Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 52



Editor: Trà Xanh

Phòng bếp đang xào rau, Lâm Ôn cầm một ly nước ngồi ở bàn bên kia bếp.

Chu Lễ cầm đồ sạc trở lại, Lâm Ôn chỉ vị trí ổ cắm cho anh: “Bên kia cửa.”

Ổ cắm dưới chân tường, Chu Lễ kéo một cái ghế đẩu, đặt điện thoại lên sạc, sau đó ngồi xuống cạnh Lâm Ôn, giật ly nước trên tay cô.

Ly gỗ lắc nhẹ, Chu Lễ nhìn vào trong ly, chỉ còn một lớp trà hoa cúc mỏng.

Hai tay Lâm Ôn trống trơn, ngơ ngác duy trì tư thế cầm ly trong hai giây mới cười nói: “Em rót ly khác cho anh.”

“Không cần.” Chu Lễ ngửa đầu, uống cạn ly trà lạnh không chút ghét bỏ, sau đó đặt cái ly gỗ vào tay Lâm Ôn nói, “Thêm chút nước nữa.”

Lâm Ôn đi tới bếp, nhìn xung quanh, không tìm được bình thuỷ, chỉ có hai ấm nước vừa mới nấu sôi, một ấm dùng điện, một ấm còn đang nấu trên lò than, tất cả đều là cỡ sáu lít siêu lớn.

Lâm Ôn rút phích cắm điện ra, dùng sức nhấc nó lên.

Cô không quá gầy, nhưng vẫn thuộc dạng tay chân gầy, hai tay xách ấm nước rất vất vả, Chu Lễ nhìn từ xa cũng vất vả theo.

Chu Lễ đứng dậy, đi vài bước đến trước mặt cô, cầm lấy ấm nước điện trên tay cô.

Một lần nữa, hai tay Lâm Ôn trống trơn, cô xoa xoa ngón tay mình, đi theo sau Chu Lễ.

Ấm nước đang nóng, Chu Lễ quấn dây điện quanh tay cầm rồi rót nước vào ly gỗ.

Vài bông cúc từ từ nổi lên mặt nước, bên cạnh đẩy tới một cái ly.

“Cậu trai trẻ, rót một chút cho tôi luôn.” Một cụ già cười nói.

Chu Lễ sẵn tay rót đầy cho bà.

Mới rót xong, vèo vèo vèo, trên bàn đột nhiên xuất hiện thêm năm sáu cái ly, còn có hai cái ly xuýt nữa đụng lên mặt Chu Lễ.

Gương mặt của các ông bà cụ thật hiền từ.

“Rót cho tôi nữa.”

“Người trẻ tuổi, giúp đỡ đi.”

“Nước này mới nấu sôi phải không?”

Chu Lễ: “……”

Gương mặt Chu Lễ vô cảm, Lâm Ôn ở bên cạnh nhìn thấy, biết anh không có kiên nhẫn để làm chuyện này, cô buồn cười chồm lại gần, nắm tay cầm, nói nhỏ: “Để em làm.”

Chu Lễ nhìn cô, thấy cô muốn cười nhưng ráng nhịn, anh đặt ấm nước xuống, nhường vị trí, đứng bên cạnh nhìn Lâm Ôn thao tác.

Lâm Ôn cố hết sức để nhấc tay cầm, ấm nước lớn, ly ở trên bàn, cô phải nhấc lên cao mới có thể rót nước, việc này tốn sức hơn so với việc xách ấm.

Sau khi rót một ly, đến ly tiếp theo, Lâm Ôn siết chặt tay cầm để tập trung sức lực, cánh tay miễn cưỡng lõm một chút bắp thịt.

Chu Lễ bật cười, bàn tay to nắm lên.

Trọng lượng giảm mạnh, Lâm Ôn rót một cách dễ dàng.

Rót xong ly này, Chu Lễ nhẹ nhàng vỗ tay Lâm Ôn: “Em đứng một bên cho anh.”

Lâm Ôn phụng phịu, thành thật tránh sang một bên.

Có lẽ vì ở đây bắt đầu, các cụ già đến đây liên tục không dứt.

Rót hết ly này đến ly khác, Chu Lễ trở thành bồi bàn trong quán trà một cách không tình nguyện.

Cuối cùng ấm nước đã thấy đáy, mọi người cũng đã tản hết, Chu Lễ đang định dừng, trên bàn vang hai tiếng “lách cách”, lại xuất hiện hai cái ly.

Chu Lễ ngước mắt, Lâm Ôn mím môi cười.

“Còn nước không?” Lâm Ôn hỏi.

Chu Lễ không nói gì.

“Ào ạt ——”

Hơi nóng lượn lờ, Chu Lễ vừa rót nước vừa ôm người qua, nghiêng đầu hôn lên má cô.

Lâm Ôn đẩy anh ra một chút, liếc mắt nhìn xung quanh.

“Không ai nhìn đâu.” Chu Lễ nhìn thẳng.

Lâm Ôn cãi lại: “Phật Tổ đang nhìn.”

Chu Lễ rót nước xong, dựng ấm nước lên, nghe vậy anh dừng một chút, nhìn Lâm Ôn cười đầy ẩn ý: “Bây giờ em cũng mê tín nhỉ.”

Lâm Ôn ngượng ngùng, tức giận chọc anh một cái, cái này tình cờ chọc trúng eo của Chu Lễ.

Cơ eo của Chu Lễ đột nhiên siết chặt, anh nắm bàn tay vượt rào kia.

Lâm Ôn nhìn chằm chằm eo của anh, hiểu ra: “Ồ, hóa ra anh sợ nhột.”

“Ai nói?”

“Vừa mới xác nhận.”

“Ừm, vậy em quay về rồi thử lại nhé.” Chu Lễ học mẫu câu của cô.

“……”

Hai ly nước đó là rót cho ba mẹ Lâm Ôn, bữa trưa cuối cùng đã chuẩn bị xong, ba mẹ Lâm Ôn uống trà nghỉ ngơi, Lâm Ôn dọn chén đĩa cho họ.

Mẹ Lâm nhìn ra ngoài mái hiên nói: “Giờ hết mưa rồi, các con ăn xong thì mau về đi.”

Vào những ngày mưa, đường trơn trượt, tai nạn giao thông thường xuyên xảy ra, mẹ Lâm không yên tâm chuyện họ lái xe trên đường, lặp đi lặp lại mấy lần vấn đề an toàn lái xe như tụng kinh.

Mỗi lần như vậy Lâm Ôn đều nghiêm túc lắng nghe, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn. Chu Lễ không quen nghe người ta tụng kinh, nhưng anh đang ở bên cạnh nhìn Lâm Ôn, được cô gắp đồ ăn, một chút không kiên nhẫn cũng bị Lâm Ôn quét sạch như quét tro bụi.

Sau khi ăn xong Lâm Ôn phụ ba mẹ rửa chén, Chu Lễ đi dạo trong chùa, đến khoảng 1 giờ chiều, hai người lên đường về lại thành phố.

Lâm Ôn hơi buồn ngủ, lên xe không bao lâu là thiếp đi, cô mơ màng nghĩ tới Tề Thư Di, vừa rồi lúc rời khỏi chùa cô không gặp, cô chưa chào tạm biệt Tề Thư Di.

Suy nghĩ đến đây, Lâm Ôn thoát khỏi giấc mơ, nhìn thời gian và cảnh bên ngoài xe, hóa ra đã về lại khu vực thành phố Nghi Thanh.

Cuộc hành trình trở về rất suôn sẻ, chưa đến hai giờ đồng hồ.

Lâm Ôn nhìn ghế lái.

Chu Lễ đang lái xe, nhìn cô một cái rồi nói: “Sao em tỉnh rồi, chưa tới đâu, em ngủ thêm đi.”

“Em không buồn ngủ nữa.” Lâm Ôn lên tiếng, “À, em nghe Tề Thư Di nói, ông bà nội của anh đi Hồng Kông, định sau này ra……”

Lâm Ôn vừa mới bắt đầu thì tiếng chuông di động đột ngột vang lên.

Là của Chu Lễ, Chu Lễ nhìn dãy số, không muốn mở loa ngoài, anh tấp xe vào bên đường, dừng lại để nhận điện thoại.

Điện thoại là do thư ký của Đàm Thắng Thiên gọi đến, nói rằng Đàm Thắng Thiên không khoẻ, đã vào bệnh viện, hỏi Chu Lễ hiện tại có tới được không.

Chu Lễ nhíu mày, ước lượng thời gian, nói 40 phút sau sẽ đến.

Lâm Ôn nghe được một phần nội dung được nói trên điện thoại, kết hợp với câu trả lời của Chu Lễ, cô đoán được đại khái.

“Anh có việc thì đi liền đi, em sẽ tự bắt taxi về.” Lâm Ôn nói.

Chu Lễ ước tính 40 phút, bao gồm thời gian đưa Lâm Ôn về nhà.

Chu Lễ nói: “Không vội, anh đưa em về trước.”

“Đã vào thành phố rồi,” Lâm Ôn tháo dây an toàn, “Vậy nha, em tự về, anh đi công chuyện của anh.”

Chu Lễ không yên tâm.

Nhưng anh đa nghi, Tiêu Bang còn chưa tìm ra bảng số xe, anh ngẫm nghĩ, không tranh luận với Lâm Ôn, nói dứt khoát: “Em đến bệnh viện với anh luôn.”

Lâm Ôn sửng sốt, do dự không nói gì, cô cảm thấy điều này không thích hợp.

Chu Lễ nhéo cằm cô, bổ sung: “Em chờ ở bệnh viện, không cần gặp ông ngoại anh.”

Lâm Ôn nói thầm, nếu vậy vì sao không để cô tự mình về?

Chu Lễ đọc được biểu tình trên mặt cô, mỉm cười, anh tự tay thắt dây an toàn cho Lâm Ôn, trói chặt cô, không cho Lâm Ôn quyền dân chủ.

Không bao lâu sau đã đến bệnh viện, trời cũng tạnh mưa, Chu Lễ đưa người xuống xe, bảo cô chơi một lúc trong vườn hoa của khoa nội trú.

Chu Lễ lên tầng VIP một mình, tìm thấy phòng bệnh của Đàm Thắng Thiên.

Đàm Thắng Thiên không nằm trên giường, ông ngồi trên sô pha, vừa nghe tin tức trên TV, vừa lật xem tạp chí kinh tế tài chính.

Tạp chí kỳ này có bài phỏng vấn Chu Lễ, không quá dài nhưng với độ tuổi 27-28 và thân phận “không có lý lịch” của Chu Lễ, có thể lên được tạp chí này đúng là có bản lĩnh.

Trong cuộc phỏng vấn, Chu Lễ chủ yếu nói về quan điểm của mình đối với một số vấn đề tài chính gần đây, một phần nhỏ nội dung nói về kinh nghiệm học hành và làm việc, nhưng không đề cập tới xuất thân và hoàn cảnh gia đình của bản thân.

Không ai biết anh là con trai của Chu Khanh Hà, cũng không ai biết anh là cháu ngoại của nhà họ Đàm.

“Ông ngoại.” Chu Lễ bước vào.

“Tới rồi à?” Đàm Thắng Thiên tiếp tục lật tạp chí, không ngẩng đầu lên, “Mấy ngày nay con bận rộn chuyện gì?”

“Thì có gì ngoài công việc.” Chu Lễ ngồi lên ghế sô pha đơn, hỏi ông, “Sức khỏe của ông thế nào?”

“Không có gì quan trọng, chẳng qua lúc ăn trưa thì dạ dày khó chịu. Nếu không nói nghiêm trọng một chút thì con sẽ không ngoan ngoãn đến đây.” Đàm Thắng Thiên đọc xong đoạn cuối cùng, đặt tạp chí xuống nói, “Đã nhiều ngày trôi qua rồi, con còn bận rộn công việc gì? Chuyện nhỏ như từ chức mà khó làm vậy à?”

Trên bàn có vài loại trái cây, Chu Lễ thản nhiên cầm một trái quýt, vừa lột vỏ giết thời gian, vừa nói: “Lần trước con có nói rồi, con không có hứng thú làm văn phòng.”

Đàm Thắng Thiên nói: “Vậy con chỉ cảm thấy hứng thú đến việc con nối nghiệp cha?”

“Ở thời đại này không thịnh hành chuyện con nối nghiệp cha.” Chu Lễ nhìn Đàm Thắng Thiên, ám chỉ, “Cũng không thịnh hành chuyện thừa kế.”

Đàm Thắng Thiên hừ lạnh: “Con không cần nói những lời này, ông sáng lập tập đoàn, tại sao lại để cho người khác họ tiếp quản!”

Chu Lễ nói: “Con họ Chu.”

Đàm Thắng Thiên nói: “Cho nên ông mới kêu con đổi họ!”

Chu Lễ mỉm cười.

Đàm Thắng Thiên gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng từ năm mười lăm tuổi, một tay sáng lập Đàm thị, năm nay đã 82 tuổi.

Ông đạt được vô số thành tựu trong sự nghiệp, nhưng gia đình không được quản lý tốt, ngoài ra quan niệm ở một số khía cạnh được kế thừa từ thế hệ cổ hủ trước.

Chu Lễ nói: “Ngày hôm qua con gặp chị họ, chị ấy không có ngày nghỉ.”

“Vậy thì sao?”

“Chị ấy thích hợp hơn con.”

“Hừ, con không cần nhắc chuyện này.” Đàm Thắng Thiên giơ tay, “Ông biết con nghĩ gì. Ông đúng là trọng nam khinh nữ, nhưng ông không coi trọng nó, không phải vì nó là phụ nữ. Dù gì thì nó cũng là cháu nội, nếu nó có đủ khả năng, ông không ngại để nó tiếp quản.”

Đàm Thắng Thiên từ trên sô pha đứng dậy, chậm rãi đi vòng quanh phòng bệnh: “Nếu không gặp biến cố gì, năng lực của nó đủ để cầm lái Đàm thị, nhưng một khi gặp biến cố lớn, ông không yên tâm.”

Chu Lễ nói: “Có lẽ ông đã đánh giá thấp chị ấy.”

Đàm Thắng Thiên nhắc nhở: “Nó làm việc quá hấp tấp, không đủ kiên nhẫn, không có chí tiến thủ, một khi bị ép vào ngõ cụt, nó sẽ làm điều sai trái. Con đã quên chuyện nó đã đối xử với ba và anh trai nó thế nào mười mấy năm trước hay sao?”

Mười mấy năm trước, Đàm Giang Vưu mới 21 tuổi, đã đưa ba mình và đứa con trai ngoài giá thú mà ông dẫn về nhà lên giường cùng với một người phụ nữ.

“Trên thương trường không có cha con gì hết. Ông không phản đối chuyện nó đối phó với người khác, muốn gì thì tự mình tranh đấu, ngược lại ông thích tinh thần dám nghĩ dám làm của nó. Năm xưa ông cũng giống nó, đã đuổi hai người kia ra nước ngoài. Chẳng qua nó không nghĩ rằng nó sử dụng sai phương pháp.” Đàm Thắng Thiên nghiêm giọng nói, “Ông không nói rằng mình hoàn toàn ngay thẳng chính trực, nhưng ông có thể làm cho Đàm thị trở thành địa vị như hôm nay, trên tay không dính bẩn, ban ngày ăn ngon, buổi tối ngủ được, không làm chuyện trái với lương tâm sẽ không sợ ma. Nếu Đàm thị muốn tồn tại lâu dài, người cầm lái nhất định phải ngay thẳng!”

Chu Lễ đi theo bên cạnh Đàm Thắng Thiên, chậm rãi đi đến ban công.

Bên ngoài trời bắt đầu mưa lại không biết từ khi nào, mưa đập vào lá cây rung rinh loạn xạ.

Người dưới gốc cây lấy tay che đầu, chạy chầm chậm tới đình hóng gió.

Chu Lễ nhìn đồng hồ, cô đã đợi hai mươi phút rồi.

Chu Lễ từ từ ăn quýt, nghe Đàm Thắng Thiên nói câu cuối: “Hôm nay ông vào bệnh viện, không có vấn đề gì nghiêm trọng. Nhưng ông đã đến tuổi này rồi, hôm nay không biết chuyện ngày mai, ông cần phải thu xếp mọi thứ.”

Mưa nói rơi là rơi liền, chẳng hề báo trước. Lâm Ôn vốn đang đi dạo trong vườn hoa, đột nhiên bị hứng nước mưa.

Cô chạy từ dưới tán cây lớn đến đình hóng gió, lấy một gói khăn giấy trong túi xách nhỏ ra, rút tờ giấy, lau nước mưa trên người.

Lau nước xong, Lâm Ôn vào ngồi ghế trong đình hóng gió, vừa kiểm tra tin tức công việc, vừa dùng ngón tay cuốn đuôi tóc.

Cô không nghe tiếng bên ngoài đình hóng gió, đột nhiên một miếng quýt đụng trước miệng cô, cô sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, miếng quýt lại đụng miệng lần nữa.

Lâm Ôn nhìn lên.

Chu Lễ nói: “Anh mới nếm thử, rất ngọt.”

Lâm Ôn nhai miếng quýt, gật đầu, và hỏi: “Mọi chuyện ổn chứ, giờ mình về hở?”

“Ừ, đi về.” Chu Lễ nhìn sắc trời, “Chờ mưa nhỏ rồi đi được không em?”

Hai người đợi vài phút, mưa vẫn không nhỏ lại, Chu Lễ đút hết mấy miếng quýt trên tay, Lâm Ôn mím đôi môi ngọt ngào, bàn bạc: “Đừng đợi nữa, chỗ đậu xe cũng không xa lắm.”

Cả hai đứng dậy, cùng nhau chạy ra.

Bãi cỏ mềm mại và ướt át, mùi đất thơm trong cơn mưa, trong vườn hoa không có một bóng người ngoại trừ một cao và một thấp đang chạy.

Lên xe, khăn giấy trắng bay loạn xạ, một cao và một thấp đều thành gà rớt vào nồi súp.

Trên cổ Chu Lễ có dính miếng khăn giấy, Lâm Ôn vừa lau tóc, vừa cố gắng lấy ra cho Chu Lễ.

Miếng giấy dính chặt, cô không thành công trong lần đầu tiên, vì vậy dùng móng tay để moi ra.

Hai người kề sát nhau, Chu Lễ thuận tay vén tóc ướt của cô ra sau tai.

“À, lúc trước em định nói gì?” Chu Lễ hỏi đột ngột.

“Cái gì?”

“Em nói Tề Thư Di nhắc tới ông bà nội của anh với em.”

“Ồ,” Lâm Ôn nhớ lại, cô nói, “Tề Thư Di nói rằng ông bà nội của anh hiện đang ở Hồng Kông, sau này sẽ ra nước ngoài. Chị ấy nói rằng, ông bà nội anh nói là sau này anh cũng sẽ ra nước ngoài định cư.”

Chu Lễ: “Ừm.”

Lâm Ôn moi miếng giấy ra, vo trên ngón tay, dừng một chút, ngước mắt nhìn Chu Lễ.

“Em có muốn ra nước ngoài không?” Chu Lễ hỏi.

Lâm Ôn lắc đầu: “Không muốn.” Mím môi dưới, cô nói, “Lúc trước anh từ chức, không phải là có chỗ tốt để đi giống như Viên Tuyết nói, mà là vì chuẩn bị ra nước ngoài phải không?”

“Hiện giờ anh cũng còn đang từ chức.” Chu Lễ nói.

“……”

Tim Lâm Ôn chìm xuống, miếng khăn giấy bị cô vo nhiều hơn.

“Nhưng không phải vì đi nước ngoài.” Chu Lễ vén tóc bên phía kia của cô ra sau tai.

Anh mở hộp đựng găng tay phía trước ghế phụ, lấy ra hai cái hộp nhỏ trong đó, một hộp là Quan Âm bằng ngọc, một hộp là phật Di Lặc bằng ngọc.

Anh đã mua ở chùa khi đi dạo trong lúc Lâm Ôn rửa chén.

Anh cũng giống như Tiêu Bang mua rùa đen, đều là người vô thần.

Sư cụ nói, nam đeo Quan Âm, nữ đeo Phật, đàn ông có tính tình táo bạo, phụ nữ ít rộng lượng, để phụ nữ đeo Phật thì tâm có thể càng rộng mở hơn.

Chu Lễ cảm thấy điều này không thích hợp với Lâm Ôn, nhưng Quan Âm lại có ý làm cho tính tình người ta mềm mại.

Lâm Ôn đã đủ mềm mại, ngược lại, chẳng thà để cô đeo Phật.

Tóc hai bên của Lâm Ôn đã được anh vén ra sau tai, anh giữ vai Lâm Ôn, không cho cô di chuyển.

Tháo sợi dây chuyền có chiếc nhẫn trên cổ Lâm Ôn ra, Chu Lễ đeo mặt dây chuyền ngọc lên cho cô.

Mặt dây chuyền ngọc ấm áp cực kỳ giống cơn mưa lúc này, lành lạnh thanh thoát in lên làn da.

Mưa gió ngoài xe vang dội, ngọn cỏ bay phất phơ.

Bên trong xe yên tĩnh thơm mát, đó là hoa và tịnh độ.

Chu Lễ hôn lên cổ có đeo mặt dây chuyền phật bằng ngọc của Lâm Ôn, thầm thì với cô: “Anh không đi, Phật Tổ đang nhìn anh.”:,,.

—-

Tịnh độ: là thuật ngữ Phật giáo có nghĩa “đất sạch”. Thuật ngữ này thường đề cập đến các thế giới hạnh phúc của A Di Đà.
Chương trước Chương tiếp