Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 39: Lôi đình phích lịch bá tuyệt cửu thiên kiếm (2)



“Vâng, vâng, vâng...”

Phương Nguyên liên thanh gật đầu đáp ứng, dưới ánh mắt ra hiệu của nàng, cung kính mở bàn cờ, nhanh chóng bày quân.

Quả ớt nhỏ dương dương tự đắc ngồi xuống, sau đó không đến nửa canh giờ, tức giận đùng đùng mà đi.

Mà Phương Nguyên thì ôm kiếm phổ, trong phòng nghiêm túc suy tư một hồi, phát hiện quả ớt nhỏ nói quả thật không sai.

Bốn kiếm kia trông vô cùng đơn giản, tư thế quả ớt nhỏ xuất kiếm hắn đều đã sớm ghi tạc trong lòng, trên kiếm phổ cũng đề cập rõ ràng, hắn thậm chí không cần vận dụng Thiên Diễn Chi Thuật, liền có thể nắm rõ những phương pháp luyện mấy chiêu này, thật sự là không cần đến một chữ "ngộ".

Đối với Thiên Diễn Chi Thuật, hắn cũng nhận ra rằng, nó chỉ tăng lên ngộ tính của bản thân ở một trình độ nào đó, dù là đạo lý hay pháp môn phức tạp, cũng có thể giúp cho mình lĩnh ngộ trong nháy mắt, nhưng đối với đạo lý đơn giản, ngược lại không giúp được gì!

Mà loại trừ ngộ tính, học kiếm chỉ cần duy nhất một chữ, đó chính là: Luyện!

Sau khi quyết định xong, hắn liền đứng lên, tìm một cành cây, đẽo thành một thanh kiếm gỗ, sau đó đâm một kiếm về phía trước...

... Không được!

Mặc dù tư thế đơn giản, lại mảy may không có khí thế như lúc quả ớt nhỏ sử dụng kiếm!

Phương Nguyên trong lòng mỉm cười một tiếng, trong lòng nổi lên mấy phần hào khí: "Phương Nguyên ta đầu óc không kém ai, tâm tính không kém ai, chịu khổ cũng không thua ai, ngay cả Đạo Nguyên Chân Giải cũng có thể ngộ ra, thế loại kiếm pháp này làm khó được ta sao?"

Dù sao mấy ngày nay công việc cũng không nhiều, thời gian sau khi đọc sách xong, vừa hay dùng để luyện kiếm!

Ba ngày sau, Phương Nguyên liền nổi cáu, ngoại trừ mỗi ngày cố định đọc sách cùng tu hành, thời gian khác toàn dùng để luyện kiếm, mỗi lần luyện đến mỏi nhừ tay, cơ thể mỏi mệt mới bằng lòng dừng tay, nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục luyện kiếm.

Thế nhưng nếu không luyện kiếm, thì không biết kiếm đạo khó luyện đến nhường nào.

Ba ngày trôi qua, hắn đánh vài kiếm trước mặt quả ớt nhỏ, vẫn chỉ bắt chước được hình thái của nó mà không có thần thái.

“A? Mới ba ngày mà tiểu tử này tự luyện ra được bộ dáng này?"

Nhìn Phương Nguyên vẻ mặt vô cùng thất vọng, trong lòng quả ớt nhỏ chấn kinh.

Nhưng rất nhanh, nàng liền có chủ ý, trên mặt lộ vẻ vô cùng thất vọng, đau lòng nói:

“Ba ngày rồi, trọn vẹn thời gian ba ngày, tên ngốc nhà ngươi thế mà mới chỉ luyện đến loại trình độ này, đầu của ngươi bị lừa đá hay sao? Thực sự đần đến thế là cùng! Lại đây, chơi vài ván cờ với ta trước đã, chờ bản cô nương vui vẻ sẽ chỉ điểm ngươi mấy chiêu!”

“Vâng…”

Tâm tình Phương Nguyên vô cùng lạc lõng, ngoan như hài tử vừa làm chuyện xấu trước mặt quả ớt nhỏ, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, hầu quả ớt nhỏ đánh ba ván cờ, không ngờ trong lòng chỉ muốn học kiếm pháp nên có chút phân tâm, thế mà bị quả ớt nhỏ thắng một ván. Hai ván kia thắng cũng vô cùng gian nan, tâm trạng của hắn càng thêm chán nản, quả ớt nhỏ lại vô cùng vui vẻ, cười rạng rỡ.

“Tên ngốc này bị lừa rồi, phương pháp của ta quả nhiên không sai. Không được, nhất định phải đả kích hắn, để hắn tiếp tục ở trong trạng thái này!”

Đánh xong ván cờ, nàng lại vểnh mũi lên moi móc thiếu sót bên trong kiếm pháp của Phương Nguyên, hung hăng phê phán một trận, chỗ này khí thế không đủ, chỗ đó thân hình chưa chuẩn, cuối cùng cho ra một cái kết luận là Phương Nguyên chính là phế nhân trong võ đạo, có thể đập đầu chết đi được rồi!

Phương Nguyên cũng không phản bác, im lặng lắng nghe, chờ quả ớt nhỏ nói xong rồi lại luyện càng thêm khắc khổ.

Như vậy ngày qua ngày, Phương Nguyên đều không nhớ rõ chính mình đã luyện đi luyện lại không biết bao nhiêu lần kiếm chiêu vô cùng đơn giản này, cũng không biết bản thân đã bước vào cánh cửa nhập môn kiếm đạo mà Lăng Hồng Ba nói chưa. Hắn chỉ biết là mặc dù bây giờ hoàn toàn nắm chắc kiếm chiêu của kiếm phổ này trong lòng, nhưng mỗi lần thi triển ra thì sai lầm chồng chất, trong khi đó quả ớt nhỏ kia thi triển ra thì vô cùng hoàn mỹ vô cùng huyền diệu.

Khi quả ớt nhỏ kia nói mình ngu đần, chửi mình luyện tập không chuyên cần, hắn cũng chỉ thành thật nghe lời, lúc đánh cờ với nàng cũng phải cẩn thận vì đồ đệ vô dụng thì không có tư cách phàn nàn.

Hắn tự nhiên không biết, sự thay đổi của hắn trong kiếm đạo cũng khiến quả ớt nhỏ ngạc nhiên.

Nàng đã không biết bao nhiêu lần thầm nghĩ: "Tư chất của tên ngốc này thật sự là quá dọa người, kiếm chiêu bực này cũng có thể luyện cố gắng như vậy, mình giờ cũng không biết chỉ điểm hắn thế nào, chỉ có thể nói hỏa hầu của hắn còn chưa đủ... Hắn làm sao biết, kiếm chiêu chỉ là hình, muốn tăng lên cảnh giới phải cần kiếm lý tương đương? Trong kiếm phổ này đều là những chiêu đặt nền móng cho kiếm pháp, luyện đi luyện lại cũng chỉ có thể làm quen cảm giác với kiếm, làm sao mà có uy lực được? Lúc đầu ta thi triển đều kết hợp với pháp lực mới thi triển ra cấp độ kia được..."

"Nhưng ta cũng không thể nói cho hắn biết, bây giờ hắn si mê luyện kiếm, kỳ nghệ đang suy giảm vô cùng, ta thì lại tăng cao, rất nhanh có thể vượt qua hắn. Hừ hừ, đến lúc đó đợi ta lấy lại danh hào Tiểu Kỳ Tiên, rồi nói cho hắn biết chân tướng cũng không muộn..."

"Dù sao... Luyện cho tốt kỹ năng cơ bản cũng không phải chuyện xấu!"
Chương trước Chương tiếp