Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng

Chương 55: Gió ở Vạn Lý hôm nay hơi lớn rồi



“Sao lại nghĩ mặc loại này?”

Có rất nhiều loại vest, nhưng vest mặc cũng tùy người, không phải ai cũng phù hợp. Nếu chưa thấy họ mặc lên sẽ không nghĩ là hợp. Nhưng mỗi người đều có cái nhìn riêng, trừ khi là sở thích, nếu không sẽ khó có người sờ tới một loại rất không phổ biến.

“Hai bộ là một cặp, lấy phong cách nữ vương bọ ngựa phối với hoàng tử quạ đen.”

Cố Giản ngẩn ra.

Nữ vương bọ ngựa? À, cánh của bọ ngựa dạng tròn. Cánh của quạ đen nhọn, cũng giống đuôi én.

Nhưng vì sao hai thứ này lại đứng chung một chỗ?

Hạng Nghiêm bâng quơ nói: “Ai mà biết suy nghĩ của mấy nhà thiết kế này trong đầu có gì.”

Cố Giản cười phụt một cái.

Cơ mà nhìn vào vẫn rất hợp. Đúng là đồ đôi không sai, cho dù có khác loài thì dưới bàn tay của nghệ thuật gia họ vẫn có thể khiến cho chúng xứng đôi với nhau được.

“Gần bảy giờ rồi. Có phải là trễ không?”

Làm người nhà, có lẽ là hơi trễ rồi.

“Không trễ.”

Hạng Nghiêm vừa nói vừa ung dung đeo lên tay cậu một chiếc đồng hồ, séc măng-xuy, cài áo, không thiếu thứ gì. Tất cả đều là cùng một kiểu, giá trị… Không thể đo lường.

“Tôi có phải chủ nhân bữa tiệc đâu.”

“…”

Xem ra Hạng Nghiêm còn chưa biết việc đây thực chất là tiệc giao lưu của hắn.

Nói như vậy… Cố Giản nghĩ đến gì đó, khóe môi không khỏi nhếch lên. Xem ra có người sẽ không được như nguyện rồi.

“Cười tà mị như vậy, trong đầu đang nghĩ chuyện đen tối gì?”

Hạng Nghiêm vừa hỏi vừa không quên cúi đầu xuống cắn lên môi dưới cậu một cái, lập tức khiến nó diễm lệ lên. Tự nhiên trong lòng hắn khẽ rục rịch ý nghĩ muốn ở nhà không đi nữa…

“Chuyện gì cậu cũng muốn quản.”

Cố Giản giả bộ trừng hắn, thúc giục nói: “Còn không đi nữa sẽ trễ đấy.”

Hạng Nghiêm nghe thì nghe, trong lòng đè xuống ý nghĩ kia, tay lại thản nhiên cầm keo vuốt tóc chỉnh chu lại kiểu tóc cho Cố Giản.

“Trịnh trọng như vậy làm gì?”

Đến lúc mất mặt chắc không biết giấu đi đâu quá, Cố Giản trong lòng nói đùa.

“Đương nhiên phải chỉnh chu cho tươm tất, không thể chỗ đàng hoàng chỗ sứt sẹo được.”

“…”



Được rồi, cậu đúng.

Bảy giờ mười phút, hai người mới rời khỏi phòng.

Hai người bỗng nhiên ăn mặc như vậy, cho dù ban đêm trời tối vẫn sẽ thu hút những người họ đụng trúng trên đường từ ký túc xá đi ra.

Nhưng không gặp người quen, cho nên họ không chút nào dừng lại chạy thẳng ra ngoài cổng trường.

“Hây!”

Bên cạnh cổng, Hứa Văn cũng một thân vest phục hoa lệ đang đứng cạnh một chiếc xe hơi xị xò.

Đối với sự xuất hiện của hắn Cố Giản không bất ngờ. Đối với sự xuất hiện của Cố Giản Hứa Văn cũng không phải thật giật mình, chỉ có ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người rất thú vị.

Cố Giản xem như không thấy, qua loa chào hỏi hắn rồi cả ba lên xe.

“Hai người trễ quá rồi đấy.”

Hứa Văn vừa ngồi vào ghế lái còn không quên nói.

“Không trễ.”

Hạng Nghiêm thản nhiên đáp.

“Vậy cậu bảo tôi đến sớm làm gì? Tôi đã đợi hơn nửa tiếng!”

“…”

Cố Giản làm bộ như không biết gì quay đầu nhìn ra cửa xe. Cậu sẽ không ngu mà nói ra nguyên nhân họ chậm trễ thời gian.

Hạng Nghiêm càng xem oán hận của hắn như không khí.

Hứa Văn tức mà không nói được, cuối cùng chỉ bật cười một cách nghiến răng nghiến lợi.

Cố Giản lại càng thêm chột dạ.

Cứ như thế, ba người dưới bầu không khí kỳ quái này một đường đến nơi tổ chức buổi tiệc sinh nhật đặc biệt kia.

Hai người cố tình không nhắc đến chi tiết buổi tiệc trong lòng trù tính gì không ai biết. Một người đã biết rõ nội tình còn hơn cả họ lại làm như không biết gì.

Gió ở Vạn Lý hôm nay hơi lớn rồi.

Nơi tổ chức buổi tiệc này nằm ở trung tâm thành phố, địa điểm là một câu lạc bộ tư nhân có tiếng nhất Vạn Lý,

Hội trường diễn ra buổi tiệc như sảnh lớn của cung điện hoàng gia, mái vòn cao cao ánh lên tầng tầng lớp pha lê lấp lánh sáng chói mắt. Cả sảnh tiệc được trang hoàng xa hoa tráng lệ.

Buổi tiệc đã diễn ra được một lúc, khách đang qua lại trong buổi tiệc đã không ít.

Quan trọng là Cố Giản vừa bước vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Đan Chi đứng gần khu vực trung tâm của sảnh tiệc.



Cậu nhìn thấy anh ta thì anh ta cũng thấy cậu, giống như chuyên môn đợi cậu vậy. Không, có thể nói là đợi Hạng Nghiêm. Cậu chỉ là điểm mấu chốt quyết định hôm nay anh ta có thể vui vẻ hưởng thụ bữa tiệc được không thôi. Cho dù có thể đến cuối cùng người vui nhất không phải anh ta.

Bởi vì so với thua những thiếu gia tiểu thư của gia có tiếng khác, anh ta càng không muốn thua kém cậu.

Tiếc là…

Cố Giản khẽ cười thật thâm ý liếc anh ta một cái. Nhìn thấy biểu tình trên mặt anh ta khẽ thay đổi, ý cười trên môi cậu càng phóng túng.

Giống như cảm nhận được sóng ngầm giữa cậu và Tô Đan Chi, hai người bên cạnh đều âm thầm liếc mắt nhìn cậu.

Nhưng rất nhanh sự chú ý của họ đã bị dời đi.

Bởi vì chủ nhân của bữa tiệc đã xuất hiện, còn không chỉ một người.

Ba, mẹ, dì, ông bà nội của Hạng Nghiêm vốn đang đứng một đám ở một góc của bữa tiệc, giống như đang bàn chuyện gì đó đều cùng lúc chú ý đến sự xuất hiện của họ.

“Tôi qua bên kia, hai người đi đi.”

Hứa Văn đúng lúc bỏ của chạy lấy người.

Thật ra là do hắn sợ người nhà họ Hạng sẽ hiểu lầm Cố Giản là theo hắn tới. Hắn chỉ muốn xem kịch vui chứ không muốn tham gia vào cho lắm chuyện đâu.

Hạng Nghiêm không quan tâm hắn, chỉ nhìn Cố Giản.

Cố Giản lúc này rất bình tĩnh, giống như vẫn chỉ cho rằng đây là một bữa tiệc bình thường mà không phải tiệc ra mắt gia đình nhà chồng vậy.

Hạng Nghiêm không biết nên nói từ đâu, bắt đầu từ chỗ nào, Cố Giản lại không tò mò, thành ra…

“Đi, giới thiệu cho anh vài người.”

Hắn nói vậy rồi có thể xem là vô cùng thân mật khoác lưng Cố Giản thẳng tiến về phía mấy người đang hai mắt sáng quắc nhìn họ.

Khi thấy cử chỉ của họ, mấy người kinh dị nhìn nhau.

Biểu hiện của họ lọt không khỏi con mắt của những người có tâm, nhưng để mà hiểu được thì… Chưa ai đủ hiểu rõ.

Không biết là do thế lực thần bí nào tác động tới, khi hai bên chỉ còn cách nhau hai ba mét, hai người Hạng Nghiêm đã ngừng lại nhưng không ai nói tiếng nào mà chỉ im lặng nhìn nhau.

Cố Giản nhìn lướt qua mấy người nhà họ Hạng. Thật ra cậu khá là bình tĩnh, thậm chí là có phần bình tĩnh quá mức. Cậu chỉ lướt qua họ một lượt rồi quay đầu nhìn Hạng Nghiêm. Người kia đang nhìn cha mẹ mình nên bỏ lỡ cái nhìn này của cậu. Sau đó Cố Giản quay đầu đi không nhìn ai nữa mà nhìn một điểm nào đó trong góc đại sảnh.

Đứng trong đại sảnh xa hoa, cậu hơi giống người qua đường cưỡi ngựa xem hoa, thờ ơ lạnh nhạt đến mức không dung nhập được với nơi này.

Cử chỉ này rơi vào trong mắt mấy người nhà họ Hạng, trong lòng họ hơi dị. Sau đó không biết là ai bắt đầu, mẹ và dì của Hạng Nghiêm đồng thời bước lên, đem Hạng Nghiêm kéo qua một bên. Tiếp đó mấy người còn lại đem hắn bao vây, dáng vẻ như muốn tam đường hội thẩm.

Kết quả Cố Giản thành người đứng một mình giữa đại sảnh, có chút lẻ loi.

Thậm chí là lạc lỏng.



P/s: Không phải có biến đấy chứ?
Chương trước Chương tiếp