Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân
Chương 16: Rung động thời niên thiếu
Giang Thiệu Văn mặc áo sơ mi trắng lịch lãm bước vào. Gương mặt sáng sủa trông rất thu hút, là một bộ dạng tri thức. Trên tay chính là một vài tờ giấy cùng tin tức, nhưng anh không lại gần, chỉ đơn giản là kéo một chiếc ghế ở cách xa Cố Y Thư. Bởi phần nào, anh cũng biết rõ cô đã gặp phải và trải qua những chuyện gì.
“Đây đều là những thám tử tư em nhờ tôi liên hệ. Tất cả thông tin của họ, tôi đều liệt kê vào tờ giấy giúp em.”
Cố Y Thư khẽ nở nụ cười, nụ cười rất thanh thuần, nhưng đôi mắt đượm rõ ưu sầu. Trên người vẫn một bộ đồ công sở đơn giản màu trắng. Mà vì nụ cười đó, đã khiến Giang Thiệu Văn cũng dừng ánh mắt ở cô lâu hơn một chút.
“Cảm ơn anh.”
Cố Y Thư thật không dám nghĩ lại đêm đó, nếu không có Giang Thiệu Văn đưa tay cứu vớt. Thật sự cô đã chẳng thể có can đảm sống được đến bây giờ.
Văn phòng của Cố Y Thư rất mát mẻ, khắp nơi đều trưng bày cây cối. Nhưng rồi tầm mắt anh dừng trên một bộ âu phục của nam nhân. Cố Y Thư rất khi tiếp xúc với người khác giới vì do bản thân gặp phải chướng ngại, vậy mà giờ đã nhận về thiết kế như thế này.
Không tránh khỏi tò mò, Giang Thiệu Văn lại gần xem xét, chất liệu vải thật sự rất đắt. Qua đó có thể thấy, người thuê Cố Y Thư thiết kế có thân phận không hề nhỏ.
Giang Thiệu Văn hắng giọng, đứng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng liền khó khăn lên tiếng.
“Không biết, tôi có thể mời em làm bạn tiệc vào buổi lễ dài ngày trên du thuyền cuối tuần hay không?”
Cố Y Thư đang nhìn tờ giấy cũng khựng lại, hơi ngẩng đầu nhìn anh, bộ dạng có vẻ ngập ngừng. Thấy rõ điệu bộ đó, Giang Thiệu Văn đành lên tiếng.
“Em không muốn cũng không sao.”
Cố Y Thư ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng liền nói, hiển nhiên không muốn anh thất vọng.
“Có thể.”
Tiếp xúc với Giang Thiệu Văn tương đối lâu, một người đàn ông ấm áp ôn nhu như thế. Làm sao có thể tránh việc bản thân không rung động? Nhưng Cố Y Thư biết rõ thân phận của mình, Giang Thiệu Văn là một thiếu gia của gia đình thượng lưu, tương lai danh tiếng vang xa cũng như triển vọng cao. Chỉ cần có thể làm bạn, cũng đủ khiến cô tự hào.
Trước đây Giang Thiệu Văn đã cứu vớt cuộc đời từ đáy địa ngục của cô, cô thật sự rất quý mến. Nhưng cách một thời gian, lại hay tin anh phải đi du học. Thời gian cứ thế thấm thoắt, những việc liên tiếp xảy ra cứ thế trôi dần, mẹ mất, dì rời đi, Cố Y Thư biết rằng bản thân chẳng thể cứ giữ suy nghĩ ngây ngô đó được nữa.
Cũng là khi, chút tình của thuở niên thiếu bị phai dần đi.
Giang Thiệu Văn chỉ mới về nước cách đây vài tháng, Cố Y Thư thật không nghĩ anh vậy mà lại liên lạc với cô. Nghe cũng thật đường hoàng, khi mà Giang Thiệu Văn lại ra chủ ý.
“Khó khăn có thể tìm tôi. Tôi chắc chắn sẽ giúp em.”
Nếu như là Cố Y Thư của 8 năm trước, thật sự sẽ không ngần ngại mà dựa dẫm, như lúc anh đã dứt khoát đánh đuổi lũ người thực hiện xâm hại đến cô, rồi giúp cô rời khỏi nơi tăm tối đó vậy.
Nhưng bản thân hiện tại đã trải qua quá nhiều gai góc trong cuộc sống, Cố Y Thư chẳng dám mà tin tưởng bất cứ một ai.
Khoảnh khắc đó Cố Y Thư mới biết rõ, thời gian có thể làm thay đổi một người.
Không gian giữa cả hai vẫn cứ vắng lặng như thế. Mãi sau Cố Y Thư lên tiếng, làm phá tan đi bầu không khí gượng gạo ấy.
“Danh tiếng của em ở thành phố này rất tệ, anh có chắc chắn muốn mời em hay không?”
Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Cố Y Thư, Giang Thiệu Văn liền khẳng định.
“Chắc chắn.”
Giang Thiệu Văn biết, từ khi gặp lại mối quan hệ của cả hai đã cách xa rất nhiều.
Thời gian rời đi, là khi Giang Thiệu Văn quyết tâm bước vào sự nghiệp. Khi ấy đứng giữa một mối quan hệ cùng thứ tương lai vững vàng, thì chắc chắn rằng anh sẽ chọn vế thứ hai.
Mà thời gian khi về nước, cũng là khi bản thân nhận ra, Giang Thiệu Văn chẳng thể quên được Cố Y Thư năm ấy.
…
Gần như ba ngày sau đó, Cố Y Thư cứ thế lao vào mà thực hiện thiết kế bộ âu phục của người đàn ông, làm việc như một cái máy. Mọi công đoạn đều tỉ mì từng chi tiết không dám sơ sài. Tuy nói thế nào thì vật liệu đều rất đắt tiền. Một chút cô cũng không dám lãng phí.
Trợ lý Yên bước vào, trên các email nhận thông tin của Cố Y Thư, không ít tạp chí tuyên truyền muốn phỏng vấn nên gửi không ít lời mời đến nhà thiết kế Camellia. Chỉ là, Cố Y Thư không muốn lộ danh phận, cũng chẳng muốn để ai bàn tán về mình.
Trợ lý Yên phần nào thấy tiếc, bởi đôi khi chỉ là một phần phỏng vấn nhỏ, số tiền lợi nhuận thu về chỉ riêng Cố Y Thư đã thật sự rất cao.
Dạo gần đây, trên các trang báo lớn không ít tin tức thông báo người cầm quyền trước đó của tập đoàn Đế Quốc là Thẩm Trì Dã trở về.
Gia tộc họ Thẩm, luôn là tâm điểm bàn tán không ngớt và đặt lên hàng đầu.
“Đây đều là những thám tử tư em nhờ tôi liên hệ. Tất cả thông tin của họ, tôi đều liệt kê vào tờ giấy giúp em.”
Cố Y Thư khẽ nở nụ cười, nụ cười rất thanh thuần, nhưng đôi mắt đượm rõ ưu sầu. Trên người vẫn một bộ đồ công sở đơn giản màu trắng. Mà vì nụ cười đó, đã khiến Giang Thiệu Văn cũng dừng ánh mắt ở cô lâu hơn một chút.
“Cảm ơn anh.”
Cố Y Thư thật không dám nghĩ lại đêm đó, nếu không có Giang Thiệu Văn đưa tay cứu vớt. Thật sự cô đã chẳng thể có can đảm sống được đến bây giờ.
Văn phòng của Cố Y Thư rất mát mẻ, khắp nơi đều trưng bày cây cối. Nhưng rồi tầm mắt anh dừng trên một bộ âu phục của nam nhân. Cố Y Thư rất khi tiếp xúc với người khác giới vì do bản thân gặp phải chướng ngại, vậy mà giờ đã nhận về thiết kế như thế này.
Không tránh khỏi tò mò, Giang Thiệu Văn lại gần xem xét, chất liệu vải thật sự rất đắt. Qua đó có thể thấy, người thuê Cố Y Thư thiết kế có thân phận không hề nhỏ.
Giang Thiệu Văn hắng giọng, đứng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng liền khó khăn lên tiếng.
“Không biết, tôi có thể mời em làm bạn tiệc vào buổi lễ dài ngày trên du thuyền cuối tuần hay không?”
Cố Y Thư đang nhìn tờ giấy cũng khựng lại, hơi ngẩng đầu nhìn anh, bộ dạng có vẻ ngập ngừng. Thấy rõ điệu bộ đó, Giang Thiệu Văn đành lên tiếng.
“Em không muốn cũng không sao.”
Cố Y Thư ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng liền nói, hiển nhiên không muốn anh thất vọng.
“Có thể.”
Tiếp xúc với Giang Thiệu Văn tương đối lâu, một người đàn ông ấm áp ôn nhu như thế. Làm sao có thể tránh việc bản thân không rung động? Nhưng Cố Y Thư biết rõ thân phận của mình, Giang Thiệu Văn là một thiếu gia của gia đình thượng lưu, tương lai danh tiếng vang xa cũng như triển vọng cao. Chỉ cần có thể làm bạn, cũng đủ khiến cô tự hào.
Trước đây Giang Thiệu Văn đã cứu vớt cuộc đời từ đáy địa ngục của cô, cô thật sự rất quý mến. Nhưng cách một thời gian, lại hay tin anh phải đi du học. Thời gian cứ thế thấm thoắt, những việc liên tiếp xảy ra cứ thế trôi dần, mẹ mất, dì rời đi, Cố Y Thư biết rằng bản thân chẳng thể cứ giữ suy nghĩ ngây ngô đó được nữa.
Cũng là khi, chút tình của thuở niên thiếu bị phai dần đi.
Giang Thiệu Văn chỉ mới về nước cách đây vài tháng, Cố Y Thư thật không nghĩ anh vậy mà lại liên lạc với cô. Nghe cũng thật đường hoàng, khi mà Giang Thiệu Văn lại ra chủ ý.
“Khó khăn có thể tìm tôi. Tôi chắc chắn sẽ giúp em.”
Nếu như là Cố Y Thư của 8 năm trước, thật sự sẽ không ngần ngại mà dựa dẫm, như lúc anh đã dứt khoát đánh đuổi lũ người thực hiện xâm hại đến cô, rồi giúp cô rời khỏi nơi tăm tối đó vậy.
Nhưng bản thân hiện tại đã trải qua quá nhiều gai góc trong cuộc sống, Cố Y Thư chẳng dám mà tin tưởng bất cứ một ai.
Khoảnh khắc đó Cố Y Thư mới biết rõ, thời gian có thể làm thay đổi một người.
Không gian giữa cả hai vẫn cứ vắng lặng như thế. Mãi sau Cố Y Thư lên tiếng, làm phá tan đi bầu không khí gượng gạo ấy.
“Danh tiếng của em ở thành phố này rất tệ, anh có chắc chắn muốn mời em hay không?”
Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Cố Y Thư, Giang Thiệu Văn liền khẳng định.
“Chắc chắn.”
Giang Thiệu Văn biết, từ khi gặp lại mối quan hệ của cả hai đã cách xa rất nhiều.
Thời gian rời đi, là khi Giang Thiệu Văn quyết tâm bước vào sự nghiệp. Khi ấy đứng giữa một mối quan hệ cùng thứ tương lai vững vàng, thì chắc chắn rằng anh sẽ chọn vế thứ hai.
Mà thời gian khi về nước, cũng là khi bản thân nhận ra, Giang Thiệu Văn chẳng thể quên được Cố Y Thư năm ấy.
…
Gần như ba ngày sau đó, Cố Y Thư cứ thế lao vào mà thực hiện thiết kế bộ âu phục của người đàn ông, làm việc như một cái máy. Mọi công đoạn đều tỉ mì từng chi tiết không dám sơ sài. Tuy nói thế nào thì vật liệu đều rất đắt tiền. Một chút cô cũng không dám lãng phí.
Trợ lý Yên bước vào, trên các email nhận thông tin của Cố Y Thư, không ít tạp chí tuyên truyền muốn phỏng vấn nên gửi không ít lời mời đến nhà thiết kế Camellia. Chỉ là, Cố Y Thư không muốn lộ danh phận, cũng chẳng muốn để ai bàn tán về mình.
Trợ lý Yên phần nào thấy tiếc, bởi đôi khi chỉ là một phần phỏng vấn nhỏ, số tiền lợi nhuận thu về chỉ riêng Cố Y Thư đã thật sự rất cao.
Dạo gần đây, trên các trang báo lớn không ít tin tức thông báo người cầm quyền trước đó của tập đoàn Đế Quốc là Thẩm Trì Dã trở về.
Gia tộc họ Thẩm, luôn là tâm điểm bàn tán không ngớt và đặt lên hàng đầu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương