Cẩm Y Ngọc Thực
Chương 45
Ta nghe thấy có người bên ngoài phủ nha hô to xử tử công chúa.
Nhiều lần, đều là cùng một người ẩn núp ở đó, thật đáng c h ế t.
Ta nhịn không được nữa, rút kiếm ra ngoài, g i ế t c h ế t hắn.
Đây là lần đầu tiên ta vi phạm công lý, ta g i ế t người mà không phân biệt đúng sai.
Ta cố chấp lợi dụng chức quyền ém nhẹm chứng cứ, nếu thiếu tiền, ta sẽ bù vào, ta muốn Tống Trạm toàn mạng thoát khỏi vụ án này.
Như ta đã nói với Tống Trạm: "Đôi khi, che giấu dễ hơn là làm sáng tỏ."
Sau đó, phủ Bình Nam Bá bị liên lụy, đằng sau còn nhiều thế lực không thể nói với người ngoài. Thánh thượng cầm bằng chứng giả mạo của ta, ngồi trước bàn, ánh nến mờ nhạt không chiếu rõ vẻ mặt của người.
Người nói: "Nghiêm Cẩn Ngọc, ngươi có biết tội không?"
"Biết."
"Vậy thì tha cho ngươi một mạng, lập công chuộc tội."
"... Trẫm muốn Trạm Trạm, mãi mãi không nhìn thấy sự xấu xa của thế gian."
"Nguyện vọng của Thánh thượng, cũng là nguyện vọng của thần."
Ai là người đứng sau phủ Bình Nam Bá, lại là ai to gan lớn mật đổ tội lên đầu Trạm Trạm, nàng không cần biết, trong vài chục năm tới, ta và Thánh thượng sẽ từ từ xử lý.
Sau đó, ta nghe tin dữ, Vương Niên đã đến trạm dịch.
Lúc đó ta sợ đến hồn vía lên mây, đợi ta tỉnh táo lại, đã đứng trong vũng máu, xung quanh toàn là xác c h ế t nằm ngổn ngang. Tiếng hét điên cuồng của nàng khiến ta hoảng sợ vào phòng thì thấy Vương Niên đang mưu đồ bất chính, ta đ.â.m hắn một nhát, lật hắn ra, ôm chặt lấy Trạm Trạm mà ta ngày đêm mong nhớ.
Ta sợ đến toàn thân run rẩy, nếu nàng xảy ra chuyện, những ngày sau này của ta phải sống thế nào?
Nàng nói muốn rời xa ta.
Giữa chúng ta cuối cùng cũng ẩn chứa quá nhiều hiểu lầm, nhỏ thì như một câu nói của ta, lớn thì như sự trong sạch của nàng, ta đều phải giải thích.
Ba chữ "Ta yêu nàng" luôn quá giản đơn.
Nói đi nói lại nhiều lần, cuối cùng cũng biến thành vạn lời ngàn chữ, ta đều nói hết cho nàng nghe.
Ta nghĩ nàng đã hiểu.
Ta, Nghiêm Cẩn Ngọc, yêu nàng đến tận xương tủy, đến c h ế t không đổi.
Cho đến khi nàng để ta ôm, ta đã khóc, niềm vui được mất rồi lại tìm thấy đánh tan nỗi lo lắng và bất an trong lòng ta, ông trời không bạc đãi ta, chúng ta có con, ta khó có thể tưởng tượng sau này sẽ có một cô con gái, hoạt bát đáng yêu như mẹ nàng; hoặc là một đứa con trai, mày mắt giống nàng, tính tình giống ta.
Dù thế nào đi nữa, cả đời này ở bên cạnh Tống Trạm, chỉ có thể là ta.
Nhiều lần, đều là cùng một người ẩn núp ở đó, thật đáng c h ế t.
Ta nhịn không được nữa, rút kiếm ra ngoài, g i ế t c h ế t hắn.
Đây là lần đầu tiên ta vi phạm công lý, ta g i ế t người mà không phân biệt đúng sai.
Ta cố chấp lợi dụng chức quyền ém nhẹm chứng cứ, nếu thiếu tiền, ta sẽ bù vào, ta muốn Tống Trạm toàn mạng thoát khỏi vụ án này.
Như ta đã nói với Tống Trạm: "Đôi khi, che giấu dễ hơn là làm sáng tỏ."
Sau đó, phủ Bình Nam Bá bị liên lụy, đằng sau còn nhiều thế lực không thể nói với người ngoài. Thánh thượng cầm bằng chứng giả mạo của ta, ngồi trước bàn, ánh nến mờ nhạt không chiếu rõ vẻ mặt của người.
Người nói: "Nghiêm Cẩn Ngọc, ngươi có biết tội không?"
"Biết."
"Vậy thì tha cho ngươi một mạng, lập công chuộc tội."
"... Trẫm muốn Trạm Trạm, mãi mãi không nhìn thấy sự xấu xa của thế gian."
"Nguyện vọng của Thánh thượng, cũng là nguyện vọng của thần."
Ai là người đứng sau phủ Bình Nam Bá, lại là ai to gan lớn mật đổ tội lên đầu Trạm Trạm, nàng không cần biết, trong vài chục năm tới, ta và Thánh thượng sẽ từ từ xử lý.
Sau đó, ta nghe tin dữ, Vương Niên đã đến trạm dịch.
Lúc đó ta sợ đến hồn vía lên mây, đợi ta tỉnh táo lại, đã đứng trong vũng máu, xung quanh toàn là xác c h ế t nằm ngổn ngang. Tiếng hét điên cuồng của nàng khiến ta hoảng sợ vào phòng thì thấy Vương Niên đang mưu đồ bất chính, ta đ.â.m hắn một nhát, lật hắn ra, ôm chặt lấy Trạm Trạm mà ta ngày đêm mong nhớ.
Ta sợ đến toàn thân run rẩy, nếu nàng xảy ra chuyện, những ngày sau này của ta phải sống thế nào?
Nàng nói muốn rời xa ta.
Giữa chúng ta cuối cùng cũng ẩn chứa quá nhiều hiểu lầm, nhỏ thì như một câu nói của ta, lớn thì như sự trong sạch của nàng, ta đều phải giải thích.
Ba chữ "Ta yêu nàng" luôn quá giản đơn.
Nói đi nói lại nhiều lần, cuối cùng cũng biến thành vạn lời ngàn chữ, ta đều nói hết cho nàng nghe.
Ta nghĩ nàng đã hiểu.
Ta, Nghiêm Cẩn Ngọc, yêu nàng đến tận xương tủy, đến c h ế t không đổi.
Cho đến khi nàng để ta ôm, ta đã khóc, niềm vui được mất rồi lại tìm thấy đánh tan nỗi lo lắng và bất an trong lòng ta, ông trời không bạc đãi ta, chúng ta có con, ta khó có thể tưởng tượng sau này sẽ có một cô con gái, hoạt bát đáng yêu như mẹ nàng; hoặc là một đứa con trai, mày mắt giống nàng, tính tình giống ta.
Dù thế nào đi nữa, cả đời này ở bên cạnh Tống Trạm, chỉ có thể là ta.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương