Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng
Chương 27: Tôi cũng muốn một chén canh
“Anh ta nói gì với anh?”
Cảnh cậu đứng với Tô Đan Chi rất nhiều người thấy, không ngoại lệ tên gấu tó vẫn chưa ý thức được mình đang canh cậu như canh tù nhân. Cho dù không chắc hai người có nói chuyện với nhau hay không thì với độ ngang tàng của Hạng Nghiêm, hắn hỏi một câu là bình thường.
Cố Giản không đáp liền mà sâu kín nhìn hắn một cái.
Ánh mắt đó rất khó diễn tả, khiến lớp da sau gáy Hạng Nghiêm tê rần lên. Hắn lợi dụng góc mù ở dưới gầm bàn không chút nghĩ ngợi chụp lấy tay Cố Giản, nắm chặt.
Cố Giản bất ngờ, sau đó trợn mắt trừng hắn. Bàn tay dưới bàn giãy giụa.
Nhưng giãy không ra.
Cố Giản càng ra sức trừng hắn.
Cảnh tượng này trong mắt dân chúng xung quanh chính là đang liếc mắt đưa tình rải cơm chó một cách đáng hận. Cho dù này là hai thằng “Alpha”.
Chỉ có dân ngược đời như Hứa Văn, mê cái sự kích thích giữa A với A mới đầy hứng thú tò mò nhìn hai người họ, trên môi luôn treo nụ cười giống y như tên lưu manh.
Thú vị thật chứ.
Bởi vì hắn nhìn ra được Hạng Nghiêm vẫn chưa thuần phục được con sói Cố Giản kia cho nên hắn càng thêm mong chờ tương lai sau này sẽ càng nhiều thú vị hơn nữa.
A với A quả thật là ngỏ cụt, nhưng thế mới càng kích thích.
Sống thế mới gọi là sống.
Tự nhiên hắn nhớ ai đó rồi, không thì mai tìm thời gian đi bắt trái đào kia lại vậy.
Hai người đối diện không biết trong lòng con hồ ly Hứa Văn này đang nghĩ gì, sau một trận giằng co trong im lặng, cuối cùng lấy chiến thắng thuộc về Hạng Nghiêm làm kết thúc.
Này là hiển nhiên rồi.
“Cậu cầm như vậy sao tôi ăn được!?”
Cố Lang* buông tha cho giãy giụa lại dùng cái lý do này mà oán hận trừng thằng gấu tó ngang tàng kia.
*Lang này là sói. Để vậy nghe hay hơn.
Hạng Nghiêm suy nghĩ ba giây, sau khi bóp mạnh bàn tay bị hắn nắm một cái rồi mới chịu buông ra.
Cái bóp kia rõ ràng khiến Cố Giản nhíu mày vì đau, nhưng không hiểu sao cậu cứ cảm thấy nó mang theo ám muội gì đó khiến cậu không khỏi vô thức rùng mình.
Còn tên gấu tó kia sau khi thả tay cậu ra thì múc cho cậu một chén nước lẩu suông*, đặt xuống trước mặt cậu: “Uống chút đi.”
*Nước suông là loại nước hầm xương thuần túy nhất, không có bất cứ gia vị nào, dùng để thanh vị là tốt nhất.
Cố Giản nhìn chén nước lẩu ba giây, ở lúc cả Hứa Văn cũng nghĩ cậu sẽ không chịu uống… Thì mới nãy vừa đối chọi với nhau nãy lửa còn thua mà. Kết quả Cố Giản lại im lặng dùng cái tay mới bị nắm đến tê rần kia bưng nó lên, nhấp một ngụm. Vị cay trong miệng cậu đã sớm quen, không cay lại không thấy ngon lập tức tan ra không ít. Cảm giác cổ họng hơi khô vì cay nhanh chóng được nước lẩu làm dịu. Cố Giản khẽ híp mắt một cách hưởng thụ.
Ừ, cảm giác được nâng niu này cũng tốt lắm.
Nhìn cậu như vậy, khóe môi của Hạng Nghiêm vô thức giương lên.
Chút tương tác nhỏ của bọn họ lại khiến người ta thấy ngọt đến nguấy. Trước còn chộn rộn vì mối quan hệ mập mờ của hai người, bây giờ không mấy người để ý nữa, nên ăn cứ ăn, nên uống cứ uống. Không khí có vẻ hòa thuận hơn nhiều.
Nhưng cứ là ở lúc tốt đẹp như vậy lại vẫn có người muốn chọt vô.
“A Hạng, có thể múc cho tôi chén nước lẩu không?”
Bàn tay đang một là gắm thịt bỏ vào miệng, một là đang gắm thịt chuẩn bị nướng tiếp cho người nào đó đồng thời khựng lại một giây.
Hạng Nghiêm bình thường lại trước. Hắn thản nhiên đưa mắt nhìn liếc qua phía trước bàn của Tô Đan Chi.
Anh ta cũng đúng lúc nói: “Tôi vốn ăn rất nhạt.”
Lúc nói anh ta còn cười nhẹ nhàng nhìn Hạng Nghiêm.
Trong mắt những đội viên cũ của đội bóng đã sớm quen với anh ta, họ là lần đầu thấy anh ta bày ra tư thái giống giới tính của mình như vậy. Ai nấy đều bất giác hiểu có lẽ lần này anh ta động lòng thật rồi. Có thể khiến một Omega như Tô Đan Chi để lộ một mặt mềm mại nhưng là thứ có thể thu hút chúng Alpha nhất ra ngoài, nếu còn không phải chân ái thì là cái gì?
Nhưng mà…
Bọn họ đều đồng loạt nhìn sang Cố Giản, bất kể là thẳng thắn hay lén lút, sau đó không ai không âm thầm lắc đầu.
Tốt cho một Omega kiêu ngạo, cuối cùng vẫn phải đi đến bước này.
Dù vậy lại không có ai nghĩ Tô Đan Chi đang tự mình đi vào ngỏ cụt. Bởi đơn giản là vì đối thủ của anh ta là một Alpha.
Chưa đấu đến cuối cùng, ai biết ai sẽ thắng chứ.
Không phải bao nhiêu cặp đôi đều chịu không nổi thử thách của thứ gọi là bản năng này hay sao?
Không thể đánh dấu chính là bức tường lớn trói buộc rất nhiều trái tim. Trừ khi bạn là Enigma.
Nhưng Enigma dễ có vậy sao?
…
P/s: Trước mặt có một thằng kìa.
Cảnh cậu đứng với Tô Đan Chi rất nhiều người thấy, không ngoại lệ tên gấu tó vẫn chưa ý thức được mình đang canh cậu như canh tù nhân. Cho dù không chắc hai người có nói chuyện với nhau hay không thì với độ ngang tàng của Hạng Nghiêm, hắn hỏi một câu là bình thường.
Cố Giản không đáp liền mà sâu kín nhìn hắn một cái.
Ánh mắt đó rất khó diễn tả, khiến lớp da sau gáy Hạng Nghiêm tê rần lên. Hắn lợi dụng góc mù ở dưới gầm bàn không chút nghĩ ngợi chụp lấy tay Cố Giản, nắm chặt.
Cố Giản bất ngờ, sau đó trợn mắt trừng hắn. Bàn tay dưới bàn giãy giụa.
Nhưng giãy không ra.
Cố Giản càng ra sức trừng hắn.
Cảnh tượng này trong mắt dân chúng xung quanh chính là đang liếc mắt đưa tình rải cơm chó một cách đáng hận. Cho dù này là hai thằng “Alpha”.
Chỉ có dân ngược đời như Hứa Văn, mê cái sự kích thích giữa A với A mới đầy hứng thú tò mò nhìn hai người họ, trên môi luôn treo nụ cười giống y như tên lưu manh.
Thú vị thật chứ.
Bởi vì hắn nhìn ra được Hạng Nghiêm vẫn chưa thuần phục được con sói Cố Giản kia cho nên hắn càng thêm mong chờ tương lai sau này sẽ càng nhiều thú vị hơn nữa.
A với A quả thật là ngỏ cụt, nhưng thế mới càng kích thích.
Sống thế mới gọi là sống.
Tự nhiên hắn nhớ ai đó rồi, không thì mai tìm thời gian đi bắt trái đào kia lại vậy.
Hai người đối diện không biết trong lòng con hồ ly Hứa Văn này đang nghĩ gì, sau một trận giằng co trong im lặng, cuối cùng lấy chiến thắng thuộc về Hạng Nghiêm làm kết thúc.
Này là hiển nhiên rồi.
“Cậu cầm như vậy sao tôi ăn được!?”
Cố Lang* buông tha cho giãy giụa lại dùng cái lý do này mà oán hận trừng thằng gấu tó ngang tàng kia.
*Lang này là sói. Để vậy nghe hay hơn.
Hạng Nghiêm suy nghĩ ba giây, sau khi bóp mạnh bàn tay bị hắn nắm một cái rồi mới chịu buông ra.
Cái bóp kia rõ ràng khiến Cố Giản nhíu mày vì đau, nhưng không hiểu sao cậu cứ cảm thấy nó mang theo ám muội gì đó khiến cậu không khỏi vô thức rùng mình.
Còn tên gấu tó kia sau khi thả tay cậu ra thì múc cho cậu một chén nước lẩu suông*, đặt xuống trước mặt cậu: “Uống chút đi.”
*Nước suông là loại nước hầm xương thuần túy nhất, không có bất cứ gia vị nào, dùng để thanh vị là tốt nhất.
Cố Giản nhìn chén nước lẩu ba giây, ở lúc cả Hứa Văn cũng nghĩ cậu sẽ không chịu uống… Thì mới nãy vừa đối chọi với nhau nãy lửa còn thua mà. Kết quả Cố Giản lại im lặng dùng cái tay mới bị nắm đến tê rần kia bưng nó lên, nhấp một ngụm. Vị cay trong miệng cậu đã sớm quen, không cay lại không thấy ngon lập tức tan ra không ít. Cảm giác cổ họng hơi khô vì cay nhanh chóng được nước lẩu làm dịu. Cố Giản khẽ híp mắt một cách hưởng thụ.
Ừ, cảm giác được nâng niu này cũng tốt lắm.
Nhìn cậu như vậy, khóe môi của Hạng Nghiêm vô thức giương lên.
Chút tương tác nhỏ của bọn họ lại khiến người ta thấy ngọt đến nguấy. Trước còn chộn rộn vì mối quan hệ mập mờ của hai người, bây giờ không mấy người để ý nữa, nên ăn cứ ăn, nên uống cứ uống. Không khí có vẻ hòa thuận hơn nhiều.
Nhưng cứ là ở lúc tốt đẹp như vậy lại vẫn có người muốn chọt vô.
“A Hạng, có thể múc cho tôi chén nước lẩu không?”
Bàn tay đang một là gắm thịt bỏ vào miệng, một là đang gắm thịt chuẩn bị nướng tiếp cho người nào đó đồng thời khựng lại một giây.
Hạng Nghiêm bình thường lại trước. Hắn thản nhiên đưa mắt nhìn liếc qua phía trước bàn của Tô Đan Chi.
Anh ta cũng đúng lúc nói: “Tôi vốn ăn rất nhạt.”
Lúc nói anh ta còn cười nhẹ nhàng nhìn Hạng Nghiêm.
Trong mắt những đội viên cũ của đội bóng đã sớm quen với anh ta, họ là lần đầu thấy anh ta bày ra tư thái giống giới tính của mình như vậy. Ai nấy đều bất giác hiểu có lẽ lần này anh ta động lòng thật rồi. Có thể khiến một Omega như Tô Đan Chi để lộ một mặt mềm mại nhưng là thứ có thể thu hút chúng Alpha nhất ra ngoài, nếu còn không phải chân ái thì là cái gì?
Nhưng mà…
Bọn họ đều đồng loạt nhìn sang Cố Giản, bất kể là thẳng thắn hay lén lút, sau đó không ai không âm thầm lắc đầu.
Tốt cho một Omega kiêu ngạo, cuối cùng vẫn phải đi đến bước này.
Dù vậy lại không có ai nghĩ Tô Đan Chi đang tự mình đi vào ngỏ cụt. Bởi đơn giản là vì đối thủ của anh ta là một Alpha.
Chưa đấu đến cuối cùng, ai biết ai sẽ thắng chứ.
Không phải bao nhiêu cặp đôi đều chịu không nổi thử thách của thứ gọi là bản năng này hay sao?
Không thể đánh dấu chính là bức tường lớn trói buộc rất nhiều trái tim. Trừ khi bạn là Enigma.
Nhưng Enigma dễ có vậy sao?
…
P/s: Trước mặt có một thằng kìa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương