Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng

Chương 39: Muốn tình địch khó chịu vậy đó



Cố Giản trông rất hài lòng, lúc gật đầu còn liếc qua Tô Đan Chi ở bên kia với thái độ dửng dưng lại âm thầm khiêu khích. Mùi thuốc súng nồng nặc vô cùng lại không phát tán ra mà ngấm ngầm bên dưới, thế lại càng khiến người ta không thể bỏ qua hơn.

“Cậu vẫn chưa tập xong à?”

Nhưng Cố Giản cũng không đặt tâm tư lên người Tô Đan Chi lâu, cậu cảm thấy không có ý nghĩa nếu như Hạng Nghiêm chỉ để ý mình, cho nên chỉ liếc một cái liền đặt ánh mắt lên người hắn lại.

“Sắp xong rồi, đợi một chút cùng nhau về?”

Hạng Nghiêm hỏi nhưng ánh mắt không nhượng phản bác.

Cố Giản cũng có ý này nên tùy tiện gật đầu, theo hắn đến bên cạnh sân bóng, nơi có hàng ghế cho tuyển thủ ngồi đợi.

Lúc họ nói chuyện Hứa Văn cũng đã chạy tới bên cạnh Đào Bạch, chứng nào tật náy xoay quanh hắn, hết nhìn lại ngắm, sau đó hứng thú nói: “Anh mặc trang phục này rất đẹp nha.”

“Nhưng sao lại không thay ra? Tính mặc như vậy trở về à?”

Đào Bạch trước đó đã được Cố Giản khơi thông một chút, lúc này bên cạnh còn có nhiều người, còn một người có thể là tình địch của Cố Giản, vì giữ khí thế cho Cố Giản, hắn không chấp nhặt với Hứa Văn, đơn giản mà ẩn ý nói: “Vốn định đến phòng thay đồ chung ở lầu một, đi ngang qua đây nhìn thấy các người còn đang tập nên ghé lại thôi.”

Nói xong còn liếc Tô Đan Chi một cái.

Hứa Văn hiểu ngay, liền cho Hạng Nghiêm một cái ánh mắt cậu cầu nhiều phúc.

Hạng Nghiêm mặc dù có giật mình nhưng thật ra không bận tâm nhiều lắm. Hắn chỉ nhìn Cố Giản hỏi: “Có muốn thay đồ trước không?”



Mỗi câu lạc bộ đều có phòng thay đồ riêng, ý Hạng Nghiêm là muốn để Cố Giản dùng phòng của câu lạc bộ.

Lúc Hạng Nghiêm nói lời này Tô Đan Chi bên kia rụt rịch muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại cam lòng không lên tiếng.

Cố Giản thấy anh ta thức thời như vậy, không có vì ghen ghét mà làm mất phong độ trước nhiều người cũng có phần bội phục anh ta. Có thể anh ta cũng mong cậu làm nhiều trò chút, xem như vì mặt mũi đi cũng được, nhưng mà Cố Giản đâu phải Omega bình thường. Làm bộ làm dáng gì đó không phải tính cách của cậu.

“Bên phòng thay đồ chung có khăn.”

Vì không phải lần đầu dùng bên đó nên họ luôn có thủ sẵn khăn tắm, lại không mang theo khăn bên người.

“Dùng khăn của tôi.”

Biết rõ hắn sẽ nói như vậy, Cố Giản nhìn biểu tình khó chịu của Tô Đan Chi đã thấy mỹ mãn, không phải thật nhất định muốn thay đồ, cho nên lắc đầu nói: “Thôi, về nhà thay cũng được.”

“Không nóng?”

Hạng Nghiêm vừa nói vừa sờ vào chất vải trên bộ Kahama của cậu. Được, vải rất mịn, bảo sao bước đi vô cùng phong tao. Chất liệu tốt, đương nhiên cũng thoáng khí.

“Không đến nổi nào, trời đã về chiều.”

Cố Giản xem như không thấy động tác thân mật đến tự nhiên của hắn, xua tay nói: “Cậu còn làm gì thì làm đi.”

Hạng Nghiêm cũng không kỳ kèo lâu, hắn muốn nhanh cùng cậu trở về, tốt nhất là có thể tận tình thay cậu lột bộ đồ kia ra… Cho nên liền dứt khoát đi về lại sân bóng, tiếp tục hoàn thành bài tập còn lại của mình.



Cố Giản không biết suy nghĩ của hắn, ánh mắt không đặt trên người Tô Đan Chi mà nhìn về phía hai kẻ dở hơi bên cạnh. Dù sao có cậu ở đây, Hạng Nghiêm sẽ không cho Tô Đan Chi cơ hội làm gì. Lúc nãy hắn cũng bị giật mình, cậu thấy rõ. Cậu không ngờ cái người này lại không ngại đánh mất mặt mũi như vậy. Mà có lẽ một phần là do đội viên trong đội bóng ngấm ngầm thúc đẩy, thậm chí là cổ vũ đi.

Ở bên cạnh lúc này Đào Bạch đang hỏi Hứa Văn: “Người kia là ai?”

Hắn không có cố ý hạ giọng, âm thanh bình thường thôi. Nhưng ở một mặt nào đó, hắn giống như đang cậy thế chống lưng cho Cố Giản, cố tình vẽ mặt Tô Đan Chi. Chứ không bao nhiêu người, sao cố tình phải hỏi anh ta.

Cố Giản nhìn thấy vài người sắc mặt không tốt lắm, còn có ý bất mãn nhìn bọn họ, liền biết là hộ hoa sứ giả của Tô Đan Chi trong đội bóng. Cho dù biết rõ hành vi của Tô Đan Chi không được đúng khi ngấp nghé người đã có bạn trai nhưng không có nghĩa họ muốn nhìn thấy Tô Đan Chi bị bắt nạt.

Nhưng thế thì sao? Cậu không ngại. Đào Bạch cũng không.

Hứa Văn lại càng tính tình tùy hứng, cho nên khó được nghe hắn tâm bình khí hòa nói chuyện với mình liền khẳng khái đáp: “Là quản lý sinh hoạt của đội, Tô Đan Chi.”

“Omega làm quản lý đội bóng?”

Hầu hết những người mới đều sẽ giật mình với điều này. Đào Bạch biết xong lại càng trực tiếp bày tỏ thái độ hoài nghi: “Có phải đội trưởng của mấy người có ý với người ta không? Hay huấn luyện viên? Người phụ trách? Ai lại để một Omega làm quản lý?”

“…”

Xung quanh có hơi im lặng xuống vì lời nói không chút cố kỵ này của hắn.



P/s: Nó bật mode mỏ hỗn lên combat đầu trà xanh kìa bà con ơi!!!
Chương trước Chương tiếp