Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng
Chương 23: Đừng tưởng giả ngu là xong nhé
Hạng Nghiêm ở trong phòng tắm còn nghe được, hắn ngừng một chút, sau đó không đợi mặc quần áo đã mở cửa nhìn ra ngoài.
“Làm sao?”
Còn hỏi một cách nhẹ nhàng như vậy nữa.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn trần truồng còn thất thố, lần thứ hai Cố Giản xem như miễn dịch chứ nói chi cậu còn tức hộc máu: “Cậu xem, cậu làm bằng sắt hay đá, có cần nặng tay vậy không???”
Vừa nói cậu vừa cho hắn xem cái chỗ hắn làm cậu bị đỏ lên.
Hạng Nghiêm rất nghiêm túc nhìn cái thắt lưng kia, ý nghĩ lại đi xa quá.
Hắn nghĩ, đợi đến lúc thật sự làm, có khi không chỉ như vậy thôi.
Nhưng hắn chết cũng không dám nói ra miệng, ngược lại còn rất trịnh trọng tỏ ra hối lỗi: “Xin lỗi. Lần sau sẽ nhẹ tay hơn.”
“…”
Này là xin lỗi gì?
“Cậu cút!!!”
…
Bảy giờ, hai người họ sánh vai nhau bước đi trên con đường dẫn tới cổng Tây của trường học.
Người ta nói không sai, trường học là trung tâm của đồ ăn vặt. Học sinh, sinh viên lại là lượng tiêu thụ chính. Cho nên gần trường học luôn có những khu ăn vặt hoặc nhỏ hoặc lớn. Khu trường họ tọa lạc không chỉ có một trường họ, trường cao trung, sơ trung không hề thiếu, cho nên ở gần có một khu chợ đêm vô cùng lớn, có thể xứng danh là khu đồ ăn vặt lớn nhất thành phố.
Vì tính đa dạng, ở đây cái gì cũng có, dạng gì cũng thầu, miễn là có lượng tiêu thụ.
“Họ nói địa điểm là một quán buffet tự chọn rất lớn nằm ở ngã tư thứ hai sau khi vào chợ đêm.”
Hạng Nghiêm làm sinh viên năm nhất, hắn tự nhận mình cũng ở đây từ bé tới lớn nhưng không rành khu vực này lắm, nên giao trọng trách tìm đường cho Cố Giản, kẻ đã học ở đây năm thứ hai.
Quả nhiên Cố Giản biết.
Sau đó cổng chợ đêm liền xuất hiện hai thanh niên cao ráo. Ai cũng đẹp trai, là thành phần có thể thu hút ánh mắt người khác.
Cho dù bây giờ là ban đêm.
Cho dù khắp nơi đều là người với người.
Đông như trẩy hội.
Cố Giản quen đường quen nẻo, dắt theo thằng con trai lớn tướng xuyên qua đám người mà ít đụng vào người ta nhất… À, cái này chỉ tính Cố Giản. Tóm lại là một đường chạy thẳng đến địa điểm đã định trước.
“Tới nơi rồi.”
“…”
“Tới nơi rồi.”
Cố Giản lại nhắc, còn rất nhấn mạnh, ẩn ý nhìn tên gấu tó nào đó vì lý do sợ lạc mà đòi nắm tay cậu nãy giờ, hiện tại còn làm như không hiểu mà không chịu buông ra.
Đừng có tưởng giả ngu là xong nhé! Cố Giản trong lòng nghĩ.
Có điều…
Chuyện đó khó mà nói chắc được, nếu tên gấu tó kia nổi cơn cứng đầu.
Ở lúc họ giằng co như hai đứa dở hơi, Hứa Văn xuất hiện.
“Hai người làm gì đứng đực ở cửa thế?”
Cố Giản nhanh như chớp cướp lấy thời cơ rút tay khỏi cái nắm nóng bỏng của tên kia. Điệu bộ còn rất thản nhiên, rút chim rút đến vô tình.
Mặt Hạng Nghiêm thối quắc.
Hứa Văn không hiểu ra sao nhìn hai kẻ một thì nhìn trời, một thì nhìn kẻ kia bằng ánh mắt… Ừ, vô cùng khó tả trong mắt Hứa Văn. Nhìn được một đỗi hắn mệt, thấy mình cũng dở hơi theo họ làm chi không biết.
“Được rồi mau vào đi, mọi người hầu như đều đã đến rồi đấy.”
Nói xong còn nhìn Cố Giản một cái đầy ẩn ý rồi dẫn đầu đi vào quán trước.
Cố Giản ở phía sau nhỏ giọng xuống nước: “Được rồi. Cậu đừng có dở chứng nữa.”
“.”
Mặt Hạng thiếu gia vẫn không thay đổi mấy.
“Ok ok, lúc về lại nắm.”
Lúc này tên gấu tó kia mới chịu buông cái bản mặt thúi hoắc kia ra.
Hứa Văn ở phía trước khóe miệng co giật mấy cái, cảm thấy tam quan đổi mới hẳn.
Đổi mới rồi hắn lại càng thấy kinh ngạc, duyên phận chính là cái gì rất ghê gớm. Vô duyên vô cớ cắn một cái làm quen, sau đó liền chạy tới dây dưa với nhau luôn.
Lúc hắn đang suy nghĩ, ba người đã vào được chỗ mà họ đã chọn trước.
Quán buffet này rất lớn, nhưng nhóm người ngồi kia lại chiếm nửa cái sảnh dưới.
Dưới sảnh trừ họ ra thì xung quanh chưa có người, hoặc có lẽ người ta biết ở đây có một nhóm bự, lát nữa khẳng định rất lộn xộn nên đều lủi lên tầng trên hết.
Gần bốn mươi con người, đây chẳng phải số nhỏ. Đều là dạng nam sinh cao lớn, thứ sinh vật có lượng cơm nhiều nhất, đủ để càn quét quầy buffet kế bên.
Buffet trong này là dạng tự đi chọn, thích ăn gì lấy nấy, quán chỉ giúp họ thêm than, đổ nước bắt lẩu, thêm đá thêm bia gì đó.
“Nào người mới năm nay, chỗ của các cậu đã được xếp sẵn rồi. Hạng Nghiêm, cậu ngồi ở đây.”
Họ còn chưa kịp chọn chỗ thì đã có một âm thanh hào sảng lại không mất trong trẻo vang lên. Sau đó Hạng Nghiêm bị một nam sinh nhanh như chớp kéo tay ngồi xuống một chỗ. Tất cả đều diễn ra rất nhanh, sau đó nam sinh kia cũng đi xếp chỗ cho Hứa Văn cùng những người khác nữa nên họ không có kịp đặc biệt chú ý.
…
P/s: Đó đó! Chuẩn bị giương cung lên bắn lục trà bửu nha.
“Làm sao?”
Còn hỏi một cách nhẹ nhàng như vậy nữa.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn trần truồng còn thất thố, lần thứ hai Cố Giản xem như miễn dịch chứ nói chi cậu còn tức hộc máu: “Cậu xem, cậu làm bằng sắt hay đá, có cần nặng tay vậy không???”
Vừa nói cậu vừa cho hắn xem cái chỗ hắn làm cậu bị đỏ lên.
Hạng Nghiêm rất nghiêm túc nhìn cái thắt lưng kia, ý nghĩ lại đi xa quá.
Hắn nghĩ, đợi đến lúc thật sự làm, có khi không chỉ như vậy thôi.
Nhưng hắn chết cũng không dám nói ra miệng, ngược lại còn rất trịnh trọng tỏ ra hối lỗi: “Xin lỗi. Lần sau sẽ nhẹ tay hơn.”
“…”
Này là xin lỗi gì?
“Cậu cút!!!”
…
Bảy giờ, hai người họ sánh vai nhau bước đi trên con đường dẫn tới cổng Tây của trường học.
Người ta nói không sai, trường học là trung tâm của đồ ăn vặt. Học sinh, sinh viên lại là lượng tiêu thụ chính. Cho nên gần trường học luôn có những khu ăn vặt hoặc nhỏ hoặc lớn. Khu trường họ tọa lạc không chỉ có một trường họ, trường cao trung, sơ trung không hề thiếu, cho nên ở gần có một khu chợ đêm vô cùng lớn, có thể xứng danh là khu đồ ăn vặt lớn nhất thành phố.
Vì tính đa dạng, ở đây cái gì cũng có, dạng gì cũng thầu, miễn là có lượng tiêu thụ.
“Họ nói địa điểm là một quán buffet tự chọn rất lớn nằm ở ngã tư thứ hai sau khi vào chợ đêm.”
Hạng Nghiêm làm sinh viên năm nhất, hắn tự nhận mình cũng ở đây từ bé tới lớn nhưng không rành khu vực này lắm, nên giao trọng trách tìm đường cho Cố Giản, kẻ đã học ở đây năm thứ hai.
Quả nhiên Cố Giản biết.
Sau đó cổng chợ đêm liền xuất hiện hai thanh niên cao ráo. Ai cũng đẹp trai, là thành phần có thể thu hút ánh mắt người khác.
Cho dù bây giờ là ban đêm.
Cho dù khắp nơi đều là người với người.
Đông như trẩy hội.
Cố Giản quen đường quen nẻo, dắt theo thằng con trai lớn tướng xuyên qua đám người mà ít đụng vào người ta nhất… À, cái này chỉ tính Cố Giản. Tóm lại là một đường chạy thẳng đến địa điểm đã định trước.
“Tới nơi rồi.”
“…”
“Tới nơi rồi.”
Cố Giản lại nhắc, còn rất nhấn mạnh, ẩn ý nhìn tên gấu tó nào đó vì lý do sợ lạc mà đòi nắm tay cậu nãy giờ, hiện tại còn làm như không hiểu mà không chịu buông ra.
Đừng có tưởng giả ngu là xong nhé! Cố Giản trong lòng nghĩ.
Có điều…
Chuyện đó khó mà nói chắc được, nếu tên gấu tó kia nổi cơn cứng đầu.
Ở lúc họ giằng co như hai đứa dở hơi, Hứa Văn xuất hiện.
“Hai người làm gì đứng đực ở cửa thế?”
Cố Giản nhanh như chớp cướp lấy thời cơ rút tay khỏi cái nắm nóng bỏng của tên kia. Điệu bộ còn rất thản nhiên, rút chim rút đến vô tình.
Mặt Hạng Nghiêm thối quắc.
Hứa Văn không hiểu ra sao nhìn hai kẻ một thì nhìn trời, một thì nhìn kẻ kia bằng ánh mắt… Ừ, vô cùng khó tả trong mắt Hứa Văn. Nhìn được một đỗi hắn mệt, thấy mình cũng dở hơi theo họ làm chi không biết.
“Được rồi mau vào đi, mọi người hầu như đều đã đến rồi đấy.”
Nói xong còn nhìn Cố Giản một cái đầy ẩn ý rồi dẫn đầu đi vào quán trước.
Cố Giản ở phía sau nhỏ giọng xuống nước: “Được rồi. Cậu đừng có dở chứng nữa.”
“.”
Mặt Hạng thiếu gia vẫn không thay đổi mấy.
“Ok ok, lúc về lại nắm.”
Lúc này tên gấu tó kia mới chịu buông cái bản mặt thúi hoắc kia ra.
Hứa Văn ở phía trước khóe miệng co giật mấy cái, cảm thấy tam quan đổi mới hẳn.
Đổi mới rồi hắn lại càng thấy kinh ngạc, duyên phận chính là cái gì rất ghê gớm. Vô duyên vô cớ cắn một cái làm quen, sau đó liền chạy tới dây dưa với nhau luôn.
Lúc hắn đang suy nghĩ, ba người đã vào được chỗ mà họ đã chọn trước.
Quán buffet này rất lớn, nhưng nhóm người ngồi kia lại chiếm nửa cái sảnh dưới.
Dưới sảnh trừ họ ra thì xung quanh chưa có người, hoặc có lẽ người ta biết ở đây có một nhóm bự, lát nữa khẳng định rất lộn xộn nên đều lủi lên tầng trên hết.
Gần bốn mươi con người, đây chẳng phải số nhỏ. Đều là dạng nam sinh cao lớn, thứ sinh vật có lượng cơm nhiều nhất, đủ để càn quét quầy buffet kế bên.
Buffet trong này là dạng tự đi chọn, thích ăn gì lấy nấy, quán chỉ giúp họ thêm than, đổ nước bắt lẩu, thêm đá thêm bia gì đó.
“Nào người mới năm nay, chỗ của các cậu đã được xếp sẵn rồi. Hạng Nghiêm, cậu ngồi ở đây.”
Họ còn chưa kịp chọn chỗ thì đã có một âm thanh hào sảng lại không mất trong trẻo vang lên. Sau đó Hạng Nghiêm bị một nam sinh nhanh như chớp kéo tay ngồi xuống một chỗ. Tất cả đều diễn ra rất nhanh, sau đó nam sinh kia cũng đi xếp chỗ cho Hứa Văn cùng những người khác nữa nên họ không có kịp đặc biệt chú ý.
…
P/s: Đó đó! Chuẩn bị giương cung lên bắn lục trà bửu nha.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương