Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 27



Biệt Vân Trà đứng ở chỗ bậc thang bước lên.

Ngây ngốc nhìn Đỗ Minh Trà.

Đỗ Minh Trà không đeo khẩu trang.

Đôi má trước giờ vẫn luôn che đậy kín đáo, không còn vết sẹo thảm không nhìn nổi như trong bức ảnh lúc nhập học.

Mặt của cô ấy đã khỏi rồi.

Bởi vì thường xuyên không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.

Da của Đỗ Minh Trà rất trắng, cũng không phải là kiểu nhợt nhạt thiếu sức sống, trên quai hàm còn có chút màu đỏ nhàn nhạt, đỏ hồng tự nhiên.

Mặt nhỏ trứng ngỗng, mắt hạnh, đầu tóc suôn mượt rẽ ra hai bên rũ xuống bả vai.

Vòng eo thon nhỏ dường như không đến một nắm tay, trên vạt váy xanh màu nước ánh lên ánh sáng mờ ảo giống như ánh trăng dưới dòng nước.

Đẹp giống như đang mơ vậy.

Biệt Vân Trà không dám tin tưởng.

Lẩm bẩm nhắc lại: “....Đỗ Minh Trà?”

Giọng nói của cô ta run rẩy, đầy vẻ kinh ngạc: “Cậu….cậu…..”

Nói ‘cậu’ mấy lần, vẫn không nói ra lời.

Đầu của Biệt Vân Trà bắt đầu choáng váng.

——Làm sao có thể là Đỗ Minh Trà đây?

——Tướng mạo thật sự của cậu ta là như vậy sao.

——Tại sao mỗi ngày còn phải đeo khẩu trang? Cậu ta rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?

Đỗ Minh Trà không rảnh nói chuyện với cậu ta, cô vội vàng chạy như bay, lại đi giày cao gót, thở gấp nói xin lỗi: “Thật sự xin lỗi….vẫn còn kịp chứ?”

Cây bút trong tay của nhân viên dừng lại, vốn dĩ đã gạch dấu X bên cạnh tên của Đỗ Minh Trà.

Đầu bút đâm xuyên qua trang giấy mỏng, đâm ra một vết rách dài.

Anh ta ngây ngốc nhìn người đến, hai giây sau, lúc này mới như vừa tỉnh khỏi giấc mộng: “Kịp, kịp.”

Anh ta cúi đầu, run tay, ghi lại tên vừa nãy mới gạch lên.

Một chữ “Trà” mà run rẩy viết mấy lần, ghét bỏ viết không đẹp, giống như là chữ viết cũng sẽ làm khinh nhờn dung mạo của người đẹp trước mặt vậy, viết xuống 3 lần mới vừa lòng, cuối cùng bổ sung vào.

“Không sao” Nhân viên vừa nãy vẫn còn đang sốt ruột, dịu giọng khuyên giải an ủi: “Vẫn còn sớm, không cần phải vội vã như vậy——tai nghe đã đeo xong chưa? Kiểm tra lại chưa? Kiểm tra xong thì hãy đi lên…..”

Biệt Vân Trà thất thần nhìn bóng dáng Đỗ Minh Trà xách váy đi lên sân khấu, vẫn như cũ không có cách nào phản ứng lại. Cô ta quay mặt, khó mà tin được hỏi Triệu Tâm Kiến: “Vừa nãy là Đỗ Minh Trà? Các cậu ở trên má của cậu ấy bôi kem che khuyết điểm gì vậy?”

Hoắc Vi Quân thổi đám lông vũ nhỏ không cẩn thận dính lên trên tay xuống, đứng dựa vào tấm vải làm phông nền: “Tiểu Minh Trà của chúng tôi nền móng tốt, hoàn toàn không cần kem che khuyết điểm.”

Nói đến đây, cô ấy như có như không nhìn Biệt Vân Trà một cái: “Tiểu Trà của chúng tôi nha, không giống với những người khác, không thích giở trò bịp bợm.”

-

Khán giả ở bên dưới, đã bắt đầu xôn xao ầm lên.

Sau khi nhắc đến tên “Đỗ Minh Trà” thì không có ai lên sân khấu.

Sau màn là một mảnh an tĩnh, ánh đèn chiếu vào, không có người.

Vương Tinh nhịn không được nghiêng người ghé sát vào Thẩm Thiếu Hàn, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu Hàn, cuộc thi MC chắc là không cho người ta đeo khẩu trang lên đúng không?”

“Ừ.”

Thẩm Thiếu Hàn trả lời một câu, anh ta ngồi trong bóng tối, ánh mắt vẫn luôn nhìn lên sân khấu phía trước.

Dưới ánh đèn, ánh mắt của anh ta tối đen, không có tia sáng.

Vương Tinh nhìn trộm vẻ mặt của anh ta, vốn dĩ định nói gì đó lại nhịn xuống.

Người bên cạnh không biết cũng thôi, trong lòng anh ta hiểu rõ——Bạn tốt của mình, Thẩm Thiếu Hàn, mặc dù danh tiếng ở bên ngoài, nhưng cho đến hôm nay vẫn là trai tân.

Tục xưng là xử nam.

Thẩm gia gia giáo quy tắc nghiêm khắc, đến nỗi những thế hệ trẻ trong nhà của họ đều ít nhiều mang tâm lý nổi loạn.

Không nói đến những người khác, cứ đơn giản lấy Thẩm Khắc Băng làm ví dụ——

Ở trước mặt ba mẹ, Thẩm Khắc Băng là một đứa trẻ ngoan, sau lưng lại hư hỏng không chịu được, còn xuýt chút nữa náo ra mạng người, giấu diếm ba mẹ lặng lẽ đi xóa sạch.

Vương Tinh vừa vào nhập học đã nhắm trúng Biệt Vân Trà, một cô gái đẹp lại không có bối cảnh, rất dễ dàng trở thành sủng vật cho những người như bọn họ. Chỉ mấy lời đường mật, cộng thêm chiếc xe sang trọng đến đón, đã mê hoặc ánh mắt của cô ta.



Sau khi thành công dụ dỗ đến tay, ai biết Thẩm Thiếu Hàn lại có ý đối với Biệt Vân Trà.

Vương Tinh vốn theo nguyên tắc ‘anh em như chân với tay, phụ nữ là quần áo’, hào phóng nói rõ với Biệt Vân Trà, hai người dễ hợp dễ tan.

Chỉ là quan hệ của hai người Thẩm Thiếu Hàn và Biệt Vân Trà vô cùng kỳ quái, không giống như yêu đương, không ôm, không hôn, không lên giường, làm cho Vương Tinh cũng hồ đồ, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ bạn tốt còn mình thật sự thích cái kiểu yêu đương thuần khiết này?

Hay là nói, cậu ấy…..?

Người như Vương Tinh, chơi ra chơi, ở mặt chọn vợ, nhất định mong muốn đối phương phải xuất thân trong sạch thanh bạch, đây là tật xấu thâm căn cố đế của hầu hết đàn ông đều có.

Cố tình Thẩm Thiếu Hàn không giống vậy.

Anh ta không để ý lúc trước Biệt Vân Trà qua lại với Vương Tinh, hôm đó tức giận, cũng chỉ tức vì cô nói mà không biết nghĩ, nói ra bí mật của ba mẹ anh ta.

Vương Tinh không đoán được Thẩm Thiếu Hàn đang nghĩ gì.

Người Thẩm gia đều cổ quái, nhị gia thanh tâm quả dục, Thẩm Tuế Tri và cái người em gái xinh đẹp không thích nói chuyện với người ngoài kia của anh tạ cũng theo đuổi chủ nghĩa độc thân, Thẩm Gia Dung bị người ngoài lén lút gọi là kẻ điên…….

Vương Tinh lắc đầu, lại cười khinh miệt: “Bây giờ cậu có thể cẩn thận nhìn rõ Đỗ Minh Trà có dáng vẻ như thế nào rồi, tớ nghe nói, ông cụ Đặng gần đây muốn nhận cô ta quay về nhà, trước đó không lâu còn mắng Đặng Biên Đức một trận.”

“.....Nhưng mà” Vương Tinh ghé sát bên tai của Thẩm Thiếu Hàn, có chút bỡn cợt cười khẩy “Đằng nào thì tắt đèn đi thì ai chẳng giống ai, nhẫn nhịn đi.”

Vết sẹo trên mặt của Đỗ Minh Trà lớn như vậy, ban ngày đích thực là không nuốt nổi.

Nghĩ như vậy, chỉ nghe thấy trong nháy mắt tiếng rì rầm nói chuyện trong hội trường dừng lại.

Toàn bộ hội trường của nhà thi đấu thể thao đa năng rơi vào yên tĩnh, Vương Tinh quay mặt, bất ngờ nhìn thấy một mỹ nhân từ trong ánh đèn bước ra.

Như ánh trăng sáng, ung dung mà đến.

Vương Tinh kinh ngạc hít một hơi khí lạnh.

Giây tiếp theo, anh ta giơ tay, kéo Thẩm Thiếu Hàn: “Đó…là ai?”

Thẩm Thiếu Hàn vốn dĩ nhắm mắt, bị anh ta đẩy mở mắt ra: “Còn có thể là ai? Không phải đến lượt Đỗ Minh Trà….sao??”

Anh ta mất tiếng, từ “sao” cuối cùng bởi vì kinh ngạc quá mức mà biến giọng.

Nhịn không được đứng dậy, bị bạn học phía sau kéo cánh tay xuống: “Lão Thẩm, đừng cản trở tôi chụp ảnh AAA!”

“Trời ạ….Đây thật sự là Đỗ Minh Trà sao….”

“........Tôi hối hận hai ngày trước tưởng rằng mặt cô ấy là chen ngang, đậu.”

Thẩm Thiếu Hàn nhìn trên sân khấu hồi lâu, kinh ngạc đến mức không nói ra lời.

Người trên sân khấu, là ai?

Là Đỗ Minh Trà?

Trăm mắt dõi theo, ánh đèn tắt.

Một cô gái với bộ váy màu xanh da trời trên sân khấu, theo bước chân của cô, làn váy nhẹ tung bay, như ánh trăng chiếu xuống.

Nhưng sự lộng lẫy này không bằng 1/10 khuôn mặt của cô.

Vị trí hàng đầu cách không quá xa, cái này đủ khiến cho Thẩm Thiếu Hàn nhìn rõ mặt của cô.

Xa lạ lại quen thuộc.

Vương Tinh đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng: “Thiếu Hàn, cậu xem cô ấy, hình như giống với cái người mà nhị gia cần tìm——”

Không phải giống.

Chính là.

Chính là cô ấy.

Góc nghiêng bên mặt về cơ bản là giống nhau.

Ngón tay của Thẩm Thiếu Hàn siết chặt tay ghế, chút nữa thì siết thành vết lõm, anh ta thở gấp, đầu có chút choáng váng.

Thiếu oxy, cảm giác khó thở.

Anh ta sống chết nhìn chằm chằm Đỗ Minh Trà ở trên sân khấu.

Anh ta vốn dĩ muốn tìm cô gái kia, đưa cho nhị gia lấy chút nhân tình.

Hiện tại xem ra…..

Tặng không nổi.

Thẩm Thiếu Hàn trong đầu chỉ có một ý nghĩ.



Tuyệt đối không thể để nhị gia nhìn thấy mặt cô ấy.

Người bị sắc đẹp mê hoặc, tuyệt đối chính là Thẩm Thiếu Hàn đây.

Không giống với lúc người khác lên sân khấu ở dưới nhỏ giọng nói chuyện.

Từ giây phút Đỗ Minh Trà bước lên sân khấu, không có ai nói chuyện, giống như là sợ quấy nhiễu đến giấc mộng dễ vỡ này.

Đỗ Minh Trà đi đến giữa trung tâm, giơ tay điều chỉnh tai nghe, cô nhìn không rõ khuôn mặt mọi người ở dưới sân khấu, bình tĩnh ung dung bắt đầu tiến hành phần biểu diễn kéo dài 3 phút của mình: “Xin chào ban giám khảo, thầy cô và các bạn học, tôi là Đỗ Minh Trà. Hôm nay giới thiệu cho mọi người về nghệ thuật gia Oscar-Claude Monet…..”

Thẩm Thiếu Hàn lần đầu tiên phát hiện.

Cô không chỉ nói tiếng pháp lưu loát, đến nhịp điệu nói cũng ngắt nghỉ đúng chỗ.

Lồng ngực của Thẩm Thiếu Hàn có chút tưng tức, tức ngực thở không ra hơi, âm ỉ đau.

Anh ta nhíu mày ôm ngực, trước mắt đột nhiên có chút tối đen.

Nói không rõ là có cảm giác gì.

Chỉ có chút cảm giác hối hận mơ hồ không rõ.

Một bên khác, Biệt Vân Trà đến phấn cũng không dặm lại, cô ta lặng lẽ chạy đến chỗ khu vực của nhân viên, nhìn Đỗ Minh Trà ở trên sân khấu.

Có ánh sáng phối hợp, cả người cô ấy đều giống như là đang phát sáng.

Giống như vốn dĩ ở trong ánh sáng.

Biệt Vân Trà khó chịu nghẹn ở trong lòng, nhưng không cách nào phát tiết ra ngoài. Cô ta nhìn chằm chằm vào Đỗ Minh Trà ở trên sân khấu, há miệng thở dốc, vươn tay bám vào cây cột ở bên cạnh, đầu choáng, mắt hoa, chút nữa thì ngã xuống.

Cậu ta sao lại chói mắt như vậy?

Biệt Vân Trà vốn cho rằng, Đỗ Minh Trà chỉ là có cái đầu đá có chút thông minh.

Tiếng Pháp của Đỗ Minh Trà tốt, phát âm chuẩn, thế thì đã làm sao chứ? Cậu ta ngày ngày đeo khẩu trang, ngày ngày bận rộn làm thêm, vì để kiếm tiền đến chức vụ ở đài phát thanh cũng bỏ.

Vẫn luôn xếp vào vị trí dự bị ở Đài Phát Thanh, Biệt Vân Trà cứ như vậy mà tiếp nhận thay Đỗ Minh Trà, chiếm lấy vị trí của cô.

Nhưng những người khác vẫn âm thầm than thở, nói Biệt Vân Trà phát âm không chuẩn như Đỗ Minh Trà, nói cô ta không có phong thái không ổn định bằng Đỗ Minh Trà, không được cẩn thận như Đỗ Minh Trà.

Biệt Vân Trà không rõ rốt cuộc là chỗ nào không bằng, rõ rằng bản thân đã cố ý mô phỏng cách ăn mặc của Đỗ Minh Trà, mô phỏng nét chữ của cậu ta, mô phỏng cách nói chuyện của cậu ta, thậm chí——

Mượn thời cơ lần này lấy đi cơ hội kết bạn của Đỗ Minh Trà với Thẩm Thiếu Hàn.

Bài thơ đó là do Thẩm Thiếu Hàn và Đỗ Minh Trà hai người cùng nhau dịch ra.

Biệt Vân Trà ở trong cuộc thi đọc lên, dễ dàng thu hút được sự chú ý của Thẩm Thiếu Hàn.

Cô ta có thể mặc đồ phong cách giống Đỗ Minh Trà nhưng đẹp hơn, có thể làm thêm nhẹ nhàng hơn, có thể có được người ‘bạn trai’ mà Đỗ Minh Trà không có được.

Nhưng, vì sao Đỗ Minh Trà đứng dưới ánh sáng, vẫn như cũ chói mắt hơn cô ta?

Biệt Vân Trà cắn răng, nhịn không được đi nhìn Thẩm Thiếu Hàn.

Người lúc nãy còn vì cô ta cười cổ vũ, hiện tại mắt không chớp nhìn chằm chằm Đỗ Minh Trà trên sân khấu, ánh mắt chưa hề rời đi chỗ khác.

Biệt Vân Trà đau lòng đến mức tim quặn thắt lại.

Ở bên một khác, Cố Nhạc Nhạc chống má, mê mẩn nhìn Đỗ Minh Trà trên sân khấu, trầm trồ khen ngợi: “Hoài Dữ, Minh Trà thật sự vô cùng đẹp.”

“Ừ.”

“Con rất kích động.”

“Ừ.”

“Thật muốn cưới Minh Trà về làm vợ.”

“……”

Thẩm Hoài Dữ nói: “Con phát điên cái gì?”

Cố Nhạc Nhạc không vui, cậu nhóc nhăn mũi, khịt một tiếng: “Cậu không thích Minh Trà sao?”

Thẩm Hoài Dữ không tỏ rõ ý kiến: “Minh Trà mới bao lớn.”

Cố Nhạc Nhạc sặc một tiếng: “Nhưng con nghe mẹ nói, lúc bà ngoại Bạch gả cho ông ngoại Thẩm, cũng vừa tròn 18——”

Bỗng nhiên, Cố Nhạc Nhạc lập tức lấy tay che miệng lại.

Cậu nhóc đột nhiên nhớ ra Thẩm Hoài Dữ không thích người khác nhắc đến chuyện của ba mẹ mình.

Cố Nhạc Nhạc không biết là, lúc đầu cuộc hôn nhân đó, là do ba của Thẩm Hoài Dữ cường ép mà ra.

Hôn lễ hoành tráng long trọng, nhưng không hợp pháp.
Chương trước Chương tiếp