhận phù chiếu. Có phù chiếu trong tay là có tư cách làm nhiệm vụ kiếm thù lao. Nếu làm tốt thì lần sau có công việc tương tự người ta sẽ thông báo để ngươi đến nhận. Nhiệm vụ này của Linh Dược Giám có số lượng nhiều nhất nhưng thù lao thấp nhất, rất phù hợp với ngươi. Còn các nhiệm vụ khác thù lao cao ngất ngưởng nhưng đệ tử tạp dịch không làm được.”
Ngồi trên chiếc Mộc Diên rách rưới của Tôn quản sự, hai người từ từ bay đến đỉnh Ngọc Phong trên núi Thanh Lô.
Phương Nguyên bắt đầu quan sát bốn phía, thấy rằng ở đây có một tòa cung điện to lớn mang phong cách cổ xưa, xung quanh ngập tràn mùi thuốc nhàn nhạt, đệ tử tạp dịch vào ra tấp nập, thỉnh thoảng còn có đệ tử tiên môn ngự kiếm bay qua. Trong khung cảnh bận rộn này, ở dưới gốc cây tùng trước cửa cung điện, có một ông lão đầu bạc và một nữ tử mặc váy đỏ đang nhàn nhã đánh cờ, thoạt trông rất văn nhã.
“Vị kia chính là tổng quản Linh Dược Giám.”
Tôn quản sự vừa điều khiển Mộc Diên từ từ hạ xuống vừa nói với Phương Nguyên.
Phương Nguyên quan sát ông lão đầu bạc, cảm khái nói: “Quả nhiên nhìn tiên phong đạo cốt, phiêu nhiên xuất trần”.
Tôn quản sự nhếch miệng: “Ta đang nói đến nữ tử váy đỏ kia!”
Phương Nguyên bất ngờ: “Còn trẻ như vậy đã làm tổng quản?”
Tôn quản sự hạ thấp thanh âm nói: “Nàng tên là Lăng Hồng Ba, tuổi còn nhỏ nhưng rất có bối cảnh. Có người đồn rằng nàng là con gái tư sinh của một đại nhân vật trong tiên môn. Nàng này tính tình nóng nảy, sử dụng binh khí là một cây roi Xà Mãng rất lợi hại, ngươi chú ý đừng đắc tội nàng.”
“Đến đâu thì đến, dù sao nếu làm ở đây cũng sẽ phải tiếp xúc với quả ớt nhỏ này.” Phương Nguyên trấn tĩnh lại, nhanh chân đi về phía cung điện.
“Ha ha, kính chào Lăng tổng quản, lâu ngày không gặp, khả năng đánh cờ của Lăng tổng quản lại càng cao thâm.”
Tôn quản sự mang vẻ mặt rạng rỡ vái chào nàng thật sâu.
Lăng Hồng Ba thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, vẫn nhìn chằm chằm bàn cờ, lạnh nhạt nói: “Tên đàn bà, ngươi đến tìm ta làm gì?”
Nghe cách xưng hô như thế, Tôn quản sự có hơi xấu hổ.
Phương Nguyên cũng ngẩn ngơ, thầm nghĩ: “Tôn quản sự rõ ràng là nam, sao lại gọi là tên đàn bà?
Nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại Tôn quản sự, liền bừng tỉnh: “Đặt tên rất chuẩn!”
“Ha ha, Lăng tổng quản trước đó từng bảo ta tìm mấy người làm việc, những lời này ta luôn ghi nhớ. Hiện giờ phát hiện được có nhân tài phù hợp liền tiến cử đến chỗ của Lăng tổng quản. Đây là Phương Nguyên, sư đệ của ta.”
Tôn quản sự đang định đẩy Phương Nguyên lên trước ra mắt thì Lăng Hồng Ba xua tay: “Chờ một chút!”
Tôn quả sự ngẩn ngơ, còn Lăng Hồng Ba thì nhìn chằm chằm vào bàn cờ, sau một lúc lâu mới đi một nước, sau đó thở nhẹ, ngẩng đầu lên đánh giá Phương Nguyên, rồi sắc mặt trầm xuống, cười lạnh nói: “Tên đàn bà, ngươi muốn đùa giỡn ta sao? Một tên phế vật Luyện Khí tầng một thì làm được cái gì?
Tôn quản sự hơi xấu hổ, vội vàng phân bua: “Phương sư đệ dù chỉ là Luyện Khí tầng một, nhưng mà..”
Lời còn chưa nói hết, cổ đã rụt lại.
Một tiếng “vút” vang lên, bóng của cây roi màu đỏ bay qua đầu bọn họ, quất vào một tảng đá xanh lớn ở đằng sau. Tảng đó to bằng cái thớt vỡ vụn, mảnh vỡ văng tung tóe. Lăng Hồng Ba thu lại cây roi, cảnh cáo: “Còn dám làm phiền ta đánh cờ thì ta sẽ đánh vào đầu ngươi.”
Tôn quản sự đành bó tay, vội vàng kéo tay áo của Phương Nguyên: “Đi thôi, quả ớt nhỏ này không dễ chọc.”
Phương Nguyên không ngờ lần khởi đầu này lại gian nan như thế. Quả ớt nhỏ này thậm chí không cần thử mà đã trực tiếp cự tuyệt hắn. Thế nhưng khi Tôn quản sự kéo hắn rời đi thì hắn không chịu, vẫn đứng thẳng ở ngoài điện, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng.
Tôn quản sự không rõ hắn định làm gì, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi vì lo lắng.
Quả ớt nhỏ kia cũng nhận ra hắn đang nhìn, nhưng không để ý tới, sau khi đánh thêm mấy nước cờ, nàng điều khiển một quân cờ Kiếm Sư chuẩn bị tấn công quân cờ Trận Sư của đối thủ, đắc ý hô to: “Chiếu tướng!” Thấy ông lão mặt buồn rầu, nàng rất hài lòng, sau đó xoay người hỏi Phương Nguyên:
“Ngươi muốn làm gì, bản cô nương không thu nhận ngươi, chẳng lẽ ngươi không phục?”
Phương Nguyên dù cảm nhận được sát khí mãnh liệt từ ánh mắt của nàng nhưng vẫn thản nhiên nói: “Đúng! Ta không phục.”
Tôn quản sự sợ hãi, dùng sức lôi Phương Nguyên đi: “Đi mau, đừng cãi nhau với nàng.”
“A?”
Quả ớt nhỏ cười lạnh, nhấc cây roi trong tay lên: “Thế thì ta sẽ...”
Hiển nhiên nàng đang định quất roi vào đầu của Phương Nguyên. Phương Nguyên chợt hít một hơi thật sâu, bước thẳng về phía cạnh người ông lão tóc bạc, đưa tay di chuyển một quân cờ Pháp Sư rồi cười nói: “Ngươi vẫn còn chưa thắng được đâu!”
“A?”
Nhìn nước cờ này, Tôn quản sự cùng quả ớt nhỏ ngơ ngác.
Còn sắc mặt ông lão áo trắng chuyển từ kinh ngạc sang vui mừng, nhìn kĩ lại bàn cờ rồi cười to:
“Tuyệt diệu! Tiểu Hồng, Pháp Sư mà di chuyển, Kiếm Sư của ngươi sẽ bị kiềm chế, đừng nói là chiếu tướng ta, ngược lại ta mới là người sắp chiếu tướng ngươi đấy!”
“Ngươi cũng biết đánh cờ à?”
Quả ớt nhỏ nhìn lại bàn cờ rồi lại nhìn Phương Nguyên, sắc mặt khó chịu nhưng không nổi giận.
Phương Nguyên cười: “Lúc ở Tiên Tử đường từng được thầy dạy!”
Quả ớt nhỏ hừ lạnh: “Học được bao lâu rồi?”
Phương Nguyên cẩn thận nghĩ: “Một năm!”
“Tại tiên môn của chúng ta, việc nhận nhiệm vụ được gọi là nhận phù chiếu. Có phù chiếu trong tay là có tư cách làm nhiệm vụ kiếm thù lao. Nếu làm tốt thì lần sau có công việc tương tự người ta sẽ thông báo để ngươi đến nhận. Nhiệm vụ này của Linh Dược Giám có số lượng nhiều nhất nhưng thù lao thấp nhất, rất phù hợp với ngươi. Còn các nhiệm vụ khác thù lao cao ngất ngưởng nhưng đệ tử tạp dịch không làm được.”
Ngồi trên chiếc Mộc Diên rách rưới của Tôn quản sự, hai người từ từ bay đến đỉnh Ngọc Phong trên núi Thanh Lô.
Phương Nguyên bắt đầu quan sát bốn phía, thấy rằng ở đây có một tòa cung điện to lớn mang phong cách cổ xưa, xung quanh ngập tràn mùi thuốc nhàn nhạt, đệ tử tạp dịch vào ra tấp nập, thỉnh thoảng còn có đệ tử tiên môn ngự kiếm bay qua. Trong khung cảnh bận rộn này, ở dưới gốc cây tùng trước cửa cung điện, có một ông lão đầu bạc và một nữ tử mặc váy đỏ đang nhàn nhã đánh cờ, thoạt trông rất văn nhã.
“Vị kia chính là tổng quản Linh Dược Giám.”
Tôn quản sự vừa điều khiển Mộc Diên từ từ hạ xuống vừa nói với Phương Nguyên.
Phương Nguyên quan sát ông lão đầu bạc, cảm khái nói: “Quả nhiên nhìn tiên phong đạo cốt, phiêu nhiên xuất trần”.
Tôn quản sự nhếch miệng: “Ta đang nói đến nữ tử váy đỏ kia!”
Phương Nguyên bất ngờ: “Còn trẻ như vậy đã làm tổng quản?”
Tôn quản sự hạ thấp thanh âm nói: “Nàng tên là Lăng Hồng Ba, tuổi còn nhỏ nhưng rất có bối cảnh. Có người đồn rằng nàng là con gái tư sinh của một đại nhân vật trong tiên môn. Nàng này tính tình nóng nảy, sử dụng binh khí là một cây roi Xà Mãng rất lợi hại, ngươi chú ý đừng đắc tội nàng.”
“Đến đâu thì đến, dù sao nếu làm ở đây cũng sẽ phải tiếp xúc với quả ớt nhỏ này.” Phương Nguyên trấn tĩnh lại, nhanh chân đi về phía cung điện.
“Ha ha, kính chào Lăng tổng quản, lâu ngày không gặp, khả năng đánh cờ của Lăng tổng quản lại càng cao thâm.”
Tôn quản sự mang vẻ mặt rạng rỡ vái chào nàng thật sâu.
Lăng Hồng Ba thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, vẫn nhìn chằm chằm bàn cờ, lạnh nhạt nói: “Tên đàn bà, ngươi đến tìm ta làm gì?”
Nghe cách xưng hô như thế, Tôn quản sự có hơi xấu hổ.
Phương Nguyên cũng ngẩn ngơ, thầm nghĩ: “Tôn quản sự rõ ràng là nam, sao lại gọi là tên đàn bà?
Nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại Tôn quản sự, liền bừng tỉnh: “Đặt tên rất chuẩn!”
“Ha ha, Lăng tổng quản trước đó từng bảo ta tìm mấy người làm việc, những lời này ta luôn ghi nhớ. Hiện giờ phát hiện được có nhân tài phù hợp liền tiến cử đến chỗ của Lăng tổng quản. Đây là Phương Nguyên, sư đệ của ta.”
Tôn quản sự đang định đẩy Phương Nguyên lên trước ra mắt thì Lăng Hồng Ba xua tay: “Chờ một chút!”
Tôn quả sự ngẩn ngơ, còn Lăng Hồng Ba thì nhìn chằm chằm vào bàn cờ, sau một lúc lâu mới đi một nước, sau đó thở nhẹ, ngẩng đầu lên đánh giá Phương Nguyên, rồi sắc mặt trầm xuống, cười lạnh nói: “Tên đàn bà, ngươi muốn đùa giỡn ta sao? Một tên phế vật Luyện Khí tầng một thì làm được cái gì?
Tôn quản sự hơi xấu hổ, vội vàng phân bua: “Phương sư đệ dù chỉ là Luyện Khí tầng một, nhưng mà..”
Lời còn chưa nói hết, cổ đã rụt lại.
Một tiếng “vút” vang lên, bóng của cây roi màu đỏ bay qua đầu bọn họ, quất vào một tảng đá xanh lớn ở đằng sau. Tảng đó to bằng cái thớt vỡ vụn, mảnh vỡ văng tung tóe. Lăng Hồng Ba thu lại cây roi, cảnh cáo: “Còn dám làm phiền ta đánh cờ thì ta sẽ đánh vào đầu ngươi.”
Tôn quản sự đành bó tay, vội vàng kéo tay áo của Phương Nguyên: “Đi thôi, quả ớt nhỏ này không dễ chọc.”
Phương Nguyên không ngờ lần khởi đầu này lại gian nan như thế. Quả ớt nhỏ này thậm chí không cần thử mà đã trực tiếp cự tuyệt hắn. Thế nhưng khi Tôn quản sự kéo hắn rời đi thì hắn không chịu, vẫn đứng thẳng ở ngoài điện, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng.
Tôn quản sự không rõ hắn định làm gì, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi vì lo lắng.
Quả ớt nhỏ kia cũng nhận ra hắn đang nhìn, nhưng không để ý tới, sau khi đánh thêm mấy nước cờ, nàng điều khiển một quân cờ Kiếm Sư chuẩn bị tấn công quân cờ Trận Sư của đối thủ, đắc ý hô to: “Chiếu tướng!” Thấy ông lão mặt buồn rầu, nàng rất hài lòng, sau đó xoay người hỏi Phương Nguyên:
“Ngươi muốn làm gì, bản cô nương không thu nhận ngươi, chẳng lẽ ngươi không phục?”
Phương Nguyên dù cảm nhận được sát khí mãnh liệt từ ánh mắt của nàng nhưng vẫn thản nhiên nói: “Đúng! Ta không phục.”
Tôn quản sự sợ hãi, dùng sức lôi Phương Nguyên đi: “Đi mau, đừng cãi nhau với nàng.”
“A?”
Quả ớt nhỏ cười lạnh, nhấc cây roi trong tay lên: “Thế thì ta sẽ...”
Hiển nhiên nàng đang định quất roi vào đầu của Phương Nguyên. Phương Nguyên chợt hít một hơi thật sâu, bước thẳng về phía cạnh người ông lão tóc bạc, đưa tay di chuyển một quân cờ Pháp Sư rồi cười nói: “Ngươi vẫn còn chưa thắng được đâu!”
“A?”
Nhìn nước cờ này, Tôn quản sự cùng quả ớt nhỏ ngơ ngác.
Còn sắc mặt ông lão áo trắng chuyển từ kinh ngạc sang vui mừng, nhìn kĩ lại bàn cờ rồi cười to:
“Tuyệt diệu! Tiểu Hồng, Pháp Sư mà di chuyển, Kiếm Sư của ngươi sẽ bị kiềm chế, đừng nói là chiếu tướng ta, ngược lại ta mới là người sắp chiếu tướng ngươi đấy!”
“Ngươi cũng biết đánh cờ à?”
Quả ớt nhỏ nhìn lại bàn cờ rồi lại nhìn Phương Nguyên, sắc mặt khó chịu nhưng không nổi giận.
Phương Nguyên cười: “Lúc ở Tiên Tử đường từng được thầy dạy!”
Quả ớt nhỏ hừ lạnh: “Học được bao lâu rồi?”
Phương Nguyên cẩn thận nghĩ: “Một năm!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương