Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng
Chương 45: Sinh vật gì chứ không phải người (Thịt)
“Á á… A~~~!”
Có điều lần này khác với lần trước, Hạng Nghiêm giống như không chờ đợi nổi để tận hưởng hương vị chết người kia, hắn chỉ liếm mấy cái liền chọt một lúc bốn ngón tay vào cái miệng nhỏ đang chảy nước như cái van bị hỏng kia, không ngừng khuấy đảo ra tiếng nước phụt phụt. Sắc tình d.âm mị.
Tận mắt nhìn cái lỗ kia mở ra thế nào, biến thành màu đỏ hồng tươi đẹp, điên cuồng mấp máy như muốn đem linh hồn hắn hút vào…
“Á!”
Còn chưa kịp hiểu được Cố Giản đã bị người ta lật lại, sau đó cậu bị dựng lên ngồi trên bàn với tư thế mở rộng hai chân thành hình chữ M. Hạ thân đã sớm trần trụi đối lập với bên trên kín kẽ tạo thành hiệu quả thị lực điên cuồng phơi bày trước mặt người khác. Chẳng đợi Cố Giản kịp thấu cái sự thẹn thùng đó, thằng nhóc to xác kia đã đem cái chày gỗ thô dài dữ tợn của hắn giã vào lỗ nhỏ giữa khe mông đang rộng mở nhỏ nước của cậu.
“Ứm!!!”
Cố Giản cảm thấy trước mắt trắng xóa còn đầy tia lửa xẹt qua.
“Á á không~! Chậm á á!”
Mị âm lãng kêu nghe tê dại cả da đầu không ngừng vang lên trong phòng.
Đi kèm là tiếng nước d.âm mĩ cùng tiếng thở dốc ồ ồ như trâu lại mỗi lần đều khiến người ta thắt cả tim, bên dưới cũng thít chặt.
“Hít… Anh cắn quá chặt…”
“Ưm ưm…”
Cố Giản chỉ biết lắc đầu, giống như sắp tới cao trào mà mị thịt như tồn tại hàng ngàn cái miệng nhỏ điên cuồng hút lấy phân thân của hắn.
Mặt bàn bên dưới hạ thân hai người sớm ướt một mảng, chất dịch trong suốt còn rớt cả xuống đất, biến mất trong chiếc quần váy của Cố Giản. Cái quần đó lúc này chỉ cần là Alpha nào cầm lên ngửi một cái cũng sẽ động dục ngay tại chỗ.
Còn hai người trong phòng có lẽ đã trầm mình trong đó từ sớm.
Điên cuồng quấn lấy nhau, mạnh bạo xỏ xiên, giống như muốn hợp thể.
Cố Giản từ ngồi trên bàn thành mềm rũ trên vai Hạng Nghiêm, bị hắn ôm lấy hai cánh mông, không ngừng vùi dập vào háng hắn.
Âm thanh phốc phốc vang lên đầy phòng, người trong phòng đã bước vào trạng thái vong ngã.
“Á không! Đừng đừng… Đừng giã vào đó a~~~!”
Cậu không nói thì thôi, càng nói, cái tên kia càng muốn dập vào.
Cho dù nơi đó rất nhỏ, muốn chen được cái đầu nấm vào là chuyện vô cùng khó, hắn còn muốn bưng mở đầu kết, chèn ép cái nơi chật hẹp muốn chứa được hắn đã phải mở căng hết cỡ, bây giờ càng thêm cố sức.
“!!!”
Như một điều hiển nhiên, Cố Giản ngưỡng cổ há hốc mồm không phát ra được một âm thanh nào, chỉ có hạ thân không ngừng phun nước ào ào, một đỗi thì ngã gục trên vai tên gấu tó nhà cậu.
Nếu không phải Hạng Nghiêm giữ chặt, cậu đã trượt xuống.
Nếu không phải thân thể đã bị đánh dấu, chính là đối tượng thích hợp nhất của hắn rồi, Cố Giản nhất định không sống nổi dưới sự tàn bạo này của Enigma.
Đó là sinh vật gì chứ không phải người.
Không phải người hơn nữa là nhiêu đó chưa phải kết thúc.
Ỷ vào sức lực của Alpha tốt, hắn lại mang cậu vào phòng tắm…
Thời điểm ở đây chiến đấu kịch liệt, tầng dưới lại chẳng kém cạnh chút nào. Cùng lắm nó chỉ khác tính chất tính thôi.
Bên trên thì thuận theo tự nhiên.
Bên dưới… Nồng nặc mùi thuốc súng.
“Tiểu Bạch, có phải anh hiểu lầm gì tôi không?”
Hiểu lầm?
Mẹ cậu chứ hiểu lầm!
Vài phút trước, khi Đào Bạch còn đang chất vấn hắn tội vào phòng không xin phép thì Hứa Văn bỗng nhiên không nói lời nào xông lên, nhanh như chớp khống chế hắn.
Hắn đoán chuẩn phản ứng của Đào Bạch, giống như đã diễn luyện trong đầu mấy chục lần, cho nên dù Đào Bạch đã phản ứng lại vẫn bị hắn còng lấy hai tay ra phía sau lưng, chân dùng chân khóa chặt ngay trước tủ quần áo.
Vì vấn đề tư thế nên Đào Bạch hơi ưỡn người, ngực dán vào ngực Hứa Văn, đầu hơi ngửa ra chạm vào cánh cửa tủ sau lưng, ngẩng đầu trừng mắt với Hứa Văn.
Anh Bạch ghét nhất là phải ngẩng đầu nhìn ai đó. Trong lòng hắn điên cuồng chửi tục, làm mẹ gì có hiểu lầm ở đây! Hắn ngu mới hiểu lầm, tên khốn này chính là luôn muốn trêu chọc hắn.
“Vậy cậu nói xem tôi hiểu lầm cái gì?”
Đào Bạch bị khóa chặt giận muốn bùng nổ nhưng không phát nổ thành tiếng mà đè nặng từng chữ, rất có hương vị nghiến răng nghiến lợi, mà nếu Hứa Văn là hàm răng kia thì đã bị nghiến thành bột mịn trừng mắt hỏi lại.
Hứa Văn nhìn hắn hai giây, sau đó thở dài như thể bất lực, bỗng nhiên không chút báo trước cúi đầu hôn lên môi Đào Bạch.
!!!
Anh Bạch đứng hình.
“Tôi không có ác ý muốn trêu anh thật mà.”
Tên khốn kia chỉ như chuồn chuồn lướt nước hôn một cái, sau đó còn đáng thương đính chính.
Não Đào Bạch chết máy tận một phút sau mới tỉnh hồn.
Anh Bạch đầu tiên là liếm môi, giống như tự hỏi xem chuyện mới có phải thật không. Sau đó chắc là tin rồi, mình mới bị thằng khốn này hôn, phản ứng đầu tiên là muốn nổi khùng, mặt đỏ phừng phừng lên không biết là giận hay thẹn. Ý thức thứ hai là mình bị khóa chết, muốn khùng cũng không được. Anh Bạch cũng ý thức được tên này có chuẩn bị mà đến, nếu không sao vừa rồi chưa nói gì đã xông lên khống chế mình.
…
P/s: Hết Giản tới Bach. Hê hê!!
Có điều lần này khác với lần trước, Hạng Nghiêm giống như không chờ đợi nổi để tận hưởng hương vị chết người kia, hắn chỉ liếm mấy cái liền chọt một lúc bốn ngón tay vào cái miệng nhỏ đang chảy nước như cái van bị hỏng kia, không ngừng khuấy đảo ra tiếng nước phụt phụt. Sắc tình d.âm mị.
Tận mắt nhìn cái lỗ kia mở ra thế nào, biến thành màu đỏ hồng tươi đẹp, điên cuồng mấp máy như muốn đem linh hồn hắn hút vào…
“Á!”
Còn chưa kịp hiểu được Cố Giản đã bị người ta lật lại, sau đó cậu bị dựng lên ngồi trên bàn với tư thế mở rộng hai chân thành hình chữ M. Hạ thân đã sớm trần trụi đối lập với bên trên kín kẽ tạo thành hiệu quả thị lực điên cuồng phơi bày trước mặt người khác. Chẳng đợi Cố Giản kịp thấu cái sự thẹn thùng đó, thằng nhóc to xác kia đã đem cái chày gỗ thô dài dữ tợn của hắn giã vào lỗ nhỏ giữa khe mông đang rộng mở nhỏ nước của cậu.
“Ứm!!!”
Cố Giản cảm thấy trước mắt trắng xóa còn đầy tia lửa xẹt qua.
“Á á không~! Chậm á á!”
Mị âm lãng kêu nghe tê dại cả da đầu không ngừng vang lên trong phòng.
Đi kèm là tiếng nước d.âm mĩ cùng tiếng thở dốc ồ ồ như trâu lại mỗi lần đều khiến người ta thắt cả tim, bên dưới cũng thít chặt.
“Hít… Anh cắn quá chặt…”
“Ưm ưm…”
Cố Giản chỉ biết lắc đầu, giống như sắp tới cao trào mà mị thịt như tồn tại hàng ngàn cái miệng nhỏ điên cuồng hút lấy phân thân của hắn.
Mặt bàn bên dưới hạ thân hai người sớm ướt một mảng, chất dịch trong suốt còn rớt cả xuống đất, biến mất trong chiếc quần váy của Cố Giản. Cái quần đó lúc này chỉ cần là Alpha nào cầm lên ngửi một cái cũng sẽ động dục ngay tại chỗ.
Còn hai người trong phòng có lẽ đã trầm mình trong đó từ sớm.
Điên cuồng quấn lấy nhau, mạnh bạo xỏ xiên, giống như muốn hợp thể.
Cố Giản từ ngồi trên bàn thành mềm rũ trên vai Hạng Nghiêm, bị hắn ôm lấy hai cánh mông, không ngừng vùi dập vào háng hắn.
Âm thanh phốc phốc vang lên đầy phòng, người trong phòng đã bước vào trạng thái vong ngã.
“Á không! Đừng đừng… Đừng giã vào đó a~~~!”
Cậu không nói thì thôi, càng nói, cái tên kia càng muốn dập vào.
Cho dù nơi đó rất nhỏ, muốn chen được cái đầu nấm vào là chuyện vô cùng khó, hắn còn muốn bưng mở đầu kết, chèn ép cái nơi chật hẹp muốn chứa được hắn đã phải mở căng hết cỡ, bây giờ càng thêm cố sức.
“!!!”
Như một điều hiển nhiên, Cố Giản ngưỡng cổ há hốc mồm không phát ra được một âm thanh nào, chỉ có hạ thân không ngừng phun nước ào ào, một đỗi thì ngã gục trên vai tên gấu tó nhà cậu.
Nếu không phải Hạng Nghiêm giữ chặt, cậu đã trượt xuống.
Nếu không phải thân thể đã bị đánh dấu, chính là đối tượng thích hợp nhất của hắn rồi, Cố Giản nhất định không sống nổi dưới sự tàn bạo này của Enigma.
Đó là sinh vật gì chứ không phải người.
Không phải người hơn nữa là nhiêu đó chưa phải kết thúc.
Ỷ vào sức lực của Alpha tốt, hắn lại mang cậu vào phòng tắm…
Thời điểm ở đây chiến đấu kịch liệt, tầng dưới lại chẳng kém cạnh chút nào. Cùng lắm nó chỉ khác tính chất tính thôi.
Bên trên thì thuận theo tự nhiên.
Bên dưới… Nồng nặc mùi thuốc súng.
“Tiểu Bạch, có phải anh hiểu lầm gì tôi không?”
Hiểu lầm?
Mẹ cậu chứ hiểu lầm!
Vài phút trước, khi Đào Bạch còn đang chất vấn hắn tội vào phòng không xin phép thì Hứa Văn bỗng nhiên không nói lời nào xông lên, nhanh như chớp khống chế hắn.
Hắn đoán chuẩn phản ứng của Đào Bạch, giống như đã diễn luyện trong đầu mấy chục lần, cho nên dù Đào Bạch đã phản ứng lại vẫn bị hắn còng lấy hai tay ra phía sau lưng, chân dùng chân khóa chặt ngay trước tủ quần áo.
Vì vấn đề tư thế nên Đào Bạch hơi ưỡn người, ngực dán vào ngực Hứa Văn, đầu hơi ngửa ra chạm vào cánh cửa tủ sau lưng, ngẩng đầu trừng mắt với Hứa Văn.
Anh Bạch ghét nhất là phải ngẩng đầu nhìn ai đó. Trong lòng hắn điên cuồng chửi tục, làm mẹ gì có hiểu lầm ở đây! Hắn ngu mới hiểu lầm, tên khốn này chính là luôn muốn trêu chọc hắn.
“Vậy cậu nói xem tôi hiểu lầm cái gì?”
Đào Bạch bị khóa chặt giận muốn bùng nổ nhưng không phát nổ thành tiếng mà đè nặng từng chữ, rất có hương vị nghiến răng nghiến lợi, mà nếu Hứa Văn là hàm răng kia thì đã bị nghiến thành bột mịn trừng mắt hỏi lại.
Hứa Văn nhìn hắn hai giây, sau đó thở dài như thể bất lực, bỗng nhiên không chút báo trước cúi đầu hôn lên môi Đào Bạch.
!!!
Anh Bạch đứng hình.
“Tôi không có ác ý muốn trêu anh thật mà.”
Tên khốn kia chỉ như chuồn chuồn lướt nước hôn một cái, sau đó còn đáng thương đính chính.
Não Đào Bạch chết máy tận một phút sau mới tỉnh hồn.
Anh Bạch đầu tiên là liếm môi, giống như tự hỏi xem chuyện mới có phải thật không. Sau đó chắc là tin rồi, mình mới bị thằng khốn này hôn, phản ứng đầu tiên là muốn nổi khùng, mặt đỏ phừng phừng lên không biết là giận hay thẹn. Ý thức thứ hai là mình bị khóa chết, muốn khùng cũng không được. Anh Bạch cũng ý thức được tên này có chuẩn bị mà đến, nếu không sao vừa rồi chưa nói gì đã xông lên khống chế mình.
…
P/s: Hết Giản tới Bach. Hê hê!!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương