Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 13



Tác giả: Kim Bính

Editor: Trà Xanh

Tiêu Bang ban ngày ngủ rất nhiều, 9 giờ trở về phòng, sau một lúc cũng không buồn ngủ, nằm trên giường hồi lâu, anh mở di động định chơi game, không ngờ phát hiện tài khoản của Lâm Ôn và Chu Lễ đều trạng thái đang chơi.

Anh nhấp vào “Cùng phòng”, trong phòng đã đủ người chơi, nhưng anh có thể ở trong phòng quan sát.

Không ở lại lâu lắm, anh xem một lúc rồi rút lui.

Anh nhớ lại vụ tai nạn xảy ra trong cửa hàng tối hôm qua. Anh ném trật chìa khóa xe, Chu Lễ bảo vệ người ta.

Chu Lễ bảo vệ người khác thì không thành vấn đề, nhưng sau đó anh lại nâng mặt Lâm Ôn. Tuy chỉ trong chốc lát, những người khác không để ý nhưng anh bắt được.

Hành động này không thích hợp, Chu Lễ sẽ không “quan tâm” đến người khác như vậy.

Lúc này Tiêu Bang sử dụng từ xảo quyệt, thay vì “coi trọng”, “nhìn trúng”, “ưa thích”, anh cố ý dùng từ “nhìn chằm chằm”.

Từ “nhìn chằm chằm” nhấn mạnh mục đích của hung thủ, nhưng thiếu cảm xúc chân thật.

Đây là cách hiểu nhất quán của Tiêu Bang về Chu Lễ.

Tiêu Bang nói câu này xong, Chu Lễ ngồi xuống bên kia sô pha, đặt kính xuống lần nữa, cầm một miếng hoành thánh chiên lên.

Tiêu Bang nhìn thấy động tác của anh, nhíu mày: “Mày đừng phủ nhận……”

“Tao không thừa nhận à?” Chu Lễ ngắt lời anh, liếc một cái, bỏ hoành thánh chiên vào miệng.

Đây là lời thú nhận, Tiêu Bang dừng lại, cân nhắc một lúc, chân mày từ từ buông lỏng, giọng điệu chầm chậm: “Hình như lâu rồi mày không yêu đương, lần cuối là bữa hẹn đi coi mắt.”

Anh và Chu Lễ lớn lên cùng nhau, tận mắt chứng kiến Chu Lễ quen với bạn gái đầu tiên, sau vài khoá học lại quen người thứ hai, học xong mấy lớp công thức toán học thì quen người thứ ba.

Tình sử của Chu Lễ tập trung vào thời kỳ trung học, thay vì nói là yêu đương, đúng hơn là buông thả, không có tình cảm kéo dài chết đi sống lại, chỉ có giai đoạn nội tiết tố phát triển theo tự nhiên.

Đến khi vào đại học, Chu Lễ dường như đã qua giai đoạn cảm thấy hứng thú đối với phụ nữ, bất kể là ai đến, anh đều hờ hững, chuyên tâm vào sự nghiệp kiếm tiền, được ăn cả ngã về không, gom vô số tiền trong bốn năm, không hề để ý chút xíu nào đến phụ nữ.

Mãi đến khi anh đi làm, ông bà nội sốt ruột, anh mới tiếp xúc với hai đối tượng.

Một trong những đối tượng coi mắt có khí chất tao nhã, Chu Lễ đưa cô tới bữa tiệc, Lâm Ôn cũng đã gặp.

Nghĩ đến đây, đã là chuyện từ lâu rồi.

“Không thiếu phụ nữ xung quanh mày, đừng tiếp cận với bạn bè.” Tiêu Bang nói, “Hiện tại cô ấy hẳn còn có chút xấu hổ với chúng ta, nếu mày làm gì thêm, làm bạn cũng không được.”

“Tao có thể làm gì?” Chu Lễ lại cầm một miếng hoành thánh khác.

Tiêu Bang suy nghĩ một lúc, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Mày còn nhớ con chó thời tiểu học không?”

Vào năm lớp 5, anh và Chu Lễ không cần người nhà đưa đón.

Trên đường tan học về có một con chó lớn bị chủ xích bên ngoài tiệm sửa xe, mỗi lần nhìn thấy người đều rất hung ác.

Có một lần dây xích không buộc chặt, con chó dữ đột nhiên lao lên khi họ đi ngang qua, rất may người chủ đang sửa xe đạp cho người gần đó đã kịp thời khống chế con chó, nếu không số phận của họ có thể tưởng tượng được.

Những người khác sẽ đi đường vòng khi gặp sự cố này, nhưng ngày hôm sau Chu Lễ mang đến một miếng thịt heo, con chó vẫn hung dữ, nhưng lúc ăn thì nó lại thành thật.

Sau đó mỗi ngày Chu Lễ đều mang đồ ăn cho con chó dữ, có khi là thịt tươi, có khi là thịt chín, có khi là thịt dê hoặc thịt bò, có khi là thịt gia cầm, thức ăn cho chó với nhiều khẩu vị khác nhau.

Theo thời gian, Chu Lễ hiểu rõ sở thích ăn uống và các thói quen khác nhau của con chó dữ, anh bắt đầu đến gần, từ chuyện nhỏ như tới gần chơi đùa với nó, sau nửa học kỳ, anh kêu chó ngồi xuống thì nó ngồi ngay lập tức, anh bảo nó giơ chân thì nó giơ chân, con chó dữ bị anh nuôi dưỡng, cuối cùng bị anh thuần hóa.

“Điều này không thành thật.” Chu Lễ nói vào thời điểm đó.

Sau đó, mỗi khi họ đi qua tiệm sửa xe, con chó dữ luôn vồn vã chào đón anh, nhưng Chu Lễ không bao giờ mang thức ăn cho nó nữa.

Chu Lễ muốn thuần hóa một con chó, tốn công tốn sức để đạt được mục đích, anh không còn hứng thú với việc tiếp tục.

Gói ớt trên bàn được mở ra, Chu Lễ đổ gia vị vào nắp hộp thức ăn nhanh, lấy một miếng hoành thánh hấp chấm vào, hoành thánh màu trắng dần dần bị nhuộm đỏ.

Nghe Tiêu Bang nói xong, Chu Lễ nhìn anh hỏi: “Mày nói sau đó tao không cho nó ăn nữa, mày cảm thấy tội nghiệp con chó đó?”

“Đúng vậy.” Tiêu Bang nói.

Chu Lễ gật đầu, lại hỏi: “Vậy sao mày không cho nó ăn?”

Tiêu Bang ngẩn ngơ.

Chu Lễ cắn một miếng hoành thánh rồi nói: “Chúng ta cùng nhau hành động, mày cung cấp một nửa thịt.”

“……”

Đôi môi của Tiêu Bang mở và đóng hai lần, trí nhớ được sắp xếp rõ ràng, nhất thời không tìm thấy lý do để phủi sạch, suy nghĩ hồi lâu, đơn giản tua lại những lời trước đây của mình.

“Dù sao mày muốn yêu đương thì tìm ai cũng được, nhưng bạn bè rất hiếm, cô ấy là người tốt, tao không muốn mất một người bạn.”

Chu Lễ nhàn nhạt nói: “Mày không quyết định được.”

Tiêu Bang nghẹn, trả lời một câu mấu chốt: “Cô ấy có ranh giới quá rõ ràng, chắc mày biết rõ điểm này, cô ấy không thể chấp nhận mày.”

“Đây là chuyện của tao, mày không cần lo.” Chu Lễ nói.

Tiêu Bang lại cau mày, nghiêm túc: “Mày nghiêm túc như vậy?”

Chu Lễ ăn một miếng hoành thánh khác, mơ hồ trả lời một tiếng “Ừm”, chân mày của Tiêu Bang có thể kẹp chết ruồi.

Tiêu Bang nhìn chằm chằm Chu Lễ trong im lặng.

Có thể nghe thấy tiếng mưa rơi rả rích trong phòng khách, cơn mưa đến bất chợt, sau đó là vô tận, cái kết có thể đoán trước được, sớm muộn gì sẽ dừng lại, nhưng không biết bao giờ mới tạnh, không biết trong quá trình có gây thiệt hại gì không.

Một lúc sau, Tiêu Bang đột ngột đứng dậy.

“Tối hôm qua trong cửa hàng, mày muốn cho lão Uông uống rượu nhưng mày lại không uống?” Anh nghiêm nghị nói, “Năm đó mày cũng thế, tốn thật lâu mới vào được đài truyền hình, hiện tại lại không muốn làm. Vừa rồi mày hỏi tao rằng mày có thể làm gì, tao nói cho mày biết, khi đang làm thì mày quá nghiêm túc, sau cái kết lại bắt đầu làm theo ý mình.”

Nói xong, Tiêu Bang cầm một hộp hoành thánh chiên trên bàn mà Chu Lễ chưa ăn, nhấc chân bước lên cầu thang.

Đi vài bước, anh quay lại, lục tìm hai gói giấm, dừng ở đó một lúc, cuối cùng anh đỡ kính và nói:

“Họ vừa mới chia tay, tao không quan tâm mày theo dõi cô ấy khi nào, cho dù mày có tâm tư từ lâu hay là ý tưởng dâng trào mấy ngày nay. Nhưng đừng đùa với sự chân thành của người ta, tự mày nghĩ kỹ đi.”

Tiếng bước chân vang lên vài lần, Chu Lễ mở miệng: “Chờ chút.”

Tiêu Bang dừng lại, quay đầu nhìn xem anh chuẩn bị nói gì.

“Mày lấy nhầm một gói ớt.” Chu Lễ nói.

“……”

Tiêu Bang cúi đầu nhìn trên tay, một gói là giấm, một gói khác đúng là ớt.

Tiêu Bang quay lại lần nữa, ném gói ớt lên bàn, lấy ra một gói giấm.

Tiếng bước chân xa dần, cuối cùng biến mất.

Chu Lễ ăn hoành thánh cầm trên tay, tay dính dầu. Anh rút khăn giấy, lau ngón tay, sau đó lau miệng.

Trên khăn giấy dính ớt sa tế đỏ rực, Chu Lễ nhớ tới dáng vẻ của người nọ nhíu mày uống sữa đậu nành vì cay.

Anh ngồi trong phòng khách một lúc, sau đó duỗi người, lười biếng dựa đầu vào gối sô pha.

Mưa rơi không dứt, không biết đã bao lâu, anh ậm ừ trong mũi, một lúc sau mới đứng dậy lên lầu.

Ngày hôm sau mưa phùn kéo dài, Lâm Ôn tự nhiên tỉnh lại, nằm thoải mái trên giường một đỗi, lần thứ hai rờ di động đã hơn 8 giờ.

Cô rửa mặt rồi đi xuống lầu, phòng khách không có ai, bữa tối hôm qua bày trên bàn trà, thiếu một hộp, còn hai hộp đã mở.

Lâm Ôn ngửi thử, thấy không hư, cô cầm vào bếp hâm nóng, không lâu sau khi lấy ra khỏi nồi, Viên Tuyết và Uông Thần Tiêu đi xuống.

“Chút nữa chúng ta đi xem khách sạn trước, sau đó mua chút đồ ăn trở về, đừng nghĩ tới việc ra ngoài trong thời tiết này, thật chán.” Viên Tuyết ngáp một cái.

Lâm Ôn kêu bọn họ ăn trước một chút, sau đó đề nghị: “Hay là để lão Uông đưa chúng ta đến khách sạn trước, lão Uông tự đi mua chút đồ ăn về, thuận tiện cho Chu Lễ và mọi người có sẵn đồ ăn, sau đó đến đón chúng ta, khi đến thời gian, khách sạn sẽ hỏi ý kiến lão Uông lần nữa.”

Viên Tuyết gật đầu thẳng: “Được, được.”

Theo kế hoạch, ba người ăn xong rồi ra ngoài.

Thị trấn không lớn, một số khách sạn cao cấp nằm trong một vòng tròn, Lâm Ôn đi cùng Viên Tuyết xem một vòng, không bao lâu sau Uông Thần Tiêu đã đến.

Sau khi hỏi ý kiến Uông Thần Tiêu, Viên Tuyết quyết định một khách sạn trong số đó, ba người trở về biệt thự, Chu Lễ và Tiêu Bang còn chưa xuống lầu.

“Tiêu Bang vẫn còn ngủ, Chu Lễ mượn máy tính bảng của em để làm việc.” Uông Thần Tiêu nói.

Viên Tuyết lẩm bẩm một câu “Người bận rộn”, đi vào bếp với Lâm Ôn để chuẩn bị cơm trưa.

Trời mưa liên tục cả ngày, không đi đâu chơi được, ngoại trừ xuống lầu ngồi một lúc khi ăn cơm, thời gian còn lại Chu Lễ đều ở trong phòng.

Sau khi quan sát, Tiêu Bang thả lỏng tâm trí, dành thời gian còn lại để ngủ bù.

Ngày thứ ba trời vẫn mưa dầm, Viên Tuyết và Uông Thần Tiêu đã mốc rồi, hiếm khi tới chơi một chuyến, nhưng dự báo thời tiết không chính xác, chọn ngày không tốt.

Chu Lễ vẫn ở trong phòng đóng cửa không ra, Tiêu Bang thanh thản tiếp tục gặp Chu Công.

Thời tiết xấu không ảnh hưởng đến tâm trạng của Lâm Ôn, lúc thì nhìn mưa rơi dưới cửa kính, lúc thì ngắm mưa trên cửa sổ lồi của phòng, nhàm chán thì vào bếp làm chút đồ ăn, đặt lên bàn ăn để mọi người tùy ý, không quấy rầy bất cứ ai.

Cũng không có ai quấy rầy cô.

Ngày thứ tư mưa tạnh, kết thúc thời gian ở đây, bọn họ phải về.

Viên Tuyết không nhịn được mắng ông trời.

Lâm Ôn đang nấu bữa trưa trong bếp, ăn bữa này xong họ phải xuất phát, nguyên liệu nấu ăn còn sót lại của ngày hôm qua, hôm nay dọn sạch khỏi lãng phí.

Cô đang xào thăn bò với ớt xanh, có một âm thanh vang lên giữa làn khói lửa mịt mù.

“Em luyện nấu ăn bao nhiêu năm rồi?”

Lâm Ôn quay đầu lại nhìn thoáng qua, tính nhẩm: “Gần hai mươi năm.”

“Hai mươi năm?”

“Em vào bếp khi 4 tuổi.”

“Ba mẹ em không lo lắng hay sao?”

“Họ dẫn em vào mà.” Lâm Ôn vừa xào rau vừa nói, “Họ đã lớn tuổi, sợ muộn quá sẽ không dạy em được, cho nên huấn luyện em sớm chút.”

Nhưng lúc đầu không để cô đụng vào lửa.

Khi còn nhỏ, lần đầu Lâm Ôn tiếp xúc với bếp là bếp điện từ, ba mẹ đứng hai bên canh chừng, một người trút đồ vào nồi, một người nắm tay cô cầm vá, tự cô không có cơ hội thực hành.

Tiêu Bang đi đến cửa bếp với đôi mắt ngái ngủ, thấy Chu Lễ ôm cánh tay, dựa vào bàn nấu ăn nhìn chằm chằm Lâm Ôn, giống như đang chăm chú nghe Lâm Ôn nói chuyện.

Tiêu Bang bước vào bếp với tinh thần tỉnh táo.

Hai người trong bếp đồng thời nhìn lại.

Tiêu Bang nhìn Chu Lễ nói: “Tao tới cho chó ăn.”

“……”

Chu Lễ đứng thẳng người, buông lỏng cánh tay, từ từ đi đến trước mặt Tiêu Bang, giơ tay ấn vào vai anh, xoay người anh lại, sau đó duỗi chân cho anh một cái –

“Lăn.”
Chương trước Chương tiếp