Cánh Tay Trái Của Ông Trùm
Chương 10: Thấy cũng tội
Khi đến giờ hẹn thì Nam Cung Mộ cũng đã chuẩn bị nắm tay của Chu Tước đi vào quán bar Angle, nhưng anh tính không bằng thằng khứa Mạnh Thuận Hiên tính. Ngay khi bọn đàn em ở quán bar nhìn thấy Chu Tước liền ngay lập tức cúi đầu, đồng thanh gọi lớn:
- Chị Tước!
Các vị khách ở đây cũng rất kinh ngạc về việc này, vì từ trước đến giờ họ đều biết bang Ái Tước chỉ độc tôn duy nhất một mình Mạnh Thuận Hiên thôi, trước giờ chưa từng thấy họ kính trọng ai như thế... Đằng này đối tượng lại còn là cánh tay trái của ông trùm!
Nhưng thay vì tung hô ông trùm thì họ lại tung hô Chu Tước? Kì lạ...
Còn Nam Cung Mộ bây giờ đang cực kỳ khó chịu và không vui, nói sao đi nữa thì đây cũng là người phụ nữ của anh, đã được Chu Tước xác nhận, vậy mà đám nhãi nhép này dám tranh giành à?
Khi này Chu Tước cũng nhìn ra Nam Cung Mộ đang nhíu mày không vui, xung quanh còn tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. Đến đây cô cũng đưa tay xoa xoa mặt anh, nói:
- Ngoan, anh có danh phận, còn hắn thì không.
Nghe được bé cưng nhà mình dỗ ngọt thì Nam Cung Mộ cũng trở nên vô cùng là tự tin. Quả nhiên bé cưng nhà mình mới là nhất, tuy cái mỏ hơi hỗn một chút nhưng anh rất thích.
Vào phòng VIP và ngồi chờ, lúc này Nam Cung Mộ cũng đã chọn xong cái ghế để Chu Tước ngồi, cũng không xa lạ khi nó chính là ngồi trên chân anh. Đương nhiên Chu Tước cũng không dư hơi mà phản đối làm gì, thử nghĩ mà xem... Ở trên cái cõi đời này, ai có thể ngồi lên đùi của ông trùm chứ?
Mà quan trọng không phải là có thể ngồi hay không, quan trọng là có dám ngồi hay không.
Ai không dám thì Chu Tước không biết, chứ cô thì dám nha!
Mọi người: "..." Làm vậy mà coi được!
[...]
Đến đúng chín giờ, Mạnh Thuận Hiên cùng với đàn em thân cận của hắn ta cũng đã đi vào. Trước khi chào hỏi Nam Cung Mộ cũng hắn ta lại cứ nhìn chằm chằm vào Chu Tước. Thái độ huênh hoang lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười rất chi là thiện lành, nói:
- Tiểu Tước, đã lâu không gặp, dạo này em có khỏe không?
- Chưa bị cảnh sát bắt, nên anh đừng lo.
- Nếu em bị cảnh sát bắt, thì anh cũng sẽ tìm mọi cách cứu em ra mà.
Chu Tước nghe thấy cũng không có phản ứng gì, lúc này Nam Cung Mộ liền siết chặt vòng tay ôm cô, nhẹ nhàng đưa kẹo cho cô ngậm, lại nói:
- Ngoan, đợi anh bàn công việc xong sẽ đưa em về.
Chu Tước cũng gật đầu rồi mặc kệ.
Đến lúc này Mạnh Thuận Hiên mới nhìn Nam Cung Mộ, nói:
- Ông trùm, không biết là ngài đến tận Trầm Quốc xa xôi để gặp tôi là có mục đích gì?
- Tôi vào thẳng vấn đề. Lô thuốc súng mà cậu đang giao dịch với bang Bạch Trạch... Tôi muốn nó!
- Lão đại à, anh cũng đâu thể nào cướp hàng của Bạch Trạch trắng trợn như vậy? Anh cũng biết lô thuốc súng này chính là cái phao cứu sinh của lão Bạch mà.
- Giá gấp ba.
- Thật sự không được đâu. Nếu như bây giờ tôi đem lô thuốc súng cho anh, vậy uy tín của Ái Tước sẽ như thế nào đây?
Nam Cung Mộ cũng có hơi nhíu mày, đều là đàn ông với nhau, hơn nữa còn cùng thích một nữ nhân, nên chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ đề anh hiểu tại mục đích của tên khốn này là gì.
Còn chưa đợi Nam Cung Mộ nói gì thì Chu Tước đã bắt chéo chân nhìn Mạnh Thuận Hiên, nói:
- Vậy anh muốn như thế nào mới đưa lô thuốc súng đó cho chúng tôi?
Thái độ của Mạnh Thuận Hiên vừa rồi là đang chống chế với Nam Cung Mộ, nói thẳng ra là anh ta chỉ muốn làm giá một chút thôi.
Nhưng bây giờ người đàm phán đã đổi thành Chu Tước, gương mặt và thái độ của Mạnh Thuận Hiên cũng lập tức thay đổi, anh ta nhìn cô, cười nói:
- Tiểu Tước, thật sự không thể nào đem lô thuốc súng đó cho em được, hay là anh sẽ chuẩn bị một lô mới đưa cho em... Được không? Giá cả đương nhiên sẽ thấp nhất rồi, hoặc nếu em cần gấp thì anh tặng em luôn.
Nghe đến đây Chu Tước liền chống tay lên bàn, đôi mắt cũng có chút tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào Mạnh Thuận Hiên, nói:
- Lô thuốc súng của Bạch Trạch. Tôi muốn nó!
Vốn dĩ những người của bang Ái Tước còn tưởng lần này Đại ca của họ nhất định sẽ từ chối Chu Tước, vì ai cũng biết mối quan hệ giữa Ái Tước và Bạch Trạch từ trước đến giờ đều rất tốt, không thể nào vì một người phụ nữ mà phá nát mối quan hệ này được.
Nhưng ai mà có ngờ, Mạnh Thuận Hiên lại nhìn cô bằng cặp mắt đang nhìn thấy một thứ rất thú vị, thậm chí hắn ta còn liếm liếm môi, nói:
- Có thể cho em... Nhưng tôi có điều kiện.
- Nói đi.
- Để tôi đi chơi cùng em một ngày. Được không?
- Được.
Nam Cung Mộ: "..." Ủa bé? Anh chưa chết bé ơi!
Bang Ái Tước: "..." Móa thằng dại gái!
Bang ông trùm: "..." Vợ mới về chưa nóng tay đã sắp bay vào tay thằng khác. Khổ thân Lão đại quá mà, nhưng thôi cũng kệ!
- Chị Tước!
Các vị khách ở đây cũng rất kinh ngạc về việc này, vì từ trước đến giờ họ đều biết bang Ái Tước chỉ độc tôn duy nhất một mình Mạnh Thuận Hiên thôi, trước giờ chưa từng thấy họ kính trọng ai như thế... Đằng này đối tượng lại còn là cánh tay trái của ông trùm!
Nhưng thay vì tung hô ông trùm thì họ lại tung hô Chu Tước? Kì lạ...
Còn Nam Cung Mộ bây giờ đang cực kỳ khó chịu và không vui, nói sao đi nữa thì đây cũng là người phụ nữ của anh, đã được Chu Tước xác nhận, vậy mà đám nhãi nhép này dám tranh giành à?
Khi này Chu Tước cũng nhìn ra Nam Cung Mộ đang nhíu mày không vui, xung quanh còn tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. Đến đây cô cũng đưa tay xoa xoa mặt anh, nói:
- Ngoan, anh có danh phận, còn hắn thì không.
Nghe được bé cưng nhà mình dỗ ngọt thì Nam Cung Mộ cũng trở nên vô cùng là tự tin. Quả nhiên bé cưng nhà mình mới là nhất, tuy cái mỏ hơi hỗn một chút nhưng anh rất thích.
Vào phòng VIP và ngồi chờ, lúc này Nam Cung Mộ cũng đã chọn xong cái ghế để Chu Tước ngồi, cũng không xa lạ khi nó chính là ngồi trên chân anh. Đương nhiên Chu Tước cũng không dư hơi mà phản đối làm gì, thử nghĩ mà xem... Ở trên cái cõi đời này, ai có thể ngồi lên đùi của ông trùm chứ?
Mà quan trọng không phải là có thể ngồi hay không, quan trọng là có dám ngồi hay không.
Ai không dám thì Chu Tước không biết, chứ cô thì dám nha!
Mọi người: "..." Làm vậy mà coi được!
[...]
Đến đúng chín giờ, Mạnh Thuận Hiên cùng với đàn em thân cận của hắn ta cũng đã đi vào. Trước khi chào hỏi Nam Cung Mộ cũng hắn ta lại cứ nhìn chằm chằm vào Chu Tước. Thái độ huênh hoang lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười rất chi là thiện lành, nói:
- Tiểu Tước, đã lâu không gặp, dạo này em có khỏe không?
- Chưa bị cảnh sát bắt, nên anh đừng lo.
- Nếu em bị cảnh sát bắt, thì anh cũng sẽ tìm mọi cách cứu em ra mà.
Chu Tước nghe thấy cũng không có phản ứng gì, lúc này Nam Cung Mộ liền siết chặt vòng tay ôm cô, nhẹ nhàng đưa kẹo cho cô ngậm, lại nói:
- Ngoan, đợi anh bàn công việc xong sẽ đưa em về.
Chu Tước cũng gật đầu rồi mặc kệ.
Đến lúc này Mạnh Thuận Hiên mới nhìn Nam Cung Mộ, nói:
- Ông trùm, không biết là ngài đến tận Trầm Quốc xa xôi để gặp tôi là có mục đích gì?
- Tôi vào thẳng vấn đề. Lô thuốc súng mà cậu đang giao dịch với bang Bạch Trạch... Tôi muốn nó!
- Lão đại à, anh cũng đâu thể nào cướp hàng của Bạch Trạch trắng trợn như vậy? Anh cũng biết lô thuốc súng này chính là cái phao cứu sinh của lão Bạch mà.
- Giá gấp ba.
- Thật sự không được đâu. Nếu như bây giờ tôi đem lô thuốc súng cho anh, vậy uy tín của Ái Tước sẽ như thế nào đây?
Nam Cung Mộ cũng có hơi nhíu mày, đều là đàn ông với nhau, hơn nữa còn cùng thích một nữ nhân, nên chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ đề anh hiểu tại mục đích của tên khốn này là gì.
Còn chưa đợi Nam Cung Mộ nói gì thì Chu Tước đã bắt chéo chân nhìn Mạnh Thuận Hiên, nói:
- Vậy anh muốn như thế nào mới đưa lô thuốc súng đó cho chúng tôi?
Thái độ của Mạnh Thuận Hiên vừa rồi là đang chống chế với Nam Cung Mộ, nói thẳng ra là anh ta chỉ muốn làm giá một chút thôi.
Nhưng bây giờ người đàm phán đã đổi thành Chu Tước, gương mặt và thái độ của Mạnh Thuận Hiên cũng lập tức thay đổi, anh ta nhìn cô, cười nói:
- Tiểu Tước, thật sự không thể nào đem lô thuốc súng đó cho em được, hay là anh sẽ chuẩn bị một lô mới đưa cho em... Được không? Giá cả đương nhiên sẽ thấp nhất rồi, hoặc nếu em cần gấp thì anh tặng em luôn.
Nghe đến đây Chu Tước liền chống tay lên bàn, đôi mắt cũng có chút tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào Mạnh Thuận Hiên, nói:
- Lô thuốc súng của Bạch Trạch. Tôi muốn nó!
Vốn dĩ những người của bang Ái Tước còn tưởng lần này Đại ca của họ nhất định sẽ từ chối Chu Tước, vì ai cũng biết mối quan hệ giữa Ái Tước và Bạch Trạch từ trước đến giờ đều rất tốt, không thể nào vì một người phụ nữ mà phá nát mối quan hệ này được.
Nhưng ai mà có ngờ, Mạnh Thuận Hiên lại nhìn cô bằng cặp mắt đang nhìn thấy một thứ rất thú vị, thậm chí hắn ta còn liếm liếm môi, nói:
- Có thể cho em... Nhưng tôi có điều kiện.
- Nói đi.
- Để tôi đi chơi cùng em một ngày. Được không?
- Được.
Nam Cung Mộ: "..." Ủa bé? Anh chưa chết bé ơi!
Bang Ái Tước: "..." Móa thằng dại gái!
Bang ông trùm: "..." Vợ mới về chưa nóng tay đã sắp bay vào tay thằng khác. Khổ thân Lão đại quá mà, nhưng thôi cũng kệ!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương