Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 52: Vu oan giá họa (1)



Editor: Sơn Tùng

Biên: Xiaooo

Sau buổi nói chuyện với Tôn quản sự, sinh hoạt hằng ngày của Phương Nguyên trở lại như bình thường. Bây giờ, hắn tiếp tục tìm cách kiếm thật nhiều tài nguyên.

Mỗi lúc rảnh rỗi, hắn lại đi Linh Dược Giám để tiếp nhận nhiệm vụ.

Dường như sau khi trải qua chuyện luyện kiếm, quả ớt nhỏ cảm thấy áy náy đối với hắn nên đã giao cho hắn một loại nhiệm vụ khác. Nhiệm vụ này dễ dàng hơn nhiều so với việc sấy khô linh dược trước đó nhưng thù lao lại cao hơn. Việc này khiến cho Phương Nguyên mừng thầm trong lòng, cuộc sống của hắn thoải mái hơn rất nhiều.

Trước đó, hắn từng nói với Tôn quản sự rằng mình cần khoảng mười tháng để tu luyện đến Luyện Khí tầng ba đại viên mãn nhưng thực ra đấy chỉ là cố ý nói dài hơn thực tế. Với sự hỗ trợ của Thiên Diễn Chi Thuật, hắn nắm chắc đạt tới Luyện Khí tầng ba đại viên mãn trong vòng nửa năm.

Hơn nữa, bây giờ vấn đề tài nguyên đã được giải quyết, thời gian này thậm chí còn có thể rút ngắn.

Mà sau khi trả lại Tống Khôi hai khối linh thạch, hóa giải mọi mâu thuẫn, tin đồn về việc này lan truyền trong đám tạp dịch, mọi người đều ngầm khen hắn nhân nghĩa nên bây giờ khi gặp hắn đều có thái độ nhiệt tình hơn trước nhiều, không còn giữ sự sợ hãi và xa cách nữa.

Về việc Tống Khôi có trả hai khối linh thạch kia lại cho Chu Thanh Việt để giải quyết mâu thuẫn hay không, Phương Nguyên không quan tâm.

Việc nên làm đã làm xong, các vấn đề khác cứ để thuận theo tự nhiên là tốt nhất!

Tu hành, đọc sách, luyện kiếm!

Đây là lối sinh hoạt mà hắn thích nhất, cũng là những chuyện quan trọng nhất mà hắn thực hiện mỗi ngày!

Thời gian chậm rãi trôi qua, mọi thứ đều yên bình, không có sóng gió gì xuất hiện.

Trong thời gian này, tu vi của Phương Nguyên đã tiếp cận Luyện Khí tầng ba trung giai. Tốc độ này nhanh hơn một chút so với tưởng tượng của hắn. Hơn nữa, các phương diện về học thức khác mà hắn bỏ bê trong giai đoạn khổ luyện Đạo Nguyên Chân Giải tại Tiên Tử đường ở Thái Nhạc thành cũng được hắn dần dần bù đắp lại.

Bây giờ, hắn có lòng tin rằng nếu tham gia tiên môn đại khảo một lần nữa, hắn hoàn toàn có thể được tuyển chọn vào tiên môn đường đường chính chính.

Ở trên phương diện kiếm đạo, hắn đã luyện kiếm chiêu của Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm ngày càng thuần thục và có uy lực hơn.

Có trong tay Vô Khuyết Kiếm Kinh, hắn không cần phải cắm đầu khổ luyện. Bây giờ hắn tập trung sử dụng kiếm phổ này để ma luyện tu vi kiếm đạo của mình.

Bây giờ, hắn có thể khẳng định, bộ Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm này chính là thứ bị quả ớt nhỏ dùng để kê chân bàn. Nó vốn không có gì huyền ảo cả, thậm chí còn không phải là một bộ kiếm phổ hoàn chỉnh mà chỉ là một mớ hỗn tạp của các kiếm chiêu phổ biến nhất trong giang hồ. Nói không chừng, ở một cửa hàng bình khí tại giới phàm tục, ngươi chỉ cần mua một thanh kiếm cũng đã được khuyến mãi tặng kèm loại công pháp kiểu này…

Nhưng sau khi Phương Nguyên nghiên cứu cẩn thận thì phát hiện, mặc dù kiếm phổ này đơn giản nhưng cũng có giá trị nhất định, không đến mức không đáng một đồng.

Được lưu truyền rộng rãi nói lên rằng kiếm chiêu này đơn giản. Thanh danh vang dội nhất thể hiện rằng kiếm chiêu này thực dụng!

Bây giờ, hắn đang ở trong giai đoạn ma luyện kiếm đạo của mình cho nên thiếu hụt nhất chính là loại kiếm chiêu đơn giản mà thực dụng kiểu này.

Mặc dù với ánh mắt của hắn, kiếm chiêu này thực ra khá thô lậu, ẩn chứa trăm ngàn sơ hở. Nhưng với sự chỉ dẫn của Vô Khuyết Kiếm Kinh, Phương Nguyên giống như đang có một phương pháp hóa mục nát thành thần kỳ, dù là kiếm chiêu phổ thông cũng có thể mang đến cho hắn nhiều lợi ích!

“Phương sư đệ, ngày mai sẽ điểm danh vào giờ Thìn. Bên Đan Các có việc trọng đại, cần có ngươi giúp đỡ.”

Có một ngày, khi Phương Nguyên ngay đang ăn cơm tại Linh Thiện đường thì gặp Tôn quản sự, vị sư huynh này vừa gãi đầu vừa nói.

Phương Nguyên vui vẻ nhận lời.

Tôn quản sự vẫn luôn quan tâm đến hắn, rất ít khi giao cho hắn quá nhiều công việc, để hắn chuyên tâm tu hành.

Nếu bây giờ hắn có việc bận cần mình giúp đỡ thì tất nhiên mình phải góp công sức, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Đêm hôm đó, hắn nghỉ ngơi dưỡng sức. Sáng hôm sau, Phương Nguyên đến điểm danh tại Tạp Vụ điện, sau đó ngồi lên một chiếc Mộc Diên, bay thẳng về hướng Dược Lư của Thanh Lư phong.

Công việc lần này là giúp những đệ tử tiên môn luyện tập luyện đan dọn bụi trong đan lô. Nhìn ở trước mặt là một hàng dài gồm mấy chục chiếc đan lô, có thể thấy rằng đây không phải là công việc nhẹ nhàng gì, vốn trước kia đều là do tạp dịch của Linh Dược Giám xử lý, lần này đến phiên Tạp Vụ Giám đảm nhiệm. Cũng khó trách Tôn quản sự nhức đầu như vậy, trông khuôn mặt của các đệ tử tiên môn khác, ai cũng hiện lên vẻ chán nản.

Phương Nguyên đang chuẩn bị ra tay thì chợt thấy một vị đệ tử tiên môn mặc áo bào đỏ xuất hiện ở phía sau đan phường. Người này chắp hai tay sau lưng, đứng ở dưới hiên, ánh mắt quét qua đám tạp dịch mấy lần, rồi dừng lại ở trên người Phương Nguyên, bỗng hô to:

“Tên kia, ngươi tới đây cho ta!”

Phương Nguyên nhìn xung quanh một chút, xác định là tên kia đang gọi mình, đành phải đi tới.

Vị đệ tử tiên môn này đánh giá hắn từ trên xuống dưới, rồi nhẹ gật đầu nói:

“Ta nhìn ngươi trông có vẻ trung thực, mau cùng ta đi quét dọn Đan Các!”

Phương Nguyên cũng rất bất đắc dĩ, đành phải nói một tiếng với Tôn quản sự, sau đó đi theo sau tên đệ tử này.

Vị đệ tử tiên môn này dẫn hắn tới chỗ một cánh cửa màu đỏ thắm, chỉ vào bên trong rồi nói:

“Ở trong này đều là những bảo đan cực kì trân quý của tiên môn, ngươi phải cẩn thận đừng làm hỏng, nếu không thì có bán ngươi cũng không đủ tiền để đền đâu!”

“Bán cả nhà ngươi ấy, chờ ta trở thành đệ tử tiên môn, xem ngươi còn dám vênh váo như thế hay không!"

Trong lòng Phương Nguyên oán thầm hai câu, nhưng cũng chỉ có thể làm việc cẩn thận từng li từng tí.
Chương trước Chương tiếp