Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng
Chương 17: Không muốn cho
Thành thử rước lấy một cái ánh mắt hiểu rõ đầy trêu ghẹo của cô bạn bên cạnh, cô nàng ngượng ngùng trừng mắt nhìn bạn mình một cái rồi làm bộ tự nhiên quay qua bắt chuyện với Cố Giản.
"Không nghĩ tới lại gặp được cậu."
"Ừm, tôi không biết cậu học trường này."
Cố Giản đúng mực đáp lại. Lời nói cũng không đến mức là vụng về khiến người lúng túng, xem như được đi.
Đào Bạch ở bên cạnh lại không khỏi hứng thú nhìn Kiều Mạch, lại nhìn thằng bạn.
Đào Bạch không biết Kiều Mạch, mặc dù hắn với cậu làm bạn hơn mười năm nhưng không phải năm nào họ cũng làm bạn học. Cao trung năm cuối đó hai người học hai lớp khác nhau. Sở dĩ hắn như vậy là vì nghĩ đến Cố Giản đang quen một Alpha, mà hắn thấy cô nàng này có ý với Cố Giản. Trong mắt hắn Cố Giản là một Alpha ưu tú, được Omega thích là bình thường. Như vậy nếu biết có Omega thích mình, Cố Giản có thể muốn đổi ý, quay về đường ngay không?
Thật ra hắn muốn thấy điều này hơn. Hai Alpha thì có thể có hạnh phúc gì. Alpha và Beta còn nát bét như cha mẹ của Cố Giản kìa.
"Tôi không có học ở trường này, cậu quên rồi à?"
Nói nói, cô nàng còn tỏ vẻ tủi thân nhìn Cố Giản.
Cố Giản không quên, cậu là không biết mới đúng. Nhưng không thể nói thẳng, Cố Giản đối với tư thái mềm mại của Kiều Mạch xem như không thấy, thái độ đúng mực đảo qua chuyện khác: "Vậy cậu đến đây..."
"Đây là hàng xóm, có thể xem là thanh mai của tôi, cậu ấy học ở trường này. Tôi đến tham quan chơi thôi."
Kiều Mạch nhìn thấy thái độ không mặn không nhạt, cũng không ăn thính của mình của cậu thì hơi thất vọng trong lòng, nhưng vẫn không mất dáng vẻ giới thiệu cô bạn bên cạnh với cậu, xem như kéo không khí.
Có thể nói cô nàng đã rất cố gắng, đến Đào Bạch còn nhìn ra được.
Khi thấy cô nàng xin số điện thoại của Cố Giản, hắn càng chắc chắn hơn.
Thời điểm Hạng Nghiêm xuất hiện chính là nhìn thấy cảnh Cố Giản lấy điện thoại ra trao đổi liên lạc với Kiều Mạch.
Hắn nói không được trong lòng là muốn thấy hay không muốn thấy Cố Giản gần gũi với những Omega khác, cho dù hắn biết bản chất cậu đã là Omega của mình, không thể qua lại thân mật với Omega khác được. Nhưng Cố Giản vẫn tiếp xúc với Omega, không phải nói cậu vẫn vương vấn khoảng thời gian làm Alpha sao. Có nghĩa là cậu vẫn bài xích việc làm Omega của hắn, còn có ý nghĩ muốn tìm hiểu một Omega.
Cho dù đó chỉ là sự cố... Thì bây giờ ván đã đóng thuyền, Cố Giản không có cơ hội quay trở lại như trước kia. Hắn cũng không cho.
Lúc đó Hạng Nghiêm còn chưa tính là một mực với Cố Giản, nhưng bản chất chiếm hữu đã bộc lộ hoàn toàn.
Hắn đi thẳng đến bên cạnh Cố Giản, tự nhiên chụp lấy bàn tay đang chuẩn bị chia sẻ số điện thoại của mình cho Kiều Mạch của Cố Giản: "Đứng đây làm gì vậy?"
"Không thấy rất nóng sao?"
Đối với Alpha, cái nóng này không tính là gì. Nhưng với Omega, chỉ xem Kiều Mạch vì mục đích mà gắng gượng đứng ở đây, tuy rằng có bóng cây nhưng vẫn bị hung nóng đến trộm đổ mồ hôi trên mũi thì biết.
Omega lúc mềm yếu càng khiến người ta muốn yêu thương. Đổi lại là Alpha có ý với cô, nhất định sẽ chú ý đến điều này, thuận tiện tiếp cận mà mời cô nàng đến căn-tin mát mẻ chứ không phải tiếp tục đứng đây. Nhưng Cố Giản không có ý đó mới thành ra thế này.
Còn vì sao Hạng Nghiêm nói vậy, không phải vì nghĩ cho hai Omega kia mà là vì hắn đã xem Cố Giản là Omega.
"Cậu mới từ công trường nào ra à? Cả người đều là mồ hôi."
Sự xuất hiện của Hạng Nghiêm bất thình lình khiến mấy người họ giật mình. Sau khi giật mình đầu tiên là Cố Giản cảm thấy mùi vị trên người hắn quá mức có thể ảnh hưởng mình, liền không nhịn được nhíu mày oán giận.
Làm một Omega của riêng Enigma, người khác ngửi không ra mùi của hắn trên mồ hôi nhưng pheromone của Cố Giản lại rất thính, cậu sợ mình không chịu được mà nhũn ra liền muốn tránh đi.
Ai biết tên gấu kia cứ nhích lại, như cục nam châm khác dấu với cậu vậy ấy.
"Anh thấy ai tập luyện dưới trời nắng mà không đổ mồ hôi chưa?"
Hạng Nghiêm thản nhiên nói, đối với cậu dịch đi mặt lạnh thêm một phần, ở trong mắt người lạ chẳng thay đổi gì mấy nhưng hành vi lại bày ra hoàn toàn thái độ của hắn: "Về thôi."
Nói xong không cho cậu có thời gian phản kháng kéo cậu đi.
...
P/s: Biết đường né ra đi.
"Không nghĩ tới lại gặp được cậu."
"Ừm, tôi không biết cậu học trường này."
Cố Giản đúng mực đáp lại. Lời nói cũng không đến mức là vụng về khiến người lúng túng, xem như được đi.
Đào Bạch ở bên cạnh lại không khỏi hứng thú nhìn Kiều Mạch, lại nhìn thằng bạn.
Đào Bạch không biết Kiều Mạch, mặc dù hắn với cậu làm bạn hơn mười năm nhưng không phải năm nào họ cũng làm bạn học. Cao trung năm cuối đó hai người học hai lớp khác nhau. Sở dĩ hắn như vậy là vì nghĩ đến Cố Giản đang quen một Alpha, mà hắn thấy cô nàng này có ý với Cố Giản. Trong mắt hắn Cố Giản là một Alpha ưu tú, được Omega thích là bình thường. Như vậy nếu biết có Omega thích mình, Cố Giản có thể muốn đổi ý, quay về đường ngay không?
Thật ra hắn muốn thấy điều này hơn. Hai Alpha thì có thể có hạnh phúc gì. Alpha và Beta còn nát bét như cha mẹ của Cố Giản kìa.
"Tôi không có học ở trường này, cậu quên rồi à?"
Nói nói, cô nàng còn tỏ vẻ tủi thân nhìn Cố Giản.
Cố Giản không quên, cậu là không biết mới đúng. Nhưng không thể nói thẳng, Cố Giản đối với tư thái mềm mại của Kiều Mạch xem như không thấy, thái độ đúng mực đảo qua chuyện khác: "Vậy cậu đến đây..."
"Đây là hàng xóm, có thể xem là thanh mai của tôi, cậu ấy học ở trường này. Tôi đến tham quan chơi thôi."
Kiều Mạch nhìn thấy thái độ không mặn không nhạt, cũng không ăn thính của mình của cậu thì hơi thất vọng trong lòng, nhưng vẫn không mất dáng vẻ giới thiệu cô bạn bên cạnh với cậu, xem như kéo không khí.
Có thể nói cô nàng đã rất cố gắng, đến Đào Bạch còn nhìn ra được.
Khi thấy cô nàng xin số điện thoại của Cố Giản, hắn càng chắc chắn hơn.
Thời điểm Hạng Nghiêm xuất hiện chính là nhìn thấy cảnh Cố Giản lấy điện thoại ra trao đổi liên lạc với Kiều Mạch.
Hắn nói không được trong lòng là muốn thấy hay không muốn thấy Cố Giản gần gũi với những Omega khác, cho dù hắn biết bản chất cậu đã là Omega của mình, không thể qua lại thân mật với Omega khác được. Nhưng Cố Giản vẫn tiếp xúc với Omega, không phải nói cậu vẫn vương vấn khoảng thời gian làm Alpha sao. Có nghĩa là cậu vẫn bài xích việc làm Omega của hắn, còn có ý nghĩ muốn tìm hiểu một Omega.
Cho dù đó chỉ là sự cố... Thì bây giờ ván đã đóng thuyền, Cố Giản không có cơ hội quay trở lại như trước kia. Hắn cũng không cho.
Lúc đó Hạng Nghiêm còn chưa tính là một mực với Cố Giản, nhưng bản chất chiếm hữu đã bộc lộ hoàn toàn.
Hắn đi thẳng đến bên cạnh Cố Giản, tự nhiên chụp lấy bàn tay đang chuẩn bị chia sẻ số điện thoại của mình cho Kiều Mạch của Cố Giản: "Đứng đây làm gì vậy?"
"Không thấy rất nóng sao?"
Đối với Alpha, cái nóng này không tính là gì. Nhưng với Omega, chỉ xem Kiều Mạch vì mục đích mà gắng gượng đứng ở đây, tuy rằng có bóng cây nhưng vẫn bị hung nóng đến trộm đổ mồ hôi trên mũi thì biết.
Omega lúc mềm yếu càng khiến người ta muốn yêu thương. Đổi lại là Alpha có ý với cô, nhất định sẽ chú ý đến điều này, thuận tiện tiếp cận mà mời cô nàng đến căn-tin mát mẻ chứ không phải tiếp tục đứng đây. Nhưng Cố Giản không có ý đó mới thành ra thế này.
Còn vì sao Hạng Nghiêm nói vậy, không phải vì nghĩ cho hai Omega kia mà là vì hắn đã xem Cố Giản là Omega.
"Cậu mới từ công trường nào ra à? Cả người đều là mồ hôi."
Sự xuất hiện của Hạng Nghiêm bất thình lình khiến mấy người họ giật mình. Sau khi giật mình đầu tiên là Cố Giản cảm thấy mùi vị trên người hắn quá mức có thể ảnh hưởng mình, liền không nhịn được nhíu mày oán giận.
Làm một Omega của riêng Enigma, người khác ngửi không ra mùi của hắn trên mồ hôi nhưng pheromone của Cố Giản lại rất thính, cậu sợ mình không chịu được mà nhũn ra liền muốn tránh đi.
Ai biết tên gấu kia cứ nhích lại, như cục nam châm khác dấu với cậu vậy ấy.
"Anh thấy ai tập luyện dưới trời nắng mà không đổ mồ hôi chưa?"
Hạng Nghiêm thản nhiên nói, đối với cậu dịch đi mặt lạnh thêm một phần, ở trong mắt người lạ chẳng thay đổi gì mấy nhưng hành vi lại bày ra hoàn toàn thái độ của hắn: "Về thôi."
Nói xong không cho cậu có thời gian phản kháng kéo cậu đi.
...
P/s: Biết đường né ra đi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương