Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 23



Tác giả: Kim Bính

Editor: Trà Xanh

Lời vừa dứt, chai rượu được đóng lại.

Các quán ăn khuya ở trung tâm thành phố ồn ào, tiếng đáy chai thủy tinh gõ trên mặt bàn không ngờ lại rõ ràng và nổi bật, như thể đang văng vẳng bên tai người ta.

Ngực Lâm Ôn giống như bị đập một cái, cô nhìn người đối diện, nhìn thẳng vào đôi mắt tựa như xoáy sâu.

Lâm Ôn là người không cố gắng nhớ lại quá khứ, không giống như ba mẹ cô, họ đang đi trên con đường lão hóa, cho nên luôn thích nhìn lại thời gian.

Cuộc sống khi trưởng thành của cô rất bình thường và không dao động, hiếm khi có nguyên nhân ảnh hưởng đến ký ức cũ, hơn nữa Chu Lễ trước giờ chỉ là bạn bình thường, cô sẽ không vô duyên vô cớ nghĩ đến anh.

Nhưng trong khoảng thời gian này, thật sự có chút khác biệt.

Cô và Chu Lễ bắt đầu quen thân từ khi nào?

Lâm Ôn luôn thận trọng trong việc kết bạn, khi mới vừa kết bạn với mấy người này, cô gần như vô hình.

Một là vì không có chủ đề, hai là vì cô đang quan sát.

Sau đó Viên Tuyết miêu tả riêng về cô, nói rằng cô giống một con mèo trong cồn cát.

Mèo trong cồn cát khan hiếm về số lượng, ngoại hình mềm mại, về tính cách là giống mèo cẩn thận nhất.

Tính tình của Viên Tuyết không hề che giấu, nhìn thoáng qua là thấy rõ, Lâm Ôn bị Viên Tuyết coi như một con mèo trong cồn cát, từ lúc đầu quan sát đã dẫn đầu trở thành bạn của cô.

Sau đó là Uông Thần Tiêu và Tiêu Bang.

Uông Thần Tiêu có kỹ năng chuyên môn xuất sắc, ngây thơ trước mặt mấy người bọn họ, nhưng không ngốc trước mặt người ngoài.

Tiêu Bang là người điềm đạm, làm việc có bài bản, cư xử đúng mực với người khác.

Chỉ có Chu Lễ, Lâm Ôn đã lâu không tiếp xúc gần gũi với anh.

Chu Lễ thoạt nhìn giống tầng lớp thượng lưu trong xã hội, điềm đạm giống Tiêu Bang, kỹ năng chuyên môn xuất sắc giống Uông Thần Tiêu, nhưng anh khó lường hơn, Lâm Ôn nhìn anh như một mảnh thủy tinh mờ.

Sau đó, cơ hội để thay đổi trạng thái xa lạ của họ là lần sinh nhật Viên Tuyết.

Năm đó cô đang học học kỳ 1 của năm tư, đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ vào mùa đông, có một môn học mà giáo sư của cô hoàn toàn không chú trọng chút nào.

Cô không phải là người linh hoạt trong việc đọc sách, bản thân cô cũng không quá chăm chỉ học môn này, cuối kỳ mới nhận được tin xấu, cô đành phải tạm thời ôm chân Phật.

Đang học bài và nhìn thấy trời tối, cô ra khỏi thư viện, bất chấp gió tuyết, xách cặp tới KTV.

Cô đến muộn nhất nhưng cũng đúng giờ, vừa mở cửa phòng thì thấy mấy người bên trong đã uống hết một tá bia.

Uông Thần Tiêu dùng răng cạy một chai mới, chơi xấu nói: “Theo luật đến trễ phải bị phạt ba chai, nhưng em còn nhỏ nên không sao, tuy nhiên cũng phải có lý, tới đây, thổi chai này!”

Nhậm Tái Bân còn chưa lên tiếng, Viên Tuyết đã che chở cho cô trước, hét vào mặt Uông Thần Tiêu: “Đi đi đi, anh đi qua một bên! Sao Ôn Ôn uống được?!”

Lâm Ôn ngậm miệng không nói, Viên Tuyết ôm cô qua, đè cô lên sô pha, sau đó gọi cho cô một ly nước trái cây.

Lâm Ôn cầm ly nước trái cây nhìn bọn họ chơi đoán số và thổi chai, chê bia có độ cồn thấp nên họ kêu ba chai rượu có độ cao.

Cô khuyên can nhưng bọn họ không nghe.

Viên Tuyết còn làm cho khoai tây chiên bay đầy trời, Lâm Ôn nhìn thấy, gấp mấy túi khoai tây chiên thành cái thùng nhỏ cho dễ lấy, để Viên Tuyết khỏi phải làm đổ.

Chưa đầy hai tiếng đồng hồ, cả đám đều gục, thậm chí có năng lực như Uông Thần Tiêu và Chu Lễ cũng không tránh được.

Lâm Ôn có chút bối rối, bật đèn gọi từng người.

“Viên Tuyết? Viên Tuyết?”

“Nhậm Tái Bân? Đi được không?”

“Lão Uông? Tiêu Bang?”

Tất cả đều nằm liệt như đống bùn, chê cô phiền, còn vẫy tay đuổi cô.

Lâm Ôn thở dài, nhìn Chu Lễ đang ngồi một mình, hai mắt nhắm chặt bất tỉnh.

Cô quay lại chỗ ngồi, cầm ly nước trái cây đã cạn, xúc trái cây phía dưới ăn, sau đó mở cặp, lấy sách giáo khoa ra, yên lặng bắt đầu học bài.

Đang đọc năm sáu trang sách, cô nghe âm thanh tương tự như nôn khan, quay đầu tìm, thấy Chu Lễ đang siết chặt tay vịn của sô pha, cúi người chuẩn bị nôn.

“Đừng, đừng ——”

Lâm Ôn lập tức chạy nhanh tới, thùng rác cách đó quá xa, cô thuận tay cầm lấy túi khoai tây chiên để sát vào miệng Chu Lễ.

Khoai tây chiên có vị tom yum kung, mùi hăng hắc, có lẽ Chu Lễ không thích nên quay mặt đi.

Lâm Ôn lại đi tới trước mặt anh: “Anh cầm trước, em đi lấy thùng rác……”

Chưa nói xong, Chu Lễ đã nôn ra, một tay rút túi khoai tây chiên có hình dạng như cái thùng nhỏ, một tay hất mặt Lâm Ôn qua chỗ khác.

Sau đó anh nôn một cách sung sướng.

Tuy Lâm Ôn không đối mặt nhưng vẫn có chút ghê tởm, cuối cùng cô đem thùng rác tới, để Chu Lễ ném túi khoai tây chiên trước, sau đó cô lấy một trái cam ngọt trong cặp ra, lột ra, tự mình ăn hai múi, phần còn lại đưa cho Chu Lễ.

“Anh ăn cam đi, giải rượu.”

Chu Lễ dựa vào sô pha, ngây ngô liếc cô, sau đó cầm trái cam mà cô đưa, ăn hai ba miếng là xong.

Lâm Ôn quan sát khí sắc của Chu Lễ và hỏi: “Đỡ chút nào không?”

“Ừm.”

“Vậy anh nâng bọn họ dậy được không?”

Bốn người trưởng thành ngã trái ngã phải, căn phòng giống như một hiện trường vụ án, Chu Lễ đứng dậy, đi tới đá ba người đàn ông nhưng không thể đánh thức họ.

Lâm Ôn thấy Chu Lễ đá dơ quần Nhậm Tái Bân, cô đi tới phủi hai cái.

Chu Lễ lại liếc cô.

“Đừng lo, để bọn họ qua đêm ở đây.” Chu Lễ nói.

Lâm Ôn phản đối: “Như vậy sao được?”

Chu Lễ bước không vững nhường vị trí: “Vậy em làm đi.”

Lâm Ôn không quan tâm ba người đàn ông, cô đến gần Viên Tuyết, nâng người dậy và nói: “Để ba người bọn họ qua đêm ở đây, Viên Tuyết phải về nhà.”

Chu Lễ có lẽ không ngờ, lại nhìn cô lần nữa, lần này ánh mắt lưu lại hơi lâu, sau đó nhếch mép cười.

Xe của Chu Lễ đậu dưới tầng hầm của tòa nhà này, Lâm Ôn gọi người lái thay theo như lời chỉ dẫn của anh.

Uông Thần Tiêu và Viên Tuyết sống cùng nhau, có thể đưa đi chung. Chu Lễ say rượu, không khiêng được, nên nhờ một nhân viên KTV giúp đỡ.

Về phần hai người còn lại, trên xe còn dư một chỗ ngồi, nhét ai cũng không được, đơn giản coi như hai người đó không tồn tại.

Lâm Ôn và Chu Lễ đưa Viên Tuyết về nhà trước, ra khỏi nhà Viên Tuyết, Lâm Ôn định tự mình đón xe về trường học, cô hỏi Chu Lễ: “Anh đi một mình được không?”

Chu Lễ hỏi cô: “Thật sự không quan tâm hai người kia?”

“…… Anh quản được à?”

“Không.” Chu Lễ cười, kéo cánh tay Lâm Ôn, nhét cô vào xe mình lại.

Một mảnh tuyết rơi trên mu bàn tay anh, biến thành giọt nước trong tích tắc.

Chu Lễ giữ cửa xe, cúi đầu nhìn cô nói: “Quản một mình em là đủ. Ngồi đi, tôi đưa em về trường.”

Sau ngày đó, cuối cùng cô và Chu Lễ cũng dần dần quen thuộc.

Đến nay đã gần một năm rưỡi.

Những con côn trùng bay lượn dưới ánh đèn đường tháng 5.

Ngón tay Lâm Ôn vuốt ly thủy tinh, nhìn người đối diện.

Hiện tại Chu Lễ vẫn mặc áo sơ mi dài tay.

Áo vest đen và sơ mi trắng là quy tắc ăn mặc khi đi làm của anh, trong thời gian làm việc, anh luôn mặc bộ này.

Bộ quần áo này thể hiện sự trưởng thành và ổn định của anh, nhưng trong ánh mắt Lâm Ôn, vào giờ phút này anh càng giống người có tóc mái chấm lông mi sau khi thay một bộ vest lịch sự.

Chu Lễ trong bộ lễ phục là một quý ông.

Tóc rớt xuống trán, vẻ lạnh lùng cứng rắn, càng thêm tùy tiện.

Dư âm của câu nói kia dường như không ngừng, một lúc sau Lâm Ôn mới nhẹ nhàng cất lời: “Em tưởng thái độ của em đã rõ ràng.”

Chu Lễ nhìn cô một lúc mới thong thả nói: “Bản thân của loại chuyện này là một trò chơi, hiện tại là tôi đuổi theo em.”

“…… Anh như vậy sẽ khiến mọi người khó xử.”

“Em nói mọi người là ám chỉ chúng ta hay là bọn họ?”

“Tất cả mọi người.”

“Một người bạn chân chính sẽ chỉ quan tâm và chúc phúc cho em, chứ không khiến em khó xử.” Ngừng một chút, Chu Lễ nói, “Tôi sẽ không để em khó xử.”

“…… Điều này chỉ có anh tự cho là đúng.”

“Mặt khác, đây cũng là em tự cho là đúng.”

“Vậy anh tin bản thân hay là tin người khác?”

Nếu anh tin bản thân hơn, vậy Lâm Ôn càng tin vào chính mình, nếu anh tin người khác hơn, vậy anh càng nên tin Lâm Ôn.

Khóe miệng Chu Lễ hơi nhếch lên: “Tôi tin vào chuyện thử nghiệm, không thử thì em sẽ vĩnh viễn không biết kết quả như thế nào.”

Lâm Ôn phản bác: “Không thử sẽ không bao giờ có khả năng có kết quả xấu.”

“Nếu những lời này của em đúng, thế giới sẽ dừng lại.”

Một khoảnh khắc im lặng nhất thời.

Các món ăn trên bàn đang bốc khói, nhưng Chu Lễ vẫn chưa động đũa.

Xe cộ trên đường đông đúc, xung quanh ồn ào như chợ, côn trùng bay loạn xạ dưới ánh đèn, chỉ có bàn của họ trở nên yên tĩnh, giống như một cuộc đối đầu thầm lặng giữa hai quân trước khi ra trận.

Cuối cùng, Lâm Ôn cầm ly thủy tinh, ngửa đầu uống một ngụm.

Rượu này hơn 50 độ, vị cay kích thích, nồng như cắt cổ họng, dư vị có vẻ kéo dài.

Tất cả các giác quan của cơ thể được đánh thức ngay lập tức.

Lâm Ôn ngồi ngay ngắn trên ghế, uống thêm hai ngụm, sau đó đặt ly rượu xuống.

Rượu mạnh, nhưng nó làm cô nguội lạnh một cách kỳ diệu.

Thần thái của cô thiếu chút ngoan ngoãn, như thể nước ấm bao bọc cô bị tan ra, để lộ một lớp băng mỏng bên trong.

Lâm Ôn nhìn thẳng vào mắt Chu Lễ, giọng nói rõ ràng: “Anh ăn cơm trước, lát nữa chở em tới một nơi.”

Đây là lần đầu tiên Lâm Ôn nói chuyện với anh bằng giọng ra lệnh, Chu Lễ nhướng mày, tạm thời đình chiến, không nói thêm gì nữa.

Lâm Ôn vừa uống rượu vừa ăn mì lạnh, cũng ăn vài miếng tôm hùm đất, không đụng đến những thứ khác.

Chu Lễ phải lái xe nên không uống rượu. Một lúc sau kết thúc bữa cơm, anh tính tiền rồi hỏi: “Đi đâu?”

“Trung tâm triển lãm.” Lâm Ôn đứng dậy.

Sự kiện tối nay tại trung tâm triển lãm sẽ kết thúc lúc 10 giờ rưỡi, khi Lâm Ôn và Chu Lễ tới nơi vẫn chưa đến thời gian kết thúc.

Lâm Ôn ngồi trên xe gửi tin nhắn WeChat cho Bành Mỹ Ngọc, đợi một lúc, có người chạy ra khỏi trung tâm, nhìn xung quanh như đang tìm ai đó.

Lâm Ôn mở cửa xe, Chu Lễ lấy nạng đưa cho cô.

“Anh chờ ở đây.” Lâm Ôn chống nạng đi tới cô gái thực tập sinh cách đó không xa.

Ngày cô bị thương ở chân, Chu Lễ có hỏi là ai đã đụng cô, lúc đó cô không nhìn thấy người kia, cầu thang của tòa nhà cũng không có lắp đặt máy giám sát.

Nhưng trong tòa nhà lớn, mỗi hành lang đều được lắp đặt hệ thống giám sát.

Trước đó vài ngày chân cô quá đau, thật sự không còn sức để tìm người, hai ngày đầu của kỳ nghỉ 1-5 thì công ty đóng cửa, cô không tìm được đồng nghiệp nhờ giúp đỡ.

Cho đến ngày thứ ba của kỳ nghỉ 1-5, tức là ngày cô được Chu Lễ đến nhà đón, liên hoan ẩm thực khai mạc, các đồng nghiệp đều trở về công ty, cô nhờ Bành Mỹ Ngọc kiểm tra máy giám sát.

Lâm Ôn không thấy người đụng cô, nhưng biết người này không có xuống lầu, người nọ trực tiếp xông thẳng vào tầng lầu của công ty cô.

Vì vậy Lâm Ôn nhờ Bành Mỹ Ngọc xem video giám sát theo thời gian bị thương của mình, người lao ra khỏi cửa cầu thang khi đó là thủ phạm làm cô bị thương.

Kết quả, người lao ra khỏi cầu thang lúc đó là cô gái thực tập sinh.

Cô gái thực tập sinh đến công ty gần ba tháng, Lâm Ôn không có gì liên quan đến cô ta, Lâm Ôn không rõ đây là chuyện ngoài ý muốn hay là người ta cố ý, cho nên cô lại nhờ Bành Mỹ Ngọc thử bằng cách nhắc đến chuyện cô bị người ta đụng nên bị thương ở chân trước mặt thực tập sinh.

Bành Mỹ Ngọc làm theo rồi phản hồi cho cô biết: “Kỹ năng diễn xuất của cô ta thật tuyệt, vừa kinh ngạc vừa quan tâm, nếu tui không xem video giám sát sẽ bị cô ta lừa. Đáng tiếc kỹ năng diễn xuất giỏi nhưng thông minh không đúng chỗ, cô ta không ngốc, nhưng không ngờ lại có máy giám sát ở hành lang phải không?”

Ngày mai là ngày cuối cùng trong kỳ thực tập của cô ta, Lâm Ôn tính toán thời gian, chuẩn bị tới đây tối nay sau khi xem mắt xong, ai ngờ gặp phải Chu Lễ.

Lâm Ôn từ từ đến gần.

Cô gái thực tập sinh bị Bành Mỹ Ngọc lừa ra, thấy rõ là cô nên vô cùng ngạc nhiên.

Chu Lễ nghe lời Lâm Ôn nên không đi cùng, anh khoanh tay đứng ở đó, lưng dựa vào cửa xe.

Từ góc này có thể thấy gương mặt của Lâm Ôn. Lâm Ôn nói vài câu, sau đó lấy ra một xấp giấy từ trong túi nhỏ, trực giác của Chu Lễ cảm thấy xấp giấy là hóa đơn bệnh viện.

Cô gái đối diện lo lắng nói gì đó, Lâm Ôn lại lấy di động ra, xem như gửi tin nhắn cho cô ta.

Cô gái cúi đầu nhìn di động, vẻ mặt dần dần rạn nứt.

Địa điểm bắt đầu tan tầm, từng người đi ra, cô gái không ngừng miệng, Lâm Ôn thỉnh thoảng mới nói, một lúc sau, cô gái cúi đầu bấm di động.

Cuối cùng cũng kết thúc, cô gái xoay người chạy đi, Lâm Ôn chậm rãi trở về.

Chu Lễ buông cánh tay, lập tức đi tới đón người.

Lâm Ôn chờ anh đến gần, cho anh xem di động, trên WeChat hiện lên một con số chuyển khoản.

“Tiền bồi thường à?” Chu Lễ nhướng mày.

Lâm Ôn không ngờ Chu Lễ đoán trúng, dừng một chút, cô mới nói: “Tiền thuốc men và tiền mấy ngày nghỉ việc đều ở đây, cô ta cố ý đụng em.”

Ngay sau đó cô hỏi: “Anh biết vì sao cô ta làm vậy không?”

“Vì sao?” Chu Lễ hợp tác.

Lâm Ôn cũng thấy lạ khi nghe lý do.

Vừa rồi, cô gái thực tập sinh phẫn nộ nói: “Ngày hội xem mắt hôm đó là dịp hiếm có, tất cả đều là người trong hệ thống, tôi muốn tham gia nhưng tổ trưởng không đồng ý, chị đã có bạn trai, vậy mà chị ấy để chị đi, tại sao!”

Tại sao cô ta làm việc chăm chỉ như vậy, vào thời điểm đó, người mà tổ trưởng nghĩ đến lại là Lâm Ôn, mà không phải cô ta!

Cô gái thực tập sinh tuy oán giận, nhưng không phải thật sự muốn hại người, ngày đó cô chỉ tình cờ đi phía sau Lâm Ôn, càng nhìn càng khó chịu, đầu óc nóng lên nên cố ý xông tới đụng một chút, ai ngờ lại đụng bị thương. Cô cũng hoảng sợ sau đó, may mắn cho đến bây giờ, còn tưởng rằng đã qua khỏi an toàn.

Lâm Ôn tiếp tục nói: “Anh biết em không thích những mối quan hệ phức tạp phải không? Chỉ hơi phức tạp một chút như thế này, kết quả trở nên không thể kiểm soát được. Bản thân em và cô ta không có quan hệ gì, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy, cô ta đã hại em.”

Bình thường Lâm Ôn trông dịu dàng và dễ nói chuyện, cho nên cô gái thực tập sinh không sợ.

Lâm Ôn dễ tính, sẵn sàng giúp đỡ đồng nghiệp làm ngoài giờ vô điều kiện, là vì bản thân những đồng nghiệp này cũng khá tốt, biết cảm ơn, xong việc sẽ đưa cho cô trái cây và đồ ăn vặt, nếu cô cần gì, bọn họ cũng cố hết sức giúp đỡ.

Cô không phải thật sự chỉ dịu dàng và ngoan ngoãn mà không biết giận.

Cô chỉ cẩn thận chọn bạn, bởi vì những người bạn này đáng giá để quen biết, cho nên cô mềm mại như một chú mèo trước mặt những người này.

Hành vi của cô khác nhau ở mỗi người.

Cho nên, không phải vì đối thủ mạnh là cô sẽ phục tùng.

Lâm Ôn nhìn Chu Lễ, gằn từng chữ:

“Anh và Nhậm Tái Bân là anh em, em không thể làm cho mối quan hệ giữa chúng ta trở nên phức tạp.

Anh bảo em đừng trốn tránh, thật ra anh coi lời từ chối là sự trốn tránh. Em chuẩn bị tìm bạn trai, nhưng người đó chắc chắn không phải là anh.”

“Chu Lễ, em không thể để bản thân mình chuốc lấy phiền phức. Sau này anh đừng tìm em nữa.”
Chương trước Chương tiếp