Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 48: Phương pháp nhập môn (1)
Dịch: Sơn Tùng
Biên: Xiaooo
Phương Nguyên không dám chắc rằng bộ Vô Khuyết Kiếm Kinh mà mình vô tình luyện được có phải do vị kiếm si ngàn năm trước viết hay không, nhưng hắn cũng hiểu dụng ý của quả ớt nhỏ khi kể câu chuyện này cho mình. Nói trắng ra thì nàng bị bộ dáng luyện kiếm điên cuồng của mình dọa sợ nên mới mượn chuyện xưa của một vị kiếm si để nhắc nhở mình tỉnh táo, không bị sa ngã vào ma đạo!
Hắn cũng biết tính tình của mình bẩm sinh rất dễ si mê một thứ gì đó, giống như Đạo Nguyên Chân Giải trước kia. Lúc đầu, hắn cực kì không thích đọc loại kinh văn mơ hồ khó hiểu như thế, nhưng sau đó nổi điên, dốc lòng nghiên cứu, giống như đang ganh đua với chính bản thân mình. Cũng nhờ sự điên cuồng này mà hắn có thể học Đạo Nguyên Chân Giải đến mức người khác phải khiếp sợ. Sự si mê với kiếm đạo bây giờ thực ra rất giống với sự điên cuồng lúc trước.
Quả thật hắn nên kiềm chế lại.
Khi còn bé, lúc hắn điên cuồng học tập Đạo Nguyên Chân Giải, thúc thúc và thẩm thẩm không hiểu được hắn. Hai người thấy hắn không đi chăn trâu cũng không đi xới đất mà cả ngày ôm lấy quyển sách đọc thì cực kì tức giận, không cho hắn ăn cơm. Hắn nhớ rằng hồi đó hắn bị bỏ đói ba ngày, đói đến mức ngất xỉu ở ven một con sông nhỏ ở ngoại thành. May mà Chu tiên sinh gặp được hắn nếu không hẳn là đã bị sói hoang ăn thịt.
Lúc đó, sau khi Chu tiên sinh ôm hắn trở về nhà, đã nói với hắn rằng sự điên cuồng này là tốt nhưng không thể để nó khống chế tâm trí của mình.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn chưa làm tốt được cái mình muốn thì đã kiệt sức mà chết.
Thế là, từ đó về sau, hắn học cách kiềm chế sự điên cuồng của chính mình.
Bây giờ học kiếm, vì sơ sẩy không chú ý mà lại rơi vào sự điên cuồng này khiến hắn nghĩ mà sợ.
Quả thật nên kiềm chế lại, Đạo Nguyên Chân Giải hay học kiếm cũng không phải là việc có thể hoàn thành trong một sớm một chiều, kể cả mình mệt chết cũng không thể luyện tất cả kiếm chiêu trong Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm đến cảnh giới cực hạn không tì vết, càng không có khả năng dung nhập hoàn toàn kiếm lý của quyển thứ nhất Vô Khuyết Kiếm Kinh vào kiếm đạo trong khoảng thời gian ngắn. Nếu như vậy thì cần gì phải nhất thời nóng vội?
Muốn trèo lên núi cao không phải mong là được!
Nên buông lỏng tinh thần, từ từ tích lũy mới có lợi cho mình.
Nghĩ thế, hắn liền tập trung vào việc tu hành.
Trong khoảng thời gian này, tu vi của hắn đã tiến nhanh, bây giờ đã đạt đến Luyện Khí tầng hai đỉnh phong.
Việc luyện kiếm trong thời gian này tưởng rằng sẽ khiến việc tu hành trễ nải nhưng thực ra lại càng khiến pháp lực của hắn trở nên tinh thuần hơn, dù hắn không chủ động đột phá nhưng tu vi đã có dấu hiệu sắp tiến giai.
"Nếu mỗi khi đạt đến đỉnh phong của một cảnh giới mà dùng tài nguyên, đan dược để cưỡng ép thăng cấp sẽ khiến cho căn cơ bất ổn. Trong một tháng này, ta khổ luyện kiếm pháp càng khiến căn cơ của mình vững chắc hơn một chút..."
Phương Nguyên thầm nghĩ: "Trước kia ta còn định dùng tài nguyên trùng kích ngưỡng cửa Luyện Khí tầng ba nhưng bây giờ thì không cần!"
Nghĩ như vậy, hắn dành hẳn ra một ngày để điều hòa tu vi, điều chỉnh tâm cảnh. Đến buổi chiều ngày thứ hai, khi đã điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, hắn bắt đầu trùng kích từ Luyện Khí tầng hai lên Luyện Khí tầng ba. Kết quả cực kì thuận lợi, ngay cả Luyện Khí Đan dự phòng để bổ sung pháp lực cũng không cần dùng đến mà đã đột phá thành công!
Lập tức, hơi nóng cuồn cuộn ở trong kinh mạch, một luồng pháp lực bay thẳng lên trên đỉnh đầu, khiến cho cả người hắn choáng váng một lúc.
Sau một tuần trà, hắn thu pháp lực lại, cẩn thận cảm thụ biến hóa trong cơ thể.
Chỉ cảm thấy pháp lực tràn đầy, mạnh mẽ hơn nhiều so với trước kia. Trước đó, lúc tu luyện luôn có cảm giác sắp đạt đến cực hạn, không có cách nào hấp thu thêm pháp lực. Còn bây giờ giống như miệng cống đã được mở ra, mức cực hạn cũng trở nên cao hơn…
“Đây chính là Luyện Khí tầng ba?”
“Thất chi đông ngưng, thu chi tang du”, chẳng lẽ là đạo lý này?”
(Mất bên đông – được bên tây: Ý nói là thất bại trong một lĩnh vực nhưng lại thành công trong lĩnh vực khác).
Phương Nguyên cũng chỉ đành cười khổ: “Ta khổ luyện kiếm đạo cũng không thể đạt được kết quả như tưởng tượng nhưng lại khiến tu vi tăng lên nhiều. Bây giờ không cần dùng đan dược hay linh thạch mà có thể tự mình thăng cấp – đây cũng chính là trạng thái lý tưởng nhất rồi!”
Vừa nghĩ tới ước mơ tha thiết lúc ban đầu của mình khi bước vào tiên môn là đạt tới Luyện Khí tầng ba đã thành hiện thực, hắn có cảm giác không thể tin được. Sau đó, hắn nghĩ: "Đã đến lúc chuẩn bị để chính thức bước vào tiên môn. Tôn quản sự từng nói rằng trong suốt mấy trăm năm qua chưa từng có đệ tử tạp dịch nào vào được tiên môn, chứng tỏ thủ tục cũng không đơn giản. Ta phải nghiên cứu kĩ mới được!"
Nghĩ như vậy, hắn đứng dậy định tắm rửa, thay quần áo rồi đi tìm Tôn quản sự nói chuyện.
Hắn quyết định tạm thời quên kiếm đạo, mà cách hữu dụng nhất chính là nghe Tôn quản sự thao thao bất tuyệt...
Biên: Xiaooo
Phương Nguyên không dám chắc rằng bộ Vô Khuyết Kiếm Kinh mà mình vô tình luyện được có phải do vị kiếm si ngàn năm trước viết hay không, nhưng hắn cũng hiểu dụng ý của quả ớt nhỏ khi kể câu chuyện này cho mình. Nói trắng ra thì nàng bị bộ dáng luyện kiếm điên cuồng của mình dọa sợ nên mới mượn chuyện xưa của một vị kiếm si để nhắc nhở mình tỉnh táo, không bị sa ngã vào ma đạo!
Hắn cũng biết tính tình của mình bẩm sinh rất dễ si mê một thứ gì đó, giống như Đạo Nguyên Chân Giải trước kia. Lúc đầu, hắn cực kì không thích đọc loại kinh văn mơ hồ khó hiểu như thế, nhưng sau đó nổi điên, dốc lòng nghiên cứu, giống như đang ganh đua với chính bản thân mình. Cũng nhờ sự điên cuồng này mà hắn có thể học Đạo Nguyên Chân Giải đến mức người khác phải khiếp sợ. Sự si mê với kiếm đạo bây giờ thực ra rất giống với sự điên cuồng lúc trước.
Quả thật hắn nên kiềm chế lại.
Khi còn bé, lúc hắn điên cuồng học tập Đạo Nguyên Chân Giải, thúc thúc và thẩm thẩm không hiểu được hắn. Hai người thấy hắn không đi chăn trâu cũng không đi xới đất mà cả ngày ôm lấy quyển sách đọc thì cực kì tức giận, không cho hắn ăn cơm. Hắn nhớ rằng hồi đó hắn bị bỏ đói ba ngày, đói đến mức ngất xỉu ở ven một con sông nhỏ ở ngoại thành. May mà Chu tiên sinh gặp được hắn nếu không hẳn là đã bị sói hoang ăn thịt.
Lúc đó, sau khi Chu tiên sinh ôm hắn trở về nhà, đã nói với hắn rằng sự điên cuồng này là tốt nhưng không thể để nó khống chế tâm trí của mình.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn chưa làm tốt được cái mình muốn thì đã kiệt sức mà chết.
Thế là, từ đó về sau, hắn học cách kiềm chế sự điên cuồng của chính mình.
Bây giờ học kiếm, vì sơ sẩy không chú ý mà lại rơi vào sự điên cuồng này khiến hắn nghĩ mà sợ.
Quả thật nên kiềm chế lại, Đạo Nguyên Chân Giải hay học kiếm cũng không phải là việc có thể hoàn thành trong một sớm một chiều, kể cả mình mệt chết cũng không thể luyện tất cả kiếm chiêu trong Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm đến cảnh giới cực hạn không tì vết, càng không có khả năng dung nhập hoàn toàn kiếm lý của quyển thứ nhất Vô Khuyết Kiếm Kinh vào kiếm đạo trong khoảng thời gian ngắn. Nếu như vậy thì cần gì phải nhất thời nóng vội?
Muốn trèo lên núi cao không phải mong là được!
Nên buông lỏng tinh thần, từ từ tích lũy mới có lợi cho mình.
Nghĩ thế, hắn liền tập trung vào việc tu hành.
Trong khoảng thời gian này, tu vi của hắn đã tiến nhanh, bây giờ đã đạt đến Luyện Khí tầng hai đỉnh phong.
Việc luyện kiếm trong thời gian này tưởng rằng sẽ khiến việc tu hành trễ nải nhưng thực ra lại càng khiến pháp lực của hắn trở nên tinh thuần hơn, dù hắn không chủ động đột phá nhưng tu vi đã có dấu hiệu sắp tiến giai.
"Nếu mỗi khi đạt đến đỉnh phong của một cảnh giới mà dùng tài nguyên, đan dược để cưỡng ép thăng cấp sẽ khiến cho căn cơ bất ổn. Trong một tháng này, ta khổ luyện kiếm pháp càng khiến căn cơ của mình vững chắc hơn một chút..."
Phương Nguyên thầm nghĩ: "Trước kia ta còn định dùng tài nguyên trùng kích ngưỡng cửa Luyện Khí tầng ba nhưng bây giờ thì không cần!"
Nghĩ như vậy, hắn dành hẳn ra một ngày để điều hòa tu vi, điều chỉnh tâm cảnh. Đến buổi chiều ngày thứ hai, khi đã điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, hắn bắt đầu trùng kích từ Luyện Khí tầng hai lên Luyện Khí tầng ba. Kết quả cực kì thuận lợi, ngay cả Luyện Khí Đan dự phòng để bổ sung pháp lực cũng không cần dùng đến mà đã đột phá thành công!
Lập tức, hơi nóng cuồn cuộn ở trong kinh mạch, một luồng pháp lực bay thẳng lên trên đỉnh đầu, khiến cho cả người hắn choáng váng một lúc.
Sau một tuần trà, hắn thu pháp lực lại, cẩn thận cảm thụ biến hóa trong cơ thể.
Chỉ cảm thấy pháp lực tràn đầy, mạnh mẽ hơn nhiều so với trước kia. Trước đó, lúc tu luyện luôn có cảm giác sắp đạt đến cực hạn, không có cách nào hấp thu thêm pháp lực. Còn bây giờ giống như miệng cống đã được mở ra, mức cực hạn cũng trở nên cao hơn…
“Đây chính là Luyện Khí tầng ba?”
“Thất chi đông ngưng, thu chi tang du”, chẳng lẽ là đạo lý này?”
(Mất bên đông – được bên tây: Ý nói là thất bại trong một lĩnh vực nhưng lại thành công trong lĩnh vực khác).
Phương Nguyên cũng chỉ đành cười khổ: “Ta khổ luyện kiếm đạo cũng không thể đạt được kết quả như tưởng tượng nhưng lại khiến tu vi tăng lên nhiều. Bây giờ không cần dùng đan dược hay linh thạch mà có thể tự mình thăng cấp – đây cũng chính là trạng thái lý tưởng nhất rồi!”
Vừa nghĩ tới ước mơ tha thiết lúc ban đầu của mình khi bước vào tiên môn là đạt tới Luyện Khí tầng ba đã thành hiện thực, hắn có cảm giác không thể tin được. Sau đó, hắn nghĩ: "Đã đến lúc chuẩn bị để chính thức bước vào tiên môn. Tôn quản sự từng nói rằng trong suốt mấy trăm năm qua chưa từng có đệ tử tạp dịch nào vào được tiên môn, chứng tỏ thủ tục cũng không đơn giản. Ta phải nghiên cứu kĩ mới được!"
Nghĩ như vậy, hắn đứng dậy định tắm rửa, thay quần áo rồi đi tìm Tôn quản sự nói chuyện.
Hắn quyết định tạm thời quên kiếm đạo, mà cách hữu dụng nhất chính là nghe Tôn quản sự thao thao bất tuyệt...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương