Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 2



(Thấy rõ gương mặt cô)

Người ngồi ở đây chìm vào yên tĩnh.

Tĩnh lặng như tờ.

Một hồi lâu, có người không nhịn được phụt cười một tiếng, sau đó che miệng lại. Còn có người nhịn hồi lâu, nghẹn ra một tiếng ngỗng kêu, tay chân luống cuống rời đi, không cẩn thận làm đổ ly.

Nhân viên tạp vụ vội vàng chạy đến dọn dẹp hiện trường.

Trong hỗn loạn, Thẩm Thiếu Hàn im lặng hai giây, giống như nghe được chuyện gì đó viển vông.

Anh ta hơi nghiêng mặt, cuối cùng nhìn thẳng Đỗ Minh Trà, đôi môi thường xuyên nở nụ cười đó không cười nữa rồi.

Anh hỏi: “Cái gì cơ?”

Đỗ Minh Trà nói: “Đừng nói cái đính hôn từ nhỏ gì đó, xã hội pháp trị rồi, thời đại này đừng làm mấy cái trò úng não này nữa.”

Trên bàn, không ai uống nước hay ăn cái gì.

Đồng loạt nhìn Đỗ Minh Trà với Thẩm Thiếu Hàn.

Hóng chuyện là bản năng bẩm sinh của con người, cho dù bây giờ có động đất sóng thần, cộng thêm gió bão cấp mười tám cũng không ngăn được nhiệt huyết đứng trên tiền tuyến hóng chuyện của họ.

Thẩm Thiếu Hàn: "..."

Anh ta yên lặng một lúc, mím chặt môi.

“Loại chuyện này” Cuối cùng anh cũng chầm chậm nói ra, vẻ mặt chán nản: “Mình tôi không làm chủ được, phải hỏi ý kiến cha mẹ.”

“Anh bao tuổi rồi còn phải hỏi ý kiến cha mẹ?” Đỗ Minh Trà nói: “Anh không làm chủ được thì tôi làm chủ, cứ làm theo lời anh vừa mới nói đi. Danh sách đó, tôi chắc chắn sẽ không nhường cho Biệt Vân Trà. Cũng hy vọng anh có thể tuân theo lời anh vừa mới nói, dứt khoát đừng ở bên tôi.”

Sắc mặt Thẩm Thiếu Hàn trầm xuống.

Một hồi lâu sau, anh ta chợt cười một tiếng: “Tùy cô.”

Hai chữ này của anh ta vừa nhẹ nhàng lại vừa dịu dàng, còn mang theo chút ý dung túng.

Giống như vừa nãy chỉ là phối hợp với Đỗ Minh Trà làm loạn.

Đỗ Minh Trà không trả lời anh.

Cô cảm thấy chắc chắn Thẩm Thiếu Hàn có bệnh nặng gì đó.

Sao còn ủ rũ như vậy.

Không khí tiệc mừng thọ của cụ Đặng thật hoành tráng, nhưng đối với cháu gái ruột Đỗ Minh Trà này mà nói, ngay cả cơ hội lên sân khấu cũng không có —— mặt cô còn bị thương nữa, trong trường hợp này đeo khẩu trang có vẻ không trang trọng, không đeo thì lại sợ vết sẹo trên mặt cô hù dọa người khác.

Đỗ Minh Trà vui nhưng không quá phấn khích.



Người lấy thân phận cháu gái của cụ Đặng lên sân khấu là Đặng Tư Ngọc, con gái nuôi của gia đình nhà chú, sinh cùng ngày với Đỗ Minh Trà, nghe đâu là chú nhận nuôi để cụ Đặng vui.

So với đứa cháu gái chính tông Đỗ Minh Trà này, người một nhà chú dĩ nhiên là thích Đặng Tư Ngọc nuôi từ nhỏ đến lớn hơn.

Tiệc mừng thọ kết thúc tốt đẹp trong sự vui mừng của mọi người, Đỗ Minh Trà vừa mới đứng lên thì nghe thấy Thẩm Thiếu Hàn gọi cô: “Đợi đã.”

Đỗ Minh Trà hơi nghiêng người: “Có việc gì sao?”

“Ba bảo tôi tiễn cô.” Thẩm Thiếu Hàn cởi áo khoác ra đặt trên cánh tay, bước tới, không có biểu cảm gì: “Đi thôi.”

Đỗ Minh Trà từ chối: “Không cần.”

“Quá xa rồi.”

“Tôi ngồi tàu điện ngầm.”

Cứ một câu lại đáp trả một câu chặn lại lời nói của Thẩm Thiếu Hàn, anh ta cau mày nhìn Đỗ Minh Trà: “Đừng làm loạn, tôi biết cô vì chuyện của Vân Trà mà trong lòng không thoải mái ——”

“Minh Trà chuẩn bị về trường học hả? Đúng lúc tớ với anh trai cũng chuẩn bị trở về này.” Thẩm Tuế Tri ngắt lời Thẩm Thiếu Hàn, vừa cười vừa nhìn Đỗ Minh Trà: “Chúng ta tiện đường, về cùng nhau đi.”

Đỗ Minh Trà thuận thế đáp lại: “Cảm ơn cậu.”

Cô với Thẩm Tuế Tri ra khỏi phòng tiệc, trong lúc lơ đãng nghiêng người phát hiện Thẩm Thiếu Hàn vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn không rõ mặt.

Thẩm Tuế Tri là em họ xa của Thẩm Thiếu Hàn, cao hơn Đỗ Minh Trà một bậc, đang học ở đại học I, rất gần đại học C, chỉ cách một con đường. Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé. Anh cả của cô – Thẩm Tuế Hòa là giáo viên ở đại học I, cũng từng được mời qua diễn giảng tại đại học C, nho nhã lịch thiệp, đeo kính gọng nhỏ.

Trên người hai anh em này có khí chất dịu dàng bẩm sinh, những người nhà họ Thẩm mà Đỗ Minh Trà hôm nay nhìn thấy đa phần đều cổ hủ, duy chỉ có hai anh em này như hoa súng trong bùn đất, lạnh lùng không dung hợp với thế tục.

Đi qua hành lang dài, bên ngoài cửa gỗ màu đỏ thẫm đóng chặt, hai người mặc vest đen đang nhỏ giọng nói chuyện.

“Người mà Thẩm tổng muốn tìm vẫn chưa tìm được?”

“Vẫn chưa.” Một người nơm nớp lo sợ trả lời: “Lấy ảnh chụp trước kia đi hỏi từng người một, không một ai quen hết…”

Tống Thừa Hiên khẽ gật đầu: “Cậu về trước đi, đợi lát nữa tôi tự báo cáo cho Thẩm tổng.”

Người đó như được đại xá, xoay người bước đi. Tống Thừa Hiên ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Tuế Hòa, cười: “Giáo sư Thẩm.”

Thẩm Tuế Hòa ra hiệu Thẩm Tuế Tri với Đỗ Minh Trà rời đi, mình ở lại hàn huyên với Tống Thừa Hiên.

Đi được vài bước, Thẩm Tuế Tri chủ động an ủi Đỗ Minh Trà: “Cậu không cần để ý mấy người đó, cũng đừng lo lắng về cái đính hôn từ bé mà người lớn sắp xếp. Nếu thật sự không được thì cậu đi tìm nhị gia thử xem.”

“Nhị gia?”

“Người vừa nói chuyện với anh trai tớ là một trong những trợ lý đặc biệt của nhị gia. Bây giờ trong nhà có thể ép được bác Thẩm, trước mắt cũng chỉ có nhị gia thôi.” Thẩm Tuế Tri nói: “Nhị gia lên tiếng, mấy người đó nhất định sẽ nghe.”

Đỗ Minh Trà cảm ơn ý tốt của Thẩm Tuế Tri.



Đây là lần thứ hai có người nói với cô về “Thẩm Nhị gia”, cũng không biết nhân vật nổi tiếng trong tin đồn này là tính khí thế nào ——

Trong "Hồng Lâu Mộng" có Bảo Nhị gia phản nghịch, Liễn Nhị gia lãng tử, chuyện làm ăn trong nhà đều nhờ thần tài Quan nhị gia.

Cũng không biết Thẩm Nhị gia này rốt cuộc là giống Nhị gia nào hơn.

Thẩm Tuế Hòa đưa Đỗ Minh Trà về đại học C trước rồi mới đưa em gái mình về trường.

Thẩm Tuế Tri duỗi người, tò mò hỏi: “Nhị gia muốn tìm người nào vậy?”

“Em cũng biết bệnh xấu trời sinh của Nhị gia đấy.” Thẩm Tuế Hòa không giấu giếm cô: “Tháng trước Nhị gia được mời đi tham gia sự kiện ở núi Thạch Cảnh, thấy rõ mặt của một cô gái.”

Thẩm Tuế Tri ngồi dậy, che lại bụng dưới: “Hả?”

Thẩm Tuế Hòa gật đầu: “Là cái ‘thấy rõ’ mà em hiểu ấy.”

Chuyện Nhị gia Thẩm Hoài Dữ bị mù mặt, chỉ có một số người thân cận cực ít của anh mới biết.

Những năm trước đây khi cuộc sống khó khăn, Thẩm Tuế Hòa có giao tình với Nhị gia, quan hệ giữa hai người khá tốt mới có thể biết bí mật này.

Trong mắt Thẩm Hoài Dữ thì mặt của tất cả mọi người đều là màu xám tro và đường cong thông thường không có gì khác lạ.

Nói cách khác, anh bị mù mặt nghiêm trọng, không chỉ không nhận ra mà còn không thấy rõ. Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé. Bất kể là xấu hay đẹp, trong mắt anh đều như bản vẽ đen trắng được phủ lên lớp sương mù dày đặc.

Anh nhận biết người khác phần lớn đều dựa vào khứu giác và thính giác nhạy bén, cùng với khả năng ghi nhớ tốt.

Ảnh chụp, video, hình vẽ… bất kể là phương tiện truyền đạt nào, Thẩm Hoài Dữ đều không thể phân biệt được tướng mạo của người khác.

Anh phải ghi nhớ đường nét gương mặt của những người đó.

Thẩm Tuế Tri chầm chậm ngồi trở lại, trêu đùa: "Nếu Nhị gia tìm được cô gái đó... đây có lẽ là trời ban lương duyên á."

"Đừng để ý đến mấy cái này nữa." Thẩm Tuế Hoà tủm tỉm cười, đôi mắt dịu dàng đằng sau tròng kính, "Tri Tri, vẫn còn đang ngậm tốt chứ?”



Đỗ Minh Trà mở cửa ký túc xá, trong phòng không có một bóng người.

Năm nhất vừa mới khai giảng, hôm nay lại là thứ bảy, bạn cùng phòng đều hẹn đi Tam Lý Truân chơi, chỉ có mỗi Đỗ Minh Trà đến tiệc mừng thọ của ông nội nên vắng mặt hoạt động tập thể lần này của ký túc xá.

Cô bỏ balo xuống, mở sách giáo khoa, yên lặng làm bài tập giáo viên giao.

Tiếng Pháp mà Đỗ Minh Trà học là loại ngôn ngữ không quá phổ biến.

Từ nhỏ cô đã lộ ra thiên phú hơn người về ngôn ngữ, ở thị trấn nhỏ tới lớp ba mới dạy tiếng Anh, mà Đỗ Minh Trà khi mới bi bô tập nói thì cha cô đã tự dạy nhiều loại ngôn ngữ cho cô.

Lúc bạn cùng lớp đang cố gắng chú thích bên cạnh “man” là "蛮”, Đỗ Minh Trà đã có thể thuần thục sử dụng tiếng Anh để bàn luận về sự nấu ăn thất bại của cha qua ba phương diện: màu sắc, mùi và vị.

*蛮: phiên âm của từ này là mán, gần cách đọc của man trong tiếng Anh.
Chương trước Chương tiếp