Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân
Chương 36: Người có vấn đề mới là hắn
Không lâu sau, nửa tiếng hơn. Cố gia cũng hiện diện. Phần lớn các gia tộc mật thiết cũng đều tranh thủ chỉ để có thể hiện diện sớm.
Cố Nhã Hân lộng lẫy vô cùng, tỏa sáng nơi đây. Bởi đến sớm nên lượng người hiện diện ít, cũng không tránh được việc cô ta tương đối thu hút ánh nhìn. Chỉ có điều, lại dừng trên người Thẩm Triết Quân đứng phía trên. Chỉ cái ánh nhìn hờ hững, lại hoàn hảo vô cùng.
Cứ thế, chậm rãi di chuyển lên phía lầu trên. Nơi cuộc trò chuyện của Thẩm Triết Quân lẫn Giang Thiệu Văn vừa mới kết thúc không lâu. Cô ta khẽ khụy chân xuống, ra dáng vẻ chào như một đại tiểu thư, nói bằng giọng ngọt ngào.
“Anh Triết Quân, em mới tới.”
Kế đó, lại cúi người chào Giang Thiệu Văn từ bên cạnh. Đây chẳng phải người mang danh bạn trai của Cố Y Thư hay sao.
“Chào cậu Giang.”
Giang Thiệu Văn nhìn Cố Nhã Hân một lúc lâu, với thân phận này, phong cách này. Rất lâu sau mới nhận ra là ai. Trước đó đã từng gặp trên du thuyền, nhưng lúc đó chỉ để tâm Cố Y Thư nên không quá quan tâm với người này.
“Rất vinh hạnh khi được gặp chị dâu.”
Nghe đến hai từ chị dâu, khóe mặt Cố Nhã Hân đỏ bừng lên. Chỉ có Thẩm Triết Quân nhíu mày, sau đó liền xoay người rời khỏi. Trông thế cô ta muốn đi theo, kết quả đã bắt gặp cái ánh nhìn sắc lẹm chẳng hề thân thiện.
“Buông ra.”
Một giọng nói không mấy lễ độ, ai nghe vào cũng đều rõ người đàn ông không thích sự tiếp xúc này. Bất giác sợ hãi, Cố Y Thư mới buông ra, lại cười gượng.
Không gian mấy chốc chỉ còn hai người.
Giang Thiệu Văn đứng nơi cầu thang, rất lâu sau mới lên tiếng.
“Cố gia chẳng phải còn Cố Y Thư hay sao? Sao cô ấy vẫn chưa tới.”
Nghe tới đây, Cố Nhã Hân hơi cắn môi.
“Có lẽ, em ấy bận chút việc.”
Giang Thiệu Văn nhìn một cách luyến tiếc, không nghĩ ngợi gì nhiều liền lấy điện thoại gọi một cuộc, người bắt máy không ai khác chính là Cố Y Thư.
“Y Thư, Thẩm gia có tiệc, người nhà họ Cố cũng đến dự. Chẳng lẽ em lại không dự sao?”
“Em có một số chuyện.”
Cố Y Thư bên kia, một chút đoái hoài cũng không có. Dồn sự tập trung vào bản vẽ phía trước, trả lời qua loa. Chỉ là không nghĩ đến việc, lại nghe giọng nói của Cố Nhã Hân bên cạnh.
“Y Thư, người nhà họ Thẩm đều đang đợi em đến dự. Cho dù có bận em cũng sắp xếp mà đến nhé?”
Trông thấy việc Giang Thiệu Văn gọi thẳng cho Cố Y Thư, Cố Nhã Hân chột dạ vội vàng tranh giành mà nói thông qua điện thoại. Tránh việc cô lại nói xấu gì.
Cố Y Thư vẫn im lặng, để máy cách xa một chút, chần chừ một lúc lâu. Trước đó Thẩm Triết Quân đã cảnh cáo cô không được tiếp xúc với Giang Thiệu Văn, nếu giờ cô hiện diện ở đó. Rõ ràng là một việc không hay.
Giang Thiệu Văn thấy cô im lặng, liền không ngần ngại mà nói rồi đưa quyết định thay cho cô.
“Bận thì tôi qua rước em, đợi tôi nhé.”
Cứ thế, liền cúp máy mà không để Cố Y Thư phản hồi.
Cố Y Thư đứng lặng trước cuộc gọi thoại vừa mới cúp sau khi kéo dài ba phút hơn. Đáy lòng dâng lên thứ cảm xúc kì lạ.
Quả thật, chưa đầy 15 phút sau, Giang Thiệu Văn đã có mặt rất nhanh. Khi này Cố Y Thư vẫn chưa hề thay đồ, nhưng anh không đoái hoài trực tiếp kéo lên xe.
…
Trong phía căn phòng thay đồ riêng, Thẩm Triết Quân đưa tay cởi đi từng nút áo sơ mi, thay ra bộ đồ âu phục khác. Chỉ vì ban nãy trông thấy Giang Thiệu Văn, tâm tình không tốt, liền chẳng còn muốn mặc nữa.
Cả một tủ đồ sang trọng bên cạnh, trưng dụng không ít loại tây trang, âu phục, sơ mi đắt tiền. Đều là thiết kế một cách quý giá. Cứ thế cởi ra cái cũ, rồi lựa một bộ khác mặc vào.
Chỉ là, không lâu sau lại nghe tiếng đẩy cửa. Người đàn ông không ngoảnh đầu đứng trước gương, thân ảnh mảnh mai của Cố Nhã Hân phản chiếu lại. Cô ta chậm rãi di chuyển tới, chỉ thấy sắc mặt Thẩm Triết Quân không thoải mái, nhưng không có quá nhiều biểu hiện.
Cố Nhã Hân nhìn về người đàn ông mặc độc lớp áo sơ mi trắng bên ngoài, vẫn chưa phủ lên áo vest. Thể hiện được bờ vai vững chắc, cô ta thật sự rất muốn nhào vào mà ôm lấy.
“Từ khi nào nơi đây của Thẩm gia, cô lại được phép tùy tiện vào?”
Giọng nói lạnh nhạt vang lên, đáy mắt sắc lạnh. Cố Nhã Hân đảo mắt, cô ta đúng thật là lẻn vào.
“Thiệu Văn đi rước bạn gái của cậu ấy, em cảm thấy trống vắng nên muốn tìm anh.”
Nói rồi, đảo ánh mắt nhìn người đàn ông. Thẩm Triết Quân vẫn cài áo, nghe đến đây thì ngưng lại động tác. Hoàn toàn hiểu được rõ câu nói đó là gì.
Từ phía sau, Cố Nhã Hân chậm rãi đi lại gần. Nhìn hướng cúc áo chưa cài xong, liền mặc kệ liều mình. Đặt tay cô ả lên lớp áo.
“Em cài giúp anh nhé?”
Thẩm Triết Quân lúc này tâm tình lạnh lẽo vô cùng, tầm mắt hướng về bàn tay đang đặt lên nút áo. Lại nhớ đến khi Cố Y Thư cũng cài cho hắn.
Càng lúc, kẻ có vấn đề hình như là hắn mới phải.
Cố Nhã Hân là vợ tương lai, Cố Y Thư là bạn gái của Giang Thiệu Văn. Vậy mà suy nghĩ của Thẩm Triết Quân chẳng thể bình ổn được. Môi mỏng nhếch lên lạnh lẽo, nhưng đáy mắt hiện lên sự thâm hiểm chẳng hề che giấu.
Hắn đẩy bàn tay kia ra, trực tiếp đe doạ đuổi khỏi phòng.
“Nếu còn tự tiện bước vào, thì không chắc rằng tôi sẽ để yên cho cô đâu.”
Cố Nhã Hân đối diện một màn này, chỉ có thể sợ hãi rời đi.
Cố Nhã Hân lộng lẫy vô cùng, tỏa sáng nơi đây. Bởi đến sớm nên lượng người hiện diện ít, cũng không tránh được việc cô ta tương đối thu hút ánh nhìn. Chỉ có điều, lại dừng trên người Thẩm Triết Quân đứng phía trên. Chỉ cái ánh nhìn hờ hững, lại hoàn hảo vô cùng.
Cứ thế, chậm rãi di chuyển lên phía lầu trên. Nơi cuộc trò chuyện của Thẩm Triết Quân lẫn Giang Thiệu Văn vừa mới kết thúc không lâu. Cô ta khẽ khụy chân xuống, ra dáng vẻ chào như một đại tiểu thư, nói bằng giọng ngọt ngào.
“Anh Triết Quân, em mới tới.”
Kế đó, lại cúi người chào Giang Thiệu Văn từ bên cạnh. Đây chẳng phải người mang danh bạn trai của Cố Y Thư hay sao.
“Chào cậu Giang.”
Giang Thiệu Văn nhìn Cố Nhã Hân một lúc lâu, với thân phận này, phong cách này. Rất lâu sau mới nhận ra là ai. Trước đó đã từng gặp trên du thuyền, nhưng lúc đó chỉ để tâm Cố Y Thư nên không quá quan tâm với người này.
“Rất vinh hạnh khi được gặp chị dâu.”
Nghe đến hai từ chị dâu, khóe mặt Cố Nhã Hân đỏ bừng lên. Chỉ có Thẩm Triết Quân nhíu mày, sau đó liền xoay người rời khỏi. Trông thế cô ta muốn đi theo, kết quả đã bắt gặp cái ánh nhìn sắc lẹm chẳng hề thân thiện.
“Buông ra.”
Một giọng nói không mấy lễ độ, ai nghe vào cũng đều rõ người đàn ông không thích sự tiếp xúc này. Bất giác sợ hãi, Cố Y Thư mới buông ra, lại cười gượng.
Không gian mấy chốc chỉ còn hai người.
Giang Thiệu Văn đứng nơi cầu thang, rất lâu sau mới lên tiếng.
“Cố gia chẳng phải còn Cố Y Thư hay sao? Sao cô ấy vẫn chưa tới.”
Nghe tới đây, Cố Nhã Hân hơi cắn môi.
“Có lẽ, em ấy bận chút việc.”
Giang Thiệu Văn nhìn một cách luyến tiếc, không nghĩ ngợi gì nhiều liền lấy điện thoại gọi một cuộc, người bắt máy không ai khác chính là Cố Y Thư.
“Y Thư, Thẩm gia có tiệc, người nhà họ Cố cũng đến dự. Chẳng lẽ em lại không dự sao?”
“Em có một số chuyện.”
Cố Y Thư bên kia, một chút đoái hoài cũng không có. Dồn sự tập trung vào bản vẽ phía trước, trả lời qua loa. Chỉ là không nghĩ đến việc, lại nghe giọng nói của Cố Nhã Hân bên cạnh.
“Y Thư, người nhà họ Thẩm đều đang đợi em đến dự. Cho dù có bận em cũng sắp xếp mà đến nhé?”
Trông thấy việc Giang Thiệu Văn gọi thẳng cho Cố Y Thư, Cố Nhã Hân chột dạ vội vàng tranh giành mà nói thông qua điện thoại. Tránh việc cô lại nói xấu gì.
Cố Y Thư vẫn im lặng, để máy cách xa một chút, chần chừ một lúc lâu. Trước đó Thẩm Triết Quân đã cảnh cáo cô không được tiếp xúc với Giang Thiệu Văn, nếu giờ cô hiện diện ở đó. Rõ ràng là một việc không hay.
Giang Thiệu Văn thấy cô im lặng, liền không ngần ngại mà nói rồi đưa quyết định thay cho cô.
“Bận thì tôi qua rước em, đợi tôi nhé.”
Cứ thế, liền cúp máy mà không để Cố Y Thư phản hồi.
Cố Y Thư đứng lặng trước cuộc gọi thoại vừa mới cúp sau khi kéo dài ba phút hơn. Đáy lòng dâng lên thứ cảm xúc kì lạ.
Quả thật, chưa đầy 15 phút sau, Giang Thiệu Văn đã có mặt rất nhanh. Khi này Cố Y Thư vẫn chưa hề thay đồ, nhưng anh không đoái hoài trực tiếp kéo lên xe.
…
Trong phía căn phòng thay đồ riêng, Thẩm Triết Quân đưa tay cởi đi từng nút áo sơ mi, thay ra bộ đồ âu phục khác. Chỉ vì ban nãy trông thấy Giang Thiệu Văn, tâm tình không tốt, liền chẳng còn muốn mặc nữa.
Cả một tủ đồ sang trọng bên cạnh, trưng dụng không ít loại tây trang, âu phục, sơ mi đắt tiền. Đều là thiết kế một cách quý giá. Cứ thế cởi ra cái cũ, rồi lựa một bộ khác mặc vào.
Chỉ là, không lâu sau lại nghe tiếng đẩy cửa. Người đàn ông không ngoảnh đầu đứng trước gương, thân ảnh mảnh mai của Cố Nhã Hân phản chiếu lại. Cô ta chậm rãi di chuyển tới, chỉ thấy sắc mặt Thẩm Triết Quân không thoải mái, nhưng không có quá nhiều biểu hiện.
Cố Nhã Hân nhìn về người đàn ông mặc độc lớp áo sơ mi trắng bên ngoài, vẫn chưa phủ lên áo vest. Thể hiện được bờ vai vững chắc, cô ta thật sự rất muốn nhào vào mà ôm lấy.
“Từ khi nào nơi đây của Thẩm gia, cô lại được phép tùy tiện vào?”
Giọng nói lạnh nhạt vang lên, đáy mắt sắc lạnh. Cố Nhã Hân đảo mắt, cô ta đúng thật là lẻn vào.
“Thiệu Văn đi rước bạn gái của cậu ấy, em cảm thấy trống vắng nên muốn tìm anh.”
Nói rồi, đảo ánh mắt nhìn người đàn ông. Thẩm Triết Quân vẫn cài áo, nghe đến đây thì ngưng lại động tác. Hoàn toàn hiểu được rõ câu nói đó là gì.
Từ phía sau, Cố Nhã Hân chậm rãi đi lại gần. Nhìn hướng cúc áo chưa cài xong, liền mặc kệ liều mình. Đặt tay cô ả lên lớp áo.
“Em cài giúp anh nhé?”
Thẩm Triết Quân lúc này tâm tình lạnh lẽo vô cùng, tầm mắt hướng về bàn tay đang đặt lên nút áo. Lại nhớ đến khi Cố Y Thư cũng cài cho hắn.
Càng lúc, kẻ có vấn đề hình như là hắn mới phải.
Cố Nhã Hân là vợ tương lai, Cố Y Thư là bạn gái của Giang Thiệu Văn. Vậy mà suy nghĩ của Thẩm Triết Quân chẳng thể bình ổn được. Môi mỏng nhếch lên lạnh lẽo, nhưng đáy mắt hiện lên sự thâm hiểm chẳng hề che giấu.
Hắn đẩy bàn tay kia ra, trực tiếp đe doạ đuổi khỏi phòng.
“Nếu còn tự tiện bước vào, thì không chắc rằng tôi sẽ để yên cho cô đâu.”
Cố Nhã Hân đối diện một màn này, chỉ có thể sợ hãi rời đi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương