Câu Chuyện Hoà Ly

Chương 4



Trở lại Tề phủ, Tề Minh Tiêu đang ngồi ở sảnh trước chờ ta.

Hắn lạnh lùng hỏi: "Sức khỏe của nhạc phụ đại nhân thế nào rồi?"

Ta nghiêm mặt đáp: "Bệnh tình có chút nghiêm trọng, đại phu đã kê thuốc, uống vài thang sẽ khỏi."

"Vậy thì tốt."

Tề Minh Tiêu khẽ gật đầu.

"Phu nhân, chúng ta làm phu thê cũng đã lâu, dù sao cũng có chút tình nghĩa. Chỉ cần nàng nguyện ý chung sống hòa thuận với Nhược Nhược, coi nàng ấy như tỷ muội ruột thịt, sau này chúng ta có thể sống chung như một gia đình."

Cái gì mà một gia đình!

"Tỷ tỷ ruột của ta là phu nhân Tri phủ Hàng Châu, đang cùng tỷ phu nhậm chức ở ngoài. Muốn làm tỷ muội ruột thịt với ta, nàng ta có đủ tư cách sao?"

"Lí Hữu Nịnh, không ngờ nàng lại hám lợi như vậy. Nữ nhân như nàng, Tề gia ta trèo cao không nổi."

Nói xong, Tề Minh Tiêu lấy ra thư hòa ly mà hắn đã viết sẵn.

Ta liếc nhìn, lập tức sai người đến nha môn đăng ký sửa lại hộ tịch.

Tề Minh Tiêu nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng: "Nữ nhân ở nhà thì nghe theo phụ thân, xuất giá thì nghe theo phu quân. Trước kia, nàng là thiên kim Thái úy, cao cao tại thượng. Bây giờ, nàng vứt bỏ thân phận Tề phu nhân, chưa chắc đã còn có thể tiếp tục cao ngạo như vậy."

Lời này, đã phơi bày tâm tư của hắn.

Hắn ám chỉ phụ thân ta sắp thất thế, ta rời khỏi Tề phủ trở về Lí phủ, sẽ cùng nhau gánh chịu xui xẻo.



Lúc trước hắn cầu hôn ta, cho đến bây giờ ký vào thư hòa ly, đều là bởi vì gia thế của ta.

Ta nhìn vận khí của hắn đang tuột dốc không phanh, nhếch mép cười.

"Ta có thể tiếp tục làm thiên kim Thái úy hay không, ta không biết. Nhưng ta biết, ngươi và Liễu Tịch Nhược dan díu với nhau, sẽ bị người đời khinh thường."

Chỉ cần nhìn vận khí của hắn, hắn không gặp xui xẻo mới là lạ.

"Tương lai ta và tướng quân thế nào, không cần tiểu thư Lí gia phải bận tâm."

Liễu Tịch Nhược từ sau bình phong đi ra, vẻ đắc ý trong mắt dường như không còn muốn che giấu nữa.

Nàng ta đi đến bên cạnh Tề Minh Tiêu, dịu dàng gọi một tiếng "Tướng quân", sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh.

Quả nhiên là đã tự coi mình là nữ chủ nhân của Tề phủ rồi.

Tuy bớt đi vài phần yếu đuối, nhưng lại thêm vài phần quyến rũ.

Không hề có vẻ đoan trang tao nhã, ngược lại giống như nha hoàn đang học theo dáng vẻ của quý nhân, càng giống vai hề trên sân khấu.

Ta nhìn bọn họ như đang xem kịch, khóe môi cong lên.

"Chúc hai vị bạc đầu giai lão, trăm năm hạnh phúc."

Xin hai người hãy ôm chặt lấy nhau, đừng làm hại đến người khác nữa.
Chương trước Chương tiếp