Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 55



Đỗ Minh Trà nhìn mặt anh: “Thầy Hoài, tôi lúc trước sao lại không phát hiện ra năng lực học tập của thầy lại mạnh như vậy?”

Gió thổi đến mấy bông tuyết nhỏ, chậm rãi rơi trên đầu mũi cô sau đó tan ra rất nhanh.

“Hiện tại phát hiện cũng chưa quá muộn” Thẩm Hoài Dữ cầm ô, thăm dò nhiệt độ thuộc về cô lưu lại trên cán ô “Thế nào?”

Đỗ Minh Trà yên tĩnh ba giây.

Cô nhìn thời gian.

Đã hơn 9 giờ rồi.

Cộng thêm thời gian đi đường, tối nay cơ bản là không thể quay về trường được.

Xe buýt chậm rãi dừng lại, đèn xe chiếu lên con đường trước mặt hai người, tuyết trắng phủ lên một tầng ánh sáng đèn vàng ấm áp, một cặp vợ chồng già dìu nhau xuống xe, bà lão còn đang oán trách bạn già của mình: “Không cần đỡ tôi, cơ thể của tôi vẫn còn rắn chắc lắm….”

Cụ già bị oán trách không nói câu nào, chỉ cởi mũ len của mình ra đội lên trên đầu bà vợ của mình.

Bông tuyết lất phất rơi xuống, Đỗ Minh Trà dè dặt xác nhận: “Nhà của anh chỉ có mình anh à?”

“Không.”

Đỗ Minh Trà lặng lẽ thở nhẹ ra một hơi.

Thế thì tốt.

Chỉ cần có người khác ở, quan hệ của hai người chắc vẫn có thể chậm rãi tiến triển như trước——

“Còn có hai còn mèo, một con chó, một con vẹt” Thẩm Hoài Dữ làm như không có chuyện gì chậm rãi nói “À đúng rồi, mèo của tôi biết lộn mèo, cô có muốn xem không?”

Đỗ Minh Trà bỗng nhiên ngẩng đầu: “Lộn mèo?”

“Ừ” Thẩm Hoài Dữ nói “Đi thôi, cũng không sớm nữa, đừng để bị cảm lạnh.”

Anh vươn tay với Đỗ Minh Trà, một tay khác vẫn đang cầm cái cán ô bị rỉ sét đó.

Bông tuyết bay lất phất, rơi trên mặt quảng cáo, đoạn gãy ở cán ô ở trong tay anh không hề lộ rõ, phần lớn ô đều nghiêng sang che cho Đỗ Minh Trà, cẩn thận che trên đầu cô, để mặc tuyết rơi trên bả vai và sau lưng mình.

Đỗ Minh Trà thấy anh vươn tay, do dự hai giây, mới ngập ngừng để tay lên: “Cảm ơn anh.”

Lúc này cô đang đeo găng tay của Thẩm Hoài Dữ, màu đen, bên trong còn có một lớp lông mềm mại bao chặt, còn có cả hơi ấm còn sót lại thuộc về anh.

Không thể khống chế được cơ thể, Đỗ Minh Trà bị mất trọng lực lắc lư như con lắc, cô cũng biết được chuyện tối nay có thể có chút mất kiểm soát, nhưng cô giống như chiếc lá bị gió thổi đẩy về phía trước, không có cách nào ngừng lại được.

Khăn ở trên cổ vẫn còn có mùi hương nhàn nhạt trên người anh, giống như là cô đang bị anh ôm vậy, cơn gió lạnh thổi qua, mặt và tay của Đỗ Minh Trà lúc này lại chậm rãi ấm lên.

Xe của Thẩm Hoài Dữ đang đỗ ở cách đây không xa, Đỗ Minh Trà đối với xe đắt tiền không nghiên cứu gì, chỉ có ấn tượng duy nhất là chiếc xe này nhìn ngoài vào rất đẹp.

Thẩm Hoài Dữ kéo cửa chỗ ghế phó lái cho cô.

Đỗ Minh Trà khom người vào xe, trong xe không có mùi kỳ quái mà cô ghét, cũng không có mùi nước hoa, thanh mát sạch sẽ, giống như con người của Thẩm Hoài Dữ vậy.

Trong đầu cô, những đồ vật liên quan đến Thẩm Hoài Dữ đều trong lành sạch sẽ.

Giống cây cỏ được cơn gió mùa hạ thổi lướt qua

Cô đeo găng tay, ngón tay đang cóng đến cứng đờ, dùng sức kéo dây an toàn, nhưng không kéo được, đang loay hoay với dây an toàn, bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Hoài Dữ nói: “Để tôi.”

Anh không vứt cái ô mà nhân viên chuyển phát nhanh đưa cho cô, phủi hết tuyết trên mặt, cho vào trong túi nhựa bịt kín lại. Thẩm Hoài Dữ làm xong chuyện nhỏ này lúc này mới nghiêng người, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.

Đỗ Minh Trà tạm thời nín thở trong mấy giây.

Ngón tay anh rất dài, đốt ngón tay rõ ràng, không giống như cô, các đường gân lộ rõ, lồi lên.

Trong đầu Đỗ Minh Trà bỗng nhiên lóe lên một cách đoán mà Hoắc Vi Quân thần bí gửi vào trong nhóm phòng ký túc.

Theo như lời Hoắc Vi Quân nói, gân xanh, huyết quản của đàn ông càng lồi lên, cũng giống với một bộ phận nào đó không thể miêu tả, chứng tỏ cái đó mạnh mẽ sung huyết. Cũng nói không nên quan sát chiều cao của mũi mà dựa theo ngón áp út và ngón trỏ để phán đoán, ngón áp út càng dài hơn ngón trỏ thì cái đó càng to.

Đỗ Minh Trà nhịn không được nhìn tay anh, phát hiện một chuyện khiến người ta thêm bi thương.

Cô không nhớ rõ các tên gọi của các ngón tay.

Ai biết đâu là ngón áp út, đâu là ngón trỏ chứ.

Đang suy nghĩ lung tung, Thẩm Hoài Dữ đã kéo dây an toàn ra cài cẩn thận lại cho cô rồi.

Đỗ Minh Trà nói: “Cảm ơn.”

“Mặt sao lại đỏ như vậy?’ Thẩm Hoài Dữ nghiêng mặt nhìn cô, tự cài dây an toàn cho mình: “Người không biết còn cho rằng tôi bắt nạt cô vậy.”

Giọng của anh không nhanh không chậm lại khiến cho miệng lưỡi của Đỗ Minh Trà khô khốc.

Gắng gượng đè xuống cái loại cảm giác vi diệu khó nói này, Đỗ Minh Trà quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thầy thân sĩ như vậy thì sao có thể bắt nạt người khác được đây.”

“Cái đó cũng chưa chắc” Thẩm Hoài Dữ tay đặt lên vô lăng, nghiêng mặt yên tĩnh “Nói thế nào thì tôi cũng là một một người đàn ông.”

Tay ở trong găng tay hơi nóng lên, điện thoại vẫn đang reo, Đỗ Minh Trà nhận điện.

Là cô hướng dẫn gọi điện, hỏi cô đang ở đâu.

Đỗ Minh Trà nhìn Thẩm Hoài Dữ bên cạnh, mới nhỏ giọng trả lời: “Cô ơi, em tìm được chỗ đồng ý cho chúng ta thuê rồi.”

Cô hướng dẫn kinh ngạc vui vẻ không thôi: “Cô đang định chuẩn bị nói với em chuyện này….haizzz, có thể thuê thì tốt rồi, cô nhìn mấy bộ lúc trước, quá cũ rồi, hoàn toàn không được…..”

Nói chuyện với cô hướng dẫn một hồi, Hoắc Vi Quân gọi điện đến, quan tâm hỏi sao cô không quay về trường.

Ngại vì có Thẩm Hoài Dữ ở đây, Đỗ Minh Trà chỉ qua loa nói mấy câu rồi cúp điện thoại.

Hoắc Vi Quân tỉnh ngộ, ở trong nhóm điên cuồng gửi tin nhắn nhắc nhở.

Hoắc Vi Quân: [Minh Trà, đừng quên dùng biện pháp an toàn nhé]

Hoắc Vi Quân: [Tốt nhất là tự mua, đừng để đàn ông mua, bọn họ là lũ không đáng tin]

Hoắc Vi Quân: [Cũng đừng tin vào mấy cái lời nhảm nhí “chỉ cọ chứ không vào đâu”, đàn ông toàn một lũ sói đuôi to]

……

Nhìn một loạt tin nhắn bạn tốt gửi đến, Đỗ Minh Trà nghiêm túc trả lời.

Đỗ Minh Trà: [Không có khủng bố như cậu tưởng tượng đâu, cậu nói cứ như là bọn tớ sắp lên giường đến nơi vậy]

Hoắc Vi Quân: [Yêu đương không sợ lên giường]



Hoắc Vi Quân: [Sợ trà xanh]

Đỗ Minh Trà còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Kể cho tôi nghe xem sao tiết mục của các cô lại thay đổi bất ngờ vậy?”

Đỗ Minh Trà để điện thoại xuống: “Nội bộ có người kiếm chuyện.”

Thẩm Hoài Dữ cười: “Hư Vinh?”

“Có khả năng sợ người khác cản đường của mình đấy” Đỗ Minh ngửa ra sau, gối lên gối xe nhắm mắt “Nhưng tùy ý phá hủy tâm huyết của người khác như thế này….Thì quá quá đáng rồi.”

Giọng nói của cô rất khẽ.

Con người vốn dĩ phức tạp.

Đỗ Minh Trà vốn dĩ cho rằng Đặng Tư Ngọc chỉ là vật hy sinh tội nghiệp bị chú cô tẩy não mà thôi, lại quên mất một điều, trưởng thành trong một hoàn cảnh cực đoan như vậy, rất khó để có thể nuôi ra được nhân phẩm tốt.

Vì đạt được mục đích mà không từ bỏ bất cứ một thủ đoạn nào, ba cô lúc trước từng phê phán người em trai chưa từng gặp mặt của mình như vậy, hiện tại nghĩ lại, chắc là đang chỉ Đặng Biên Đức.

Người được nuôi nấng bởi một người thủ đoạn như ông ta, khó tránh khỏi sẽ học theo.

Lần trước ở trong khách sạn báo tin, cũng khó nói rốt cuộc là vì lương tâm chưa bị mất hay là bởi vì biết Đỗ Minh Trà không có khả năng bị mắc lừa nên cố ý thuận nước đẩy thuyền….

Đỗ Minh Trà cũng muốn tin vào cái trước, chí ít có thể chứng minh cô ta không hoàn toàn xấu xa như vậy.

Thẩm Hoài Dữ không nói chuyện.

Chiếc xe chậm rãi đi vào trong đường vành đai 3 chỗ khu vực cao cấp, cảnh trời về khuya, Đỗ Minh Trà đi theo sau Thẩm Hoài Dữ, nhìn hành lang được lát đá cẩm thạch trắng như gạo, sáng bóng đến mức có thể soi gương được, trên vách tường treo một bức tranh to tướng.

Thẩm Hoài Dữ ở trên tầng trên cùng, sau khi đẩy cửa đi vào, đi qua một bể cá thủy tinh cao sát tường, đập vào mắt Đỗ Minh Trà trước tiên là cửa sổ sát sàn to tướng.

Rèm cửa chưa kéo, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, xe cộ đông nghịt thu vào trong mắt.

“Muốn uống cái gì?” Thẩm Hoài Dữ hỏi “Trà hay là sữa nóng?”

“Trà, cảm ơn thầy.”

Đỗ Minh Trà đi đường không được thuận, có chút vấp, cúi đầu nhìn dép lê trên chân mình.

Trong nhà của Thẩm Hoài Dữ không có dép dành cho phụ nữ, lấy một đôi mới đưa cho cô.

Hiện tại cô đang đi chính là của Thẩm Hoài Dữ.

Hóa ra, chân của thầy Hoài….

To như vậy sao???

Cô đi vào giống như vào một con thuyền nhỏ lắc lư vậy, lúc đi đường cứ bị rơi xuống, bắt buộc vải dùng sức đẩy về phía trước mới được.

Phòng của Thẩm Hoài Dữ dùng tông màu trắng gạo làm chủ đạo, đồ đạc sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, không hề trang trí chút đồ dư thừa nào.

Cô cũng nhìn thấy hai con mèo của anh, một con dòng Garfield, một con là dòng Ragdoll, rất quấn người, vừa nhìn thấy Đỗ Minh Trà thì meo meo xúm lại, hoàn toàn không sợ người lạ.

Chó là dòng Golden, lông dài bóng mượt, nhưng đi đến gần mới phát hiện nó có một mắt trống rỗng.

Đỗ Minh Trà bị dọa nhảy dựng.

Golden bị mù một con mắt, chỉ có một con mắt còn nhìn được, đang nhìn cô, dường như ý thức được đã dọa đến cô, golden không dám lại gần.

Đỗ Minh Trà nhớ ra.

Cố Nhạc Nhạc từng nói, Thẩm Hoài Dữ cứu rất nhiều chó mèo lưu lạc.

Con golden này chắc cũng là một trong số chúng.

Cô thử vươn tay ra thăm dò, con chó ngoan ngoãn đưa mõm vào lòng bàn tay cô, để kệ cô gãi.

Con vẹt bay qua bay lại, phần phật, ríu rít: “Minh Trà! Minh Trà đến rồi!”

Con chim đậu trên đầu con golden, thoải mái chải chuốt lông cánh.

Đỗ Minh Trà còn chưa nhìn thấy con mèo lộn nhào thì đã bị Thẩm Hoài Dữ dẫn vào trong phòng sách, mở máy tính, cho cô xem ảnh lưu trong máy.

Quả nhiên vô cùng tốt!

“Cô cùng với bạn học thương lượng” Thẩm Hoài Dữ “Từ từ chọn, xem được cái nào thì báo cho tôi.”

Anh không rời đi, chính là ngồi ở bên kia ghế sofa, chân dài tùy ý duỗi ra, đang đọc sách.

Đỗ Minh Trà nói cảm ơn, lật từng tấm từng tấm.

Cô vẫn là muốn tìm bộ trang phục múa có phong cách tương tự cái bộ cũ, lúc lật đến tấm thứ 37, cuối cùng cũng tìm thấy bộ trang phục khiến mắt phát sáng.

Không phải là màu đỏ nóng bỏng mà là màu xanh dịu dàng tao nhã, kết hợp với phụ kiện sắc vàng, có cảm giác khiến người ta không thể khinh nhờn.

Mặc dù vẫn là thiết kế lộ rốn, nhưng phần trên eo bó sát có phần tua rua rủ xuống che đậy gần hết da thịt, chỉ lộ ra một bộ phận, ngược lại hấp dẫn người ta càng muốn ngắm nhìn sâu hơn..

Chân váy xòe, không lộ ra chân dài trắng nõn nữa, mà là theo động tác mà như ẩn như hiện chỉ lộ ra một chút.

Sexy mà không lộ, nghĩ nhiều hơn chút nữa đều là không tôn trọng.

Vừa thuần khiết vừa sexy.

Đỗ Minh Trà nắm chắc thời gian gửi bức ảnh này cho cô hướng dẫn, cô hướng dẫn sau đó gửi đến nhóm tạm thời được lập.

Hầu như đều nhận được phiếu thông qua.

Đầy màn hình đều là “AAAAAA” quá đẹp rồi”, “Awsl*”, “cứu mạng sos”.

Awsl*: A tôi chết mất viết tắt của “啊我死了” - "a wo si le".

Nhưng đến lúc chọn size lại là chuyện khó.

Bọn họ có tổng cộng 18 người tham gia múa, mặc dù trừ Đặng Tư Ngọc ra, những người khác đều có chiều cao ngang ngang nhau, nhưng vóc người gầy béo lại có sự khác nhau nho nhỏ, Đỗ Minh Trà xoay người, hỏi Thẩm Hoài Dữ: “Mấy bộ đồ này đều freesize sao?”

“Không phải” Thẩm Hoài Dữ đặt sách xuống, đi qua “Chọn xong rồi? Gửi số đo ba vòng. Tôi gửi cho bạn tôi, để anh ta chuẩn bị.”

Dường như hiểu được trong lòng Đỗ Minh Trà đang nghĩ gì, anh nói “Yên tâm, sẽ không làm lỡ mất buổi diễn của cô đâu, chiều ngày mai sẽ đưa đến.”

Lúc này Đỗ Minh Trà mới nhẹ thở ra một hơi, cô hỏi: “Thế tiền thuê đó——”

Lời này có chút ngập ngừng, cô sợ giá thuê cao quá, sẽ gánh không nổi.

“Chi phí à” Thẩm Hoài Dữ hơn nghiêng mặt “Không vội.”



Anh lấy cái khăn vừa mới được gấp gọn ở trên bàn, từ tốn nói: “Dạ hội dốc sức tham gia, nếu như có thể dành được hạng 3 trở lên, người bạn của tôi sẽ không lấy phí thuê đồ, chỉ cần trong video cuộc thi mọi người làm quảng cáo.”

Đỗ Minh Trà mắt phát sáng: “Người bạn của thầy là bồ tát à?”

“So với bồ tát thì dùng diêm vương hình dung hắn càng đúng hơn” Thẩm Hoài Dữ đưa khăn sạch cho cô “Được rồi, đi tắm đi.”

“Được…đợi chút, tắm?”

Đỗ Minh Trà ngây ngốc.

Cô nam quả nữ, cùng chung một phòng.

Đến đêm, người đàn ông bảo cô gái đi tắm đi.

Sau…sau khi tắm xong thì sao?”

Sẽ xảy ra cái gì?

Thẩm Hoài Dữ dẫn cô đi xem phòng của cô tối nay, ở bên cạnh phòng ngủ chính, có cửa sổ có bệ ngồi rất đẹp, trên chỗ ngồi bên cửa sổ được trải đệm mềm mại.

Chăn ở trên giường cũng đã được trải sẵn, có màu kem nhạt.

Có phòng vệ sinh riêng.

“Nghỉ ngơi cho tốt” Thẩm Hoài Dữ nói “Ngủ sớm, ngày mai còn có việc.”

Đỗ Minh Trà nhận khăn từ trong tay anh, nhìn Thẩm Hoài Dữ xoay người rời đi.

Anh bình tĩnh đóng cửa phòng lại.

Nhìn có vẻ như không hề có suy nghĩ này nọ gì đối với cô.

Đỗ Minh Trà tắm rửa trong tâm trạng thấp thỏm.

Cô rất sợ Thẩm Hoài Dữ sẽ đột nhiên xông vào, đặc biệt mở nước rất nhỏ, để cho bản thân có thể nghe rõ được tiếng bước chân của anh.

Cho dù cửa phòng đã đóng, nhưng Thẩm Hoài Dữ là chủ nhà——Anh có chìa khóa.

Cứ như vậy tắm rửa một lúc nhịn không được tắt nước, dỏng tai lắng nghe tiếng động bên ngoài.

Nhưng mà, mãi cho đến lúc cô tắm rửa sạch sẽ, đổi bộ đồ ngủ, Thẩm Hoài Dữ cũng không hề đến.

Đỗ Minh Trà như chút được gánh nặng.

Đồng thời có chút mất mát.

Cô chậm rãi lau khô tóc mình, bỗng nhiên cảm thấy bản thân chắc là nghĩ quá nhiều rồi.

Thầy Hoài mời cô đến ở, có khả năng thật sự chỉ là đơn thuần giúp cô mà thôi?

Suy cho cùng anh nhận bao nhiêu là động vật nhỏ vô gia cư như vậy, bây giờ cũng chỉ là tạm thời nhận một người không có nơi để đi mà thôi….Cũng hợp tình hợp lý.

Thẩm Hoài Dữ không hề nuốt lời.

Hai giờ chiều ngày hôm sau, trang phục đã được đưa đến, còn cẩn thận dán tên trên mặt mỗi bộ váy.

Ngoài ra còn có một số phụ kiện vòng tay…so với bộ đặt may lúc trước, mấy bộ mới này càng tinh xảo hơn, phụ kiện trên mỗi một bộ đều có chút khác biệt nhỏ.

Cũng đã bỏ lỡ buổi luyện tập cuối cùng, nhưng sau khi chủ nhiệm Từ biết bọn họ bị lạc mất trang phục múa, thì không hề khắt khe giới hạn gì với trang phục mới cả.

Ông ấy chỉ cầm cái cốc, nhíu mày nhìn nhóm các nữ sinh đang diễn tập lần cuối trước cuộc thi, nói: “Miễn cưỡng có thể.”

Cô hướng dẫn cười dịu dàng: “Thầy Từ, bọn trẻ ấy mà, sức sống dồi dào.”

Chủ nhiệm từ nói: “Nhưng không phải đứa nào cũng có sức sống dồi dào, có mấy người…”

Ông ta dừng lại, ngón tay gõ gõ vào cốc hỏi: “Cô xử lý người report thế nào?”

Cô hướng dẫn nhìn sang Đặng Tư Ngọc dịu dàng đứng trên sân khấu: “Vẫn chưa nghĩ ra.”

“Là một người giáo viên, không thể bởi vì chuyện này mà hại một đứa trẻ được” Cô hướng dẫn cười khổ “Nhưng con bé làm ra mấy loại chuyện này quả thực có chút không đúng, chỉ có thể tăng cường giáo dục đạo đức.”

Đảm nhiệm chức vụ giáo dục trước và sau nhắc nhở bà ta, là một người giáo viên tiêu chuẩn, tuyệt đối không thể bởi vì loại chuyện này mà đi “báo thù” hoặc phá hủy sinh viên của mình được.

Chỉ là có vô cùng thất vọng với Đặng Tư Ngọc.

Chủ nhiệm Từ không nói chuyện, ông ta uống một ngụm trà, lắc lắc đầu nhìn Đỗ Minh Trà trong nhóm người trên sân khấu.

Vị trí của cô ở sau Đặng Tự Ngọc, váy màu xanh nhạt, phụ kiện kèm theo màu vàng, làn da trắng nõn, hai mắt vô cùng linh động.

Chói sáng giống như trăng tròn, chiếu cho Đặng Tư Ngọc biến thành ánh sao mờ nhạt.

Cho dù là múa phụ họa, cũng có thể dễ dàng lấy đi ánh sáng của người hát chính.

Lần trước cùng hợp tác với bạn học, phối hợp ăn ý, nói một câu lại một câu, nói cho chủ nhiệm Từ không cãi được câu nào.

“Tuổi trẻ thật tốt” Chủ nhiệm Từ cười “Mấy học trò này của cô đều rất thú vị.”

Duy chỉ có Đặng Tư Ngọc người không thú vị, trong lúc diễn tập phát huy thất thường.

Giọng của cô ta có chút khàn, luyện tập quá nhiều, hiện tại giọng khàn hơn, còn không hát hay bằng lần diễn tập đầu tiên.

Suy cho cùng vẫn không phải là ca sĩ chuyên nghiệp, cô ta vội vã muốn thành công, dẫn đến gây tổn thương của cổ họng.

Đặng Tư Ngọc lòng nóng như lửa đốt, cô ta liều mạng uống nước đười ươi, uống thuốc trị viêm họng, cũng không nói chuyện, chỉ đợi đến tối để hát một tiếng ai cũng phải kinh ngạc.

Nhưng lúc nhìn thấy trang phục múa mới, ý nghĩ hát một tiếng ai cũng phải kinh ngạc đó của cô ta,,bỗng nhiên tụt xuống.

Cho dù là chất liệu hay là họa tiết thì trang phục múa mới này so với cái trước còn hoàn mỹ hơn, còn kinh diễm hơn.

Đặc biệt mỗi người đều có phụ kiện kèm theo không giống nhau, cho dù trang điểm giống nhau, cũng tạo ra vẻ đẹp khác biệt riêng nhưng vẫn đồng nhất phong cách.

Vốn dĩ trang phục sắc trắng của Đặng Tư Ngọc là trang nhã chói mắt nhất, bây giờ trở thành phông nền màu trắng, trở thành âm nhạc di động cho điệu múa.

Càng khiến cô ta kinh ngạc hơn là giọng nói sửng sốt của Khương Thư Hoa: “Minh Trà, tới nhìn cái váy này của cậu, sao nhìn thấy giông giống bút tích của Giang Ngọc Kỳ nhỉ?”

Đỗ Minh Trà không hiểu: “Hả?”

Khương Thư Hoa cẩn thận sờ hoa văn trên váy, cẩn thận nhìn hoa thêu và tua rua ở chỗ thắt lưng, và hoa văn trên vòng tay: “Lúc trước Giang Ngọc Kỳ đã thiết kế mẫu hoa văn mây và hoa sen vô cùng đặc biệt phối hợp với chim hạc và mai, cậu xem hoa văn trên này chính là cái anh ta làm nha.”

Mấy bạn học khác cũng xúm lại: “Thật sao….”

“Trời ạ, Minh Trà, sao cậu có thể thuê được? Trâu bò!”
Chương trước Chương tiếp