Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 454: Ngươi Coi Như Xong (1)
Hắn không trì hoãn nhiều, bước nhanh tới trước động phủ, hóa ra một đạo pháp lực trực tiếp đưa tay về phía Âm Dương Thái Cực.
Lúc trước hẳn thấy được người trẻ tuổi kia dùng cách này hóa giải cấm chế dễ như trở bản tay, nên cũng y theo cách đó mà làm.
Nhưng hẳn không nghĩ tới chính là, pháp lực của hẳn vừa mới chạm vào Âm Dương Thái Cực đột nhiên sinh ra biến đổi lớn, hai đạo khí tức Âm Dương bỗng nhiên bản ra ngoài, hung hăng đâm vào lồng ngực của hắn, đụng gãy không biết bao nhiêu cái xương sườn, đẩy hẳn ngã bay ra ngoài!
Cùng lúc đó, trong động phủ truyền ra một thanh âm hiếu kỳ: "Phương tiểu ca, đây chính là mấy tên đần trước kia ngươi nói sao?"
"Có chuyện gì vậy?"
Đột nhiên xuất hiện một màn này khiến cho trên dưới Hỏa Vân lĩnh đều kinh hãi
Lý trưởng lão bị cấm chế trên cửa bắn bay, thương thế nặng vô cùng, máu phun phè phè ướt hết ngực áo.
Nhưng hẳn chỉ càng cảm thấy kinh hoảng sâu hơn mà thôi, biết mình đã trúng kế.
Mà thương thế của mình lúc này tuyệt đối thể nào lại đọ sức nổi với một vị Trúc Cơ khác, bởi vậy hẳn nhanh chóng tính toán rồi lập tức hô lên một tiếng "Đi". Mấy tên tâm phúc của hắn vội vàng nâng hắn lên, co giò chạy ra bên ngoài Quỷ Khốc nhai.
Nhưng vừa chạy trốn chưa được mấy bước, bỗng nhiên phía trước sáng lên một màn linh quang lấp lóe, một lực lượng vô hình mãnh liệt ập tới.
Bọn hẳn đâm sầm lên màn trận quang, mười phần chật vật, ngã ngược trở về.
Lý trưởng lão đang được các đệ tử nâng lên cũng nặng nề ngã phịch xuống đất, khiến thương thế bị chấn động, hét lên một tiếng thảm thiết.
"Lý trưởng lão bị gài bẫy sao?"
Thanh Doanh tiên tử cũng kinh hãi, tỏ ra khó có thể tin nhìn về phía đám người Lý trưởng lão!
Hai người mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau, Lý trưởng lão bi thương nói: "Bên ngoài đã bố trí một tăng trận pháp, không ra được nữa. . ."
Thanh Doanh tiên tử nhất thời ngẩn người: "Trận pháp? Bày khi nào?”
Cẩn thận ngẫm lại nàng liền hiểu ra, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Xem ra là vị Trận sư trẻ tuổi kia bố trí, thời điểm khi phá giải mấy tăng đại trận bên ngoài đã lưu lại hậu chiêu này, vừa rồi bọn hẳn xông tới vẫn không việc gì, nhưng khi muốn rời đi đại trận liền vận chuyển, nhốt bọn hẳn lại nơi này!
Kể từ đó, chẳng phải là mình trở thành cá năm rên thớt chờ người ta làm thịt hay sao?
Nàng cùng Lý trưởng lão đồng thời ngơ ngác về phía cửa đá ngoài động phủ kia, ánh mắt trở nên tuyệt vọng.
Lắng lặng đợi hồi lâu, không thấy cửa đá có nửa điểm động tĩnh.
Các nàng lo sợ bất an, đứng đến mệt mỏi, đành phải ngồi xuống chờ đợi xử lý.
Thế nhưng cửa đá vẫn không có chút động tĩnh nào, bọn hẳn ngồi chờ đợi mệt mỏi, lại đánh bạo người thì chữa thương người thì vận công.
"Ầm!"
Đúng lúc này, cửa đá bỗng nhiên mở ra.
Tất cả mọi người giật mình, thất kinh ngẩng đầu nhìn về cửa đá.
Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Có mấy tên nhát gan còn trực tiếp quỳ xuống.
Từ trong cửa đá hiện ra thân ảnh người trẻ tuổi kia.
Hắn cúi đầu như thể là đang đau khổ suy nghĩ gì đó, cũng không nhìn đám người Hỏa Vân lĩnh một chút liền đi qua trước mặt bọn họ, trở về động phủ của mình lấy mấy thứ đồ, sau đó lại quay vào bên trong cửa đá.
Từ đầu tới cuối hẳn không hề nói với bọn họ một câu, thậm chí cũng không thèm liếc nhìn bọn hắn dù chỉ một chút...
Ngược lại tên hộ vệ to xác của người trẻ tuổi kia thò đầu ra khỏi cửa đá nhìn bọn hẳn một chút.
Ánh mắt hiện lên vẻ khinh bỉ.
Lại qua không biết bao lâu, trong động phú vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Các đệ tử Hỏa Vân lĩnh đều ngơ ngác nhìn nhau, có chút không hiểu nổi tình huống này là sao.
“Tiền bối, xin tiền bối cứu mạng. . .”
Thanh Doanh tiên tử làm ra quyết định trước tiên, nàng đột nhiên quỳ xuống đất, khóc lóc kế lể về phía cửa đá: "Tiểu nữ tử Hứa Thanh Doanh, chính là thiếu môn chủ của Hỏa Vân lĩnh, sau khi phụ thân chết truyền lệnh cho ta kế thừa vị trí môn chủ, nhưng đáng tiếc trưởng lão trong môn phái ta độc ác âm hiểm, mưu đồ đen tối, xúi giục tiểu nữ tử tới đây đoạt cơ duyên tạo hóa của tiền bối. Nay bị vây trong tay của tiền bối, mong tiền bối giải oan thay tiểu nữ tử. . ."
Lý trưởng lão nghe vậy giận dữ: "Khá lắm nha đầu vô sỉ, chuyện trong động phủ này có truyền thừa của Thái Hoa chân nhân, không phải là từ phụ thân ngươi nói sao? Quan Thủy Bảo Kính dùng để thăm dò vị tiền bối này phá giải trận pháp, không phải cũng là của tổ sư Hỏa Vân lĩnh các ngươi truyền thừa xuống sao? Nếu không phải ngươi dùng truyền thừa trong động phủ này dụ dỗ ta, cùng lắm lão phu cũng chỉ là cướp ngôi chưởng môn, sao dám đến nơi này trêu chọc một vị Trận sư thân phận không rõ chứ?”
Thanh Doanh tiên tử giận dữ quát lên: "Ngươi lòng mang ý đồ xấu, khi dễ ta nhỏ tuổi, ngươi vô si!”
Lý trưởng lão mắng: "Ngươi rắp tâm hại người, ra vẻ đáng thương, ngươi mới vô sỉ. . ."
"Ngươi vô sỉ. . ."
"Ngươi vô sỉ. . ."
Ngươi không biết xấu hổ. . ."
"Ngươi còn không biết xấu hổ hơn. . ."
"..."
"..."
Bên ngoài cửa đá bỗng nhiên trở nên náo nhỉ cãi qua cãi lại đỏ mặt tía tai, nước miếng văng tung tóe.
Bên trong cửa đá vang lên một tiếng thở dài khe khẽ.
Sau đó liền nghe thấy một thanh âm thô kệch truyền ra: "Phương tiểu ca, ngươi có thấy phiền không?"
Vị Trận sư tuổi trẻ kia nói: "Có chút!”
Lúc trước hẳn thấy được người trẻ tuổi kia dùng cách này hóa giải cấm chế dễ như trở bản tay, nên cũng y theo cách đó mà làm.
Nhưng hẳn không nghĩ tới chính là, pháp lực của hẳn vừa mới chạm vào Âm Dương Thái Cực đột nhiên sinh ra biến đổi lớn, hai đạo khí tức Âm Dương bỗng nhiên bản ra ngoài, hung hăng đâm vào lồng ngực của hắn, đụng gãy không biết bao nhiêu cái xương sườn, đẩy hẳn ngã bay ra ngoài!
Cùng lúc đó, trong động phủ truyền ra một thanh âm hiếu kỳ: "Phương tiểu ca, đây chính là mấy tên đần trước kia ngươi nói sao?"
"Có chuyện gì vậy?"
Đột nhiên xuất hiện một màn này khiến cho trên dưới Hỏa Vân lĩnh đều kinh hãi
Lý trưởng lão bị cấm chế trên cửa bắn bay, thương thế nặng vô cùng, máu phun phè phè ướt hết ngực áo.
Nhưng hẳn chỉ càng cảm thấy kinh hoảng sâu hơn mà thôi, biết mình đã trúng kế.
Mà thương thế của mình lúc này tuyệt đối thể nào lại đọ sức nổi với một vị Trúc Cơ khác, bởi vậy hẳn nhanh chóng tính toán rồi lập tức hô lên một tiếng "Đi". Mấy tên tâm phúc của hắn vội vàng nâng hắn lên, co giò chạy ra bên ngoài Quỷ Khốc nhai.
Nhưng vừa chạy trốn chưa được mấy bước, bỗng nhiên phía trước sáng lên một màn linh quang lấp lóe, một lực lượng vô hình mãnh liệt ập tới.
Bọn hẳn đâm sầm lên màn trận quang, mười phần chật vật, ngã ngược trở về.
Lý trưởng lão đang được các đệ tử nâng lên cũng nặng nề ngã phịch xuống đất, khiến thương thế bị chấn động, hét lên một tiếng thảm thiết.
"Lý trưởng lão bị gài bẫy sao?"
Thanh Doanh tiên tử cũng kinh hãi, tỏ ra khó có thể tin nhìn về phía đám người Lý trưởng lão!
Hai người mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau, Lý trưởng lão bi thương nói: "Bên ngoài đã bố trí một tăng trận pháp, không ra được nữa. . ."
Thanh Doanh tiên tử nhất thời ngẩn người: "Trận pháp? Bày khi nào?”
Cẩn thận ngẫm lại nàng liền hiểu ra, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Xem ra là vị Trận sư trẻ tuổi kia bố trí, thời điểm khi phá giải mấy tăng đại trận bên ngoài đã lưu lại hậu chiêu này, vừa rồi bọn hẳn xông tới vẫn không việc gì, nhưng khi muốn rời đi đại trận liền vận chuyển, nhốt bọn hẳn lại nơi này!
Kể từ đó, chẳng phải là mình trở thành cá năm rên thớt chờ người ta làm thịt hay sao?
Nàng cùng Lý trưởng lão đồng thời ngơ ngác về phía cửa đá ngoài động phủ kia, ánh mắt trở nên tuyệt vọng.
Lắng lặng đợi hồi lâu, không thấy cửa đá có nửa điểm động tĩnh.
Các nàng lo sợ bất an, đứng đến mệt mỏi, đành phải ngồi xuống chờ đợi xử lý.
Thế nhưng cửa đá vẫn không có chút động tĩnh nào, bọn hẳn ngồi chờ đợi mệt mỏi, lại đánh bạo người thì chữa thương người thì vận công.
"Ầm!"
Đúng lúc này, cửa đá bỗng nhiên mở ra.
Tất cả mọi người giật mình, thất kinh ngẩng đầu nhìn về cửa đá.
Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Có mấy tên nhát gan còn trực tiếp quỳ xuống.
Từ trong cửa đá hiện ra thân ảnh người trẻ tuổi kia.
Hắn cúi đầu như thể là đang đau khổ suy nghĩ gì đó, cũng không nhìn đám người Hỏa Vân lĩnh một chút liền đi qua trước mặt bọn họ, trở về động phủ của mình lấy mấy thứ đồ, sau đó lại quay vào bên trong cửa đá.
Từ đầu tới cuối hẳn không hề nói với bọn họ một câu, thậm chí cũng không thèm liếc nhìn bọn hắn dù chỉ một chút...
Ngược lại tên hộ vệ to xác của người trẻ tuổi kia thò đầu ra khỏi cửa đá nhìn bọn hẳn một chút.
Ánh mắt hiện lên vẻ khinh bỉ.
Lại qua không biết bao lâu, trong động phú vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Các đệ tử Hỏa Vân lĩnh đều ngơ ngác nhìn nhau, có chút không hiểu nổi tình huống này là sao.
“Tiền bối, xin tiền bối cứu mạng. . .”
Thanh Doanh tiên tử làm ra quyết định trước tiên, nàng đột nhiên quỳ xuống đất, khóc lóc kế lể về phía cửa đá: "Tiểu nữ tử Hứa Thanh Doanh, chính là thiếu môn chủ của Hỏa Vân lĩnh, sau khi phụ thân chết truyền lệnh cho ta kế thừa vị trí môn chủ, nhưng đáng tiếc trưởng lão trong môn phái ta độc ác âm hiểm, mưu đồ đen tối, xúi giục tiểu nữ tử tới đây đoạt cơ duyên tạo hóa của tiền bối. Nay bị vây trong tay của tiền bối, mong tiền bối giải oan thay tiểu nữ tử. . ."
Lý trưởng lão nghe vậy giận dữ: "Khá lắm nha đầu vô sỉ, chuyện trong động phủ này có truyền thừa của Thái Hoa chân nhân, không phải là từ phụ thân ngươi nói sao? Quan Thủy Bảo Kính dùng để thăm dò vị tiền bối này phá giải trận pháp, không phải cũng là của tổ sư Hỏa Vân lĩnh các ngươi truyền thừa xuống sao? Nếu không phải ngươi dùng truyền thừa trong động phủ này dụ dỗ ta, cùng lắm lão phu cũng chỉ là cướp ngôi chưởng môn, sao dám đến nơi này trêu chọc một vị Trận sư thân phận không rõ chứ?”
Thanh Doanh tiên tử giận dữ quát lên: "Ngươi lòng mang ý đồ xấu, khi dễ ta nhỏ tuổi, ngươi vô si!”
Lý trưởng lão mắng: "Ngươi rắp tâm hại người, ra vẻ đáng thương, ngươi mới vô sỉ. . ."
"Ngươi vô sỉ. . ."
"Ngươi vô sỉ. . ."
Ngươi không biết xấu hổ. . ."
"Ngươi còn không biết xấu hổ hơn. . ."
"..."
"..."
Bên ngoài cửa đá bỗng nhiên trở nên náo nhỉ cãi qua cãi lại đỏ mặt tía tai, nước miếng văng tung tóe.
Bên trong cửa đá vang lên một tiếng thở dài khe khẽ.
Sau đó liền nghe thấy một thanh âm thô kệch truyền ra: "Phương tiểu ca, ngươi có thấy phiền không?"
Vị Trận sư tuổi trẻ kia nói: "Có chút!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương