Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng
Chương 47: Hôm nay tôi cho anh thấy đủ (Thịt dạo)
“Á!”
Đang nói đến chân thành, Đào Bạch bất giác kêu lên một tiếng thật quái dị. Biểu tình cũng… Thẹn chín mặt. Đào trắng đã thành đào hồng. Còn muốn nhỏ máu.
Gì vậy? Dụ gì vậy??
“Tôi có thấy chỗ nào cứng đâu.”
Giọng điệu trầm thấp, mang theo bão tố của Hứa Văn vang lên một cách mờ ám bên vành tai của Đào Bạch. Nói xong hắn còn sắc tình liếm lên vành tai của Đào Bạch một cái. Cảm nhận được anh Bạch run lên, hắn cười tà ác.
“Tiểu Bạch, anh khích tướng thành công rồi.”
“…”
Đào Bạch còn đang bị cái tay đang đặt trên eo mình của hắn chọc cho vừa nhột vừa cảm thấy quái dị không tả được không phản ứng kịp, chỉ lo uốn éo né tránh.
Nhưng sao mà né được. Tỉ như nếu có thể, Đào Bạch đã một cước đá bay tên khốn này rồi.
Mẹ! Ăn cái gì mà mạnh giữ vậy!?
Đào Bạch cứ ngỡ bình thường hai người đấu đá nhau chỉ kẻ tám lạng người nửa cân thôi, bây giờ nhìn lại… Mẹ nó thằng khốn này luôn nhường hắn!
Chân tướng thật là tàn khốc!
Cho nên Đào Bạch không né được, để cho cái tay kia sờ từ eo hắn đến mông… Mẹ!
Anh Bạch muốn bùng cháy!
Tên khốn bị hắn chọc đến hắc hóa kia vẫn còn đang nói: “Nhưng anh không cần khiêu khích đâu.”
“?”
“Hôm nay tôi đến thật sự là muốn dứt điểm chuyện này mà.”
“!”
Đào Bạch đứng hình ba giây, sau đó đè xuống nổi bất an trong lòng, rống to: “Dứt điểm cái mẹ cậu!”
“Ông không có tâm lý biến thái như cậu!”
Hứa Văn khẽ cười.
Đào Bạch bị hắn cười đến càng thêm bất an, nhưng nói sao thì hắn cũng không tin được Hứa Văn có thể làm gì được hắn.
Cho đến khi…
“Hứa Văn!! Mẹ nó cậu điên rồi!”
“Á cậu dừng tay!”
“Hứa Văn! Hứa Văn! Có gì từ từ nói!”
Hứa Văn dùng hành động nói cho hắn, không có từ từ.
Lúc này hai người đã chuyển từ bên tủ quần áo đến trên giường.
Mà quá trình đó mới càng khiến Đào Bạch khắc sâu sự biến thái của tên khốn này.
Quả thật Hứa Văn luôn nhường Đào Bạch.
Cho nên mặc cho Đào Bạch làm gì hắn cũng hóa giải được.
Từ tủ quần áo đến giường… Chả rõ là cái giường nào, bởi vì trong phòng Đào Bạch có tận hai cái giường, một cái là của Cố Giản. Sau khi cậu đi Đào Bạch đã dọn dẹp sạch sẽ, ý đồ đợi anh em mình thất bại thảm hại trên đường tình trở về sẽ có cái ổ đẹp mà an ủi tâm linh.
Tóm lại quãng đường đó không ngắn, đủ cho Đào Bạch phản công vô số lần. Nhưng kết quả người ta chỉ cần pặc pặc pặc hai ba cái, từ khóa sau thành khóa trước đẩy hắn lên giường, sau đó đè xuống. Trong lúc đó có mấy lần hắn sắp đánh trúng Hứa Văn, mà lần nào Hứa Văn cũng có nguy cơ bị hắn đánh chấn thương nhưng đều hiểm hiểm hóa giải.
Quan trọng nhất là…
“Tại sao cậu làm được!?”
Đào Bạch thời điểm bị đè trên giường đã không khỏi khiếp sợ hỏi.
Hứa Văn lúc đó cười đến nổi hắn cũng sợ, nói với hắn một câu: “Không phải anh không tin hai Alpha có thể làm gì được nhau ư?”. Ngôn Tình Trọng Sinh
“Hôm nay tôi cho anh thấy đủ.”
No!
Mẹ nó!
Ông không muốn thấy được chưa!!!
Nhưng đến cùng Đào Bạch chỉ có thể từ cứng rắn đến khổ sở cầu xin, hi vọng ngăn cản được tên điên đang lột đồ hắn.
Vì sao hắn có thể ở dưới sự tấn công của pheromone mà mình thả ra khống chế được mình Đào Bạch không có thời gian truy đuổi nữa. Hiện tại hắn đang đứng dưới nguy cơ mất đi trinh tiết đây này!!
“Hứa Văn!”
Hứa Văn ngừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
Đào Bạch… Anh Bạch… Tiểu Bạch của chúng ta lúc này quả thật giống một trái đào tươi ngon mọng nước.
Hai má bởi vì dùng sức mà hồng rực lên, khóe mắt cũng đỏ, như thể đang trực trào rơi nước mặt. Quần áo trên người đã bị cởi chỉ còn mỗi cái quần ship màu trắng… Hờ, đúng vậy, quần ship của anh Bạch là màu trắng như cái tên của anh vậy nhé. Nhưng thật ra nó không cho người ta cảm giác mềm mụp đáng yêu nguyễn manh. Bởi vì thân hình của Đào Bạch đúng chuẩn là của một Alpha, mặc cho Hứa Văn từng nói hắn rất mềm. Mềm thì mềm thật, so với đại đa số Alpha thì vừa mềm vừa mang theo mỹ cảm tràn trề sức mạnh.
Thời điểm này nhìn hắn bị mình đè dưới thân, ánh mắt lên án nhìn mình, Hứa Văn lại không nói hắn giống Omega nữa, ngược lại giống một quý tổng tài cao lãnh thánh khiết.
Và Bạch tổng đang bị hắn đè dưới thân… Ý nghĩ này khiến cơ bắp toàn thân Hứa Văn như bị kích thích, nảy tưng bừng.
Chiếm lấy! Hắn muốn chinh phục người này!
Đào Bạch vốn muốn nói gì thì bị ánh mắt không thể diễn tả thành lời của Hứa Văn dọa cho sững sờ.
Đợi đến khi hoàn hồn thì cái quần duy nhất đã bị kéo xuống.
Cảm giác đối lập khi mình thì trơn bóng còn người ta thì chỉnh tề từ trên xuống dưới khiến Đào Bạch thẹn muốn bùng nổ.
Nhưng không sao, rất nhanh thôi, Hứa Văn cũng cởi sạch.
Chúng ta cùng cởi sạch, không ai thiệt ai.
Mẹ nó chứ!!
“Cậu điên rồi! Ưm…”
Đáp lại Đào Bạch là Hứa Văn cúi đầu xuống khóa lấy môi hắn. Một tay giam hai tay hắn lên đỉnh đầu, một tay giữ chặt cằm hắn, ép hắn há miệng, nuốt lấy nước bọt nồng đậm vị đào rắc thêm bột thủy tinh cắt da cắt thịt đến toét máu.
…
P/s: Chết nha đào.
Đang nói đến chân thành, Đào Bạch bất giác kêu lên một tiếng thật quái dị. Biểu tình cũng… Thẹn chín mặt. Đào trắng đã thành đào hồng. Còn muốn nhỏ máu.
Gì vậy? Dụ gì vậy??
“Tôi có thấy chỗ nào cứng đâu.”
Giọng điệu trầm thấp, mang theo bão tố của Hứa Văn vang lên một cách mờ ám bên vành tai của Đào Bạch. Nói xong hắn còn sắc tình liếm lên vành tai của Đào Bạch một cái. Cảm nhận được anh Bạch run lên, hắn cười tà ác.
“Tiểu Bạch, anh khích tướng thành công rồi.”
“…”
Đào Bạch còn đang bị cái tay đang đặt trên eo mình của hắn chọc cho vừa nhột vừa cảm thấy quái dị không tả được không phản ứng kịp, chỉ lo uốn éo né tránh.
Nhưng sao mà né được. Tỉ như nếu có thể, Đào Bạch đã một cước đá bay tên khốn này rồi.
Mẹ! Ăn cái gì mà mạnh giữ vậy!?
Đào Bạch cứ ngỡ bình thường hai người đấu đá nhau chỉ kẻ tám lạng người nửa cân thôi, bây giờ nhìn lại… Mẹ nó thằng khốn này luôn nhường hắn!
Chân tướng thật là tàn khốc!
Cho nên Đào Bạch không né được, để cho cái tay kia sờ từ eo hắn đến mông… Mẹ!
Anh Bạch muốn bùng cháy!
Tên khốn bị hắn chọc đến hắc hóa kia vẫn còn đang nói: “Nhưng anh không cần khiêu khích đâu.”
“?”
“Hôm nay tôi đến thật sự là muốn dứt điểm chuyện này mà.”
“!”
Đào Bạch đứng hình ba giây, sau đó đè xuống nổi bất an trong lòng, rống to: “Dứt điểm cái mẹ cậu!”
“Ông không có tâm lý biến thái như cậu!”
Hứa Văn khẽ cười.
Đào Bạch bị hắn cười đến càng thêm bất an, nhưng nói sao thì hắn cũng không tin được Hứa Văn có thể làm gì được hắn.
Cho đến khi…
“Hứa Văn!! Mẹ nó cậu điên rồi!”
“Á cậu dừng tay!”
“Hứa Văn! Hứa Văn! Có gì từ từ nói!”
Hứa Văn dùng hành động nói cho hắn, không có từ từ.
Lúc này hai người đã chuyển từ bên tủ quần áo đến trên giường.
Mà quá trình đó mới càng khiến Đào Bạch khắc sâu sự biến thái của tên khốn này.
Quả thật Hứa Văn luôn nhường Đào Bạch.
Cho nên mặc cho Đào Bạch làm gì hắn cũng hóa giải được.
Từ tủ quần áo đến giường… Chả rõ là cái giường nào, bởi vì trong phòng Đào Bạch có tận hai cái giường, một cái là của Cố Giản. Sau khi cậu đi Đào Bạch đã dọn dẹp sạch sẽ, ý đồ đợi anh em mình thất bại thảm hại trên đường tình trở về sẽ có cái ổ đẹp mà an ủi tâm linh.
Tóm lại quãng đường đó không ngắn, đủ cho Đào Bạch phản công vô số lần. Nhưng kết quả người ta chỉ cần pặc pặc pặc hai ba cái, từ khóa sau thành khóa trước đẩy hắn lên giường, sau đó đè xuống. Trong lúc đó có mấy lần hắn sắp đánh trúng Hứa Văn, mà lần nào Hứa Văn cũng có nguy cơ bị hắn đánh chấn thương nhưng đều hiểm hiểm hóa giải.
Quan trọng nhất là…
“Tại sao cậu làm được!?”
Đào Bạch thời điểm bị đè trên giường đã không khỏi khiếp sợ hỏi.
Hứa Văn lúc đó cười đến nổi hắn cũng sợ, nói với hắn một câu: “Không phải anh không tin hai Alpha có thể làm gì được nhau ư?”. Ngôn Tình Trọng Sinh
“Hôm nay tôi cho anh thấy đủ.”
No!
Mẹ nó!
Ông không muốn thấy được chưa!!!
Nhưng đến cùng Đào Bạch chỉ có thể từ cứng rắn đến khổ sở cầu xin, hi vọng ngăn cản được tên điên đang lột đồ hắn.
Vì sao hắn có thể ở dưới sự tấn công của pheromone mà mình thả ra khống chế được mình Đào Bạch không có thời gian truy đuổi nữa. Hiện tại hắn đang đứng dưới nguy cơ mất đi trinh tiết đây này!!
“Hứa Văn!”
Hứa Văn ngừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
Đào Bạch… Anh Bạch… Tiểu Bạch của chúng ta lúc này quả thật giống một trái đào tươi ngon mọng nước.
Hai má bởi vì dùng sức mà hồng rực lên, khóe mắt cũng đỏ, như thể đang trực trào rơi nước mặt. Quần áo trên người đã bị cởi chỉ còn mỗi cái quần ship màu trắng… Hờ, đúng vậy, quần ship của anh Bạch là màu trắng như cái tên của anh vậy nhé. Nhưng thật ra nó không cho người ta cảm giác mềm mụp đáng yêu nguyễn manh. Bởi vì thân hình của Đào Bạch đúng chuẩn là của một Alpha, mặc cho Hứa Văn từng nói hắn rất mềm. Mềm thì mềm thật, so với đại đa số Alpha thì vừa mềm vừa mang theo mỹ cảm tràn trề sức mạnh.
Thời điểm này nhìn hắn bị mình đè dưới thân, ánh mắt lên án nhìn mình, Hứa Văn lại không nói hắn giống Omega nữa, ngược lại giống một quý tổng tài cao lãnh thánh khiết.
Và Bạch tổng đang bị hắn đè dưới thân… Ý nghĩ này khiến cơ bắp toàn thân Hứa Văn như bị kích thích, nảy tưng bừng.
Chiếm lấy! Hắn muốn chinh phục người này!
Đào Bạch vốn muốn nói gì thì bị ánh mắt không thể diễn tả thành lời của Hứa Văn dọa cho sững sờ.
Đợi đến khi hoàn hồn thì cái quần duy nhất đã bị kéo xuống.
Cảm giác đối lập khi mình thì trơn bóng còn người ta thì chỉnh tề từ trên xuống dưới khiến Đào Bạch thẹn muốn bùng nổ.
Nhưng không sao, rất nhanh thôi, Hứa Văn cũng cởi sạch.
Chúng ta cùng cởi sạch, không ai thiệt ai.
Mẹ nó chứ!!
“Cậu điên rồi! Ưm…”
Đáp lại Đào Bạch là Hứa Văn cúi đầu xuống khóa lấy môi hắn. Một tay giam hai tay hắn lên đỉnh đầu, một tay giữ chặt cằm hắn, ép hắn há miệng, nuốt lấy nước bọt nồng đậm vị đào rắc thêm bột thủy tinh cắt da cắt thịt đến toét máu.
…
P/s: Chết nha đào.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương