Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng
Chương 15: Bạn của anh ta cũng muốn đánh cậu đấy
Đào Bạch lại nhảy dựng lên: "Hai Alpha thì quen quen bằng cái đường nào!!?"
"..."
Nói nghe hợp lý vãi.
"Không phải!"
"..."
Không phải cái gì? Não Cố Giản nhất thời không theo kịp tiết tấu.
Đào Bạch thì nắm cổ cậu lên rống to: "Không phải không được!"
"..."
"Có phải thằng nhóc đó cưỡng bách cậu không??"
"..."
Não ngươi lượn sóng quá rồi đấy, thế mà còn nghĩ ra được như vậy nữa.
Bộ nhìn ông giống người sẽ bị cưỡng bách đến thỏa hiệp à???
Cố Giản xù lông: "Cưỡng cái đầu cậu chứ cưỡng!!"
"..."
Đào Bạch héo: "Tốt, cậu trông vẫn bình thường."
"..."
Đệch mịa cậu! Cố Giản chỉ thiếu cho hắn ngón giữa.
"Vậy cậu nói đi, rốt cuộc là sao?"
"..."
Sao đi vòng vòng lại về đây nữa thế???
Cố Giản mệt mỏi ngã ngửa trên ghế, nơi khóe mắt có thể nhìn thấy khung cảnh sau lưng. Bên ngoài tấm kính hai chiều trong quan cafe họ đang ngồi là đường xá nhộn nhịp, lòng cậu cũng lộn xộn giống vậy. Tự nhiên đùng một cái biến thành Omega của người ta, Alpha thẳng nam sắt thép nào chịu cho nổi.
"Tiểu Bạch, cậu đừng hỏi chuyện này nữa."
"Không cho gọi tôi là tiểu Bạch!!"
Đào Bạch thiếu điều muốn diễn khổng long hóng.
Ok, được rồi.
"Tóm lại là cậu chỉ cần biết tôi với cậu ta đang tìm hiểu nhau thôi. Sau này có thể sẽ tiến tới mối quan hệ càng thân thiết hơn. Có cơ hội sẽ nói rõ ràng với cậu, nể tình bạn thân nhiều năm, đừng hỏi nữa được không."
Đào Bạch nhất thời không nói được lời nào khi nhìn thấy vẻ mặt cam chịu số phận của Cố Giản.
Làm bạn ngót ngét cũng mười năm, Đào Bạch không hiểu Cố Giản mười phần cũng hiểu được chín phần. Con người Cố Giản mặc dù không nói là hổ báo, thế nhưng cậu chưa từng chịu thua kém ai. Nói dễ nghe là một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, bất chấp cuộc sống này có đểu cán cỡ nào cậu vẫn đứng vững được, đứng thẳng như một thanh thép nung.
Điệu bộ chán nản, lại không giống lắm này của Cố Giản, Đào Bạch không hiểu. Cho dù là lúc cha mẹ cậu ly hôn, mỗi người đi tìm hạnh phúc mới, ném cậu một mình tự sinh tự diệt, Cố Giản cũng không có như vậy.
Đào Bạch quả thật rất tò mò, tò mò chết đi được ấy, nhưng hắn không thể ở lúc này tò mò trên khó chịu của Cố Giản.
"Được thôi, không hỏi thì không hỏi."
Đào Bạch xua tay, sau đó lại hùng hổ nói: "Nhưng nếu cậu ta bắt nạt cậu thì phải nói cho tôi biết. Cho dù tự tôi không đánh lại hắn thì tôi vẫn có cách trút giận cho cậu."
Cố Giản đang tâm trạng cũng không nhịn được cười phụt một tiếng.
Lời đả kích người vậy mà Đào Bạch cũng có mặt mũi nói ra, cậu thật chịu thua hắn.
"Được rồi, cậu còn sợ tôi bị bắt nạt à. Có khi chưa đợi cậu tính sổ cho tôi thì tôi đã tự mình đòi lại rồi."
"...Nói nghe cũng đúng."
"Ha hả!"
...
"Này, cậu với đàn anh kia làm sao rồi?"
Hứa Văn không chút khách khí đập bộp lên ngực Hạng Nghiêm một cái, hào sảng hỏi.
Hạng Nghiêm liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Không sao."
"Sao mà không cho được!"
Hứa Văn không nghĩ ngợi đớp lại: "Tôi thấy anh ta muốn hầm cậu đấy!"
Bạn của anh ta cũng muốn hầm cậu nữa. Câu này Hứa Văn nói trong lòng, tâm tình lại rất tốt. Ngẫm tới cái biểu tình hận mà không đánh lại được của quả đào kia, Hứa Văn cảm thấy vô cùng thú vị.
Cho nên hắn mới có hứng thú hỏi Hạng Nghiêm giải quyết sao rồi.
"Dù gì cậu cũng vô duyên vô cớ cắn người ta một cái. Người ta không tính sổ với cậu thôi, cậu còn chạy đi tìm..."
Mãi lo nói, đến đây Hứa Văn mới giật mình kinh ngạc nhìn Hạng Nghiêm: "Không được nha, lúc đó cậu có tỉnh táo đâu, làm sao đến tôi còn không nhớ rõ anh ta, cậu lại nhận ra được vậy??"
"Không đúng! Cậu còn cách thật xa... Cứ như Alpha mũi chó mỗi khi ngửi thấy Omega vậy. Không phải chứ!!?"
Lúc nói đến đây, biểu tình của hắn vô cùng khoa trương.
Hạng Nghiêm ngoài mặt không có biểu hiện, trong lòng lại nói kiểu suy diễn này cũng suýt sao quá đi. Hắn quả thật là từ xa cảm ứng được Omega của mình nên mới chạy tới đó.
Lại nói, cái cảm giác đó thật sự rất kỳ quái. Không đến mức xem trọng lại không thể xem nhẹ.
Hiện tại sao khi quyết định hết rồi hắn vẫn chưa ý thức được mình thật sự đã định chung thân với một người mới gặp lần đầu đấy. Thật là thói đời khó đoán.
"Này, sao không nói gì thế?"
Hứa Văn tự hiểu mình chỉ là nói đùa, nhưng sao cái tên này mặt mày lại nghiêm túc như thế.
Quái lạ.
"Cậu cảm thấy hai A quen nhau thì có vấn đề gì không?"
Bất thình lình bị câu này tập kích, Hứa Văn ngẩn ra.
Hai A?
Với ai?
Bỗng nhiên trong đầu Hứa Văn hiện lên một khuôn mặt trắng đến búng ra sữa không giống Alpha của quả đào nào đó. Đúng vậy, ngay từ đầu Hứa Văn đã cảm thấy Đào Bạch so với Alpha càng giống Omega hơn. Chiều cao kia không hề nổi trội trong nhóm Alpha, lại thành càng dễ bị đem ra chế giễu là Omega. Lại thêm khuôn mặt búng ra sữa, diện mạo cũng thanh tú, không giống Alpha một chút nào.
Nếu Alpha mà như thế thì quen cũng được đấy... A phi!!
Được cái đếch!
Vấn đề là cái này sao??
Nò!
...
P/s: Nói cho banh cái họng vô.
"..."
Nói nghe hợp lý vãi.
"Không phải!"
"..."
Không phải cái gì? Não Cố Giản nhất thời không theo kịp tiết tấu.
Đào Bạch thì nắm cổ cậu lên rống to: "Không phải không được!"
"..."
"Có phải thằng nhóc đó cưỡng bách cậu không??"
"..."
Não ngươi lượn sóng quá rồi đấy, thế mà còn nghĩ ra được như vậy nữa.
Bộ nhìn ông giống người sẽ bị cưỡng bách đến thỏa hiệp à???
Cố Giản xù lông: "Cưỡng cái đầu cậu chứ cưỡng!!"
"..."
Đào Bạch héo: "Tốt, cậu trông vẫn bình thường."
"..."
Đệch mịa cậu! Cố Giản chỉ thiếu cho hắn ngón giữa.
"Vậy cậu nói đi, rốt cuộc là sao?"
"..."
Sao đi vòng vòng lại về đây nữa thế???
Cố Giản mệt mỏi ngã ngửa trên ghế, nơi khóe mắt có thể nhìn thấy khung cảnh sau lưng. Bên ngoài tấm kính hai chiều trong quan cafe họ đang ngồi là đường xá nhộn nhịp, lòng cậu cũng lộn xộn giống vậy. Tự nhiên đùng một cái biến thành Omega của người ta, Alpha thẳng nam sắt thép nào chịu cho nổi.
"Tiểu Bạch, cậu đừng hỏi chuyện này nữa."
"Không cho gọi tôi là tiểu Bạch!!"
Đào Bạch thiếu điều muốn diễn khổng long hóng.
Ok, được rồi.
"Tóm lại là cậu chỉ cần biết tôi với cậu ta đang tìm hiểu nhau thôi. Sau này có thể sẽ tiến tới mối quan hệ càng thân thiết hơn. Có cơ hội sẽ nói rõ ràng với cậu, nể tình bạn thân nhiều năm, đừng hỏi nữa được không."
Đào Bạch nhất thời không nói được lời nào khi nhìn thấy vẻ mặt cam chịu số phận của Cố Giản.
Làm bạn ngót ngét cũng mười năm, Đào Bạch không hiểu Cố Giản mười phần cũng hiểu được chín phần. Con người Cố Giản mặc dù không nói là hổ báo, thế nhưng cậu chưa từng chịu thua kém ai. Nói dễ nghe là một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, bất chấp cuộc sống này có đểu cán cỡ nào cậu vẫn đứng vững được, đứng thẳng như một thanh thép nung.
Điệu bộ chán nản, lại không giống lắm này của Cố Giản, Đào Bạch không hiểu. Cho dù là lúc cha mẹ cậu ly hôn, mỗi người đi tìm hạnh phúc mới, ném cậu một mình tự sinh tự diệt, Cố Giản cũng không có như vậy.
Đào Bạch quả thật rất tò mò, tò mò chết đi được ấy, nhưng hắn không thể ở lúc này tò mò trên khó chịu của Cố Giản.
"Được thôi, không hỏi thì không hỏi."
Đào Bạch xua tay, sau đó lại hùng hổ nói: "Nhưng nếu cậu ta bắt nạt cậu thì phải nói cho tôi biết. Cho dù tự tôi không đánh lại hắn thì tôi vẫn có cách trút giận cho cậu."
Cố Giản đang tâm trạng cũng không nhịn được cười phụt một tiếng.
Lời đả kích người vậy mà Đào Bạch cũng có mặt mũi nói ra, cậu thật chịu thua hắn.
"Được rồi, cậu còn sợ tôi bị bắt nạt à. Có khi chưa đợi cậu tính sổ cho tôi thì tôi đã tự mình đòi lại rồi."
"...Nói nghe cũng đúng."
"Ha hả!"
...
"Này, cậu với đàn anh kia làm sao rồi?"
Hứa Văn không chút khách khí đập bộp lên ngực Hạng Nghiêm một cái, hào sảng hỏi.
Hạng Nghiêm liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Không sao."
"Sao mà không cho được!"
Hứa Văn không nghĩ ngợi đớp lại: "Tôi thấy anh ta muốn hầm cậu đấy!"
Bạn của anh ta cũng muốn hầm cậu nữa. Câu này Hứa Văn nói trong lòng, tâm tình lại rất tốt. Ngẫm tới cái biểu tình hận mà không đánh lại được của quả đào kia, Hứa Văn cảm thấy vô cùng thú vị.
Cho nên hắn mới có hứng thú hỏi Hạng Nghiêm giải quyết sao rồi.
"Dù gì cậu cũng vô duyên vô cớ cắn người ta một cái. Người ta không tính sổ với cậu thôi, cậu còn chạy đi tìm..."
Mãi lo nói, đến đây Hứa Văn mới giật mình kinh ngạc nhìn Hạng Nghiêm: "Không được nha, lúc đó cậu có tỉnh táo đâu, làm sao đến tôi còn không nhớ rõ anh ta, cậu lại nhận ra được vậy??"
"Không đúng! Cậu còn cách thật xa... Cứ như Alpha mũi chó mỗi khi ngửi thấy Omega vậy. Không phải chứ!!?"
Lúc nói đến đây, biểu tình của hắn vô cùng khoa trương.
Hạng Nghiêm ngoài mặt không có biểu hiện, trong lòng lại nói kiểu suy diễn này cũng suýt sao quá đi. Hắn quả thật là từ xa cảm ứng được Omega của mình nên mới chạy tới đó.
Lại nói, cái cảm giác đó thật sự rất kỳ quái. Không đến mức xem trọng lại không thể xem nhẹ.
Hiện tại sao khi quyết định hết rồi hắn vẫn chưa ý thức được mình thật sự đã định chung thân với một người mới gặp lần đầu đấy. Thật là thói đời khó đoán.
"Này, sao không nói gì thế?"
Hứa Văn tự hiểu mình chỉ là nói đùa, nhưng sao cái tên này mặt mày lại nghiêm túc như thế.
Quái lạ.
"Cậu cảm thấy hai A quen nhau thì có vấn đề gì không?"
Bất thình lình bị câu này tập kích, Hứa Văn ngẩn ra.
Hai A?
Với ai?
Bỗng nhiên trong đầu Hứa Văn hiện lên một khuôn mặt trắng đến búng ra sữa không giống Alpha của quả đào nào đó. Đúng vậy, ngay từ đầu Hứa Văn đã cảm thấy Đào Bạch so với Alpha càng giống Omega hơn. Chiều cao kia không hề nổi trội trong nhóm Alpha, lại thành càng dễ bị đem ra chế giễu là Omega. Lại thêm khuôn mặt búng ra sữa, diện mạo cũng thanh tú, không giống Alpha một chút nào.
Nếu Alpha mà như thế thì quen cũng được đấy... A phi!!
Được cái đếch!
Vấn đề là cái này sao??
Nò!
...
P/s: Nói cho banh cái họng vô.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương