Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân
Chương 39: Theo dõi
Không thể thấy Cố Y Thư, kết quả Giang Thiệu Văn liền lấy điện thoại ra gọi. Nhưng vừa bấm số, Thẩm Triết Quân từ xa đã đi đến. Người đàn ông đứng bên cạnh, nhìn vào hướng màn hình điện thoại mà cau mày.
“Anh Triết Quân.” Cố Nhã Hân thấy người đàn ông trở xuống, dù đang tiếp chuyện với Thẩm Trì Dã cũng vì thế mà chạy lại phía hắn chủ động lên tiếng.
Dù gì, có Thẩm Trì Dã, ít nhất Thẩm Triết Quân cũng sẽ để cho cô ta một ít sự tôn trọng. Đã có mặt ở đây, vẫn là nên để cho mọi người xung quanh biết. Cố Nhã Hân cô ta chính là con dâu tương lai của nhà họ Thẩm này!
Giang Thiệu Văn buông điện thoại, nhìn về hướng người chú của mình đang đứng bên cạnh. Rồi lại nhìn vào Cố Nhã Hân đang tiến lại một cách thân mật.
Giang Thiệu Văn không quan tâm, vẫn đưa tay bấm điện thoại. Kết quả, Thẩm Triết Quân liền lạnh giọng lên tiếng.
“Gọi làm gì, chê Thẩm gia thiếu khách hay sao mà một người không quan trọng vẫn có thể gọi?”
Nghe thế Giang Thiệu Văn dừng tay, chỉ có Cố Nhã Hân tò mò muốn xem người gọi. Nhưng lập tức anh đã tắt đi điện thoại.
Giang Thiệu Văn hơi ngây ra, anh vẫn chẳng hề bảo gọi cho ai, làm sao Thẩm Triết Quân biết được là muốn mời đến ai mà người đàn ông đã có thể đoán được.
Nhưng rất nhanh, suy nghĩ đó đã được buông xuống.
Dù gì thời điểm này gọi, cũng chung quy đều là xoay quanh vấn đề đó.
Cố Nhã Hân đứng bên cạnh, nhưng vẫn không dám chạm vào giới hạn của Thẩm Triết Quân. Có thể hiện diện bên cạnh như thế cũng đủ để mọi người xung quanh trầm trồ không ngớt.
Buổi tiệc diễn ra quá nửa, Lạc Ân đã hiện diện nơi sân khấu mà tỏa sáng ngời. Những người bên dưới không ngừng nói chúc mừng trước bài phát biểu sinh nhật. Phía bên cạnh, hàng tá quà sinh nhật được gửi đến. Đều là những chiếc hộp lớn sang trọng vô cùng.
Qua đó cũng thấy được, thân phận Lạc Ân là cao lớn như thế nào.
Thẩm Triết Quân dự đến nửa, người đàn ông cũng buông ly rượu mà rời đi. Cố Nhã Hân trông thế, chỉ đành nhìn theo, cô ta không lớn gan, càng không dám chọc vào. Chỉ là có vẻ không phục, xinh đẹp như cô ả bao người vây quanh, tại sao Thẩm Triết Quân lại chẳng thể để mắt dù một tí.
Thẩm Triết Quân tuyệt vời như nào ai cũng rõ, mà chỉ người như Thẩm Triết Quân, Cố Nhã Hân mới cảm thấy phù hợp với cô ả.
Không thể tiếp xúc với Thẩm Triết Quân, suy cho cùng chỉ có thể nịnh bợ Thẩm Trì Dã. Cứ thế Cố Nhã Hân di chuyển lại phía ông Thẩm vẫn đứng chuyên tâm rồi bắt đầu trò chuyện.
…
Ngay khi rời khỏi buổi tiệc, Thẩm Triết Quân liền đưa tay nhấc máy gọi đến một số quen thuộc. Tính đến hiện tại, Cố Y Thư đã rời khỏi được nửa tiếng rồi.
Đầu dây bên kia bắt máy, là giọng của tài xế.
“Thưa ngài, cô Cố vẫn chưa đến nơi. Với lại, trông bộ dáng của cô ấy có vẻ hơi thất thần.”
Tài xế được giao nhiệm vụ xem xét đến việc Cố Y Thư về nhà, chỉ là không nghĩ Cố Y Thư không chọn bắt xe. Cứ thế mà đi bộ, kết quả Thẩm Triết Quân sai người dò chỉ để xem cô gái nhỏ khi nào về đến nơi.
Nơi khu phòng được thuê có vẻ xa.
Thẩm Triết Quân rũ mắt, sau đó liền nói tiếp.
“Gửi định vị qua điện thoại của tôi.”
“Vâng thưa ngài.”
Người đàn ông cứ thế tùy tiện lấy một chiếc xe, di chuyển theo con đường định sẵn hành trình hiện trên điện thoại, cứ thế nhấn ga hết cỡ. Dù gì thì hiện tại, đoạn đường nơi đây cũng vắng tanh. Nếu ban nãy không cho người theo, thật sự có thể Cố Y Thư sẽ xảy ra chuyện.
Đó là điều người đàn ông nghĩ đến đầu tiên.
Rất nhanh liền đã tới đoạn đường đó. Nhưng khung cảnh lại vắng vẻ, đèn đường yếu ớt chiếu hắt xuống nền đất. Chút ánh trăng mờ nhạt phủ lên bóng những hàng cây, chiếu lên thân ảnh nhỏ cô độc.
Từ xa, thân ảnh Cố Y Thư trong bộ đồ công sở vẫn chậm rãi đi. Trên tay quen thuộc cầm túi xách. Đến đây, người đàn ông giảm chút ánh sáng đèn xe, bắt đầu tấp vào bên lề di chuyển chầm chậm từ phía xa.
Trông Thẩm Triết Quân không khác gì kẻ theo dõi vậy.
Nhìn bóng dáng Cố Y Thư, đáy lòng cũng dâng lên chút cảm xúc khác lạ. Không hề giống chút nào với cái bộ dạng đứng trước mặt hắn rồi phản bác. Chỉ có điều, cái bộ dạng hiện tại khiến kẻ khác càng thêm mủi lòng.
Vài hạt tuyết lất phất, rơi trên khung cửa kính xe người đàn ông. Chỉ còn hơn 20 ngày là sẽ bước qua năm mới.
Chẳng hiểu vì sao Thẩm Triết Quân lại có thể kiên trì đến thế. Phải hơn 15 phút sau, Cố Y Thư mới tới nơi. Nhìn bóng dáng nhỏ bước vào, tới đây người đàn ông mới xoay đầu xe mà rời khỏi.
Thay vì trở về Thẩm gia vẫn diễn ra buổi tiệc, kết quả liền đánh một vòng ngược về chính biệt thự biệt lập.
Khung cảnh vắng vẻ tại khu biệt thự là thứ hiện lên đầu tiên.
…
Những tưởng đã quen với sự cô độc, nhưng rồi có thứ đột nhiên xâm nhập vào thế giới của bạn. Cứ thế, dần dần khỏa lấp những chỗ trống vắng, để rồi khi không thấy nữa, mới nhận ra cái thế này nhạt nhẽo như nào.
“Anh Triết Quân.” Cố Nhã Hân thấy người đàn ông trở xuống, dù đang tiếp chuyện với Thẩm Trì Dã cũng vì thế mà chạy lại phía hắn chủ động lên tiếng.
Dù gì, có Thẩm Trì Dã, ít nhất Thẩm Triết Quân cũng sẽ để cho cô ta một ít sự tôn trọng. Đã có mặt ở đây, vẫn là nên để cho mọi người xung quanh biết. Cố Nhã Hân cô ta chính là con dâu tương lai của nhà họ Thẩm này!
Giang Thiệu Văn buông điện thoại, nhìn về hướng người chú của mình đang đứng bên cạnh. Rồi lại nhìn vào Cố Nhã Hân đang tiến lại một cách thân mật.
Giang Thiệu Văn không quan tâm, vẫn đưa tay bấm điện thoại. Kết quả, Thẩm Triết Quân liền lạnh giọng lên tiếng.
“Gọi làm gì, chê Thẩm gia thiếu khách hay sao mà một người không quan trọng vẫn có thể gọi?”
Nghe thế Giang Thiệu Văn dừng tay, chỉ có Cố Nhã Hân tò mò muốn xem người gọi. Nhưng lập tức anh đã tắt đi điện thoại.
Giang Thiệu Văn hơi ngây ra, anh vẫn chẳng hề bảo gọi cho ai, làm sao Thẩm Triết Quân biết được là muốn mời đến ai mà người đàn ông đã có thể đoán được.
Nhưng rất nhanh, suy nghĩ đó đã được buông xuống.
Dù gì thời điểm này gọi, cũng chung quy đều là xoay quanh vấn đề đó.
Cố Nhã Hân đứng bên cạnh, nhưng vẫn không dám chạm vào giới hạn của Thẩm Triết Quân. Có thể hiện diện bên cạnh như thế cũng đủ để mọi người xung quanh trầm trồ không ngớt.
Buổi tiệc diễn ra quá nửa, Lạc Ân đã hiện diện nơi sân khấu mà tỏa sáng ngời. Những người bên dưới không ngừng nói chúc mừng trước bài phát biểu sinh nhật. Phía bên cạnh, hàng tá quà sinh nhật được gửi đến. Đều là những chiếc hộp lớn sang trọng vô cùng.
Qua đó cũng thấy được, thân phận Lạc Ân là cao lớn như thế nào.
Thẩm Triết Quân dự đến nửa, người đàn ông cũng buông ly rượu mà rời đi. Cố Nhã Hân trông thế, chỉ đành nhìn theo, cô ta không lớn gan, càng không dám chọc vào. Chỉ là có vẻ không phục, xinh đẹp như cô ả bao người vây quanh, tại sao Thẩm Triết Quân lại chẳng thể để mắt dù một tí.
Thẩm Triết Quân tuyệt vời như nào ai cũng rõ, mà chỉ người như Thẩm Triết Quân, Cố Nhã Hân mới cảm thấy phù hợp với cô ả.
Không thể tiếp xúc với Thẩm Triết Quân, suy cho cùng chỉ có thể nịnh bợ Thẩm Trì Dã. Cứ thế Cố Nhã Hân di chuyển lại phía ông Thẩm vẫn đứng chuyên tâm rồi bắt đầu trò chuyện.
…
Ngay khi rời khỏi buổi tiệc, Thẩm Triết Quân liền đưa tay nhấc máy gọi đến một số quen thuộc. Tính đến hiện tại, Cố Y Thư đã rời khỏi được nửa tiếng rồi.
Đầu dây bên kia bắt máy, là giọng của tài xế.
“Thưa ngài, cô Cố vẫn chưa đến nơi. Với lại, trông bộ dáng của cô ấy có vẻ hơi thất thần.”
Tài xế được giao nhiệm vụ xem xét đến việc Cố Y Thư về nhà, chỉ là không nghĩ Cố Y Thư không chọn bắt xe. Cứ thế mà đi bộ, kết quả Thẩm Triết Quân sai người dò chỉ để xem cô gái nhỏ khi nào về đến nơi.
Nơi khu phòng được thuê có vẻ xa.
Thẩm Triết Quân rũ mắt, sau đó liền nói tiếp.
“Gửi định vị qua điện thoại của tôi.”
“Vâng thưa ngài.”
Người đàn ông cứ thế tùy tiện lấy một chiếc xe, di chuyển theo con đường định sẵn hành trình hiện trên điện thoại, cứ thế nhấn ga hết cỡ. Dù gì thì hiện tại, đoạn đường nơi đây cũng vắng tanh. Nếu ban nãy không cho người theo, thật sự có thể Cố Y Thư sẽ xảy ra chuyện.
Đó là điều người đàn ông nghĩ đến đầu tiên.
Rất nhanh liền đã tới đoạn đường đó. Nhưng khung cảnh lại vắng vẻ, đèn đường yếu ớt chiếu hắt xuống nền đất. Chút ánh trăng mờ nhạt phủ lên bóng những hàng cây, chiếu lên thân ảnh nhỏ cô độc.
Từ xa, thân ảnh Cố Y Thư trong bộ đồ công sở vẫn chậm rãi đi. Trên tay quen thuộc cầm túi xách. Đến đây, người đàn ông giảm chút ánh sáng đèn xe, bắt đầu tấp vào bên lề di chuyển chầm chậm từ phía xa.
Trông Thẩm Triết Quân không khác gì kẻ theo dõi vậy.
Nhìn bóng dáng Cố Y Thư, đáy lòng cũng dâng lên chút cảm xúc khác lạ. Không hề giống chút nào với cái bộ dạng đứng trước mặt hắn rồi phản bác. Chỉ có điều, cái bộ dạng hiện tại khiến kẻ khác càng thêm mủi lòng.
Vài hạt tuyết lất phất, rơi trên khung cửa kính xe người đàn ông. Chỉ còn hơn 20 ngày là sẽ bước qua năm mới.
Chẳng hiểu vì sao Thẩm Triết Quân lại có thể kiên trì đến thế. Phải hơn 15 phút sau, Cố Y Thư mới tới nơi. Nhìn bóng dáng nhỏ bước vào, tới đây người đàn ông mới xoay đầu xe mà rời khỏi.
Thay vì trở về Thẩm gia vẫn diễn ra buổi tiệc, kết quả liền đánh một vòng ngược về chính biệt thự biệt lập.
Khung cảnh vắng vẻ tại khu biệt thự là thứ hiện lên đầu tiên.
…
Những tưởng đã quen với sự cô độc, nhưng rồi có thứ đột nhiên xâm nhập vào thế giới của bạn. Cứ thế, dần dần khỏa lấp những chỗ trống vắng, để rồi khi không thấy nữa, mới nhận ra cái thế này nhạt nhẽo như nào.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương