Cánh Đồng Hoang Vu
Chương 30
Tác giả: Kim Bính
Editor: Trà Xanh
Chu Lễ lại cắn một miếng sandwich nữa.
Có thể do đang suy nghĩ nên anh cảm nhận được, khi anh nhai thì dường như quai hàm bị thắt lại, giống như vết cắt do dao cạo râu gây ra lại xuất hiện.
Lúc Chu Lễ 13-14 tuổi, quanh miệng bắt đầu mọc ria mép, đó là dấu hiệu của sự phát triển, ria mép chỉ là một ít lông mềm, nếu màu sẫm hơn sẽ là râu cá trê xấu xí.
Chu Lễ rất phản cảm, rút dao cạo râu của Chu Khanh Hà cạo ria mép.
Mấy năm nay, Chu Khanh Hà bận rộn công việc, cả ngày nay đây mai đó, Chu Lễ có thể gặp ba mình cơ bản tập trung vào buổi sáng.
Bàn ăn hình chữ nhật 1m8, hai cha con ngồi ở hai đầu xa nhau nhất.
Ngoại trừ âm thanh phát ra khi đang ăn sáng, thường sẽ không có thêm tiếng vang nào nữa trong phòng ăn.
Một ngày nọ, ánh mắt Chu Khanh Hà liên tục dừng trên mặt Chu Lễ. Khi bữa ăn sắp kết thúc, ông mở miệng ngoại lệ: “Hiện giờ con chưa thật sự mọc râu, đợi nó dài hẳn cạo.”
Chu Lễ dừng lại, thật lâu mới ăn miếng bánh bao cuối cùng, một tiếng “Dạ” nhàn nhạt truyền đến trong cổ họng để trả lời.
Năm mười lăm tuổi, Chu Lễ cuối cùng cũng mọc râu thật. Một ngày nọ sau khi tan học về, anh thấy một bộ dụng cụ cạo râu mới tinh trong phòng tắm của mình.
Chu Lễ tự học thành tài, cạo râu chưa từng bị run tay, chất lượng của bộ dụng cụ này rất tốt, sau khi thi đại học xong, Chu Lễ vẫn còn sử dụng nó.
Cho đến ngày hôm đó, chuyện của Chu Khanh Hà đã bị lộ ra.
Chu Khanh Hà bị bắt vào buổi chiều ngày hôm trước, sáng sớm hôm sau Chu Lễ dậy cạo râu, lưỡi dao vô tình cắt ngang cằm, không cẩn thận cắt một vết máu.
Chu Lễ rửa sạch, dán băng keo cá nhân chỗ vết thương. Anh không cạo râu nữa, lông tóc mọc rậm rạp, sau hơn hai tháng, anh mọc bộ râu quai nón mà những người khác phải mất hơn nửa năm mới có thể mọc được.
Râu của anh cũng có khả năng sống một ngày bằng một năm.
Kỳ nghỉ hè này quả thực dài vô cùng.
Cuối tháng tám, Chu Lễ gặp một luật sư quen thuộc ở thành phố Bắc Dương, sau vài lần nói chuyện, Chu Lễ chuẩn bị rời đi, luật sư gọi anh, nói những lời nghiêm túc: “Tôi biết ba cậu đã nhiều năm, đương nhiên hy vọng ông ấy tốt. Cậu là đứa trẻ thông minh, thật ra cậu rất rõ kết quả của vụ án này. Nếu cậu hiểu rõ trong lòng thì càng phải biết tự lo cho bản thân, cậu gầy đi rất nhiều so với lần trước tôi gặp cậu, cậu mới mười tám | mười chín tuổi, còn nhỏ như vậy, đừng để mình dính vào.”
Hai tháng nay Chu Lễ chưa cân, khi soi gương anh đoán có lẽ mình đã gầy mười cân.
Anh vốn không mập, gầy kiểu này, áo thun càng rộng thùng thình.
Ngày 29 tháng 8 hôm sau, ba ngày trước khi bắt đầu khai giảng, Chu Lễ mặc áo thun màu đen rộng thùng thình và quần jeans rách, đeo ba lô du lịch, đến sân bay để trở về thành phố Nghi Thanh.
Sắc trời âm u, anh lên máy bay lúc 7 giờ 20, đến sân bay lúc 7 giờ vẫn chưa thấy ánh mặt trời.
Làm thủ tục, qua kiểm tra an ninh, chờ chuyến bay, mọi thủ tục xong xuôi, chuyến bay bị hoãn.
Các hành khách cùng chuyến bay không kiên nhẫn, bàn tán hoặc chất vấn, chỉ có anh và một cô gái nhỏ là bình tĩnh nhất trong đám.
Chu Lễ ngồi trên ghế, thản nhiên nhìn lối đi rộng rãi đối diện.
Cô gái nhỏ mặc váy Polo màu vàng nhạt và giày thể thao màu trắng, cột tóc đuôi ngựa thấp, bên chân là một chiếc va li nhỏ đi máy bay, trên đùi có một chiếc ba lô nhỏ màu đen, không biết đang suy nghĩ điều gì, cô luôn rũ mắt như đang nhìn gạch men dưới đất.
Chu Lễ nhìn theo xuống đất.
Gạch men lát sân bay bóng loáng, phản chiếu bộ râu quai nón trên mặt anh.
Lúc 7 giờ 50, cuối cùng có thể lên máy bay.
Chu Lễ ngồi hạng phổ thông, sát cánh bên phải, nhìn người hàng xóm đã ngồi sẵn bên cửa sổ, anh cất túi du lịch vào ngăn hành lý, sau đó ngồi xuống, trực tiếp tắt di động.
Tối hôm qua Chu Lễ ngủ không ngon, anh lười biếng dựa ghế, nhắm mắt chuẩn bị ngủ, cô bé hàng xóm lại bắt đầu gọi điện thoại.
“Mẹ, con đã lên máy bay rồi.”
“Dạ, máy bay bị hoãn nửa giờ.”
“Cậu lái xe chở con tới, Tiểu An An đi nhà trẻ, cậu muốn đưa nó đến đó.”
“Con biết, tới Nghi Thanh con sẽ gọi điện thoại cho mẹ. Con đi xe buýt về, ba mẹ không cần tới đón con.”
Cô gái nhỏ có giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng Chu Lễ vẫn cảm thấy ồn ào. Cuộc gọi kết thúc, Chu Lễ tưởng có thể yên tĩnh, ai ngờ lại bắt đầu cuộc gọi mới.
“Tiểu An An, cậu đâu rồi?”
“Chị là chị Ôn Ôn, em đưa điện thoại cho cậu được không?”
“Vậy em nói với cậu rằng chị đã lên máy bay rồi nha.”
“Được rồi, tạm biệt Tiểu An An.”
Lần này kết thúc, bên tai rốt cuộc yên lặng, Chu Lễ tiếp tục ủ rũ ngủ.
Đáng tiếc, sau một thời gian dài, máy bay còn chưa cất cánh, trong khoang máy bay dần dần trở nên ồn ào.
Cơn buồn ngủ khó khăn của Chu Lễ cuối cùng cũng biến mất. Anh mở mắt, thấy hành khách trong khoang đang kích động và bất mãn, mà cô gái nhỏ bên cạnh, hình như tên là “Ôn Ôn”, vẫn ôm ba lô nho nhỏ màu đen như lúc đang đợi chuyến bay, lặng lẽ đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Ngồi đến 9 giờ đã có hành khách văng tục chửi thề, cửa cabin cuối cùng cũng mở ra, tiếp viên hàng không trấn an mọi người quay lại nhà chờ trước, chuyến bay lại bị hoãn.
—— “Cần phải giải thích! Mới đầu chậm nửa giờ, sau đó để chúng tôi ngồi trên máy bay hơn một giờ, đang giở trò à?! Không có gì là tuyệt đối không được!”
—— “Bảo họ đền tiền!”
—— “Không đền đâu, tôi nhớ rõ phải trì hoãn hơn bốn giờ mới đền tiền.”
—— “Con mẹ nó ai thèm chút tiền này, ông đây muốn thời gian! Bọn họ chết hết ở đâu?! Nhân viên đâu, lăn ra đây cho tôi, có tin tôi sẽ đập nát sân bay hay không!”
Người đàn ông trung niên bạo lực cuối cùng đeo sợi dây chuyền vàng đứng đó, đỏ mặt tía tai, nước miếng văng tung tóe, âm thanh mắng chửi tức giận vang lên đều đặn trong sân bay.
Chu Lễ điều chỉnh vị trí của túi du lịch, tìm tư thế thoải mái hơn. Anh để ý bóng dáng đong đưa bên cạnh, ngước mắt lên thì thấy, chiếc ghế phía bên kia là cô gái nhỏ đang ngồi đó rũ mắt, vừa chậm rãi tháo sợi cáp tai nghe vướng víu, vừa bắt chéo | hai chân, đế giày cà mặt đất liên tục.
Cái bóng mà Chu Lễ thấy là đôi chân đung đưa của cô.
Người khác lo lắng và cáu kỉnh vì chuyến bay bị hoãn, tâm trạng của cô dường như không bị ảnh hưởng……
Cũng không phải, vẻ mặt cô hình như thoải mái hơn lúc đầu, như thể chuyến bay bị hoãn là điều cô muốn.
Không bao lâu sau, có vài nhân viên sân bay tới, giải thích rằng mọi tiện nghi đều không có hiệu quả. Mọi người quá khích như muốn phá nát sân bay, người hai bên xô đẩy, đá chân, quơ tay.
Người đàn ông trung niên bạo lực đấm một cú, một nhân viên không nhịn được, trong chớp mắt hai người bắt đầu đánh nhau.
Tình cờ ngay trước mặt Chu Lễ.
Không còn ai ngồi nữa, tất cả đều đứng dậy, ngay cả cô gái nhỏ nhàn nhã cũng đứng dậy, cẩn thận bước sang một bên như muốn tránh vụ ẩu đả ở đây.
Chỉ có Chu Lễ vẫn thờ ơ. Anh bình tĩnh ngồi tại chỗ, mặt vô cảm nhìn hai người đánh nhau như người ngoài cuộc.
Lúc này xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, một cậu bé bốn năm tuổi cầm một chiếc máy bay đồ chơi, miệng nói “U” và bay từ lối đi đầu bên kia tới đầu này. Mẹ cậu đang ôm bụng bầu đuổi theo phía sau, cơ bản không bắt được cậu.
Thấy cậu bé sắp va vào hai người trong trung tâm đánh nhau, có thể bị thương bất cứ lúc nào, mẹ cậu lo lắng la to, cô gái nhỏ thấy thế, lập tức quay về chỗ cũ, vọt vào khu vực chiến đấu, khom người ôm cậu bé.
Chu Lễ cũng đồng thời hành động, anh đứng dậy, đá mạnh, chia rẽ trận đánh này.
Người đàn ông bạo lực bị dẫn đi với một cái chân cà nhắc, cảnh tượng mất kiểm soát dần dần nguội lạnh.
Mẹ cậu bé liên tục cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn hai người, nếu không Đại Bảo đã bị bọn họ đánh ngã!”
Lời cảm ơn theo suốt chặng đường tới nhà hàng.
Đã đến giờ ăn trưa, vẫn chưa thể lên máy bay. Nhà hàng không còn chỗ trống, Chu Lễ đang bưng một tô mì tìm chỗ ngồi.
Mẹ cậu bé vẫy tay với anh: “Bên này, bên này, tôi cố tình chiếm chỗ trước!”
Cô gái nhỏ đã ngồi bên cạnh.
Cô gái nhỏ vừa đặt khay xuống, ngẩng đầu nhìn anh, không còn bàn trống nào khác, Chu Lễ đành phải nhận lời mời.
Mẹ cậu bé vô cùng nhiệt tình, lại nói lời cảm ơn, còn đẩy hai món ăn chị đã gọi vào giữa bàn để hai người bọn họ cùng ăn.
Cô gái nhỏ rút một tờ khăn giấy, lau mặt bàn trước mặt mình, rồi hỏi mẹ cậu bé: “Dì muốn lau không?”
“Ừ, dì cũng lau.”
Cô gái nhỏ có vẻ do dự một chút, sau đó đưa khăn giấy cho người đối diện: “Chú muốn lau không?”
Chu Lễ đang gỡ đũa, nhìn cô rồi lắc đầu.
Cô gái nhỏ lấy khăn giấy lại.
Cậu bé ngồi bên cạnh, vui vẻ chơi một mình, hoàn toàn không để ý tới người khác. Mẹ cậu bé rờ đầu con, cúi đầu nói với cậu: “Đại Bảo, chào mọi người đi con, chào chú —— chị ——”
Chu Lễ dừng đũa trên tay.
Cậu bé thậm chí không để ý đến mẹ, trong miệng vẫn phát ra tiếng “U u”, liên tục lái máy bay của cậu, cách ly với mọi người, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới nhỏ của riêng mình.
Mẹ cậu bé mỉm cười với họ: “Đại Bảo mắc chứng tự kỷ, cho nên không quá hiểu chuyện. Tháng trước, ba nó được chuyển tới thành phố Nghi Thanh, nhà mới đã chuẩn bị xong, hôm nay tôi đến đó để đoàn tụ.”
“Ồ……” Cô gái nhỏ không biết nói gì, chỉ có một từ cảm thán.
Mẹ cậu bé có tính lạc quan, cười tủm tỉm tiếp tục nói: “Tôi tên là Khương Tuệ, hai người tên gì?”
Chị nhìn cả hai người, cuối cùng nhìn về phía Chu Lễ.
Chu Lễ gắp mì lên, rũ mắt nói: “Tôi họ Chu.” Nói xong, anh hắng giọng, do đã lâu không nói chuyện.
Giọng nói Chu Lễ khàn khàn, từ lúc thức dậy cho đến bây giờ anh chỉ nói vài câu với tài xế taxi và nhân viên soát vé, thời gian còn lại không mở miệng cho tới bây giờ.
“Tiểu Chu!” Khương Tuệ cười một tiếng, rồi quay sang cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ rất lễ phép: “Dì có thể gọi cháu là Ôn Ôn.”
“Ôn Ôn, tên thật hay!” Khương Tuệ khen, rồi hỏi, “Ôn Ôn, cháu bao nhiêu tuổi?”
Ôn Ôn nói: “Khai giảng là lên năm thứ ba trung học cơ sở.”
“Ồ, còn nhỏ vậy à, cháu định đến thành phố Nghi Thanh học hay sao?”
Ôn Ôn lắc đầu: “Cháu về nhà, nhà cháu không phải ở thành phố Nghi Thanh.”
“Ồ, vậy cháu xuống máy bay ở Nghi Thanh, rồi phải đón xe về nhà phải không?”
“Dạ.”
“Cháu tới đây để du lịch hay sao?”
“Bà con của cháu ở đây, cháu tới nghỉ hè.”
Ôn Ôn trả lời tất cả các câu hỏi, nhưng không trả lời quá cẩn thận, mỗi câu trả lời đều được xử lý mơ hồ, vẫn duy trì một chút cảnh giác thích hợp đối với người lạ.
Sau khi hỏi xong Ôn Ôn, Khương Tuệ lại hỏi Chu Lễ: “Tiểu Chu, vậy cậu đi công tác hả?”
Mì quá nóng, Chu Lễ chưa ăn được mấy miếng, anh gắp một đũa mì đưa vào miệng, phát ra một tiếng “Ừm” có lệ.
Khương Tuệ thở dài: “Tôi thấy hai người có tâm lý tốt nhất trên máy bay của chúng ta. Tôi để ý hai người từ lâu, vừa rồi ở khu vực chờ, hai người ngồi giống như không sao cả, trên mặt chẳng có chút lo lắng hay tức giận, tôi phải học hỏi hai người.”
Chu Lễ không khỏi liếc người đối diện, tình cờ Ôn Ôn cũng nhìn anh.
Cô gái sắp lên năm thứ ba trung học cơ sở, khuôn mặt còn non nớt, nhưng chiều cao đã xấp xỉ 1m63, lúc đầu Chu Lễ nghĩ rằng cô là học sinh cao trung.
Tuổi này còn có thể cao thêm vài cm.
Ăn trưa xong, thông tin chuyến bay cuối cùng cũng được cập nhật, máy bay có thể cất cánh.
Trời vẫn còn nhiều mây, Chu Lễ ngồi xuống ghế máy bay, lấy di động ra đọc tin nhắn.
Ôn Ôn lại bắt đầu gọi điện thoại báo cáo.
“Mẹ, con đang ở trên máy bay.”
“Dạ, con biết rồi.”
“Sẽ tới kịp, ba mẹ không cần đón con.”
Chu Lễ xem xong thì tắt điện thoại di động. Ôn Ôn chuyển điện thoại sang chế độ máy bay.
Máy bay cuối cùng cũng từ từ cất cánh.
Chu Lễ không buồn ngủ, nằm dựa vào nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên nghe tiếng “tạch tạch tạch” rất nhỏ, anh nhíu mày, mở mắt nhìn sang bên cạnh.
Ôn Ôn đang lặng lẽ gõ răng.
Chắc không có kẹo cao su, nên cô dùng cách này để giảm bớt khó chịu cho tai do máy bay cất cánh.
Khóe miệng Chu Lễ khẽ giật.
Một lúc sau, tiếng ồn xung quanh càng ngày càng rõ ràng, Ôn Ôn quay đầu nhìn anh, hơi mím môi, không nói lời nào, quay đầu trở lại.
Ánh mắt Chu Lễ rơi vào gò má của cô, sau khi cân nhắc vẻ mặt của cô, anh chậm rãi nói: “Chỗ ngồi gần cánh có thể ồn ào hơn.”
Ôn Ôn quay đầu lại, lần này cô nhìn anh, nói nhỏ: “Ồ.”
Im lặng một chút, cô hỏi: “Ghế trước có tốt hơn không?”
“Ừm,” Chu Lễ nói, “Nhưng vị trí ở đây ổn định hơn.”
Ôn Ôn gật đầu.
Máy bay cất cánh vững vàng, âm thanh nói chuyện trong cabin giảm lại. Tuy nhiên trong số hành khách có rất nhiều trẻ em, yên ắng không bao lâu, trẻ con lại bắt đầu ồn ào, khi trẻ con ồn thì người lớn la mắng, hết tiếng này đến tiếng khác.
Mãi một lúc lâu sau, máy bay đột nhiên chập chờn.
Nước mưa đập vào cửa sổ, âm thanh lộp độp dường như lấn át tiếng nói chuyện trong cabin.
Máy bay lại rơi xuống như không có trọng lượng, trong khoang có tiếng xôn xao.
Ôn Ôn siết chặt tay vịn, Chu Lễ nhíu mày.
Máy bay lại rơi xuống lần nữa, lúc này Ôn Ôn cũng la theo.
Các hành khách bắt đầu khủng hoảng, máy bay phát ra tiếng để trấn an mọi người. Nhưng có sét đánh trên không trung, những lời trấn an cũng bị chém thành từng mảnh vụn, chẳng có chút tác dụng, tiếng la hét vang vọng khắp cabin.
Chương trình phát sóng nhận thấy máy bay cần hạ cánh luân phiên do thời tiết, nhưng sau một thời gian, máy bay vẫn không hạ cánh mà luôn lơ lửng ở độ cao lớn.
Từng đợt sấm chớp gần trong gang tấc, Ôn Ôn nắm chặt tay vịn.
Có hai hành khách hét lên những lời trăn trối trong cơn sợ hãi, cùng với tiếng khóc của trẻ con, mọi thứ càng khiến sự hoảng loạn trong cabin tăng lên gấp bội.
Lại thêm một tia chớp đánh tới, máy bay rơi lần thứ ba, Ôn Ôn lấy di động ra, bật ghi âm, giọng nói nho nhỏ run rẩy: “Ba mẹ phải ăn uống đầy đủ, và ngủ đủ giấc.”
Chu Lễ ở bên cạnh quan sát, chân mày không khỏi nhíu lại, nhưng trong lòng không dao động bao nhiêu.
Giống như lúc xem đánh nhau ở sân bay, anh chỉ là người ngoài cuộc.
Giữa cơn giông bão và sự hiểm nguy trên bầu trời, anh vẫn như người ngoài cuộc.
Anh đã tắt di động, anh không có ai để nhắn lại.
Cho đến khi có một bàn tay nhỏ lạnh như băng bao phủ lên.
Máy bay hạ cánh từ từ, đường băng gần trong gang tấc, mưa to gió lớn thổi máy bay bay ngang, toàn bộ thân máy bay nghiêng sang bên phải.
Bọn họ ngồi phía bên phải, tận mắt nhìn thấy cánh sắp chạm đất.
Ôn Ôn nhắm mắt lại, cắn chặt môi, coi tay anh là tay vịn, cô nắm càng chặt.
Các xương ngón tay của Chu Lễ bị ép vào nhau, mu bàn tay bị móng tay trơn bóng của ngón cái ấn một vết lõm nhỏ.
Cô gái nhỏ không có nhiều sức lực, cô dùng hết sức mới khiến anh cảm nhận một chút đau đớn.
Chu Lễ nhìn chằm chằm vài giây, sau đó duỗi tay kia, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô và nắm chặt.
Bàn tay có vết lõm xoa mạnh lên đầu cô, Chu Lễ lên tiếng: “Mở mắt ra.”
Cô gái nhỏ không có phản ứng.
Chu Lễ kéo đầu cô lại gần và nói: “Cô nhóc, mở mắt ra.”
Lông mi Ôn Ôn run run, nghe lời chậm rãi mở mắt.
Cánh máy bay rời khỏi mặt đất, máy bay được nâng lên, quay trở về đường băng, trong cabin vang lên những tiếng reo hò dữ dội sau tai nạn.
Ôn Ôn chợt quay đầu, trên lông mi có hai giọt nước nhỏ đọng lại, gương mặt lộ ra một nụ cười mềm mại tươi tắn.
Chu Lễ lại xoa tóc cô, tóc đuôi ngựa cột thấp của cô ban đầu giờ đã không còn bộ dáng như vậy nữa.
Cửa cabin mở ra, mọi người đi ra ngoài một cách trật tự.
Chu Lễ lấy va li cho Ôn Ôn, sau đó lấy túi du lịch của mình.
Bị ảnh hưởng bởi thời tiết khắc nghiệt, chuyến bay phải chuyển hướng sang thành phố khác, đổi vé máy bay sớm nhất cũng phải chờ ba ngày, mọi người đều nổ tung.
Chu Lễ mở điện thoại, kiểm tra tin tức. Kiểm tra xong, ngẩng đầu thì thấy Ôn Ôn đang nhìn anh.
Anh nhướng mày: “Hửm?”
Ôn Ôn mở to đôi mắt tròn xoe, nhẹ nhàng nói: “Chú định đi như thế nào?”
“……”
Chu Lễ nhất thời im lặng.
Editor: Trà Xanh
Chu Lễ lại cắn một miếng sandwich nữa.
Có thể do đang suy nghĩ nên anh cảm nhận được, khi anh nhai thì dường như quai hàm bị thắt lại, giống như vết cắt do dao cạo râu gây ra lại xuất hiện.
Lúc Chu Lễ 13-14 tuổi, quanh miệng bắt đầu mọc ria mép, đó là dấu hiệu của sự phát triển, ria mép chỉ là một ít lông mềm, nếu màu sẫm hơn sẽ là râu cá trê xấu xí.
Chu Lễ rất phản cảm, rút dao cạo râu của Chu Khanh Hà cạo ria mép.
Mấy năm nay, Chu Khanh Hà bận rộn công việc, cả ngày nay đây mai đó, Chu Lễ có thể gặp ba mình cơ bản tập trung vào buổi sáng.
Bàn ăn hình chữ nhật 1m8, hai cha con ngồi ở hai đầu xa nhau nhất.
Ngoại trừ âm thanh phát ra khi đang ăn sáng, thường sẽ không có thêm tiếng vang nào nữa trong phòng ăn.
Một ngày nọ, ánh mắt Chu Khanh Hà liên tục dừng trên mặt Chu Lễ. Khi bữa ăn sắp kết thúc, ông mở miệng ngoại lệ: “Hiện giờ con chưa thật sự mọc râu, đợi nó dài hẳn cạo.”
Chu Lễ dừng lại, thật lâu mới ăn miếng bánh bao cuối cùng, một tiếng “Dạ” nhàn nhạt truyền đến trong cổ họng để trả lời.
Năm mười lăm tuổi, Chu Lễ cuối cùng cũng mọc râu thật. Một ngày nọ sau khi tan học về, anh thấy một bộ dụng cụ cạo râu mới tinh trong phòng tắm của mình.
Chu Lễ tự học thành tài, cạo râu chưa từng bị run tay, chất lượng của bộ dụng cụ này rất tốt, sau khi thi đại học xong, Chu Lễ vẫn còn sử dụng nó.
Cho đến ngày hôm đó, chuyện của Chu Khanh Hà đã bị lộ ra.
Chu Khanh Hà bị bắt vào buổi chiều ngày hôm trước, sáng sớm hôm sau Chu Lễ dậy cạo râu, lưỡi dao vô tình cắt ngang cằm, không cẩn thận cắt một vết máu.
Chu Lễ rửa sạch, dán băng keo cá nhân chỗ vết thương. Anh không cạo râu nữa, lông tóc mọc rậm rạp, sau hơn hai tháng, anh mọc bộ râu quai nón mà những người khác phải mất hơn nửa năm mới có thể mọc được.
Râu của anh cũng có khả năng sống một ngày bằng một năm.
Kỳ nghỉ hè này quả thực dài vô cùng.
Cuối tháng tám, Chu Lễ gặp một luật sư quen thuộc ở thành phố Bắc Dương, sau vài lần nói chuyện, Chu Lễ chuẩn bị rời đi, luật sư gọi anh, nói những lời nghiêm túc: “Tôi biết ba cậu đã nhiều năm, đương nhiên hy vọng ông ấy tốt. Cậu là đứa trẻ thông minh, thật ra cậu rất rõ kết quả của vụ án này. Nếu cậu hiểu rõ trong lòng thì càng phải biết tự lo cho bản thân, cậu gầy đi rất nhiều so với lần trước tôi gặp cậu, cậu mới mười tám | mười chín tuổi, còn nhỏ như vậy, đừng để mình dính vào.”
Hai tháng nay Chu Lễ chưa cân, khi soi gương anh đoán có lẽ mình đã gầy mười cân.
Anh vốn không mập, gầy kiểu này, áo thun càng rộng thùng thình.
Ngày 29 tháng 8 hôm sau, ba ngày trước khi bắt đầu khai giảng, Chu Lễ mặc áo thun màu đen rộng thùng thình và quần jeans rách, đeo ba lô du lịch, đến sân bay để trở về thành phố Nghi Thanh.
Sắc trời âm u, anh lên máy bay lúc 7 giờ 20, đến sân bay lúc 7 giờ vẫn chưa thấy ánh mặt trời.
Làm thủ tục, qua kiểm tra an ninh, chờ chuyến bay, mọi thủ tục xong xuôi, chuyến bay bị hoãn.
Các hành khách cùng chuyến bay không kiên nhẫn, bàn tán hoặc chất vấn, chỉ có anh và một cô gái nhỏ là bình tĩnh nhất trong đám.
Chu Lễ ngồi trên ghế, thản nhiên nhìn lối đi rộng rãi đối diện.
Cô gái nhỏ mặc váy Polo màu vàng nhạt và giày thể thao màu trắng, cột tóc đuôi ngựa thấp, bên chân là một chiếc va li nhỏ đi máy bay, trên đùi có một chiếc ba lô nhỏ màu đen, không biết đang suy nghĩ điều gì, cô luôn rũ mắt như đang nhìn gạch men dưới đất.
Chu Lễ nhìn theo xuống đất.
Gạch men lát sân bay bóng loáng, phản chiếu bộ râu quai nón trên mặt anh.
Lúc 7 giờ 50, cuối cùng có thể lên máy bay.
Chu Lễ ngồi hạng phổ thông, sát cánh bên phải, nhìn người hàng xóm đã ngồi sẵn bên cửa sổ, anh cất túi du lịch vào ngăn hành lý, sau đó ngồi xuống, trực tiếp tắt di động.
Tối hôm qua Chu Lễ ngủ không ngon, anh lười biếng dựa ghế, nhắm mắt chuẩn bị ngủ, cô bé hàng xóm lại bắt đầu gọi điện thoại.
“Mẹ, con đã lên máy bay rồi.”
“Dạ, máy bay bị hoãn nửa giờ.”
“Cậu lái xe chở con tới, Tiểu An An đi nhà trẻ, cậu muốn đưa nó đến đó.”
“Con biết, tới Nghi Thanh con sẽ gọi điện thoại cho mẹ. Con đi xe buýt về, ba mẹ không cần tới đón con.”
Cô gái nhỏ có giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng Chu Lễ vẫn cảm thấy ồn ào. Cuộc gọi kết thúc, Chu Lễ tưởng có thể yên tĩnh, ai ngờ lại bắt đầu cuộc gọi mới.
“Tiểu An An, cậu đâu rồi?”
“Chị là chị Ôn Ôn, em đưa điện thoại cho cậu được không?”
“Vậy em nói với cậu rằng chị đã lên máy bay rồi nha.”
“Được rồi, tạm biệt Tiểu An An.”
Lần này kết thúc, bên tai rốt cuộc yên lặng, Chu Lễ tiếp tục ủ rũ ngủ.
Đáng tiếc, sau một thời gian dài, máy bay còn chưa cất cánh, trong khoang máy bay dần dần trở nên ồn ào.
Cơn buồn ngủ khó khăn của Chu Lễ cuối cùng cũng biến mất. Anh mở mắt, thấy hành khách trong khoang đang kích động và bất mãn, mà cô gái nhỏ bên cạnh, hình như tên là “Ôn Ôn”, vẫn ôm ba lô nho nhỏ màu đen như lúc đang đợi chuyến bay, lặng lẽ đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Ngồi đến 9 giờ đã có hành khách văng tục chửi thề, cửa cabin cuối cùng cũng mở ra, tiếp viên hàng không trấn an mọi người quay lại nhà chờ trước, chuyến bay lại bị hoãn.
—— “Cần phải giải thích! Mới đầu chậm nửa giờ, sau đó để chúng tôi ngồi trên máy bay hơn một giờ, đang giở trò à?! Không có gì là tuyệt đối không được!”
—— “Bảo họ đền tiền!”
—— “Không đền đâu, tôi nhớ rõ phải trì hoãn hơn bốn giờ mới đền tiền.”
—— “Con mẹ nó ai thèm chút tiền này, ông đây muốn thời gian! Bọn họ chết hết ở đâu?! Nhân viên đâu, lăn ra đây cho tôi, có tin tôi sẽ đập nát sân bay hay không!”
Người đàn ông trung niên bạo lực cuối cùng đeo sợi dây chuyền vàng đứng đó, đỏ mặt tía tai, nước miếng văng tung tóe, âm thanh mắng chửi tức giận vang lên đều đặn trong sân bay.
Chu Lễ điều chỉnh vị trí của túi du lịch, tìm tư thế thoải mái hơn. Anh để ý bóng dáng đong đưa bên cạnh, ngước mắt lên thì thấy, chiếc ghế phía bên kia là cô gái nhỏ đang ngồi đó rũ mắt, vừa chậm rãi tháo sợi cáp tai nghe vướng víu, vừa bắt chéo | hai chân, đế giày cà mặt đất liên tục.
Cái bóng mà Chu Lễ thấy là đôi chân đung đưa của cô.
Người khác lo lắng và cáu kỉnh vì chuyến bay bị hoãn, tâm trạng của cô dường như không bị ảnh hưởng……
Cũng không phải, vẻ mặt cô hình như thoải mái hơn lúc đầu, như thể chuyến bay bị hoãn là điều cô muốn.
Không bao lâu sau, có vài nhân viên sân bay tới, giải thích rằng mọi tiện nghi đều không có hiệu quả. Mọi người quá khích như muốn phá nát sân bay, người hai bên xô đẩy, đá chân, quơ tay.
Người đàn ông trung niên bạo lực đấm một cú, một nhân viên không nhịn được, trong chớp mắt hai người bắt đầu đánh nhau.
Tình cờ ngay trước mặt Chu Lễ.
Không còn ai ngồi nữa, tất cả đều đứng dậy, ngay cả cô gái nhỏ nhàn nhã cũng đứng dậy, cẩn thận bước sang một bên như muốn tránh vụ ẩu đả ở đây.
Chỉ có Chu Lễ vẫn thờ ơ. Anh bình tĩnh ngồi tại chỗ, mặt vô cảm nhìn hai người đánh nhau như người ngoài cuộc.
Lúc này xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, một cậu bé bốn năm tuổi cầm một chiếc máy bay đồ chơi, miệng nói “U” và bay từ lối đi đầu bên kia tới đầu này. Mẹ cậu đang ôm bụng bầu đuổi theo phía sau, cơ bản không bắt được cậu.
Thấy cậu bé sắp va vào hai người trong trung tâm đánh nhau, có thể bị thương bất cứ lúc nào, mẹ cậu lo lắng la to, cô gái nhỏ thấy thế, lập tức quay về chỗ cũ, vọt vào khu vực chiến đấu, khom người ôm cậu bé.
Chu Lễ cũng đồng thời hành động, anh đứng dậy, đá mạnh, chia rẽ trận đánh này.
Người đàn ông bạo lực bị dẫn đi với một cái chân cà nhắc, cảnh tượng mất kiểm soát dần dần nguội lạnh.
Mẹ cậu bé liên tục cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn hai người, nếu không Đại Bảo đã bị bọn họ đánh ngã!”
Lời cảm ơn theo suốt chặng đường tới nhà hàng.
Đã đến giờ ăn trưa, vẫn chưa thể lên máy bay. Nhà hàng không còn chỗ trống, Chu Lễ đang bưng một tô mì tìm chỗ ngồi.
Mẹ cậu bé vẫy tay với anh: “Bên này, bên này, tôi cố tình chiếm chỗ trước!”
Cô gái nhỏ đã ngồi bên cạnh.
Cô gái nhỏ vừa đặt khay xuống, ngẩng đầu nhìn anh, không còn bàn trống nào khác, Chu Lễ đành phải nhận lời mời.
Mẹ cậu bé vô cùng nhiệt tình, lại nói lời cảm ơn, còn đẩy hai món ăn chị đã gọi vào giữa bàn để hai người bọn họ cùng ăn.
Cô gái nhỏ rút một tờ khăn giấy, lau mặt bàn trước mặt mình, rồi hỏi mẹ cậu bé: “Dì muốn lau không?”
“Ừ, dì cũng lau.”
Cô gái nhỏ có vẻ do dự một chút, sau đó đưa khăn giấy cho người đối diện: “Chú muốn lau không?”
Chu Lễ đang gỡ đũa, nhìn cô rồi lắc đầu.
Cô gái nhỏ lấy khăn giấy lại.
Cậu bé ngồi bên cạnh, vui vẻ chơi một mình, hoàn toàn không để ý tới người khác. Mẹ cậu bé rờ đầu con, cúi đầu nói với cậu: “Đại Bảo, chào mọi người đi con, chào chú —— chị ——”
Chu Lễ dừng đũa trên tay.
Cậu bé thậm chí không để ý đến mẹ, trong miệng vẫn phát ra tiếng “U u”, liên tục lái máy bay của cậu, cách ly với mọi người, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới nhỏ của riêng mình.
Mẹ cậu bé mỉm cười với họ: “Đại Bảo mắc chứng tự kỷ, cho nên không quá hiểu chuyện. Tháng trước, ba nó được chuyển tới thành phố Nghi Thanh, nhà mới đã chuẩn bị xong, hôm nay tôi đến đó để đoàn tụ.”
“Ồ……” Cô gái nhỏ không biết nói gì, chỉ có một từ cảm thán.
Mẹ cậu bé có tính lạc quan, cười tủm tỉm tiếp tục nói: “Tôi tên là Khương Tuệ, hai người tên gì?”
Chị nhìn cả hai người, cuối cùng nhìn về phía Chu Lễ.
Chu Lễ gắp mì lên, rũ mắt nói: “Tôi họ Chu.” Nói xong, anh hắng giọng, do đã lâu không nói chuyện.
Giọng nói Chu Lễ khàn khàn, từ lúc thức dậy cho đến bây giờ anh chỉ nói vài câu với tài xế taxi và nhân viên soát vé, thời gian còn lại không mở miệng cho tới bây giờ.
“Tiểu Chu!” Khương Tuệ cười một tiếng, rồi quay sang cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ rất lễ phép: “Dì có thể gọi cháu là Ôn Ôn.”
“Ôn Ôn, tên thật hay!” Khương Tuệ khen, rồi hỏi, “Ôn Ôn, cháu bao nhiêu tuổi?”
Ôn Ôn nói: “Khai giảng là lên năm thứ ba trung học cơ sở.”
“Ồ, còn nhỏ vậy à, cháu định đến thành phố Nghi Thanh học hay sao?”
Ôn Ôn lắc đầu: “Cháu về nhà, nhà cháu không phải ở thành phố Nghi Thanh.”
“Ồ, vậy cháu xuống máy bay ở Nghi Thanh, rồi phải đón xe về nhà phải không?”
“Dạ.”
“Cháu tới đây để du lịch hay sao?”
“Bà con của cháu ở đây, cháu tới nghỉ hè.”
Ôn Ôn trả lời tất cả các câu hỏi, nhưng không trả lời quá cẩn thận, mỗi câu trả lời đều được xử lý mơ hồ, vẫn duy trì một chút cảnh giác thích hợp đối với người lạ.
Sau khi hỏi xong Ôn Ôn, Khương Tuệ lại hỏi Chu Lễ: “Tiểu Chu, vậy cậu đi công tác hả?”
Mì quá nóng, Chu Lễ chưa ăn được mấy miếng, anh gắp một đũa mì đưa vào miệng, phát ra một tiếng “Ừm” có lệ.
Khương Tuệ thở dài: “Tôi thấy hai người có tâm lý tốt nhất trên máy bay của chúng ta. Tôi để ý hai người từ lâu, vừa rồi ở khu vực chờ, hai người ngồi giống như không sao cả, trên mặt chẳng có chút lo lắng hay tức giận, tôi phải học hỏi hai người.”
Chu Lễ không khỏi liếc người đối diện, tình cờ Ôn Ôn cũng nhìn anh.
Cô gái sắp lên năm thứ ba trung học cơ sở, khuôn mặt còn non nớt, nhưng chiều cao đã xấp xỉ 1m63, lúc đầu Chu Lễ nghĩ rằng cô là học sinh cao trung.
Tuổi này còn có thể cao thêm vài cm.
Ăn trưa xong, thông tin chuyến bay cuối cùng cũng được cập nhật, máy bay có thể cất cánh.
Trời vẫn còn nhiều mây, Chu Lễ ngồi xuống ghế máy bay, lấy di động ra đọc tin nhắn.
Ôn Ôn lại bắt đầu gọi điện thoại báo cáo.
“Mẹ, con đang ở trên máy bay.”
“Dạ, con biết rồi.”
“Sẽ tới kịp, ba mẹ không cần đón con.”
Chu Lễ xem xong thì tắt điện thoại di động. Ôn Ôn chuyển điện thoại sang chế độ máy bay.
Máy bay cuối cùng cũng từ từ cất cánh.
Chu Lễ không buồn ngủ, nằm dựa vào nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên nghe tiếng “tạch tạch tạch” rất nhỏ, anh nhíu mày, mở mắt nhìn sang bên cạnh.
Ôn Ôn đang lặng lẽ gõ răng.
Chắc không có kẹo cao su, nên cô dùng cách này để giảm bớt khó chịu cho tai do máy bay cất cánh.
Khóe miệng Chu Lễ khẽ giật.
Một lúc sau, tiếng ồn xung quanh càng ngày càng rõ ràng, Ôn Ôn quay đầu nhìn anh, hơi mím môi, không nói lời nào, quay đầu trở lại.
Ánh mắt Chu Lễ rơi vào gò má của cô, sau khi cân nhắc vẻ mặt của cô, anh chậm rãi nói: “Chỗ ngồi gần cánh có thể ồn ào hơn.”
Ôn Ôn quay đầu lại, lần này cô nhìn anh, nói nhỏ: “Ồ.”
Im lặng một chút, cô hỏi: “Ghế trước có tốt hơn không?”
“Ừm,” Chu Lễ nói, “Nhưng vị trí ở đây ổn định hơn.”
Ôn Ôn gật đầu.
Máy bay cất cánh vững vàng, âm thanh nói chuyện trong cabin giảm lại. Tuy nhiên trong số hành khách có rất nhiều trẻ em, yên ắng không bao lâu, trẻ con lại bắt đầu ồn ào, khi trẻ con ồn thì người lớn la mắng, hết tiếng này đến tiếng khác.
Mãi một lúc lâu sau, máy bay đột nhiên chập chờn.
Nước mưa đập vào cửa sổ, âm thanh lộp độp dường như lấn át tiếng nói chuyện trong cabin.
Máy bay lại rơi xuống như không có trọng lượng, trong khoang có tiếng xôn xao.
Ôn Ôn siết chặt tay vịn, Chu Lễ nhíu mày.
Máy bay lại rơi xuống lần nữa, lúc này Ôn Ôn cũng la theo.
Các hành khách bắt đầu khủng hoảng, máy bay phát ra tiếng để trấn an mọi người. Nhưng có sét đánh trên không trung, những lời trấn an cũng bị chém thành từng mảnh vụn, chẳng có chút tác dụng, tiếng la hét vang vọng khắp cabin.
Chương trình phát sóng nhận thấy máy bay cần hạ cánh luân phiên do thời tiết, nhưng sau một thời gian, máy bay vẫn không hạ cánh mà luôn lơ lửng ở độ cao lớn.
Từng đợt sấm chớp gần trong gang tấc, Ôn Ôn nắm chặt tay vịn.
Có hai hành khách hét lên những lời trăn trối trong cơn sợ hãi, cùng với tiếng khóc của trẻ con, mọi thứ càng khiến sự hoảng loạn trong cabin tăng lên gấp bội.
Lại thêm một tia chớp đánh tới, máy bay rơi lần thứ ba, Ôn Ôn lấy di động ra, bật ghi âm, giọng nói nho nhỏ run rẩy: “Ba mẹ phải ăn uống đầy đủ, và ngủ đủ giấc.”
Chu Lễ ở bên cạnh quan sát, chân mày không khỏi nhíu lại, nhưng trong lòng không dao động bao nhiêu.
Giống như lúc xem đánh nhau ở sân bay, anh chỉ là người ngoài cuộc.
Giữa cơn giông bão và sự hiểm nguy trên bầu trời, anh vẫn như người ngoài cuộc.
Anh đã tắt di động, anh không có ai để nhắn lại.
Cho đến khi có một bàn tay nhỏ lạnh như băng bao phủ lên.
Máy bay hạ cánh từ từ, đường băng gần trong gang tấc, mưa to gió lớn thổi máy bay bay ngang, toàn bộ thân máy bay nghiêng sang bên phải.
Bọn họ ngồi phía bên phải, tận mắt nhìn thấy cánh sắp chạm đất.
Ôn Ôn nhắm mắt lại, cắn chặt môi, coi tay anh là tay vịn, cô nắm càng chặt.
Các xương ngón tay của Chu Lễ bị ép vào nhau, mu bàn tay bị móng tay trơn bóng của ngón cái ấn một vết lõm nhỏ.
Cô gái nhỏ không có nhiều sức lực, cô dùng hết sức mới khiến anh cảm nhận một chút đau đớn.
Chu Lễ nhìn chằm chằm vài giây, sau đó duỗi tay kia, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô và nắm chặt.
Bàn tay có vết lõm xoa mạnh lên đầu cô, Chu Lễ lên tiếng: “Mở mắt ra.”
Cô gái nhỏ không có phản ứng.
Chu Lễ kéo đầu cô lại gần và nói: “Cô nhóc, mở mắt ra.”
Lông mi Ôn Ôn run run, nghe lời chậm rãi mở mắt.
Cánh máy bay rời khỏi mặt đất, máy bay được nâng lên, quay trở về đường băng, trong cabin vang lên những tiếng reo hò dữ dội sau tai nạn.
Ôn Ôn chợt quay đầu, trên lông mi có hai giọt nước nhỏ đọng lại, gương mặt lộ ra một nụ cười mềm mại tươi tắn.
Chu Lễ lại xoa tóc cô, tóc đuôi ngựa cột thấp của cô ban đầu giờ đã không còn bộ dáng như vậy nữa.
Cửa cabin mở ra, mọi người đi ra ngoài một cách trật tự.
Chu Lễ lấy va li cho Ôn Ôn, sau đó lấy túi du lịch của mình.
Bị ảnh hưởng bởi thời tiết khắc nghiệt, chuyến bay phải chuyển hướng sang thành phố khác, đổi vé máy bay sớm nhất cũng phải chờ ba ngày, mọi người đều nổ tung.
Chu Lễ mở điện thoại, kiểm tra tin tức. Kiểm tra xong, ngẩng đầu thì thấy Ôn Ôn đang nhìn anh.
Anh nhướng mày: “Hửm?”
Ôn Ôn mở to đôi mắt tròn xoe, nhẹ nhàng nói: “Chú định đi như thế nào?”
“……”
Chu Lễ nhất thời im lặng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương