Cẩm Y Ngọc Thực

Chương 20



Ta nghe thấy Nghiêm Cẩn Ngọc nghiến răng nghiến lợi.

"Hòa--"

"Tống Trạm!" Hắn gầm lên một tiếng, gọi ta bằng cả họ tên.

Ta giật mình, nghi ngờ: "Ngươi phát điên gì vậy..."

Trong mắt Nghiêm Cẩn Ngọc bùng lên ngọn lửa giận dữ, đột nhiên ôm lấy eo ta, chỉ dùng một tay, dễ dàng đưa ta vào lòng hắn: "Ta đã cưới nàng, tuyệt đối không có chuyện bỏ vợ, càng không có chuyện hòa ly, nàng sớm ngày dứt bỏ ý nghĩ này đi."

Ta không tin hắn yêu mến thâm tình không rời gì đó với ta, tuyệt đối là do cái trách nhiệm c h ế t tiệt kia gây họa.

Ta đang mơ màng, chỉ nghe hắn nói: "Nàng có từng nghĩ, sau này nàng sinh con, phải giải thích thế nào về việc đứa trẻ không có cha không?"

Ta thuận miệng nói: "Mới mấy ngày thôi mà? Sao ngươi dám chắc chắn một phát ăn ngay?"

Nói xong, ta nhận ra ánh mắt nguy hiểm của Nghiêm Cẩn Ngọc, cảnh giác nhìn hắn.

Lúc này ánh mắt của hắn ta rất quen thuộc, mỗi lần muốn hành hạ ta, hắn đều nhìn ta như vậy, sâu sắc và đầy xâm lược.

Ta vội vàng nghĩ ra cách, giành trước quyền chủ động: "Hóa ra ngươi không hòa ly với ta là vì đứa trẻ! Ta chỉ là công cụ để ngươi sinh con nối dõi!"

"Trạm Trạm, nàng hiểu ý ta mà, đừng hiểu lầm." Nghiêm Cẩn Ngọc bóp cằm ta, mím môi, cúi đầu hôn lên.

Hắn gọi tên thân mật của ta, nghe thật quyến rũ, đầy ẩn ý. Đây là lần đầu tiên trong đời ta thấy cái tên do phụ hoàng đặt thật hay.

Xe ngựa xóc nảy, Nghiêm Cẩn Ngọc chỉ hôn nhẹ nhưng hai cánh môi của ta đã bị hại, vừa sưng vừa đau, ta dựa vào lòng hắn, hai chân buồn chán đung đưa.

Ta nhớ năm đó ta ngồi trong lòng hoàng tổ mẫu như thế này, Nghiêm Cẩn Ngọc đã trách ta không giữ phép tắc.

Giờ đây ta cũng ngồi trong lòng hắn, cười cười hỏi hắn: "Năm đó ngươi không thích ta ngồi như thế này, giờ đích thân trải nghiệm thử, cảm giác thế nào?"

Nghiêm Cẩn Ngọc không ngờ ta lôi chuyện cũ ra, sau khi kinh ngạc thì nhanh chóng bình tĩnh lại: "Giữa vợ chồng, không tính là quá phận."

Nhìn là biết là kẻ hai mặt rồi.

Ta đã hiểu ra, Nghiêm Cẩn Ngọc này, tuy là kẻ nghĩ một đằng nói một nẻo nhưng điểm tốt là hắn rất thiên vị, ta rất thích.

Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi chua xót: "Nếu ngươi cưới người khác thì sao? Cũng sẽ ôm nàng ta như vậy? Cũng sẽ thân mật nói những lời này với nàng ta sao?"

Đây là câu hỏi c h ế t người, ngay cả ta cũng thấy thật khó xử cho Nghiêm Cẩn Ngọc.

Trước kia hắn không thích ta, bây giờ cũng chưa chắc đã thích ta nhiều, nếu cưới một cô gái khác, không chỉ tiền đồ tươi sáng, mà người ta còn dịu dàng, sau khi kết hôn chẳng phải sẽ ngọt ngào như rót mật vào nhau sao.

Nghĩ đến đây, ta như một vò dấm bị đánh đổ, cả người chua lè.

Nghiêm Cẩn Ngọc khẽ cười một tiếng: "Công chúa ghen với vi thần sao?"

"Ngươi nói bậy!" Ta cố cãi: "Ngươi tốt như vậy, ta ghen với ngươi làm gì?"

Nghiêm Cẩn Ngọc bình thản nhìn ta: "Mẫu thân ta là nữ tử bình thường ở kinh thành, cùng phụ thân ta sống nương tựa vào nhau cả đời. Phụ thân ta bận rộn công vụ, phần lớn thời gian, mẫu thân ta một mình thắp đèn đến sáng, đến năm ba mươi tuổi thì mắc bệnh rồi mất. Đời đời kiếp kiếp, nam nhân nhà họ Nghiêm đều như vậy, không phụ với thiên tử nhưng lại có lỗi với vợ con. Nếu không phải công chúa nhất quyết gả đến đây, Nghiêm mỗ đời này chưa chắc đã cưới vợ."

"Ngươi không cưới, chẳng phải hương hỏa nhà họ Nghiêm sẽ đứt sao?"

"Đúng vậy." Trong mắt Nghiêm Cẩn Ngọc dần dần nhuốm một tầng ý cười: "Công chúa cứu vi thần khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, thần không biết lấy gì báo đáp."
Chương trước Chương tiếp