Cẩm Y Ngọc Thực

Chương 12



May mà Nghiêm Cẩn Ngọc chỉ là hồ đồ lúc ở riêng, hắn vẫn luôn giỏi mảng giải quyết hậu quả.

"Công chúa, tối nay phò mã còn ngủ ở thư phòng không?"

Ta sợ hãi nhìn bộ bàn ghế sạch sẽ gọn gàng, mặt đỏ bừng lắc đầu: "Không! Khóa, khóa thư phòng lại! Bổn công chúa sau này sẽ không đến nữa!"

Đã quá trưa, không cần nghĩ cũng biết hắn đã đi thiết triều.

Ta dùng bữa trưa xong, nhìn trời, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Phò mã sao còn chưa về?"

"Thưa công chúa... phò mã... đang ở ngã tư, cãi nhau với người phủ Bình Nam bá."

"Cái gì? Cãi nhau?" Ta ngây người, Nghiêm Cẩn Ngọc mặt lạnh như băng, từ bao giờ lại học được cách cãi nhau với người khác?

Trò hay khó có được sao có thể thiếu ta.

"Nhanh! Chuẩn bị ngựa! Bổn công chúa muốn đi xem náo nhiệt - giải vây cho phò mã!" Ta nói rất chính nghĩa nhưng trong lòng lại nở hoa.

Ta phi ngựa đến ngã tư nơi Nghiêm Cẩn Ngọc tan triều, từ xa đã thấy hắn đứng thẳng tắp dưới cổng thành, không sợ hãi không siểm nịnh nói gì đó với công tử phủ Bình Nam bá.

Tiến lại gần, núp sau quầy hàng, ta mới nghe thấy công tử phủ Bình Nam bá cười nhạo: "... Ngay cả một nữ nhân như Tống Trạm mà ngươi cũng dám cưới? Muốn ăn bám đến phát điên rồi sao?"

Nam công tử của phủ Bình Nam bá chính là người năm xưa chặn Nghiêm Cẩn Ngọc ở trong hẻm bắt nạt, sau đó bị ta đánh cho một trận tơi bời, gãy nhiều xương nhất.

Nghiêm Cẩn Ngọc ôn hòa nhã nhặn nói: "Có người muốn ăn, chưa chắc đã ăn được."

Ta nhịn cười đến đau bụng, ta hiểu rất rõ, Nghiêm Cẩn Ngọc nói chuyện rất khó chịu nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy hắn làm người khác khó chịu ngoài ta.

Công tử phủ Bình Nam bá tức giận nói: "Nghiêm Cẩn Ngọc, không phải ngươi ghét nàng ta nhất sao! Sao vậy, nàng ta dỗ dành ngươi thoải mái trên giường rồi à?"

Vẻ mặt vốn bình tĩnh của Nghiêm Cẩn Ngọc dần trở nên lạnh lùng, bước lên, thân hình cao lớn dần tiến gần Nam công tử.

Hắn cao hơn đối phương một cái đầu, khí thế lạnh lùng bức người mà ngay cả ta cũng chưa từng thấy, dọa cho đối phương lùi lại hai bước.

"Làm gì! Ta nói sai sao! Nếu không phải vì chút bản lĩnh quyến rũ người khác của nàng ta thì..."

"Nam công tử." Nghiêm Cẩn Ngọc lạnh lùng nói: "Tháng trước lệnh đường tiến cống vào cung loại san hô ngọc hải đường có vẻ rất đáng giá. Có cần bổn quan nhắc nhở thánh thượng tra xét nguồn gốc không?"

Nam công tử hoảng hồn chưa bình tĩnh lại được: "Cái... cái gì mà san hô ngọc! Ta đang nói với ngươi về Tống Trạm..."

"Nam công tử không phân biệt tôn ti, mắng chửi hoàng thất, bổn quan cũng sẽ viết vào tấu chương." Nghiêm Cẩn Ngọc lạnh lùng nói: "Nếu để lệnh tôn biết được vì sao mình bị tham tấu, chắc chắn sẽ rất thú vị."

"Nghiêm Cẩn Ngọc! Ngươi đừng có quá đáng!"

"Là ai quá đáng?" Nghiêm Cẩn Ngọc đơn giản xắn tay áo trong gió, thân hình cao lớn, chỉ vài câu đã khiến sắc mặt Nam công tử thay đổi: "Bổn quan làm tròn trách nhiệm, gây thù chuốc oán với người khác là chuyện thường tình, nghe nhiều lời ô uế cũng không mấy để tâm. Nhưng chỉ có một điều, họa không đến thân nhân. Công chúa là người thân thiết nhất của Nghiêm mỗ, nếu có kẻ cố tình làm nhục nàng, đừng trách bổn quan không khách sáo."

Ta che miệng, dưới ánh mắt kỳ lạ của những người bán hàng rong, ta kích động dậm chân hai cái, lại xoay hai vòng, chỉ thấy trên thế gian này không còn cảnh đẹp nào hơn cảnh Nghiêm Cẩn Ngọc đứng dưới quán rượu ven đường dài như ngày hôm nay.
Chương trước Chương tiếp