Câu Chuyện Hoà Ly
Chương 8
Mẫu thân sững người, sau đó nghiêm túc nói với ta: "Bảo vệ bản thân là quan trọng nhất. Nếu thật sự đến mức đó, vậy thì hãy học theo nữ nhân này."
Trong lòng ta tràn đầy vui mừng, ôm lấy cánh tay mẫu thân, làm nũng.
Mẫu thân lo lắng nói: "Không được, trở về phủ sẽ viết thư cho tỷ tỷ con, hỏi thăm tình hình bên đó."
Ta và tỷ tỷ rất may mắn, phụ thân là quan lớn, mẫu thân xuất thân danh giá, đều coi chúng ta như bảo bối.
Nhưng trên đời này, nữ nhi bất hạnh nhiều vô số kể.
Giống như Trương thị này, rõ ràng chỉ là muốn sống sót, đã phải chịu khổ như vậy rồi.
Thế mà, những người xung quanh vẫn chỉ trỏ bàn tán nàng ta.
Ngay cả các hòa thượng cũng đều niệm Phật, nói nàng ta làm sai.
Không nên dùng tính mạng của con nhỏ uy h.i.ế.p nhà phu quân, bỏ phu quân bỏ con mà đi.
Không nên cãi lời cha mẹ, ân đoạn nghĩa tuyệt với cha mẹ huynh tẩu.
Nhưng mà, nếu nàng ta không bị ép đến đường cùng, thì sẽ làm vậy sao?
Lần thứ hai gặp Trương thị, là hai ngày sau.
Nàng ta ở cửa sau phủ ta cầu xin quản gia, xin giặt quần áo bẩn của hạ nhân trong phủ.
Quản gia nói với nàng ta: "Không phải là không cho ngươi giặt, mà là trong phủ có người chuyên môn phụ trách giặt giũ. Nếu cho ngươi giặt, bọn họ làm gì?"
Nữ nhân kia liên tục xin lỗi và cảm ơn, tuy cau mày, nhưng trong mắt lại có ánh sáng.
Ta không khỏi động lòng trắc ẩn, đi đến bảo quản gia đưa cho nàng ta một ít quần áo bẩn.
Mắt nàng ta càng sáng hơn, liên tục cảm ơn ta.
Lúc ta xoay người muốn đi, nàng ta đột nhiên nói: "Tiểu thư, ta nhớ tiểu thư. Ngày hôm đó ở Tướng Quốc Tự, người và người bên cạnh không hề chỉ trỏ ta."
Bất kể chúng ta có thể hiểu cho nàng ta hay không, đó đều là chuyện của nàng ta, người ngoài không có quyền xen vào.
"Người là nhị tiểu thư của phủ phải không, ta từng nghe nói về người. Người gả cho một vị tướng quân, tướng quân kia phụ bạc người, người liền hòa ly với hắn ta. Ta chỉ cảm thấy, người rất đặc biệt, khác biệt, khiến người ta phải kính nể."
Thật ra, người đáng được người khác kính nể, là nàng ta.
Nếu ta không có cha mẹ ủng hộ, chưa chắc đã có dũng khí hòa ly.
Thế đạo này, quá hà khắc với nữ nhân.
Ta mời nàng ta vào trong ngồi một lát.
Nàng ta nói cho ta biết, nàng ta tên Trương Phượng Nghi, phụ thân là một lão tú tài, nàng ta có thể hiểu được cha mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho nàng ta, nhưng nàng ta không thể nghe theo.
Bởi vì, nàng ta muốn sống sót.
Trương Phượng Nghi vén tay áo lên, trên hai cánh tay toàn là vết thương lớn nhỏ chồng chéo.
"Nhị tiểu thư, nữ nhân có số phận như ta rất nhiều, không phải là nhẫn nhịn chịu đựng thì là tự sát."
"Ta nhớ lúc nhỏ, phụ thân ta thi cử nhiều lần không đỗ, thường xuyên uống rượu, mỗi lần uống rượu xong đều đánh mẫu thân ta, sau đó có lẽ là bọn họ đều đã lớn tuổi rồi, cũng có thể là bởi vì chúng ta đều đã lớn, phụ thân ta mới không còn đánh mẫu thân nữa."
"Cũng may, tất cả đều đã qua. Ta tin rằng cuộc sống sau này của ta sẽ tốt đẹp. Ít nhất, so với những nữ nhân vẫn còn đang giãy giụa trong bể khổ, ta đã tốt hơn rất nhiều rồi."
Trong lòng ta tràn đầy vui mừng, ôm lấy cánh tay mẫu thân, làm nũng.
Mẫu thân lo lắng nói: "Không được, trở về phủ sẽ viết thư cho tỷ tỷ con, hỏi thăm tình hình bên đó."
Ta và tỷ tỷ rất may mắn, phụ thân là quan lớn, mẫu thân xuất thân danh giá, đều coi chúng ta như bảo bối.
Nhưng trên đời này, nữ nhi bất hạnh nhiều vô số kể.
Giống như Trương thị này, rõ ràng chỉ là muốn sống sót, đã phải chịu khổ như vậy rồi.
Thế mà, những người xung quanh vẫn chỉ trỏ bàn tán nàng ta.
Ngay cả các hòa thượng cũng đều niệm Phật, nói nàng ta làm sai.
Không nên dùng tính mạng của con nhỏ uy h.i.ế.p nhà phu quân, bỏ phu quân bỏ con mà đi.
Không nên cãi lời cha mẹ, ân đoạn nghĩa tuyệt với cha mẹ huynh tẩu.
Nhưng mà, nếu nàng ta không bị ép đến đường cùng, thì sẽ làm vậy sao?
Lần thứ hai gặp Trương thị, là hai ngày sau.
Nàng ta ở cửa sau phủ ta cầu xin quản gia, xin giặt quần áo bẩn của hạ nhân trong phủ.
Quản gia nói với nàng ta: "Không phải là không cho ngươi giặt, mà là trong phủ có người chuyên môn phụ trách giặt giũ. Nếu cho ngươi giặt, bọn họ làm gì?"
Nữ nhân kia liên tục xin lỗi và cảm ơn, tuy cau mày, nhưng trong mắt lại có ánh sáng.
Ta không khỏi động lòng trắc ẩn, đi đến bảo quản gia đưa cho nàng ta một ít quần áo bẩn.
Mắt nàng ta càng sáng hơn, liên tục cảm ơn ta.
Lúc ta xoay người muốn đi, nàng ta đột nhiên nói: "Tiểu thư, ta nhớ tiểu thư. Ngày hôm đó ở Tướng Quốc Tự, người và người bên cạnh không hề chỉ trỏ ta."
Bất kể chúng ta có thể hiểu cho nàng ta hay không, đó đều là chuyện của nàng ta, người ngoài không có quyền xen vào.
"Người là nhị tiểu thư của phủ phải không, ta từng nghe nói về người. Người gả cho một vị tướng quân, tướng quân kia phụ bạc người, người liền hòa ly với hắn ta. Ta chỉ cảm thấy, người rất đặc biệt, khác biệt, khiến người ta phải kính nể."
Thật ra, người đáng được người khác kính nể, là nàng ta.
Nếu ta không có cha mẹ ủng hộ, chưa chắc đã có dũng khí hòa ly.
Thế đạo này, quá hà khắc với nữ nhân.
Ta mời nàng ta vào trong ngồi một lát.
Nàng ta nói cho ta biết, nàng ta tên Trương Phượng Nghi, phụ thân là một lão tú tài, nàng ta có thể hiểu được cha mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho nàng ta, nhưng nàng ta không thể nghe theo.
Bởi vì, nàng ta muốn sống sót.
Trương Phượng Nghi vén tay áo lên, trên hai cánh tay toàn là vết thương lớn nhỏ chồng chéo.
"Nhị tiểu thư, nữ nhân có số phận như ta rất nhiều, không phải là nhẫn nhịn chịu đựng thì là tự sát."
"Ta nhớ lúc nhỏ, phụ thân ta thi cử nhiều lần không đỗ, thường xuyên uống rượu, mỗi lần uống rượu xong đều đánh mẫu thân ta, sau đó có lẽ là bọn họ đều đã lớn tuổi rồi, cũng có thể là bởi vì chúng ta đều đã lớn, phụ thân ta mới không còn đánh mẫu thân nữa."
"Cũng may, tất cả đều đã qua. Ta tin rằng cuộc sống sau này của ta sẽ tốt đẹp. Ít nhất, so với những nữ nhân vẫn còn đang giãy giụa trong bể khổ, ta đã tốt hơn rất nhiều rồi."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương